[Người đàn ông tốt chính là tôi, tôi chính là Hoắc Sâm = v =.]
…
Lúc đồ ăn được bê ra thì trong mắt Bao Tử đã không còn có Hoắc Sâm nữa rồi, cũng không thể nói là không có, mà là sự tồn tại của Hoắc Sâm đã trở nên ít giá trị hơn hẳn, bây giờ trong đầu bánh bao ngốc chỉ có ăn và ăn thôi (☆_☆).
Hoắc mỗ vô cùng phẫn nộ!!!
Bánh bao ngốc: “Ưm, ngon quá đi mất! A Sâm, nhìn em làm gì? Ăn cơm đi!”
“…”
[Lá cờ hạnh phúc nói rơi là rơi ngay được!]
Ăn cơm xong…
Hai vợ chồng đi dạo ngắm nghía hàng quán, thuận tiện tiêu cơm, do không xác định được sức ăn nên bây giờ cả hai đều đã no căng bụng.
Hoắc Sâm nắm chặt tay Bao Tử, bất đắc dĩ nói: “Tại em mà anh phải ăn cố đấy.” “Lãng phí là đáng xấu hổ.”
“Cảm ơn em đã ghi nhớ bát vinh bát sỉ.” (Thuyết tám điều vinh tám điều nhục của chủ tịch Hồ Cẩm Đào.)
“= v =”
“…”
—
Vì quay phim ở đây đã lâu nên Hoắc Sâm cũng quen cửa quen nẻo, đưa vợ đi khắp nơi dạo chơi, hoàn toàn biến thành một hướng dẫn viên du lịch, nơi này thế nào thế nào, nơi kia làm sao làm sao đều nói rất rõ ràng.Bao Tử đi cùng cười trêu: “A Sâm, sau này nếu không làm diễn viên nữa thì anh có thể đổi nghề làm hướng dẫn viên du lịch đi dẫn đoàn đó, đoàn trưởng à ~”
Hoắc Sâm: “…”
[Ơ hay, ái phi đang muốn tạo phản sao?]
“E hèm, thưa đoàn viên duy nhất kiêm phu nhân của đoàn trưởng, em có nguyện ý đi cùng anh đến hết hành trình của cuộc đời này hay không?”
Bao Tử: “…”
[Huhu.]
[Lại bị trêu rồi.]
[Em nguyện ý em nguyện ý em nguyện ý = v =.]
“Trả lời anh đi chứ, ngây ngốc gì đó.”
“Xin đừng chặn đà hưng phấn của em, cảm ơn.”
“…”
Vì hai người quang minh chính đại đi trên đường nên tất nhiên là thu hút ánh mắt của rất nhiều người, huống hồ hai người lại còn là người của công chúng nữa, lúc này thì bọn họ mặc kệ cho đám chó săn chụp choẹt, khó có dịp được vui vẻ như vậy, cứ thoải mái mà chơi thôi.Lúc các fan chạy tới xin chữ kí thì hai vợ chồng cũng rất hào phóng kí tặng, còn tươi cười cảm ơn nữa, nụ cười không lúc nào không nở trên môi.
…
Buổi tối, bánh bao ngốc vẫn chưa thấy mệt, còn muốn đi ngắm cảnh đêm nơi đây, kết quả…
“Ngày mai em phải về rồi à?”
“Vâng, em về chuẩn bị hành lý để ngày kia tới đoàn làm phim.”
“Thế thì chúng mình đừng có lãng phí thời gian vào mấy chuyện ngắm cảnh nhàm chán nữa.”
“Hả?!”
[Ân ân ái ái triền miên không dứt.]
[Lăn lộn lăn lộn, phóng túng phóng túng.]
…
“Vợ ơi, ngày kia hẵng đi mà ~”
[Giọng nói mê hoặc quyến rũ…]
[Làm bánh bao ngốc run rẩy hết cả người QAQ.]
Nhưng tuyệt đối phải giữ vững lập trường: “Không được, em là người sống có kế hoạch.” “…( ̄^ ̄)ゞ…”
“Nào ~ A Sâm anh làm gì thế!!!”
“Ăn cho no một chút.”
“…” QAQ