Bao Tử bây giờ cực kỳ tự hào về bản thân, chỉ qua bốn ngày ngắn ngủi thôi mà cô đã nắm trong lòng bàn tay việc sử dụng bếp lò rồi. “Bởi vậy mới thấy, trên thế giới này không có ngọn núi nào mà không thể trèo lên, không có dòng sông nào không thể vượt qua, chỉ có những con người không chịu cố gắng học tập mà thôi = v =.”
Sau khi bánh bao ngốc nói ra được một câu mang tính triết lý nhân sinh thì cảm thấy rất đắc ý, có thể nói được một câu như vậy, chứng tỏ học thức của mình vô cùng uyên bác.Thế nhưng vẫn có một người nhìn thấu được ý nghĩ thật sự trong nội tâm của cô, mặc dù bình thường Hoắc Sâm yêu chết mất cô vợ bánh bao của mình, nhưng thỉnh thoảng hắn lại không chút nương tình mà vạch trần nội tâm của cô, có thể nói là một ông chồng rất chuyên nghiệp trong việc hãm hại vợ =w=.
“Bánh bao, lời em vừa nói chắc chắn không phải lời thật lòng.” “…”
“Thực ra điều mà em suy nghĩ chính là “Mình đúng là thiên tài, bếp lò khó dùng như vậy mà cũng phải chịu thua mình”, đúng không ~?”
“…”
[Tên đáng ghét này, suốt ngày bóc mẽ người ta!]
[Máy quay đang quay đó!]
[Cho người ta giả vờ khiêm tốn một tí thì đã làm sao?!]
Bao Tử tuy trong lòng đang phát điên lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh thong dong.Bất luận thế nào thì cũng phải giữ gìn chút hình tượng còn sót lại của mình (¬_¬).
Nhưng mà…
“Bánh bao, trước đây em cũng đã nói là một khi em lên cơn tự sướng thì đến chính bản thân em cũng phải giật mình mà, cho nên không cần giả vờ đâu, cứ sống đúng với bản chất đi.”
Anh quay phim run vai nín cười, bạn ngốc bánh bao cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, vừa hay trên tường ngay chỗ bếp lò có treo một con dao, sau đó, người ta nhìn thấy Bao Tử hùng hổ cầm lấy con dao, vừa mài dao xoèn xoẹt vừa nói với chồng mình: “Anh tới đây! Em thề sẽ không chém anh đâu!”
Hoắc Sâm: “Σ (゚д゚lll)”
[Vợ à, em đừng kích động!]
[Có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.]
[Cứu tôi với! Vợ tôi mưu sát chồng!]
Tổ chương trình: “…” Hai người đủ rồi đấy!
—
Ăn xong bữa sáng, tinh thần phấn chấn, tiếp theo tổ chương trình bố trí nhiệm vụ mới cho hai vợ chồng: đi đào củ sen cùng các thôn dân.
Hoắc Sâm: “(¬_¬)”
[Nếu không đào được.]
[Sẽ tiếp tục mất fan.]
Bao Tử: “(¬_¬)”
[Cái việc so easy thế này mà tổ chương trình còn không biết xấu hổ dùng nó để làm nhiệm vụ.]
[Với lại, mấy nhiệm vụ của chương trình này toàn có liên quan đến ăn thôi.]
[Đúng là dân dĩ thực vi thiên(1).]
(1) Câu đầy đủ là “Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên”, nghĩa là nước lấy dân làm gốc, dân coi ăn như trời.
[Dù sao thì, là một tín đồ ăn uống, ta đây rất yêu thích những công việc như thế này.]
Nhiệm vụ lần này vẫn là thi đấu, nhưng không phải là hai vợ chồng đấu với nhau, mà sẽ đồng tâm hiệp lực đào sen, sau đó so với hai cặp vợ chồng nông dân xem đôi nào đào được nhiều nhất.
Sau khi biết nội dung thi, Hoắc Sâm càng mất hứng hơn, cái này rõ ràng là lấy trứng chọi đá mà, sao có thể so sánh với những người nông dân chuyên nghiệp được cơ chứ.
Bao Tử vỗ vai Hoắc Sâm: “Đừng lo, coi như chơi đùa một chút thôi mà.”
“Cũng đúng.”
“Với lại, còn có em ở đây mà, chồng yên tâm đi (●°u°●).”
“…” Cũng bởi em dũng mãnh quá mức so với anh, nên anh mới càng thấy không yên lòng đó ( ̄^ ̄)ゞ”