Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 37 - Chương 18

trước
tiếp

Hoắc Sâm có thế nào cũng không ngờ được rằng cô vợ yêu ngủ như mạng, nguyện “cả đời bầu bạn” với cái giường lại có một ngày dậy sớm hơn cả mình.Ước chừng khoảng bốn rưỡi sáng, Bao Tử đã không yên phận ngọ nguậy trong ngực Hoắc Sâm rồi QAQ.

Bao Tử: ◉‿◉

[Ò ó o o ~]

[Trời sáng rồi ~]

[Mau dậy thôi ~]

Xét thấy mỗi lần cô đang ngủ, Hoắc Sâm cũng đều khoan hồng độ lượng bao dung cho cô tiếp tục ngủ nướng, cho nên bây giờ Bao Tử quyết định sẽ không trực tiếp đánh thức chồng dậy bằng những cách thức thô bạo, mà sẽ dùng phương pháp mà cô cho là rất dịu dàng nhưng lại khiến cho hỏa khí trong người Hoắc Sâm từ từ dâng cao, chỉ muốn lập tức đè cái bánh bao ngốc nghếch không biết trời cao đất rộng này xuống mà hành quyết tại chỗ thôi.

Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, hai bé sâu (Hoắc Sâm và Bao Tử) nằm ôm chặt nhau, bé sâu đực vẫn còn đang say ngủ, song chỉ cần nhìn vào gương mặt đó cũng đủ khiến cho vô số thiếu nữ say mê mơ mộng, tiếc là bé sâu đực này đã có một bé sâu cái để cùng giường chung gối rồi.Điều này chỉ làm cho người ta ghen tỵ với bé sâu cái lúc này đã thức giấc, nằm chớp chớp đôi mắt to đen láy, linh hoạt liếc ngang liếc dọc, như thể đang suy tính một chuyện gì đó xấu xa vậy.

Bé sâu hai (Bao Tử) đưa tay sờ vào trong cổ áo ngủ của bé sâu một (Hoắc Sâm), sau đó…sờ soạng sờ soạng.

Hoắc Sâm: (⊙w⊙)

[Trời ạ, hình như mình đang mơ.]

[Trong mơ vợ mình đang ra sức quyến rũ mình.]

[Nhỡ mà mình không chịu nổi thì sao đây?]

[Phải đẩy vợ ra thôi, bây giờ vẫn chưa phải lúc.]

Sau đó, Hoắc Sâm vô cùng tàn nhẫn đẩy cái người đang được hắn ôm chặt ra, làm gián đoạn quá trình đánh thức.

Bao Tử: (⊙w⊙)

[Bị…đẩy ra!]

[Em dịu dàng gọi anh dậy như vậy.]

[Thế mà anh lại ghét bỏ em!]

Bánh bao ngốc bị ngơ ra một lúc, sau đó lại nghĩ chim non dậy sớm mới có sâu ăn, thế là lập tức hóa thân thành dũng sĩ…

[Kể cả anh có cự tuyệt em.]

[Thì em cũng không để tâm đâu!]

[Người lớn không thèm chấp trẻ nhỏ.]

[Cùng lắm thì…]

[Làm lại một lần nữa thôi = v =.]

Đây là lần đầu tiên Bao Tử có quyết tâm dậy sớm đến như vậy, mặc dù bây giờ mới có năm giờ kém thôi QAQ.Cô quỳ trên giường, cúi xuống thổi hơi bên tai chồng: “Chồng ơi ~ Dậy nào ~”

Hoắc Sâm: “…”

[Giấc mộng kia dường như đã tan thành mây khói rồi.]

Nhưng mà, xét về vấn đề góc độ, thì tư thế của Bao Tử đã thành công làm lộ hết cảnh xuân trong áo mình, khiến cho Hoắc Sâm được chiêm ngưỡng không xót thứ gì.

[Đám tro tàn lại bùng cháy rồi (☆_☆).]

“Vợ ~”

“A, cuối cùng anh cũng dậy rồi, ông trời đúng là không phụ lòng người mà ~”

“…” Nói như thể anh bị bệnh nan y không thể tỉnh lại vậy QAQ.

Mặc dù mới sáng ra đã bị vợ dựa vào lòng rồi trêu chọc bên tai, nhưng Hoắc Sâm vẫn rất dứt khoát dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong người xuống.Mặc dù hắn rất muốn nhân lúc ông mặt trời chưa dậy lăn lộn một trận với vợ, nhưng mà…

[Hắn tuyệt đối không phải là người có thể động dục mọi nơi mọi lúc.]

[Muốn động dục ấy à…]

[Cũng phải đợi lúc về nhà đóng kín cửa mới có thể nhiệt tình high được (●°u°●)​”.]

[Tạm thời cứ gió yên biển lặng đã.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.