[Thật ngại quá, chúng tôi xin thu lại câu “vẫn còn chút lương tâm” vừa rồi.]
Bao Tử: “Các anh cũng biết đó, kiếm được đồng tiền từ tay người ta đâu có dễ dàng gì.”
[Đúng vậy, các anh chính là bầy dê đang đợi bị chúng tôi làm thịt đấy = v =.]
…
Sau khi kiếm được một món lời từ sáng sớm, hai vợ chồng ngốc tựa như binh sĩ đã lên lưng ngựa, hưng phấn vô cùng.
Khởi đầu tốt đẹp nha khởi đầu tốt đẹp nha.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hai vợ chồng bắt đầu đẩy xe đi ra ngoài làm ăn, bọn họ không đi đâu xa mà đứng ngay ở chỗ gần nhà, nơi đây là khu nhà ở có rất nhiều người sinh sống, bán ở đây có thể tiết kiệm được thời gian.
Rất nhanh, quán ăn nhỏ của hai vợ chồng đã đông nghịt khách vây quanh.
Là những người chủ luôn muốn bảo đảm sự sạch sẽ cho món ăn, nên hai tay của bọn họ chỉ dùng để làm bánh chứ không dùng để cầm tiền.Ở đằng trước bọn họ đã đặt một hộp không lớn không nhỏ để mọi người bỏ tiền vào đấy, trên cái hộp có ghi “xin tự chuẩn bị tiền lẻ”.
Mới sáng sớm mà vô số chủ tịch Mao đã bay về phía mình rồi.
[So happy.]
Đặc biệt nhất là hôm nay hai vợ chồng lại nhận được một đơn hàng rất lớn.
Khách cũ: “Trưa nay tôi muốn đặt 50 bánh rán và 50 bánh crepe cho mọi người trong công ty ăn, bây giờ tôi trả tiền trước luôn, hai bạn trưa nay có thể ship bánh đến số 48 đường Dương Nam không?”
Bao Tử: “$_$”
Hoắc Sâm: “Không thành vấn đề, khoảng 11 rưỡi bọn mình sẽ ship đến đó, lúc ấy bạn xuống nhận nhé.”
Khách cũ: “Được, tôi còn có một yêu cầu nữa là chụp với vợ bạn một kiểu ảnh.”
Bao Tử: “Ơ! Mình á? Được được được!”
[Đúng là có mắt nhìn người mà (●°u°●)”.]
—
Sau đó, hai vợ chồng lại đi mua thêm nguyên liệu rồi tiếp tục sống trong cảnh rán bánh kiếm tiền QAQ.
Đúng 11 rưỡi, hai vợ chồng giao đủ 100 cái bánh đến địa điểm đã hẹn.
[Xin ít like nào!]
[Người bán có tâm.]
[Người mua có lòng.]
…
Điều này cũng khiến cho hai vợ chồng ngốc suy ra một điều, đó là bọn họ có thể làm trước thật nhiều bánh mà, không nhất thiết cứ phải đợi có người mua rồi mới làm ( ̄▽ ̄).
[Quá là thông minh luôn.]
Tối hôm đó bọn họ mang theo bốn năm mươi cái bánh đi bán, rất nhanh đã hết veo.
Hôm nay không phải về muộn như hôm qua, mới bảy giờ rưỡi là hai vợ chồng đã về đến nhà rồi, không phải vì hết đồ để bán, cũng không phải vì mệt mỏi cần nghỉ ngơi, mà là vì bị cảnh sát trật tự đuổi.
Sống đến bây giờ, Hoắc Sâm và Bao Tử không ngờ rằng sẽ có ngày bọn họ phải rơi vào cảnh chật vật như vậy, vừa nghe chủ quán khác hô to công an đến là hai vợ chồng sợ đến run cả tay, lập tức đẩy cái xe hàng chạy như bay trước sự che chở bảo vệ của đông đảo quần chúng nhân dân.
[Hình ảnh này thật sự rất đẹp mắt.]
[Xin quý vị tự tưởng tượng.]
Vì hai vợ chồng chỉ có cái xe đẩy nên việc chạy trốn là so easy, nhưng tổ quay phim thì không như vậy, chỉ có thể khiêng từng cái dụng cụ rồi chậm chạp đi theo thôi.
Bên trong phòng…
Bao Tử: “Làm em sợ chết mất.”
Hoắc Sâm: “Ừ.”
Bao Tử: “Σ (゚д゚lll)”
Hoắc Sâm: “Vẻ mặt này là sao vậy?”
Bao Tử lo lắng nói: “Chồng ơi, bọn mình sẽ mất fan đó, vừa rồi lúc chạy trốn trông chật vật quá QAQ.”
Hoắc Sâm: “…Em đừng nhắc đến nữa, trông ngốc chết được!”
Anh quay phim một mình ngồi xe trở về: “…”
“Chồng này, thật sự phải làm bánh trong một tuần sao?”
“Ừ.” Trái tim đau xót không còn lời nào để nói.
“Hu hu ~”
“Chồng à, chúng mình nghĩ cách khác đi!”
“Cách gì?”
“Bạn bè của anh có ai đang quay phim ở đây không? Chúng mình nhận làm bữa trưa cho cả đoàn làm phim của bọn họ cũng được đấy!”
“Ý em là bắt bọn họ bỏ cơm để ăn bánh crepe à?”
“…”
“Cũng không phải là không thể nhỉ.”
“…”
“Với lại bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy, phải nhân cơ hội mà bóc lột một chút, nâng giá đi!” “Bán sáu đồng một được không?”
“Chậc, bánh bao, xem em kìa, ít nhất phải mười đồng (¬_¬).” “Liệu có được không?”
“Bọn họ được ăn món anh làm chỉ với mười đồng, thế là quá lời cho bọn họ rồi.” “Cũng đúng.”
Anh quay phim: “…”
[Hai người định làm vậy thật đó hả?]
[Lương tâm của người bán hàng đi đâu mất rồi?]
[Bị chó ăn mất rồi sao?]
[Tôi không muốn nghe thêm nữa!]
[Cảm thấy xã hội thật xấu xa QAQ.]
…
Cuối cùng hai vợ chồng thống nhất ý kiến là ngày mai sẽ đến phim trường kiếm tiền ( ̄▽ ̄).
[Như vậy các bạn xem đài sẽ không cần lo chúng tôi sẽ bị cảnh sát trật tự đuổi nữa.]
[So happy (●°u°●)”.]