Dây lưng trắng đen bay bay trong gió, hai người đứng trên Tam Sinh Đài hôn nhau, ôn nhu triền miên, lại không rõ thắm thiết hay quyết tuyệt.
Diêm Vương đứng nhìn từ xa, xoay tay một cái, Tam Sinh Đài bỗng nhiên sáng rực.
Lâu Nguyệt Đồng trợn to hai mắt, Tịnh Đế Liên xoay tròn nở rộ, tim sen như ngọc, đẹp khiến lòng người ta phải đắm say, vài cánh hoa rơi xuống bay vào Tam Sinh Kính, mặt kính như nước hồ nhộn nhạo nổi lên từng tầng rung động, bỗng chốc đem hai người hút vào.
“ Người không thể cảm động, ta sẽ cho người quay về điểm bắt đầu, tam sinh tam thế.” Diêm Vương lẩm bẩm nói, “ Xem cho kỹ, nàng ta đã tính kế người thế nào đi.”
Đó là khi thế giới Thượng cổ sụp đổ, niên đại của lục giới mới bắt đầu, Thiên đạo vận chuyển, Thánh tôn sinh ra cùng Thiên Bi, ba nghìn đại thiên thế giới tượng trưng cho ba nghìn quy tắc, đạo tâm thanh tịnh, vô tư vô niệm.
Chín mươi chín kiếp, chín mươi chín kiếp nạn phải vượt qua.
Kiếp cuối cùng của hắn là tình kiếp, Thánh tôn đạo tâm thanh tịnh và thông minh, đây có thể được coi là cửa ải dễ nhất.
Trình Tử Xuyên vừa mở mắt ra liền nghe thấy âm thanh xe ngựa ồn ào náo động. hắn có thể cảm nhận được ý thức của chính mình đang bám vào một nam tử, hỉ cùng hỉ, bi cùng bi.
Nhân gian, loạn thế.
Nam tử này là con trai của Vương hầu và sủng phi, quyền thế ngập trời, vinh hoa phú quý, ba nghìn sủng thê, muốn gì có đó, nhưng khi đặt đủ loại mê hoặc của thế gian trước mắt hắn, hắn lại không hề bị lay động. Có một lão đạo sĩ quả quyết nóirằng hắn trời sinh đạo cốt, thích hợp tu tiên, liền bị Vương hầu đuổi ra khỏi cửa.
Sủng phi bất an, sợ hắn rời đi nên liền lặng lẽ ban cho hắn một nhũ danh: “Kí Đắc Thế Tục”, cả ngày gọi hắn, nhưng càng về sau, hắn càng trầm mê đạo pháp kinh thư, một thân mang tiên khí, không giống với một công tử vương tôn, quả là đã ứng với câu nói kia của vị hòa thượng: “ Trời sinh đạo cốt”.
Biến cố phát sinh khi hắn lên mười lăm tuổi. Vương hầu qua đời, con trai của Vương hậu đăng vị, sủng phi mang tội danh phạm thượng, dùng ba thước lụa trắng treo cổ ra đi. Kí Đắc Thế Tục bị giam trong ngục, không người tới gặp, Vương hậu muốn bỏ đói hắn đến chết.
Con gái của Vương hậu có nhũ danh là Ngô Đồng, thiên chân hồn nhiên, mười tuổi. một lần, nàng vui đùa đi qua nơi này, thấy một thiếu niên bị nhốt dưới bức tường đổ liền cảm thấy không đành lòng, đi tìm đồ ăn cho hắn, cứu hắn về, từ đó trở điluôn gạt đầy tớ chạy đến với hắn, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
một tình cảm huynh muội kỳ dị thân mật liền được hình thành.
Ngô Đồng ngây thơ lại thông minh, biết được tâm sự của Kí Đắc Thế Tục liền vụng trộm sai người mang hài cốt của sủng phi ra ngoài, an táng thật tốt.
Ơn cứu mạng mẫu thân qua đời, đối với Kí Đắc Thế Tục, nàng mang ơn tái tạo.
Vô luận là loại tình cảm nào, hắn không thể nói rõ.
Về sau, Vương hậu không chịu nổi những lời đồn đại, lại thấy hắn còn sống sau một tháng liền lập tức sợ hãi, quyết định bắt hắn lưu vong.
Trước khi đi, Ngô Đồng tự tay mang bữa cơm cuối cùng đến cho hắn, tiểu cô nương đáng yêu nghiêm túc nói: “ Ngươi đừng trách mẫu hậu ta có được không? Ta sẽ rất nhớ rất nhớ ngươi, ca ca.”
Ngày thường nàng chỉ thích gọi hắn bằng nhũ danh, đây là lần đầu tiên gọi hắn là ca ca. Là một tiếng ca ca thân mật, khôngphải “huynh trưởng”.
Mười năm sau khi rời khỏi vương đô, ngoại trừ âm thanh của Vương hầu và sủng phi, một tiếng “ca ca” đó chung thủy tồn tại trong lòng Kí Đắc Thế Tục, mãi mãi không tan.
Những người ủng hộ Kí Đắc Thế Tục đăng vị cùng nhau rút khỏi vương đô, mười năm sau, vương đô phản loạn, địch quốc xâm lược, Quốc quân hiện tại ngu ngốc bất lực, mọi người liền đi tìm Kí Đắc Thế Tục để lập lại trật tự, cứu nhân dân.
Mùa hoa nở, Kí Đắc Thế Tục gặp lại Ngô Đồng, tiểu cô nương năm nào đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ yêu kiều, một thân váy áo xanh nhạt, sáng rỡ tuyệt luân, loạn trong giặc ngoài không làm ảnh hưởng đến dáng vẻ tươi cười của nàng, như ánh mặt trời bừng bừng sinh cơ, người gặp người thích.
Họ cùng nhau đua ngựa, lên núi ngắm mặt trời lặn, sóng vai chèo thuyền trên hồ, ban đêm ngồi cùng nhau dưới ánh đèn lập lòe… Ngô Đồng nổi điên như một đứa trẻ, kéo hắn chạy khắp nơi, cuối cùng kéo hắn đến cung điện nơi hắn bị giam năm đó.
“ … Ta phải đi rồi, Vương huynh đã định đám cưới cho ta. Ngươi có thể trở về cùng ta mấy ngày này, thật tốt.”
Khi nàng nói, trên mặt không có bi thương, chỉ có chút tiếc nuối.
hắn không lên tiếng, Ngô Đồng nghiêng đầu lại nói: “ Ngươi trầm mặc như vậy, thảo nào không có cô nương nào thích ngươi! Đúng rồi, ta quên không hỏi, ca ca, ngươi có người trong lòng không?”
Kí Đắc Thế Tục ngẩn ngơ, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cầm tay nàng, chậm rãi trả lời: “ Thích… ngươi.”
Ngô Đồng cười một tiếng: “ Ta là muội muội của ngươi, ngươi đương nhiên phải thích ta, ta đang nói là… Thôi, ta có nóingươi cũng không hiểu, chúng ta cùng về đi.”
Kí Đắc Thế Tục quả thật không hiểu, hắn chỉ đơn thuần là thích ở bên Ngô Đồng, thích nhìn nàng cười, thích nghe nàng gọi tên hắn, mặc kệ thân phận của nàng ra sao.
Đám cưới cuối cùng cũng không thành công, Ngô Đồng vụng trộm bỏ chạy giữa đường. Nàng là một cô nương thông minh và có chủ kiến, chuyện này khiến lệnh quốc quân giận dữ, nhưng Kí Đắc Thế Tục lại cảm thấy không có chút ngoài ý muốn nào.
Quốc quân phái người đi tìm nàng về, Kí Đắc Thế Tục đứng dậy, nói: “ Để nàng tự do.”
Quốc quân tức giận: “ Để nàng tự do, ai sẽ buông tha cho chúng ta? Ai có thể chống đỡ kẻ thù bên ngoài? Ai có thể phá giải cục diện hiện tại?”
Kí Đắc Thế Tục thản nhiên đáp lại: “ Ta có thể.”
Cả điện ngạc nhiên, không có lấy một tiếng động, hắn thong dong thay chiến bào, đi đến biên ải.
Ngô Đồng không chạy đi xa, họ gặp nhau ở biên ải, câu đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn là: “ Ngươi là một tên ngu ngốc!”
Kí Đắc Thế Tục nói: “ Ngươi cũng thế.”
Ngô Đồng ôm mặt, vành mắt đỏ lên: “ Nếu quốc gia này phải dựa vào một đám cưới để kéo dài hơi tàn, vậy ngày diệt vong cũng không còn xa. Ta thà rằng chết trên chiến trường cũng không muốn sống sót như một công cụ. Nhưng, ta không nghĩ đến chuyện người chịu trận lại là ngươi, mẫu hậu và Vương huynh đều có lỗi với ngươi, tại sao ngươi phải bán mạng vì họ? Bước ra đây một bước, ngươi nhất định phải chết, cho dù thắng, Vương huynh cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Kí Đắc Thế Tục không tìm được khăn, liền đưa y phục sạch sẽ cho nàng lau nước mắt, ôn nhu trả lời: “ không phải vì họ, vì ngươi, vì quốc, vì gia.”
hắn nói đơn giản, nhưng Ngô Đồng lại hiểu.
Sớm sớm chiều chiều, ngày đêm dài dằng dặc, dưới trận bàn chiến lược, khăng khít ăn ý làm người ta sung sướng… Nhưng chút tình cảm này, sớm đã biến chất trong sự vô tình.
Ý thức của Trình Tử Xuyên bám lại trên người Kí Đắc Thế Tục, tình cảm của hắn thắm thiết mà thuần túy, nhưng trong những phương diện khác, hắn lại không nhận ra chân tướng – – Ví dụ như chuyện của Ngô Đồng. Ngô Đồng thật sự đã chết, thiếu nữ thông tuệ mà giảo hoạt kia thật ra lại là một người khác, nàng dùng những hành động tinh xảo để đảo lộn tình cảm của hắn, những thứ yêu hận kia, những thứ kỷ niệm kia, những thứ vui vẻ và bi thương kia… hết thảy, đều là giả.