Nhìn thân ảnh Sesshomaru rời đi, rất sảng khoái không môt tia lưu luyến gì với thanh kiếm của cha hắn để lại, ngay cả Thiên Sinh nha hắn cũng bỏ mặt, nếu không nhờ ta nhặt dùm ta chắc chắn hắn không nhớ đến nó rồi
từ đầu tới cuối, Sesshomaru trầm mặt mà đi, việc này cũng giống như ngày thường thôi có điều lần này có gì đó nặng nề mang theo
Ta yên tĩnh cùng Jaken và Ah Uh theo sau hắn, Sesshoumaru bây giờ rất cần thời gian để có thể bình tâm lại
“Jaken… Ngươi ở lại” Sesshoumaru chợt lên tiếng, ta cùng Jaken không hiểu bốn mắt nhìn nhau trao đổi ” chuyện gì vậy ?”
Bất ngờ hắn ôm lấy ta, đem ta đến một toà thành được xây dựng trên đỉnh núi, theo ta quan sát, nơi này rất khó để mà xây dựng một toà thành lớn như vậy, đã thế nơi đây còn có dãy rừng anh Đào bao bọc xung quanh, nó giống như khung cảnh mà ta luôn muốn tìm kiếm
Khi xưa ta từng kể với hắn, nếu sau này có thể, ta muốn tìm một nơi thanh tĩnh, một toà thành xây trên đỉnh núi cùng với rừng hoa anh đào xung quanh, phía sau sẽ có một ao cá nhỏ hoặc một vườn cây ăn trái là được
Chỉ là không ngờ, sau ngần ấy năm, hắn vẫn còn nhớ
“Từ khi nào ngươi bắt đầu toà thành này” ta xoay người ôm lấy eo Sesshoumaru, vùi mặt vào ngực hắn khẽ hỏi
” Có lẽ là rất lâu đi” Sesshoumaru vuốt tóc ta, hắn như đang chìm vào khứ, nhớ xem nơi đây hắn đã dựng được bảo lâu rồi, đáng tiếc, hắn không nhớ rõ, vì khi đó hắn vì cô mà xây nên nhưng từ khi cô mất hắn liền cho người bảo quản nơi này song lại chưa từng đặt chân lại lần nào nữa
Điều này hắn sẽ không nói… Vì nó không cần thiết
Ta khẽ ừm một tiếng, không đôi co về vấn đề này nữa
Nắm tay hắn chậm rãi đi tham quan toà thành, nô bộc hiện tại chỉ mới mấy người, có lẽ vì hắn không thường có mặt ở chỗ này nên không sắp xếp nhiều người, chỉ để lại mấy kẻ cảnh giữ
“Sess… Chuyện thanh kiếm… Ngươi có bất mãn với quyết định của cha ngươi không ?”
Thấy được một băng đá đặt dưới bóng cây khá mát mẻ, kéo Sesshoumaru tới ngồi sẵn tiện quan tâm hắn một chút
“Đến bây giờ đối với Thiết Toái nha ta đã không còn chấp niệm gì với nó nữa… Với cả quyết định của cha… Ông ấy ắt có chủ ý”
Cha hắn trước giờ là người rất công bằng, khi xưa hắn rất tức giận, là một người thừa kế ấy vậy lại không được nhận Thiết Toái nha, mà lại Thiên Sinh nha một thanh kiếm cứu chữa vô dụng, còn em trai hắn, chỉ là một bán yêu thế mà được sở hữu thanh kiếm uy lực đó
Nhưng dần dần hắn cũng tự rõ, cha hắn là có chủ ý mới quyết định như vậy
Ông đoán được, Inuyasha sẽ có thời khắc không khống chế được dòng máu yêu quái mạnh mẽ mà trở nên điên loạn nên cần thanh kiếm kìm hãm, làm yên tĩnh dã tính ấy
Ông biết hắn luôn coi thường sự sống, luôn kiêu ngạo vì địa vị yêu quái của bản thân, giao cho Thiên Sinh nha để học được thế nào là thương tiếc kẻ thù, quý trọng sinh mạng, và nhận thức được người mà hắn luôn một lòng muốn bảo vệ
Con đường tìm kiếm sức mạnh, không nhất thiết xoay quanh thành kiếm cha hắn để lại, sẽ có một ngày, hắn tìm được thanh kiếm của chính bản thân mình, không những thế hắn sẽ vượt qua cha hắn
Ta được Sesshoumaru ôm vào lòng, cứ yên lặng nhìn hắn, nét mặt tuy vẫn lạnh lùng như thường song có gì đó thay đổi, chấp niệm đã buông xuống, tâm đã thanh tĩnh hơn, nhưng ta nhìn thấy, ánh mắt hắn có nhiều quyết tâm hơn, hắn đang tiếp tục đi trên con đường tìm kiếm quyền lực, đứng đầu bộ tộc, sẽ không còn đứng dưới cái bóng của cha hắn
Vậy cũng tốt… Không còn đeo đuổi cái thành kiếm kém thẩm mỹ đó nữa
Ta tựa vào lòng hắn khẽ cười…