Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Chương 6 - Chương 6

trước
tiếp

Bên kia Sesshomaru vẫn còn đang chiến đấu với cá da xanh, một bên là yêu quái mấy trăm tuổi một bên thì dưới một trăm, Sesshomaru có thể cầm cự đến mức này ta đã thấy hắn mạnh đến mức nào rồi, ta rất muốn lấy cây đàn của ta ra nhưng ta sợ vì cây đàn nó ta cũng chiếm được từ con yêu quái dưới nước mà ra, nếu lấy nó ra thì tình hình ta sợ sẽ nghiêm trọng hơn và ta cũng không muốn quá phụ thuộc vào đó, cứ hở chiến đấu không được lại đem nó ra, lâu lâu lại không vấn đề gì nhưng về lâu dài ta sẽ bị phụ thuộc và sức mạnh linh lực của ta có nguy cơ bị thụt lùi

Sesshomaru đến cạnh ta từ lúc nào, con cá da xanh kia cũng đi bên cạnh đồng đội, cả hai bên tiếp tục lao vào trận chiến, thanh kiếm Huyết Phong mặc dù đang bị nứt nhưng nó vẫn chiến đấu được, Sesshomaru đánh trả được đòn của cá da xanh chưa kịp phản ứng được đòn tiếp theo thì xúc tua của con bạch tuộc kia lại tiếp tục đánh tới khiến Sesshomaru văng ra một khoảng xa, ta không hơn gì hắn cũng bị đánh bay đi, sờ lại lồng ngực mình thì phát hiện mìh bị gãy hai ba cái xương sườn rồi

Ta cắn răng chịu đau chống kiếm đứng dậy, chưa kịp đứng thẳng thì lại một bụm máu tươi từ miệng ta được phun ra, ta bắt đầu hoa mắt, nhìn không rõ xung quanh, Sesshomaru hình như lo lắng cho ta liền chạy tới, đầu ta ong ong nghe được tiếng ai đó gọi, đừng nói ta tiếng gọi từ địa ngục nha nhưng khi nghe kĩa lại ta lại nghe thành “hô huyết phong”

Xung quanh ta toàn nồng nặc mùi máu, máu người máu yêu quái trộn lẫn nhau khiến cái mũi mẫm cảm của ta càng khó chịu, mệt mỏi nhìn Sesshomaru, hắn cũng bị thương không ít nhưng hắn vẫn mặt than như thường, ta lắc đầu thán phục hắn và tự chê bai ta

Hai tên yêu quái kia định dùng hết lực tiêu diệt ta và Sesshomaru, không còn cách nào khác ta đành phải làm liều thử

Giơ thanh kiếm lên cao, tập trung sức mạnh, ta cảm nhận được máu của ta đang sôi sùng sục, máu khắp nơi đang muốn bay về phía ta, ta hô to “HUYẾT PHONG”

Một luồng lốc xoáy bao quanh hai tên yêu quái kia, chúng dường khinh thường ta sử dụng trò vặt để trốn, lẩm nhẩm câu gì đó trong miệng bung sức mạnh của mình ra, chưa kịp dùng hết sức, máu xung quanh lại theo dòng xoáy hòa trộn vào, hai tên kia đau đớn thét lên từng tiếng chói tai lẫn rùng mình, cơn lốc kết thúc, thanh kiếm vỡ tan, thân xác hai tên kia thành vũng máu tươi ta ngã ngụy ngất xỉu, trước khi mất ý thức ta con thoáng được Sesshomaru gọi ta “Tatsu … Tatsu tỉnh dậy, ta không cho phép ngươi ngủ, tỉnh dậy mau”

Khi tỉnh lại, đập vào mắt ta đầu tiên là bầu trời xanh nhạt cũng với đám mây trắng trôi bồng bềnh mềm mại, tia nắng theo từng khe hở phiến lá rọi lên mặt ta, ánh sáng quá đột đột làm ta thích ứng không kịp liền nhắm mắt lại rồi lại mở mắt, đợi đến khi mắt thích ứng với ánh sáng thì nhìn thấy Sesshomaru đang nằm cạnh ta dưới nguyên hình yêu quái, ta nặng nề chống tay ngồi dậy nhìn quanh, bãi cỏ non xanh tươi kéo dài như đến tận chân trời, ta chưa từng thấy được nơi nào đẹp và bình yên như vậy. Bỗng chốc cơn đau và mệt mỏi phần nào vơi bớt, ta muốn ngồi dậy nhưng ngực chợt nhói, ôm ngực khe khẽ hô đau

“nằm yên đi, vết thương ngươi chưa lành đâu”

Nghe tiếng người bên ra lệnh, ta đành phải nằm xuống nghỉ ngơi

“cuộc chiến sao rồi” ta nằm một lúc thấy buồn chán, quay sang Sesshomaru hỏi

“hai tên yêu quái kia bị chiêu của ngươi thì chỉ còn vũng máu, thanh kiếm thì vỡ từng mảnh vụn, ngươi bị gãy 4 xương sườn lẫn nội thương”

Giọng Sesshomaru vẫn lạnh nhạt, hắn thông báo kết quả cho ta nghe một cách ngắn gọn và dễ hiểu nhất, giọng hắn… nếu ta nghe không nhầm có vẻ đã bớt lạnh lùng hơn trước, cứ coi độ hảo cảm đối ta tăng lên đi

Ta “ừm…” rồi mới nhớ thanh kiếm bị vỡ tanh bành đó “thanh kiếm ngươi bỏ rồi sao?”

“Toutousai đang sửa nó”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là bị vứt luôn rồi chứ

Gió hiu hiu khiến ta buồn ngủ, ta ngủ thiếp lúc nào không hay, lúc tỉnh lại trời cũng đã chợp tối, ta khó khăn ngồi dậy đi tìm Sesshomaru, đi chưa được vài bước thì đã thấy Sesshomaru, hắn ngồi bên đống lửa cạnh một lão già mặc kimono màu xanh lá đậm lẫn nhạt đan xen nhau, dáng ông ta gầy gò cảm giác chỉ da bọc xương, mắt to lồi mũi cao môi móm bên cạnh có con trâu ba mắt đang nhai cỏ, ta đoán không lầm thì đây chính là Toutousai đi

Nhìn thấy ta, ông ấy nhanh nhẹn gọi ta lại “hô… cô bé tỉnh rồi, lại đây”

Ta chậm chạp đi đến, ngồi bên cạnh Sesshomaru, hắn đưa cho ta con cá đã được nướng chín, ta cảm động đây không phải là hắn đang lo lắng cho ta sao, lúc hắn đưa cá thì lại không nhìn ta thôi thì cứ coi như hắn đang xấu hổ đi, ta nhận lấy cá và chậm chậm thưởng thức, cả ngày không ăn ta cũng cảm thấy đói rồi

Ăn xong Totosai lấy một bọc vải đưa trước mặt ta và mở ra “thanh kiếm này từ đâu ngươi có ?”

Ta vốn ăn ngay ở thật nên thật thà trả lời “vào lò rèn, nhìn thấy, tôi là ân nhân cứu mạng của cháu ông ấy nên ông ấy tặng “

Toutousai tiếp tục hỏi “ngươi biết nguồn gốc của nó chứ ?”

Ta gật đầu “biết” rồi nghiêng đầu hỏi ông “còn ông ?”

Lão vuốt râu của mình, nhìn lại mảnh vụn thanh kiếm lắc đầu “không… ta thấy thanh kiếm có hơi kì lạ, nó có yêu lực rất mạnh, nhưng linh lực cũng rất mạnh giống như hai bên kìm hãm lẫn nhau vậy”

Ta gật đầu, chúng vốn để kìm hãm lẫn nhau, nghe lí thuyết chúng có đôi phần giống ngọc tứ hồn, chính và ta đối đầu lẫn nhau, nếu rơi vào người có tâm ác, sức mạnh sẽ theo phe ác còn nếu rơi vào người có tâm trong sạch, sức mạnh sẽ theo phe chính nhưng thanh kiếm Huyết Phong thì lại khác, ban đầu vì không thể hủy diệt nên mới phong ấn, tuy bên trong cũng có hai lực lượng đối đầu nhau nhưng đó là chỉ kìm hãm chứ không theo tùy người sử dụng

Ta kể và giải thích cho Toutousai nghe về thanh kiếm này, ta muốn hỏi xem ông có sửa thanh kiếm này được không, thật kì lạ, tại sao bao lâu thì nó vẫn bình thường, vào tay ta mới chút thì đã không bình thường rồi

Toutousai vuốt râu suy nghĩ rồi đưa ra suy nghĩ của mình “theo như ngươi kể, cả mấy trăm năm thanh kiếm này mang sức mạnh hủy diệt nhưng đến một ngày lại bị phong ấn theo cái cách nó được tạo ra, như vậy trước khi phong ấn, bởi vì nó nuốt linh hồn của nhiều kẻ khác nên mới có sức mạnh như vậy nhưng khi phong ấn, thanh kiếm không thể hút linh hồn để duy trì sức mạnh, đến khi ngươi sử dụng là lúc thanh kiếm này sắp chết nên mới bị vỡ như vậy ngoài ra do lâu ngày nó không được chiến đấu nên độ bền chắc bị suy thoái và do ngươi sử dụng tuyệt chiêu nên nó mới trở thành như vậy”

“vậy không sửa được sao ?” ta thất vọng hỏi

“được… nhưng ngươi không thể sử dụng cho dù ngươi là pháp sư đi nữa, thanh kiếm nó thuần chủng của yêu quái, ta sửa lại tức là phong ấn bị mất tức là nó sẽ trở thành ta kiếm như trước kia”

“không còn cách nào khác sao ?”

“có ngươi dùng ba pháp sư để làm kiếm là đươc”

Ta xì một tiếng, tưởng gì cái đó ta cũng nghĩ ra nhưng thất đức quá , chợt nhớ mình có viên thiên thạch liền lấy ra đưa cho Toutousai “vậy nếu lấy cái này sửa thì sao ?”

Lão lắc đầu “cũng vậy thôi”

Ta buồn bã, cứ tưởng có thanh kiếm tốt để xài rồi chứ, định cất vào thì Toutousai liền bảo ta đưa viên đá thiên thạch cho lão ta xem, ta liền đưa, lão chăm chú nhìn hết trên rồi xuống dưới, rồi gõ rồi thổi lửa làm đủ trò

Ta và Sesshomaru chau mày nhìn đủ dạng quái dị của Totosai, buồn chán ta lại nhìn sang Sesshomaru, vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, bây giờ chỉ còn lại mấy vết trầy trên mặt nữa là đã khỏi hẳn

Nghiên cứu kỹ viên đá, Totosai liền nói “viên đã này có thể làm cho ngươi thanh kiếm nhưng ta thiếu vật liệu”

Ta hỏi “vật liệu gì ?”

“răng nanh đại yêu quái ”

“biết tìm đâu ra nhưng thứ đó” ta hỏi xen một chút lúng túng bởi khi nghe Totosaii nói ta liền liếc sang vị yêu quái bên cạnh ta

“ta xử dụng song kiếm, có thể hay không làm giúp ta hai thanh kiếm”

Lão trầm mặt suy nghĩ, sau đó liền gật đầu nhưng nếu vậy cần tới hai răng nanh yêu quái

“có thể hay không sử dụng viên đá này” ta lấy trong người một viên đá máu tím hình giọt nước, bề ngoài có vẻ giống đá quý bình thường, thực chất đây cũng là bảo bối quý giá khi ta diệt trừ yêu quái, nói đúng hơn đây là tim của một con quạ khổng lồ, người nó chứa đầy độc tố, lúc ta chiến đấu với nó ăn không ít khổ, cuối cùng giết được thì phát hiện lồng ngực nó phát sáng nên ta mới dùng kiếm mổ ngực nó và lấy được viên đá này

Toutousai nhận lấy và tiếp tục soi một lúc mới gật đầu “được”

Ta thở phào nhẹ nhỏm, còn răng của đại yêu quái nên làm sao đây nhỉ, ta xoa cái cằm bóng lưỡng của ta, ta nở nụ cười thân thiện với Sesshomaru. Không cần ta nói, Sesshomaru đã nói trước ta “lấy răng ta đi”

Ôi ta cảm động, tuy lúc đọc truyện, một Sesshomaru lãnh khốc vô tình, lạnh lùng không kém phần dịu dàng với Rin, khi xuyên vào đây nó đã hoàn toàn bị sụp đổ, tự nhiên ta thích Sesshomaru này hơn

“Sesshomaru … cảm ơn ngươi”

Hắn không nói gì, im lặng nhìn ta rồi lặng lẽ nhắm mắt … ngủ, khóe miệng ta co giật, ngươi có cần thờ ơ với lời cảm ơn chân thành của ta như vậy không hả, chỉ cần nói “không có chi” hay “ừ” một tiếng thôi cũng có sứt miếng thịt nào của ngươi đâu


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.