Bạch Tiểu Thuần nghe được tiếng gầm giận dữ như vậy thì lại càng hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, liếc mắt đã thấy được Chu trưởng lão bộ dáng xung phong liều chết lao đến. Ánh mắt của hắn trợn trừng, chỉ cảm thấy hồn phi phách tán.
Nhất là bộ dáng hung thần ác sát của Chu trưởng lão, mấy lời mà lão rống ra mặc dù không phải là muốn mạng của Bạch Tiểu Thuần, nhưng lại khiến cho hắn tự mình cảm nhận được sự đau khổ của con chim phượng kia. Loại chuyện này, Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới chuyện con chim phượng kia hầu như cả ngày đều đem chim ở Hương Vân Sơn chơi một cái, ngay cả Linh Vĩ Kê cũng không buông tha, hắn liền có cảm giác sợ nổi cả da gà.
Trong đầu hắn không khỏi có chút suy nghĩ ảo tưởng, đem chim phượng thay thế bằng bộ dáng của mình. Đồng tử của hắn mãnh liệt bành trướng, cả người run rẩy, quay đầu cấp tốc chạy vội.
Mặc dù hắn không nhát gan, mặc dù chỉ sợ chết, nhưng… Giờ phút này hắn đột nhiên hiểu ra, trên thực tế ở trên thế giới này còn có những chuyện so với chết còn kinh khủng hơn, ví dụ như mình biến thành chim phượng…
“Sư huynh cứu ta, ta không muốn là chim!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trịnh Viễn Đông đứng ở trên đài cao vội ho một tiếng, giả vờ như không nghe thấy.
Dưới sự kích thích mãnh liệt này, Bạch Tiểu Thuần liên tục kêu thảm, tốc độ thoáng một cái bộc phát, oanh một tiếng trực tiếp chạy vội, gần như là xuất hiện tàn ảnh, trong chớp mắt đã đuổi theo ngay sau đám đệ tử đang chạy ở đằng trước. Những đệ tử này chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua bên người, giật mình ngẩng đầu lên thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bạch Tiểu Thuần ở phía xa xa.
“Cái này… Đây là cái tốc độ gì!” Tất cả bọn hắn đều hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, bọn hắn lại nhìn thấy thân ảnh của Chu trưởng lão, cũng đang gào thét bay qua, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cấp tốc đuổi theo.
Cảnh tượng này, lập tức khiến cho những đệ tử này đều hít vào một ngụm khí.
Những đệ tử ngoại môn đứng ở bên ngoài cầu đá quan sát cũng đều mở to mắt, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Bạch Tiểu Thuần này rõ ràng lại nhanh như vậy!”
“Xem ra bị đuổi giết có hiệu quả thật sự không phải bình thường…”
Trong lúc mọi người đang xôn xao, thì Bạch Tiểu Thuần lại đang khóc không ra nước mắt. Hắn ủy khuất đã đến cực hạn, giờ phút này đang liều mạng chạy như điên, rất nhanh đã vượt qua một tên lại một tên đệ tử. Những tên đệ tử bị hắn vượt qua đều hít vào một ngụm khí, không cách nào tin vào tốc độ của Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn có một tên không phục, cũng nghiến răng chạy như điên, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng xa.
“Chết tiệt, hắn như thế nào lại giống như con chuột bị giẫm phải đuôi vậy!”
Giờ phút này, đám đệ tử ở trong lẫn ở bên ngoài, tất cả đều bị tốc độ của Bạch Tiểu Thuần làm cho rung động. Ngay cả đám người chưởng môn ở trên đài cao cũng phải trợn mắt há mồm, giờ khắc này đều bị tốc độ của Bạch Tiểu Thuần làm cho giật mình.
“Ách… Chính là chưởng môn cao minh!” Lý Thanh Hậu cười khổ, hướng về phía Trịnh Viễn Đông nói.
Hứa Mị Nương cùng với lão giả của Thanh Phong Sơn, thần sắc cũng đều cổ quái. Đám trưởng lão ở bốn phía, từng người đều không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Kẻ này bất hảo… Chỉ có thể dùng loại phương pháp này rồi.” Trịnh Viễn Đông vội ho một tiếng.
Cùng lúc đó, nhìn Bạch Tiểu Thuần chạy vội, mọi người ở bên ngoài cầu đá dần dần càng xôn xao.
“Hắn đã vượt qua một nửa rồi, cứ tiếp tục vượt qua như vậy, hắn nhất định có thể sẽ tiến vào một trăm thứ hạng đầu!”
“Bạch sư thúc cố gắng lên…” Còn có những tiếng cười reo hò khen hay.
Đúng lúc này, ở trên cầu đá đột nhiên chấn động, bất ngờ huyễn hóa ra từng đám khôi lỗi. Những con khôi lỗi này hai mắt lóe lên, gầm nhẹ, hướng về những đệ tử xông qua cầu lao tới.
Thượng Quan Thiên Hữu đi ở phía trước nhất thần sắc vẫn như thường, kiếm ở trong tay quét qua. Lập tức đám khôi lỗi ở bốn phía ầm ầm tan vỡ, tốc độ không giảm bớt nửa điểm, tiếp tục giữ vững vị trí thứ nhất.
Phía sau gã là Lữ Thiên Lỗi, Chu Tâm Kỳ, còn có ba đến năm tên đệ tử ẩn giấu thực lực giờ này mới bộc phát ra. Tất cả đều rất nhẹ nhàng, một đường chém giết khôi lỗi, tiếp tục tiến lên.
Bốn phía Bạch Tiểu Thuần cũng xuất hiện những con khôi lỗi này. Hắn sốt ruột a, nhìn thấy những con khôi lỗi này tới gần, khi hắn đang định ra tay thì bỗng nhiên sau lưng cuồng phong gào thét, Chu trưởng lão đã đuổi theo tới rồi.
“Bạch Tiểu Thuần, lão phu đổi ý rồi. Sau khi bắt được ngươi, sẽ không cho ngươi tự mình nếm thử cảm giác của chim phượng, mà sẽ cho ngươi đi nhận thức sự đau khổ của những con chim khác ngày đó!” Chu trưởng lão phát ra âm thanh kiệt kiệt. Vì muốn kích phát ra tiềm lực của Bạch Tiểu Thuần, chính lão cũng thực sự liều mạng…
Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân oanh lên một tiếng, tuôn ngược vào trong đầu. Trước mắt hắn đều biến thành màu đen rồi, có chút không kịp phản ứng. Đến khi hắn ý thức được hàm nghĩa của những lời nói này, hắn nghĩ tới những con chim bị chơi một cách thê thảm kia, nghĩ tới những con Linh Vĩ Kê kêu rên, cuối cùng thì nghĩ đến con chim phượng đực có thân hình cường tráng kia… Hắn phát hiện ra cuộc đời sau này của mình sẽ vô cùng thê thảm, hét lên thê lương.
“Cứu mạng a, ta không muốn bị chơi a…”
Giờ phút này, sự sợ hãi của hắn thậm chí còn đã vượt qua cả lúc bị Lạc Trần gia tộc đuổi giết. Hắn đã lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ còn chưa trải qua kích thích như vậy. Giờ phút này hắn vừa thét lên vừa run rẩy toàn thân. Bỗng nhiên có một tia sáng trắng xuất hiện, chớp mắt bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn, khiến cho thân hình hắn đã trở thành ngân quang.
Tốc độ của hắn vào lúc này lại càng như là đã đột phá giới hạn nào đó, nháy mắt khi Chu trưởng lão chộp tới, oanh một tiếng, toàn thân như một con heo rừng, mãnh liệt lao ra.
Oanh oanh oanh!
Tốc độ này quá nhanh, vô số khôi lỗi vừa mới tới gần đã bị Bạch Tiểu Thuần trực tiếp đánh bay. Hắn một đường chạy như điên, làm vô số khôi lỗi bị đụng bay lên, cả thân hình hóa thành một đạo chỉ dài, vội vã chạy đi.
Nhìn từ đằng xa, không thấy được thân ảnh của hắn, mà chỉ có thể nhìn thấy vô số khôi lỗi không ngừng bay ra.
Tốc độ này so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh đã vượt qua trước bốn trăm, ba trăm thứ hạng đầu, trước hai trăm, cho đến… Trước một trăm!
Quá nhanh!
Một đường nổ vang ngập trời, vô số đệ tử bị hắn vượt qua. Cả đám đều ngây người, hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thuần giống như bạo long đi xa. Bạch Tiểu Thuần vừa thét lên, vừa chạy vội, tròng mắt đều đã đỏ. Hắn thề, quyết không thể để cho Chu trưởng lão bắt được mình.
Giờ phút này hắn sớm đã quên đang ở trong thí luyện, trước mắt hắn cũng không có cái thứ tự gì gì đó, mà trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chạy chạy và chạy… Lao ra khỏi cây cầu kia!
Thậm chí có đệ tử ở phía trước làm hắn cảm thấy vướng bận, một phát túm lấy ném sang một bên, cả người chạy vội, nhấc lên tiếng nổ vang ở dọc đường.
Đám đệ tử ở bên ngoài cây cầu đá, cũng có người đứng ở trên đỉnh núi nhìn ra xa, sau khi thấy được một màn như vậy thì đều hít vào một hơi, lộ ra vẻ rung động.
“Hắn… Hắn còn là con người sao!!”
“Đây đâu phải là người, đây rõ ràng là một đầu dã trư hung bạo!!”
Chu trưởng lão ngơ ngác nhìn về phía trước. Bạch Tiểu Thuần căn bản là cũng không đi né tránh khôi lỗi mà hoàn toàn dựa vào thân thể trực tiếp đánh bay. Lão cũng hít vào một hơi, cảm giác mình vừa rồi… có phải là đã kích thích đối phương hơi quá hay không.
Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần dường như là không có cực hạn, vốn đã nhanh đến không cách nào có thể hình dung, mà vẫn còn đang tăng tốc. Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, tiếng xé gió kinh thiên động địa, phía trước hắn đã không còn khôi lỗi nữa rồi, nhưng lại xuất hiện lần lượt từng cái lưới lớn. Những tấm lưới này thình lình biến ảo ra, ngăn cản đường đi trước mặt mọi người.
Chẳng qua là những tấm lưới này vừa mới xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đã bị hắn đụng vào thủng ra một cái động lớn, âm thanh phanh phanh quanh quẩn, lại không cách nào có thể ngăn cản được hắn một chút nào.
Tựa như dưới tốc độ cực hạn này, thì thân thể của hắn đã trở thành một thanh lợi khí sắc bén nhất!
Ngay sau đó, mặt đất lại xuất hiện phập phồng, giống như là đầm lầy, thậm chí còn xuất hiện cả vòng xoáy. Chỉ cần bị vòng xoáy bao phủ, thì sẽ rất khó mà lao ra. Không ít người tốc độ đã bị hạn chế ở chỗ này.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần căn bản là cũng không chú ý tới những thứ này. Vèo một tiếng, thân hình của hắn đã vụt qua nhanh như tên bắn. Dù không ngừng có vòng xoáy xuất hiện ở xung quanh hắn, nhưng cũng không cách nào làm cho tốc độ của hắn giảm bớt, trực tiếp mang theo cả những vòng xoáy kia đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn đã vượt qua trước tám mươi, năm mươi, ba mươi thứ hạng đầu. Rồi tiến vào mười thứ hạng đầu…
Cảnh tượng này khiến cho Chu trưởng lão cũng phải thở dài, lại càng không cần phải nói những đệ tử đến xem kia. Trong khoảnh khắc này, hầu như ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ lên thân hình của Bạch Tiểu Thuần, còn về phần đám người Thượng Quan Thiên Hữu, đều không có đệ tử nào thèm xem.
Ở phía trước Bạch Tiểu Thuần, có một thanh niên đầu trọc. Trong mắt gã mang theo vẻ âm lãnh, gã đã che giấu chiến lực nhiều năm, ngày bình thường không tiếp xúc với người ngoài, hôm nay mới lộ ra thực lực, là muốn cho ba người được gọi là ba đại thiên kiêu kia minh bạch, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn.
Toàn thân gã lấp lánh hào quang, ở bên người đang có ba hạt châu cấp tốc bay múa, một đường thế như trẻ che. Bên ngoài thân thể của gã đang có hơn mười cái vòng xoáy, nhưng dưới sự bộc phát của gã, những vòng xoáy này tuy đã làm tốc độ bị hạn chế không nhỏ, nhưng gã biết, chỉ cần lao ra khỏi khu vực này thì vòng xoáy sẽ biến mất.
“Càng là cường giả, thì khi tiến vào nơi đây số lượng vòng xoáy quấn quanh sẽ lại càng nhiều. Không biết mấy người ở phía trước kia thế nào, ta ở đây có hơn mười đạo vòng xoáy, đã là kinh người rồi.” Gã đệ tử đầu trọc này ngạo nghễ tự nói. Chợt nghe thấy tiếng xé gió ở sau lưng, gã sửng sốt một chút, cho rằng mình nghe nhầm. Ở chỗ này, làm sao có thể có tiếng xé gió…
Nhưng gã còn chưa kịp quay đầu lại, thì đã cảm thấy cuồng phong từ phía sau thổi qua. Ngay sau đó, gã liền thấy được một đạo thân ảnh, ở bên cạnh mình cấp tốc lao ra. Bốn phía xung quanh thân ảnh kia, lại có trên trăm cái vòng xoáy đang vờn quanh!
Tròng mắt của gã thiếu chút nữa là rớt ra ngoài, hoảng sợ nhìn thân ảnh bị hơn một trăm vòng xoáy vờn quanh, thế nhưng tốc độ lại không chậm lại một chút nào. Gã cảm giác mình nhìn lầm rồi, vì vậy mà dùng sức dụi dụi hai mắt rồi lại nhìn lên, chỉ thấy đối phương đã đi xa, còn lại chỉ là bóng lưng.
“Không có khả năng!!” Thanh niên đầu trọc này nghẹn ngào.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, vừa chạy vừa kêu thảm thiết. Sau khi hắn lao ra khỏi khu vực này, thì hơn trăm cái vòng xoáy ở bên ngoài thân thể cũng lập tức biến mất. Tốc độ của hắn nhanh hơn, trực tiếp chạy vội, dọc đường lại vượt qua mấy người. Những người này đều là những đệ tử tiến vòa mười thứ hạng đầu, bọn hắn ở trước trận chiến này đều có được tạo hóa của riêng mình, che giấu thực lực, giờ phút này muốn cất tiếng làm cho ai lấy đều kinh ngạc. Nhưng hôm nay từng người khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, thì đều không thể tin như nhìn thấy quái vật vậy, thi nhau hoảng sợ.
Chu Tâm Kỳ cắn chặt hàm răng trắng ngà. Mảnh khu vực nàng đang ở này lại có sự khác biệt, bốn phía đang giáng xuống uy áp vô tận, dường như là muốn đem nơi này đóng băng, khiến cho tốc độ của nàng không khỏi chậm lại.
Nhưng lúc nàng đang khó khăn tìm chỗ xung yếu để tiến ra khỏi khu vực này, thì bỗng nhiên phía sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh ken két. Chu Tâm Kỳ sững sờ quay đầu, trong nháy mắt tròng mắt co rút lại, lộ ra vẻ không thể nào tin.
Oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp xông qua ngay bên cạnh nàng. Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, một đường đánh tới khiến cho âm thanh ken két truyền ra, có từng đạo khe hở hiện ra từ trong hư vô, rõ ràng… lại bị hắn trực tiếp đụng nát!
“Bạch Tiểu Thuần!”
“Không có khả năng!” Chu Tâm Kỳ mở to mắt, cảm nhận được kết giới ở bốn phía tan vỡ sau khi Bạch Tiểu Thuần xông qua. Nàng nhìn qua bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần ở phía trước, cả người giống như bị thiên lôi oanh kích, trợn mắt há mồm.