Giang Tử Tự do dự một chút, mới mở miệng nói: “Giữa hai người nếu như không có sự tin tưởng hoàn toàn, tình cảm sợ rằng rất khó kéo dài.”
“Không sai, cho nên tôi. . . . . .” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ chen vào.
“Người này là ai ?”
Tạ Minh Thánh ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt bọn họ, lập tức nhận ra anh. Thời gian trước lúc công ty Thượng Tấn tổ chức hoạt động thử nghiệm trò chơi mới, anh từng thấy Cam Nhĩ Khiêm một lần.
“Tôi là chủ tịch hội học sinh đại học T , Tạ Minh Thánh, Cam tiên sinh, chào anh.” Cậu ta thuận tiện vươn tay, hơn nữa tự giới thiệu mình.
Trong nháy mắt Cam Nhĩ Khiêm nhìn cậu ta một cái, không có ý định bắt tay với cậu ta, ánh mắt sắc bén quan sát cậu ta.
Giang Tử Tự lặng lẽ trừng mắt liếc anh một cái, ý bảo anh đừng làm cho người ta khó xử.
Lúc này anh mới cùng cậu ta nắm tay qua loa lấy lệ, sau đó lên tiếng tuyên bố.
“Giang Tử Tự là bạn gái tôi, tốt nhất cậu không nên có ý đồ với cô ấy.” Căn cứ vào trực giác của đàn ông, anh nhìn thấy người này có cảm tình tốt với cô.
“Anh đang ở đây nói nhăng nói cuội cái gì đó ?” Nghe loại người như anh một bêntuyên bố, Giang Tử Tự hơi cáu đôi mày thanh tú nhíu lên.
“A, học muội và Cam tiên sinh đang kết giao?” Nghe vậy, vẻ mặt Tạ Minh Thánh hiện tia kinh ngạc.
“Không sai, cho nên cậu cách xa cô ấy một chút.” Cam Nhĩ Khiêm cảnh cáo xong, không để cho cô có cơ hội làm sáng tỏ, lôi kéo cô rời đi.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Mặc kệ bị anh cầm tay của cô, cô chỉ có thể đi theo anh.
“Em không có lên lớp, đến công ty giúp tôi ghi chép.”
“Tại sao tôi phải ghi chép giúp anh?”
“Tôi nghe nói em là sinh viên khoa kế toán.”
“Vậy thì thế nào?”
Bộ dạng Cam Nhĩ Khiêm tự nhiên nói: “Cho nên tôi mới tìm em giúp tôi, kế toán công ty tôi đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông nằm viện, em tới giúp tôi xử lý sổ sách kế toán một chút.”
Thượng Tấn thành lập không tới hai năm, trước mắt vẫn là một công ty nhỏ có quy mô không lớn, thành viên chỉ có ba mươi mấy người, không cách nào chuyển người qua xử lý công việc kế toán được.
Liếc nhìn thấy vẻ mặt của cô là tại sao tôi phải đi, anh sử dụng kế dụ dỗ “Tôi cũng không phải không trả chi phí cho em giúp tôi. Thế này đi, em giúp tôi xử lý sổ sách, tôi sẽ trả thù lao cho em.”
Đã bị anh nhét vào trong xe, cho dù cô muốn từ chối cũng không có cách, Giang Tử Tự không thể làm gì khác hơn là gắng gượng đồng ý.
“Nếu như thù lao quá ít, tôi sẽ trở mặt đó.”
Anh cười nói: “Yên tâm, nhất định làm cho em hài lòng.” Sau khi lái xe lên đường, anh lại nói tiếp: “Tên họ Tạ vừa nãy, sau này em bớt để ý tới cậu ta, có thể xa thì nhanh tránh xa cậu ta.”
“Tại sao?” Cô cảm thấy đối tượng cô nên tránh xa, phải là anh, mà không phải là học trưởng.
“Em không nhận ra sao? Cậu ta có ý với em.”
Giang Tử Tự hơi kinh ngạc, “Tôi không nhận ra.”
“Tóm lại em nhớ kỹ lời tôi nói…, đừng cho cậu ta đến gần em nữa.”
Cô im lặng không trả lời. Tạ Minh Thánh là chủ tịch hội học sinh, cô lá thư ký, giữa hai người sẽ luôn phải đụng mặt, làm sao có thể cố ý tránh xa anh ấy.
“Em có nghe lời tôi nói hay không đó?” Thấy cô không trả lời, Cam Nhĩ Khiêm cất giọng hỏi nữa.
“Có không.” Biết cô không lên tiếng, anh càng không để yên, Giang Tử Tự hừ một tiếng đáp. Cô phát hiện có lẽ mình dường như đã quen với việc chung đụng với anh, cảm thấy quen với việc anh đơn phương tự nhận mình là bạn gái anh.
Mọi thứ dường như ra khỏi tầm tay kiểm soát của cô, phát triển theo chiều hướng anh mong đợi.
Cô còn có thể ngăn cản sao? Ngăn cản lòng mình đón nhận anh!
*********
“Giang Tử Tự, tại sao cô lại ở chỗ này?” Du Lệ Như vừa đến Thượng Tấn liền thấy cô, giật mình đi về phía cô.
Giang Tử Tự còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Cam Nhĩ Khiêm trả lời thay cô.
“Tôi tìm cô ấy tới làm sổ kế toán giúp tôi.” Anh đưa ly cà phê đang bưng trong tay cho cô.
Nhìn thấy anh biểu hiện thái độ tự nhiên gần gũi với Giang Tử Tự ánh mắt Du Lệ Như dữ tợn, sau đó liền cười duyên lấy lòng.
“Nếu như anh Nhĩ Khiêm cần giúp một tay, em cũng học kế toán, em có thể giúp anh.”
“Không cần, có cô ấy là đủ rồi. Lệ Như, em là tới học chơi trò chơi hả, đi theo tôi, tôi tìm người dạy em.”
“Được.” Rời khỏi phòng kế toán, Du Lệ Như hung hăng giận dữ nhìn Giang Tử Tự một cái, ánh mắt kia giống như đang cảnh cáo cô: cô cẩn thận một chút cho tôi.
Giang Tử Tự bưng ly cà phê lên hớp một hớp.Cô cũng không ngờ lại gặp Du Lệ Như ở chỗ này, hơn nữa xem ra cô ta dường như đã liệt cô vào danh sách cái gai trong mắt rồi.
Bởi vì Cam Nhĩ Khiêm, cô đã bị không ít phụ nữ ghét, lúc trước ở câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, những khách nữ kia vốn có thiện cảm với cô, cũng bởi vì anh, mới bắt đầu năm ba lần dùng lời nói đâm chọc cô, hoặc cho cô cái nhìn xem thường.
Vì đàn ông, dường như phụ nữ cứ mãi làm khó phụ nữ!
Bưng cà phê, cô chậm rãi bước đi thong thả trở về phòng kế toán, sau đó bật máy vi tính, chuẩn bị làm báo cóa thu nhập tháng trước.
Không lâu sau Cam Nhĩ Khiêm cũng đi vào phòng kế toán, thấy gương mặt cô chuyên tâm đánh máy vi tính, im lặng một lát, anh lên tiếng, “Sau này em khôngcần đến Lục Dã nữa, làm việc ở đây đi.”
“Tại sao?” Nghe vậy, cô di chuyển tầm mắt khỏi màn hình máy tính nhìn anh.
“Bởi vì em làm sổ sách tốt hơn kế toán trước kia.” Cô đến giúp đỡ hơn một tuần lễ rồi, đồng nghiệp trong công ty đánh giá cô làm tốt hơn kế toán trước đây rất nhiều, vả lại tính cô khiêm tốn, duy trì mối quan hệ với mọi người rất tốt.
“Anh nói tôi làm việc ở đây, đây vốn là công việc kế toán kia mà?”
“Cô ấy bị thương quá nặng, đã qua đời ngày hôm qua rồi.”
Mặc dù chưa từng nhìn thấy vị kế toán kia, nghe lời nói của anh, vẻ mặt Giang Tử Tự vẫn lộ ra một chút tiếc nuối.
“Vậy các anh nên nhanh chóng tuyển người, ban ngày tôi còn phải đi học, không thể tới đây làm việc.”
Anh đã sớm lường trước cô sẽ nói như vậy rồi.
“Sổ sách kế toán không cần gấp, chờ sau khi em tan lớp tới làm cũng không sao.”
“Tôi còn…. AB” cô đang muốn từ chối, Cam Nhĩ Khiêm ngắt lời nàng.
“Trước hết em nghe về mức lương một chút rồi hãy trả lời, lương kế toán là bốn vạn, nếu như công ty có lãi, sẽ để dành mười phần trăm tiền lãi thưởng cho nhân viên, hàng năm được ra nước ngoài du lịch một lần, năm ngoái nhân viên công ty mỗi người được tám tháng tiền thưởng.”
Được. . . . . . Động lòng, thiếu chút nữa cô bật thốt lên đồng ý.
Cam Nhĩ Khiêm nói tiếp: “Huống chi em vẫn còn muốn ở lại Lục Dã ư? Về chuyện của chúng ta lời đồn đãi truyền đi xôn xao, em có thể chịu đựng được những người đó dùng ánh mắt xem thường nhìn em sao?”
Thì ra là. . . . . . Anh có chú ý tới chuyện này. Giang Tử Tự hơi ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ có phải vì muốn cô nghỉ việc ở Lục Dã, cho nên anh mới muốn cô làm việc ở đây, nếu không với điều kiện anh đưa ra, lý nào không tìm được một kế toán giỏi.
Nhưng, lời anh nói tiếp theo, lại làm cho cô ngạc nhiên.
“Thật ra thì hôm qua tôi đã giúp em từ chức ở Lục Dã, cho nên bắt đầu từ hôm nay em không cần phải qua đó nữa.”
Ít khi thấy Giang Tử Tự lộ ra vẻ mặt giận dữ.
“Tại sao không có sự đồng ý của tôi liền tự ý thay tôi từ chức hả? ” Cô không nghĩ rằng anh lại dám cậy mạnh đến mức này, vọng tưởng làm chủ tất cả việc của cô.
“Tôi làm như vậy là vì em, Mỗi ngày ở đó em đều phải chịu đựng những người thêm mắm dặm muối kia, em chịu đựng được sao? Huống chi em am hiểu công việc kế toán, em có thể thuần thục xử lýsổ sách, về sau chỉ cần làm xong việc, là có thể tan làm, không cần phải mỗi ngày đều trễ như vậy mới có thể về nhà.”
“Anh cho rằng anh là ai hả? Anh không có tư cách thay tôi quyết định bất cứ việc gì!” Cô tức giậnđứng dậy.
Cô có thể chịu đựng việc anh tự cho là đúng, ngang ngược, ương ngạnh, nhưngchuyện này đã đụng chạm đến giới hạn cuối cùng của cô, cảm xúc ngấm ngầm chịu đựng đến lúc này rốt cuộc bộc phát.
Thấy cô tức giận, không chút nào chấp nhận sự sắp xếp của anh, Cam Nhĩ Khiêm cũng có chút không vui.
“Em có biết mấy cái người ở trong câu lạc bộ Lục Dã kia nói em khó nghe biết bao nhiêu, em tình nguyện trở về làm cho người ta chà dạp sao?” Cũng bởi vì sợ cô bị những lời đồn đãi kia gây tổn thương, cho nên mới thay cô từ chức, không nghĩ muốn cô tiếp tục làm ở đó.
Cô không biết được lời người khác đồn khó nghe biết bao nhiêu, nhưng cô sở dĩ oan uổng chịu những lời tai bay vạ gió này, còn không phải đều bởi vì anh sao.
“Tôi vốn có những ngày sau này thật tốt, là bỗng dưng anh quấn lấy tôi, mới gặp phải những lời ra tiếng vào kia.”
Cam Nhĩ Khiêm cắn răng, chịu đựng tức giận không muốn cãi nhau với cô.
“Không sai, là tôi gây ra, không phải bây giờ tôi đang giúp em giải quyết sao? Cho nên mới muốn em tới công ty tôi làm việc.”
“Không cần, tôi sẽ tự mình tìm công việc khác, chỉ cần sau này anh đừng đến dây dưa với tôi là tốt rồi.” Cô nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng tài liệu trên bàn, cầm lấy túi xách của mình muốn rời khỏi phòng kế toán.
Kéo cánh tay của cô không để cho cô đi ra ngoài, Cam Nhĩ Khiêm giam cầm cô giữa bức tường và mặt mình, tức giận nói: “Tôi chỉ muốn đặt em ở nơi mà tôi có thể thấy để chăm sóc cho em, như vậy có lỗi sao?”
Cái nhìn chăm chú của anh làm cho cô hơi giật mình, trong mắt anh là tình cảm nóng bóng như thủy triều, cuốn về phía cô, khiến cho lồng ngực cô cứng lại, nhất thời không phát ra được âm thanh.
Cam Nhĩ Khiêm nói tiếp: “Chết tiệt, tôi yêu em, nên không muốn em phải chịu bất kỳ ủy khuất gì, em không chỉ không tiếp nhận ý tốt của tôi, còn một lòng muốn đẩy tôi ra, em quả thật không biết điều!”
Cô cao giọng quát lên: “Tôi không biết điều? Anh lấy danh nghĩa người yêu ép buộc tôi chấp nhận sự an bài của anh, loại hành vi dã man này khác gì so với thổ phỉ cướp bóc hả? Yêu một người mà có thể đối với người kia muốn làm gì thì làm sao hả? Như vậy tình yêu của anh chỉ đơn giản là một hình thức bạo lực.”
Tình yêu của anh là một hình thức bạo lực? Chỉ trích này giống như roi da quất vào anh.
Cam Nhĩ Khiêm cắn răng, hít sâu một hơi nói: “Anh chỉ là muốn bảo vệ em, một người đàn ông muốn bảo vệ người con gái mình yêu, đây vốn là chuyện hiển nhiên không phải sao? Anh cho em biết, mặc kệ em có chấp nhận anh hay không, trừ anh ra, em không có lựa chọn nào khác.” Bởi vì anh sẽ không cho phép bất kỳ tên đàn ông nào đến gần cô, cô chỉ có thể thuộc về anh. (ED: mình đổi cách xưng hô cho anh ấy nịnh cho ngọt nha mọi người.)
Lần này anh mạnh mẽ tỏ tình làm cho trái tim cô bỗng run lên, cô nên quở trách anh vọng tưởng tự đại, nhưng cô lại không nói nên lời.
Đôi mắt đen kia như hai ngọn lửa thiêu đốt, nhìn cô chằm chằm, cô cảm thấy mình như muốn được tan chảy trong ngọn lửa nóng rực dưới ánh mắt kia.
Thấy cô dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh chằm chằm, trên gương mặt tuyệt đẹp nhuộm một tầng sắc đỏ giận dữ, không nói lời nào. Anh không muốn bị cô ghét, càng không muốn bị cô hận, do dự, giọng Cam Nhĩ Khiêm chậm rãi, thấp giọng nói xin lỗi.
“Có lẽ anh không nên chưa hỏi ý kiến của em liền tự tiện thay em từ chức ở Lục Dã, ” ngừng lại tập trung nhìn cô, giọng anh khàn khàn nói tiếp: “Nhưng đời này anh chưa từng muốn bảo vệ một người con gái như vậy, chưa từng nghĩ muốn lấy lòng một người con gái, chưa từng ăn nói khép nép với một người con gái như thế, em đã khiến cho anh động lòng, thì đừng hong quay lưng rời đi, là em làm cho anh động tình, em phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
Những lời anh nói này gần như vô hại, vì vậy cô nhắm mắt lại, lòng của cô vào một khắc kia bị anh đả động rồi.
Đối mặt với tình cảm của anh ùn ùn kéo tới bên cô, cô không cách nào kiên trì nữa.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng của mình nói: “Cam Nhĩ khiêm, nếu như anh hi vọng tôi tiếp nhận anh…ít nhất trước tiên anh phải học cách tôn trọng ý kiến của tôi, tôi không thích đàn ông cậy mạnh thô lỗ.”
“Em nói anh cậy mạnh thô lỗ. . . . . .” Sau khi Cam Nhĩ Khiêm hiểu ra ý của cô, “A, chờ một chút, ý của em là,…..”