Liễu Oanh: “Vẫn còn đi học ở nhà trẻ đó.”
Tiết Diễm Yến: “Già rồi mà vẫn còn đi học kìa.”
Lạc Thủy nổi nóng: “Tại sao cứ nghĩ người nhà mình gian ác như vậy làm gì hả?”
Tiết Diễm Yến bày tỏ tình ý sâu xa: “Trò chơi là trò chơi, thực tế thì thực tế, tốt nhất là cậu phải suy nghĩ cho kỹ.” Lúc ban đầu, quả thật cô rất muốn đem Lạc Thủy đẩy ra ngoài, nhưng chỉ giới hạn trong trò chơi thôi nha, còn thực tế……
Lạc Thủy nói sâu kín: “Thật ra thì bọn mình cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu?”
Diễm Yến □: “Cậu còn muốn xảy ra chuyện gì nữa hả?”
Lạc Thủy mỉm cười: “Không có, không có mà.”
Liễu Oanh vung tay lên, tổng kết phân trần: “Tóm lại, không thích người ta thì từ chối rõ ràng đi, không cần ăn trong chén một người, còn nhìn một người khác trong nồi, học ai không học, đi học theo Diễm Yến, sau đó thì XXX cái người trên mạng kia, phải là người cậu thích, chúng mình mạnh mẽ ủng hộ cậu, gặp chuyện gì thì phải thương lượng với các chị một tiếng, cho dù trời có sập xuống thì vẫn còn có bọn mình chống đỡ cho.”
Tiết Diễm Yến khinh thường nói: “Không phải là câu đang ghen tỵ với mình chứ hả? Cứ nói thẳng đi.”
Lạc Thủy cảm động: “Có các cậu thật tốt.”
Tiết Diễm Yến thiếu chút nữa đã phun ra luôn rồi, chua xót quá.
Liễu Oanh tiếp tục cố trấn định, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đúng nha.”
Vì vậy hai người có lòng dạ xấu xa bò về giường mỗi người.
Lúc Tiết Diễm Yến đi ngang qua lam sắc yêu cơ, tự tin nói với Lạc Thủy: “Việc khẩn cấp bây giờ là phải giải quyết cái này, tránh khỏi việc trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Lạc Thủy gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không có cách nào ổn thỏa, nếu nói thẳng với Đốn họa thủy là không thích anh ta, (quynhle220-le-quy-don) lỡ như người ta căn bản đối với cô cũng không có ý gì thì sao, không phải tự mình làm mất mặt à, hơn nữa lúc này cô cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ này đâu.
Một tin nhắn được đánh ra trong hộp thư cũng bị xóa từ từ, cuối cùng biến thành ba chữ: Thật xin lỗi. Gửi đi, mọi chuyện nhận sai nói xin lỗi đều không thể nào sai lầm đâu.
Liễu Oanh nhìn Lạc Thủy cầm bó lam sắc yêu cơ, một lúc thì đi tới thùng rác, một lúc sau thì lại muốn tìm bình cắm hoa, liền cau mày, từ trên giường lấy ra một chiếc bình thủy tinh màu vàng miệng rộng đưa cho cô: “Cũng may là chưa có vứt bỏ.”
Lạc Thủy từ từ tháo lớp giấy bao bọc ra, một bên nói thầm: “Giai cấp tư sản đều độc ác, đều lãng phí.”
Loay hoay nửa ngày cuối cùng cũng cắm hoa xong, đúng là giá trị quyết định giá tiền, được rồi, mặc dù hoa này hơi mắc tiền một chút, nhưng nhìn thấy quả thật rất vui vẻ thỏa mãn, cánh hoa tươi mềm mại, hình dáng xin đẹp, mỗi bông hoa đều như nhau, ngay cả giấy gói cũng kỹ càng như vậy, hơn nữa còn thơm ngát cả căn phòng.
Trên giường điện thoại di động rung lên, Lạc Thủy lấy ra nhìn, là Đốn Cảnh Nhiên trả lời tin nhắn hỏi cô có ý gì.
Có ý gì? Cũng đâu có ý gì đặc biệt đâu, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trả lời thì không thể nào thành thật như vậy: mình không có ý gì khác, hôm nay là do mình không đúng.
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời lại: Căn bản là cậu cũng không biết mình sai ở chỗ nào đâu!
Muốn chơi trò moi móc hả? Có lời không nên nói rõ ràng với nhau sao? Lạc Thủy đè xuống cơn giận dữ của mình: Có thời gian nói chuyện với nhau một chút.
Liễu Oanh thấy chuyện này cũng có thể giải quyết rồi, ló đầu ra nói với Lạc Thủy: “Ngẩng đầu lên cho chị nhìn chút nè.”
Lạc Thủy sờ sờ đầu tóc mới của mình, nghĩ tới 300 đồng liền cảm thấy đau lòng vô cùng: “Oanh Oanh, 300 đồng lận đó, tại sao lại mắc như vậy?”
Diễm Yến nói tiếp: “Không thấy những anh đẹp trai kia sao? Giá trị là ở chỗ đó đó. Người ta mát xa miễn phí cho cậu, nhưng cậu lại không chịu, cho lỗ chết luôn!”
Liễu Oanh tức giận nói: “Tiểu Thủy, tại sao cậu lại lãng phí như vậy hả? Có đậu hủ lại không chịu ăn?”
Lạc Thủy mặt ủ mày ê: “Mình không có ham mê đặc biệt với những cái đó.”
Diễm Yến: “Người này mới thật sự là lãng phí! Mình thay mặt đảng và nhân dân khinh bỉ cậu.”
Liễu Oanh: “Mình đại diện ánh trăng và vũ trụ tiêu diệt cậu.”
Lạc Thủy ngã xuống thẳng tắp: “Không có cách nào vượt qua cuộc sống này nữa rồi.”
Tám giờ tối.
Trước tiên Lạc Thủy cõng hồ lô đi ghi danh tham gia bình chọn ‘Giang hồ đệ nhất giai nhân’.
Chỗ NPC ghi danh đầy ấp người, nhân vật nho nhỏ như ‘Nhược Thủy Tam Thiên’ cả đầu cũng không thấy đâu. Máy tính phải chạy rất nặng và chậm, nóng đến nỗi có thể nướng bánh được rồi.
Hay là chờ một lát nữa rồi hãy ghi danh đi, /quynh/le/2207/dđlequyđon/ đầu nhỏ của Nhược Thủy Tam Thiên tương đối quan trọng hơn. Lạc Thủy chen lấn từng bước một ra ngoài, thấy Nam Cửu Khanh online, vì vậy nhắn tin hỏi thử anh có đi ghi tên hay không?
Nam Cửu Khanh: “Còn chưa đi, em thì sao?”
Lạc Thủy: “Tôi cũng vậy, chưa có đi, không chen vào nổi.”
Nam Cửu Khanh: “Vậy cùng nhau đi.”
Lạc Thủy hỏi tọa độ để đi qua, mọi người đều tụ tập về đây rồi.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tại sao đột nhiên lại không nói chuyện vậy?”
Tây Môn Trái Chủ cùng Bắc Viên Phẩn cùng đồng thanh lên tiếng: “Là người ta có tật giật mình!”
Lạc Thủy gõ dấu chấm hỏi.
Tây Môn Trái Chủ như tên trộm: “Ha ha ha ha.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thứ năm có hoạt động gì sao?”
Bắc Viên Phẩn cướp lời: “Có!”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Hoạt động gì?”
Tây Môn Trái Chủ: “Thiên cơ bất khả lộ!”
Đông Phong Phá: “Nhược Thủy, đừng nghe bọn họ nói nhảm, bọn họ thấy A Nam đi nghe điện thoại cho nên mới gạt cô thôi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Còn lâu một người thông minh như tôi mới nghe hai tên nhóc này nói bậy nói bạ.”
Tây Môn Trái Chủ: “A Bắc, nói cậu kìa!”
Bắc Viên Phẩn: “Là nói cậu có được không?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Đánh một trận đi, ra đánh một trận!”
Đông Phong Phá toát mồ hôi, cô nương Nhược Thủy này rất tà ác, nhưng mà có phong cách rất giống như người nào đó nha.
Trong kênh đang nói chuyện đánh nhau, Nam Cửu Khanh gõ hai chấm bày tỏ sự tồn tại của mình.
Mọi người náo loạn một hồi thì đi tới NPC để ghi danh.
Cũng may, vừa đúng người cuối cùng.
Lạc Thủy nhấn vào NPC, không phải xuất hiện khung lời nói mà là trang web, phía trên có một bảng đăng ký ghi danh, (d/đ/le/quy/đon) có lẽ hệ thống muốn thông qua NPC để xác định nhân vật trong trò chơi, đề phòng ăn gian.
Nội dung đăng ký rất đơn giản, giống như là đang tự giới thiệu về mình, Lạc Thủy điền xong rất nhanh, thuận tiện liếc tên những người khác trong danh sách. Lúc thấy tên của Thanh Thanh Tiên Nhi cũng nhấn vào xem thử, cô ta cũng ghi danh giai nhân, trên mục nghề nghiệp ghi là sinh viên, còn là sinh viên đại học X! Ai biết được, cái này cũng chưa chắc là thiệt nha, chuyển con chuột qua góc phía trên bên phải nhấn vào gạch chéo.
Đổi trang mạng liên tiếp mấy lần mới thấy được giấy ghi danh của Nam Cửu Khanh. Lạc Thủy nắm con chuột ở bên tay phải, không biết tại sao lại cảm thấy có chút ẩm ướt, rút khăn giấy ra lau, mới nhấn vào nút bên trái mở ra một lần nữa. Lần này ánh mắt nhìn thẳng đến chỗ ghi nghề nghiệp luôn, là sinh viên. Lại nhìn đến chỗ tuổi, 23 tuổi, Lạc Thủy hạnh phúc, vui sướng nhìn thẳng vào trang mạng, trong lòng mừng thầm.
Chạy vào bang hét lên một tiếng: Ghi danh rồi!
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: mấy tên sắc lang trong bang đã đem hình người đẹp nhìn hết một lần từ lâu rồi.
【 bang hội 】 Nhược Thủy Tam Thiên: Có gì mới không?
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: nghe nói gia tộc Thanh Thanh có mấy người bộ dáng không tệ đâu.
【 bang hội 】 Cây Gai Đau: Thượng Đế ơi, đám người thiểu não kia lớn lên cũng có hình dáng con người sao?
【 bang hội 】 Tinh Thần Bị Giẫm Đạp: có lẽ lúc Thượng Đế tạo ra bọn họ đang làm chính sự, cho nên có tâm tình rất tốt.
【 bang hội 】 Lão Ngưu: không đúng, không đúng, lúc Thượng Đế tạo ra bọn hòa là đang bạo hoa cúc người ta, trong lúc nhất thời không xem xét kỹ, cho nên để quên đầu óc của bọn họ lại đó rồi.
【 bang hội 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: sai, sai, bọn họ chỉ có hoa cúc, lấy đâu ra đầu óc?
Dường như cái vấn đề hoa cúc này hơi khó giải quyết nha, Lạc Thủy ngoan ngoãn cũng rất ngượng ngùng tham gia vào, đành gọi tọa kỵ của mình ra, chạy hết một vòng, toạ kỵ này của cô vừa đẹp mắt lại làm người ta vui vẻ, quả thật cưỡi tọa kỵ nhanh hơn rất nhiều so với chân ngắn của cô!
Tác giả có lời muốn nói: buổi tối thứ năm có hoạt động gì? Các bạn nhỏ có đoán được chưa vậy?