Thời gian Lạc Thủy đến đạo quán thật vừa vặn, trực tiếp đi thay quần áo, rồi tìm người cùng đấu võ. Huấn luyện viên coi như không thấy gì, ngồi ở một bên trông coi, nhìn Lạc Thủy thuần thục hạ gục mấy học viên, đắc ý sờ sờ cằm, đi tới vỗ vai Lạc Thủy dùng tiếng Trung không lưu loát lắm của mình nói: “Lạc Thủy, hôm nay có một người rất lợi hại đến đạo quán, hôm nào tôi sẽ sắp xếp cho các em trao đổi.”
Huấn luyện viên này của cô rất ít khen người, không biết người kia tới cùng có bao nhiêu lợi hại, thử thì biết ngay thôi. Mặc dù lòng hiếu thắng của Lạc Thủy không mạnh, nhưng học Không Thủ Đạo nhiều năm như vậy bây giờ cũng bị chữ “Võ” trong Không Thủ Đạo ảnh hưởng đôi chút. Nghe lời huấn luyện viên vừa nói cũng nổi lên chút hứng thú: “Hắn là đối thủ như thế nào.”
Huấn luyện viên suy nghĩ một lát, có chút hăng hái: “Một người đàn ông vô cùng anh tuấn.”
Lạc Thủy té xỉu, cô hỏi về kỹ thuật được không: “Huấn luyện viên, em đang hỏi là…”
Huấn luyện viên ngắt lời cô: “Tôi biết, chẳng qua tôi nghĩ đến em đối diện với tướng mạo của cậu ấy thì càng cảm thấy hứng thú.” Đồ đệ của hắn cũng đang tuổi thanh xuân nha, chưa biết chừng lại là cuộc gặp gỡ lãng mạn ấy chứ. Làm sao lại không có tư tưởng như vậy chứ, haizz: “Tốc độ xuất kích rất nhanh, sức mạnh không giảm, trụ cực kỳ ổn định, tố chất tâm lý và mưu lược của cậu ấy cũng tương đối kinh người.”
Lạc Thủy thắng bởi tốc độ xuất kích và độ nhanh nhẹn, nhưng theo như lời huấn luyện viên, vậy thì bên cô hoàn toàn không chiếm ưu thế gì cả.
Huấn luyện viên nhìn khuôn mặt Lạc Thủy nhăn thành một nhúm, an ủi: “Kinh nghiệm đối chiến của em phong phú hơn cậu ta, có thể chịu được.” Trong đạo quán có người nào chưa từng đánh qua với Lạc Thủy đâu, hai năm trở lại đây, ưu thế càng ngày càng rõ. Ban đầu lúc học viên nữ xin vào thì cực kỳ bất đắc dĩ, không nghĩ tới học viên nữ này nhìn thì yểu điệu, nhưng thật nghiêm túc, nghị lực làm người ta phải kinh ngạc, tới bây giờ cho dù bị đánh ngã cũng không kêu một tiếng, coi như hắn gặt hái được trong vài năm tới Trung Quốc này đi.
“Huấn luyện viên, tiếp chiêu.” Thừa dịp huấn luyện viên như đi vào cõi tiên, Lạc Thủy dùng hết sức một chân quét ngang.
“Lạc Thủy, em rất rất….” Tình thế nguy hiểm tới gần, bỗng nghĩ mãi không biết trong tiếng Trung phải nói cái gì, “Đúng rồi, hèn chi Trung Quốc có câu ngạn ngữ, trẻ em và phụ nữ là khó nuôi nhất.”
Nhìn huấn luyện viên hai chân nhảy lấy đà không tốn chút sức nào mà lại còn tràn đầy lực đá ra một cước, Lạc Thủy ghen tị: “Rất biến thái, thầy là trẻ em, em là phụ nữ, nửa lạng tám cân cả thôi.” HUấn luyện viên không phòng thủ nên bị dính một cước vào chân phải.
Chẳng lẽ Lạc Thủy đã biết chân phải là nhược điểm của hắn? Huấn luyện viên vội lấy lại tinh thần, gập chân tới eo hư hoảng nhất thương*, nhân cơ hội Lạc Thủy để lộ sơ hở thì tập trung sức vào tay, ngăn cản chiêu tiếp theo của cô, bàn tay đánh ra theo tình huống hiện tại. Một chiêu nhìn thì thật mềm dẻo nhưng thật ra lại chứa sức mạnh toàn thân, một chiêu vô cùng nhanh nhẹn. Không Thủ Đạo ưa chuộng cương nhu lưu loát (thành thục cả cứng lẫn mềm), mỗi một chiêu đều trúng chỗ hiểm, thực tế cũng không có bao nhiêu tính đáng thưởng thức. (*hiểu nôm na như là giả vờ, ở đây chỉ hư chiêu ấy ^^)
Giữa lúc hai người hăng say đấu võ. Ở chỗ rẽ cách đó không xa, hai người đàn ông làm người chú ý vô cùng hứng thú nhìn một màn này.
“Tiếc là sức lực không đủ.”
“Đó là vì tốc độ của cô ấy rất nhanh.”
“A Nam, có hứng thú so một lúc không?”
“Có cơ hội rồi nói sau.”
Lạc Thủy tránh không kịp, lui liên tiếp mười mấy bước, có chút ảo não: “Huấn luyện viên, em lại thua rồi.”
“Hình như gần đây em có chút không kiên nhẫn.” Huấn luyện viên lấy ra hai lon coca, đưa cho cô một lon, “Có tâm sự?”
Lạc Thủy mở nắp coca, hình như gần đây có hoạt động “Lại đến một lon”, cẩn thận nhìn nắp, vẫn không trúng thưởng: “Thời buổi rối loạn không có biện pháp, huấn luyện viên, nếu thầy bị một người không quen vừa đánh vừa mắng thì thầy sẽ làm gì?”
Thời buổi rối loạn? Bây giờ đang là mùa hè mà, huấn luyện viên vò đầu, đứa nhỏ này bị cái gì kích thích vậy chứ: “Là người bình thường sao?”
Đám phi nhân loại gia tộc Thanh Thanh kia cũng không đến mức chạy từ bệnh viện thần kinh ra đâu. Vậy nên cô cực kỳ cẩn thận gật đầu: “Là người bình thường.”
“Đầu tiên phòng thủ, rồi tìm đúng cơ hội công kích.”
Lạc Thủy lại gật đầu: “Có đạo lý.”
“Bị người bắt nạt phải phản kích chứ, người luyện võ ưa ngoan độc, chuẩn, mau.” Huấn luyện viên dồn sức vỗ vai cô, cười vô cùng có thâm ý. (thâm ý: ý nghĩa sâu xa)
Lạc Thủy kêu rên, cô là con gái đơn thuần đấy, làm sao thầy có thể không ôn nhu như vậy: “Này này, em phải đi, huấn luyện viên, hẹn gặp lại.”
“Ừm, về sớm chút, muộn không an toàn.” Huấn luyện viên xoa cằm.
Huấn luyện viên thầy nghĩ nhiều quá, người không an toàn không phải cô. Nhưng mà Lạc Thủy thật sự muốn về sớm, đến cứ điểm chiến. Bang hội lên cấp dĩ nhiên là cần số lượng người rất lớn, huống hồ cô không để ý bị người nào gây khó dễ. Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng trò chơi cũng có quy tắc của trò chơi, cứ điểm chiến lần này, bang bọn cô nhất định phải có mặt.
Đăng nhập trò chơi, toàn bộ thành viên trong bang Bỉ Niên Phù Hoa đều đã đăng nhập rơi vào nhiệm vụ thăng cấp điên cuồng trước nay chưa từng có. Nếu lên tới cấp sáu, tất cả phòng ngự, số thành viên, khoa kỹ của bang hội đều có thể tăng lên hơn nửa.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Có người nói bang hội chúng ta vô cùng khô cằn, con chuột cũng không thèm tới thăm.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Mọi người xem khả năng của mình, ba mươi kim là mức cao nhất, quyên bạc. Lâm Thủy này, nhiệm vụ chạy thương trong bang cậu không cần đi.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Lại chạy thương, con chuột cũng đáng giá hơn bang chúng ta rồi. Bình thường Lâm Thủy cũng là người thông minh lanh lợi, làm sao mà chạy thương lại biến thành bị thương chạy vậy chứ?
Lạc Thủy cũng đã nhìn qua Lâm Thủy Chiếu Hoa chạy thương, vây bắt NPC bay đầy trời, trạng thái chạy trốn nhanh chóng tăng đến mức cao nhất, nhưng mà cực kỳ mù quáng, người khác một giờ là có thể chạy xong, cô ấy ít nhất phải đến hai giờ rưỡi, nhưng lại thu được không bao nhiêu bạc.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Vợ ông đây là con gái tốt, không thích hợp đầu cơ trục lợi đâu.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: “Đánh bay họng của cậu.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Không nên mê luyến chị, chị sẽ làm cậu hộc máu.
[Bang hội] Tuyết Bạch Đích Bình Quả: Đàn ông sợ vợ là tôn trọng phái nữ, bảo vệ phái nữ, quý trong phái nữ.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Ủng hộ cả hai tay hai chân.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Thôi, như Lão Nạp và Tinh Thần loại không ai quản không ai muốn này thì không thể rõ chút hạnh phúc ngọt ngào này được.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: …
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: Lão Nạp, mình đi chỗ mát mẻ ngồi ngốc đi.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Tôi muốn tìm cô bé trắng mịn, cô bé trắng mịn cô bé trắng mịn.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: Đỉnh đầu của cô bé trắng mịn có tên “Vợ Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn”, thật khó tưởng tượng.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Lão Nạp, anh vẫn không nên đi gây họa cho cô bé nhà người ta, có tinh thần là đủ rồi.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Tên Lão Nạp này là một khoản thất bại thảm hại, chỉ có tinh thần có thể làm người ta không ghét bỏ thôi.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: Người này vắng mặt, có việc tìm đi đốt vàng mã.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Mẹ tôi gọi về ăn cơm.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Không đi săn thú, ai vắng thì đi đăng kí thu thập.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Tuân lệnh, vú em. Phía dưới giữ vững đội hình.
[Bang hội] Tuyết Bạch Đích Bình Quả: Tuân lệnh, vú em.
— —— —— —— —— —- ta là đường phân cách đội hình — —— —— —— —— —-
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Thiếu trang bị gì thì nhắn cho tôi, tôi sẽ làm một ít để trong kho hàng của bang, muốn dùng thì nói một tiếng với Lâm Thủy. Đánh được xà hình thạch, vải tơ Tây Hồ thì nói giá cho tôi.
Vợ chồng Lâm Thủy Chiếu Hoa và Lâm Uyên Tiện Ngư là quản sự của “Bỉ niên phù hoa”, đều được coi là nguyên lão như Lạc Thủy, không cố tình tham gia bang hội, nhưng đều đã coi nó như nhà trong game, mọi ngưỡi cãi nhau, cũng chỉ để thêm vui vẻ hòa thuận.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: trong kho hàng của tôi còn rất nhiều, không cần mua.
Lạc Thủy kéo tên của mình đi lấy quặng, sau đó xem bưu phẩm, cơ bản là tin gửi tài liệu, chỉ có mấy cái là đưa vũ khí cho cô, bảo cô tăng cường sức mạnh thêm. Một thanh ‘quang ảnh’ của Hiên Viên Đế, một thanh ‘tùy phong’ của Tinh Thần. Cô mở kiện hàng tùy thân, cùng với thuộc tính hồng ngọc còn có hơn mười viên thuốc bao vây. Cường hóa thạch (đá củng cố sức mạnh) không đủ, phải đi chợ một chuyến. Đột nhiên nghĩ đến việc quyên bạc, cống hiến cho bang hội một chút, vú em cống năm trăm kim, còn mấy nguyên lão cơ bản đều cống ba bốn trăm kim, cô nghĩ nghĩ con số quyên góp.
Bay đến chợ Vương Thành, mua một ít cường hóa thạch, dự tính năm cụm bạc tinh khiết trong kiện hàng ít nhất cũng có thể tạo ra năm vũ khí lam. Lại bay đến đường Thanh Long, khảm bảo thạch trước, thuộc tính đã tăng, phần trăm cường hóa thành công đương nhiên sẽ cao. Vũ khí chế tạo ra hơn hẳn, cái khác thì không có gì, nhưng tâm lý thừa nhận năng lực phải vô cùng mạnh, nếu chế tạo thất bại, mấy chuyện vũ khí biến mất chỉ như cơm bữa, không cường hóa lại không cam lòng. Lạc Thủy cầm vũ khí giao cho NPC, cường hóa một mạch đến +5. Game này trước khi cường hóa đến +5 mà thất bại chỉ tốn mỗi tài liệu cường hóa. Sau đó tập trung cường hóa đến +7, vận may không tồi, không bị nổ tung.
Cường hóa đến +8 thì xác xuất thành công chỉ còn 30%, o(╯□╰)o. Tới cùng thì có nên cường hóa lại không, Lạc Thủy rất rối rắm. Nếu thành công thì sẽ mang lại cực phẩm dù có tiền cũng không mua được, nếu thất bại thì khỏi cần nói rồi. Nhưng khó có khi cường hóa được thuận lợi như vậy, thật không cam lòng.
Shakespears lên sân khấu: “To be, or not to be, that is the question.”
P/s: Các nàng đoán xem đối thủ huấn luyện viên bảo Lạc Thủy đấu thử là ai 😆 Anh chàng Đốn Cảnh Nhiên hay là người nào đó… 😀