Nằm gác đầu trên chân Lâm Bạch Huệ, Ứng Hiệp nghe nàng quở trách mà chẳng dám phản bác.
– Sao Tôn đệ lại khờ khạo như vậy chứ…
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp nói:
– Ðệ không muốn thấy người Hán bị người Liêu bắt nạt. Tỷ cũng như Ứng Hiệp thôi.
Vì tỷ và đệ cũng đều là người Hán. Chẳng lẽ thấy đồng loại của mình bị bắt nạt lại khoanh tay đứng nhìn sao?
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp mỉm cười. Bất ngờ nàng cúi xuống hôn lên trán Ứng Hiệp.
Nàng nhỏ nhẹ nói:
– Không ngờ đệ đệ của tỷ lại là một trang hảo hán anh hùng.
– Ðệ đâu chỉ biết giết người.
– Tỷ hiểu đệ rồi.
Ứng Hiệp ngồi nhỏm lên. Y nhìn Lâm Bạch Huệ ngập ngừng hỏi:
– Tỷ tỷ… BỘ tỷ biết những gã cao thủ Liêu quốc đó ư?
Ðôi Chân mày của Bạch Huệ nhường cao lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Ứng Hiệp. Nàng từ tốn hỏi:
– Ðệ nghĩ sao lại cho rằng tỷ tỷ của đệ quen với bọn mọi Liêu quốc đó chứ?
– Ơ Tại tửu quán đệ chỉ thấy tỷ nói với một vài câu thế là bọn cao thủ Liêu quốc rút lui ngay. Cứ như lời nói của tỷ là mệnh lệnh đối với bọn người đó vậy.
Bạch Huệ phá lên cười nắc nẻ. Nàng vừa cười vừa nói:
– Ðệ ngạc nhiên cũng đúng thôi… Bởi tỷ không quen không biết nhưng những cao thủ Liêu quốc đó phải tuân theo ý của tỷ bởi vì hiện tỷ là Tinh Túc giáo chủ kia mà.
– Ðệ biết tỷ đã là Tinh Túc giáo chủ… Nhưng chẳng lẽ Tinh Túc giáo chủ lại có cả quyền hạn đối với cao thủ Liêu quốc?
– Ðệ tưởng Tinh Túc giáo của tỷ và đệ chỉ có danh trong Trung nguyên thôi sao? Còn hơn thế nữa đó. Tinh Túc giáo đã vượt ra ngoài biên ải lan đến tận Phiên quốc. Tinh Túc giáo giờ đây có thể nói còn hơn cả Thiếu Lâm tự.
Ứng Hiệp nghe Bạch Huệ nói và cùng phấn khích. Y nắm lấy tay nàng:
– Ðệ chúc mừng cho tỷ…
Nàng mỉm cười:
– Ðệ thích tỷ được như vậy lắm hả?
Ứng Hiệp gật đầu:
– Tất nhiên rồi. Tỷ được như vậy Ứng Hiệp rất mừng. Tỷ càng vui vẻ, mãn nguyện bao nhiêu, Ứng Hiệp càng mừng bấy nhiêu.
Nàng vòng tay qua bá lấy cổ Ứng Hiệp:
– Tỷ lại thích một điều khác.
– Tỷ thích gì nào… CÓ thể nói cho đệ biết được không?
Bạch Huệ mỉm cười khẽ gật đầu:
– Tỷ sẽ nói với đệ nhưng sợ rằng Ứng Hiệp không còn nhã hứng với Lâm Bạch Huệ nữa.
Ứng Hiệp tò mò hỏi:
– Tỷ nói đi… Ðệ đang rất muốn nghe sở thích của tỷ đây nè.
Nàng nâng cằm Ứng Hiệp:
– Tỷ chỉ thích đệ vẽ chân họa của tỷ mà thôi.
Ứng Hiệp như một đứa bé reo lên:
– Sở thích của tỷ cũng là sở thích của đệ đó.
– Ngày trước đệ vẽ chân họa cho tỷ, tỷ còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, nay tỷ đã là Tinh Túc giáo chủ. Một lời nói ra cả võ lâm phải khuất phục. Không biết có vẽ ra được cái thần đó không?
– Tất nhiên là được rồi… Nhưng đệ muốn vẽ chân họa của tỷ bằng những cảm xúc chân thành của đệ.
– Ðệ muốn sao tỷ cũng chiều. Miễn sao Tôn Ứng Hiệp mãi mãi là chiếc bóng bất ly thân của Lâm Bạch Huệ là được rồi.
Lời nói dứt trên miệng nàng thì Bạch Huệ ôm chặt lấy Tôn Ứng Hiệp. Ðôi nhũ hoa căng cứng của nàng chỉ cách ly với Ứng Hiệp qua hai làn vải nhưng gã cảm nhận rõ mồn một sức cuốn hút kỳ diệu toát ra từ sự đụng chạm đó. Hơi thở tỏa mùi thơm ngây ngất từ miệng nàng phả vào mặt Ứng Hiệp khiến gã càng ngây ngất hơn với tất cả những cảm xúc cuồng nhiệt.
Bất giác Ứng Hiệp như thể không kiềm được mình. Y bấu cứng lấy vùng tiểu yêu của Bạch Huệ, miệng khẽ thốt:
– Tỷ tỷ…
– Ứng Hiệp…
Bạch Huệ chợt đẩy Ứng Hiệp ra, lườm gã nói:
– Ðệ tham lam quá.
Mặt Ứng Hiệp đỏ gay vì thẹn. Y miễn cưỡng nói:
– Ðệ không dằn được những cảm xúc của mình đối với tỷ.
Bạch Huệ mỉm cười vuốt má Ứng Hiệp:
– Ðệ thích phác họa chân dung của tỷ kia mà… Quên rồi ư?
– Vẽ chân họa của tỷ là nỗi đam mê của đệ kia mà.
– Vậy thì đi theo tỷ.
Nàng đưa Ứng Hiệp ra ngoài thác nước. Chờ cho Ứng Hiệp chuẩn bị xong giấy mực, Bạch Huệ đứng trên một ghềnh đá từ từ trút bỏ y phục. Ráng chiều rọi xuống mặt nước hắt lên cơ thể nàng thứ ánh sáng lung linh huyền diệu. Vốn Bạch Huệ đã có những đường cong thiên bẩm, trong khung cảnh thơ mộng hữu tình đó, thân thể của nàng cũng được tôn tạo như tiên nữ trong chốn bồng lai, thoát hẳn cõi Ô trọc nơi trần thế.
Ðứng trước bức tranh thật của tạo hóa, Ứng Hiệp ngây ngô quên cả ý nghĩ phóng bút phác họa lại những đường nét chấm phá của bức tranh kỳ diệu kia. Y chỉ còn biết lấy mắt chiêm ngưỡng mà quên hẳn chức nghiệp họa nhân của mình.
Y ngắm Bạch Huệ trong khung cảnh hữu tình bằng thứ ánh mắt say đắm quên cả thực tại chung quanh mình. Như một gã Từ Thức lạc vào cõi tiên trong giấc mơ liêu trai phù phiếm, Ứng Hiệp từ từ tiến về phía Bạch Huệ.
Nàng vẫn đứng trên ghềnh đá không cản hắn lại cũng không gọi mời hắn đến. Thân thể nàng cứ phơi ra những đường nét thật tinh xảo thật quyến rũ mà Bạch Huệ tự biết trên đời này khó có một nữ nhân thứ hai nào có được.
Ứng Hiệp dừng lại trước nàng một bước.
Hai người đối mặt nhìn nhau. ánh thu nhãn của Bạch Huệ trông thật ướt át đưa tình, trong khi nhãn quang của Ứng Hiệp lại tóe ra thứ lửa dục tình nóng hổi. ánh mắt đầy ngọn lửa dục tình của y từ từ đi lần theo chiều dọc của cơ thể Bạch Huệ. Y vốn thiên phú là một họa nhân nên trông gã tưởng chừng như muốn nuốt chửng cơ thể kiều diễm kia vào mắt gã.
Bạch Huệ nhỏ nhẹ nói:
– Ðệ không định phác họa chân họa của tỷ à?
– Không có một phác họa nhân nào khả dĩ lột tả hết được vẽ đẹp của tỷ cả. Nét đẹp của tỷ sinh ra trên cõi đời này chỉ để cho Ứng Hiệp sùng bái và chiêm ngưỡng, tuyệt nhiên không thể nào để lại trên giấy được.
Ứng Hiệp vừa nói vừa đặt tay lên vai nàng. Y từ từ đưa dọc hai bàn tay háo hức của mình theo hai bên hông của Lâm Bạch Huệ. Nàng không phản kháng hành động của Ứng Hiệp và cũng không khích lệ gã. Bạch Huệ thừa biết Ứng Hiệp đã là một gã nô tình trong vòng tay tình yêu của nàng.
Hơi thở Ứng Hiệp càng lúc càng dồn dập và cuối cùng, y quì hẳn dưới chân Bạch Huệ, gục đầu vào vùng đan điền của nàng thổn thức nói:
– Nếu không có tỷ… Ứng Hiệp sẽ là kẻ đau khổ nhất trong cuộc đời này.
Nàng vuốt ve vùng gáy Ứng Hiệp:
– Tỷ sẽ không bỏ rơi Ứng Hiệp của tỷ đâu.
cùng với lời nói đó, Bạch Huệ thả người xuống. Hai người lại đối mặt với nhau. Tay trong tay, mắt trong mắt, Bạch Huệ lại trong tình trạng chẳng còn mảnh vải che thân.
Những gì Ứng Hiệp muốn, nàng đọc được qua ánh mắt của gã. Vòng tay của nàng vòng qua sau gáy kéo y về phía mình.
– Ðệ đệ Những khoảnh khắc êm dịu mà Ứng Hiệp khát khao lại đến. Y ngụp lặn miệt mài trong cảm xúc dục tình để tận hưởng tất cả những gì hắn khao khát, những gì mà hắn tôn thờ và sùng bái. Trong tâm tưởng của gã chỉ còn độc một ý nghĩ mong sao khoảnh khắc kỳ diệu này dừng lại mãi mãi để y thỏa thuê trong niềm đam mê dâng Trảo của mình.
Cuối cùng Ứng Hiệp cũng rã ra như thể những tảng mây tan thành từng cụm nhỏ lơ lửng trôi theo làn gió thu đêm cùng với những tiếng rên khe khẽ của Lâm Bạch Huệ.
Ứng Hiệp nằm duỗi dài trên ghềnh đá trong sự thỏa mãn với ý nghĩ:
“Cả cuộc đời này, Tôn Ứng Hiệp sẽ dâng hiến cho Lâm Bạch Huệ. Dù có phải đem cả sinh mạng để có được nàng.” Bạch Huệ nằm bên Ứng Hiệp, gác tay nhìn lên bầu trời đêm. Mùi da thịt của hai người vẫn còn đượm trong khứu giác của họ cùng với cảm giác ngây ngất vừa mới giao tình Bạch Huệ thỏ thẻ nói:
– ứng Hiệp… Ðệ đang nghĩ gì vậy?
Trở mình nhìn qua nàng, Ứng Hiệp nói:
– Ứng Hiệp thật hạnh phúc.
Bạch Huệ mỉm cười:
– Thật không?
Y gật đầu như một đứa bé ngoan ngoãn biết vâng lời kẻ bề trên.
– Thật mà… Chưa bao giờ Ứng Hiệp có được những khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời như thế này.
Bạch Huệ mỉm cười:
– Ứng Hiệp còn nhớ đến Lam Tiểu Yến không?
Y lắc đầu:
– Không.
– Thế còn Tống Bội Linh?
Ứng Hiệp lưỡng lự rồi nói:
– Chỉ tội nghiệp cho tỷ ấy mà thôi. Tống tỷ tỷ vô phận, vô phúc nên gặp phải gã bạc tình Ðàm Vĩnh Hưng. Nếu có cơ hội…
– Ðệ muốn trả thù cho Tống Bội Linh?
ứng Hiệp bậm môi rồi gật đầu.
Bạch Huệ lườm Ứng Hiệp.
Nhận ra ánh mắt của nàng, Ứng Hiệp vội vã nói:
– Tỷ không muốn?
– Nếu đệ muốn trả thù cho Tống Bội Linh thì xem ra Tống Bội Linh kia rất nặng nợ với đệ – Ðệ chỉ nghĩ đến cái nghĩa của Tống tỷ tỷ đối với đệ. Tống tỷ tỷ là một người đáng thương.
– Tỷ không phải là một kẻ đáng thương sao? Tỷ hỏi thật… Giữa Tống Bội Linh và Lâm Bạch Huệ, đệ xem trọng ai hơn?
Nhìn thẳng vào mắt Bạch Huệ, Ứng Hiệp nghiêm giọng nói:
– Tỷ đã trao thân cho Ứng Hiệp, tất nhiên tỷ phải nặng tình hơn Tống tỷ tỷ.
Bạch Huệ mỉm cười quay sang ôm cứng lấy Ứng Hiệp:
– Bạch Huệ rất thích nghe câu nói này của Ứng Hiệp. Bạch Huệ chỉ sợ một ngày nào đó Ứng Hiệp xem thường Lâm Bạch Huệ chẳng đoái hoài gì đến tỷ khi hoa tàn nhụy úa.
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Không đâu… Nếu Ứng Hiệp là kẻ hai lòng thì trời tru đất diệt Ứng Hiệp đi.
Nghe gã thốt lời thề độc, Lâm Bạch Huệ vội bụm miệng Ứng Hiệp lại.
Nàng lắc đầu:
– Ứng Hiệp đừng có thề… Tỷ tin Ứng Hiệp mà.
– Mãi mãi trong cuộc đời này tỷ là người Ứng Hiệp tôn thờ và sùng bái. Bất cứ ai chạm đến tỷ là chạm đến sự sinh tồn của Tôn Ứng Hiệp. Nếu tỷ muốn gì Ứng Hiệp sẽ thực hiện điều mong muốn của tỷ bằng cả trái tim, khối óc lẫn thể xác.
Bạch Huệ ôm cứng lấy Ứng Hiệp. Ðôi nhũ hoa của nàng ép chặt vào thân thể cường tráng tràn đầy sinh lực của gã.
– Ứng Hiệp… Nếu như tỷ muốn Tinh Túc giáo thống nhất võ lâm thì đệ có giúp tỷ không?
Ứng Hiệp nhìn Bạch Huệ:
– Ðệ đã nói rồi. U ớc muốn của tỷ là mệnh lệnh đối với Tôn Ứng Hiệp.
Nàng mỉm cười, tặng cho hắn một nụ hôn nồng nàn rồi từ từ đẩy y nằm duỗi dài trên ghềnh đá. Ứng Hiệp không thể nào ngờ được khi Bạch Huệ trườn lên người gã. Cảm giác đê mê lại dâng Trảo cùng với sự ngất ngây do Bạch Huệ ban tặng.
Hai người quấn chặt lấy nhau như thể không muốn rời xa nhau nữa. Cả hai như quên đi thực tại để chỉ còn có sự đam mê thống trị tâm tưởng cùng với những xúc cảm xác thịt cuồng nhiệt.
Bạch Huệ vận lại y trang. Nàng nhìn Ứng Hiệp:
– Xem như hôm nay Ứng Hiệp còn thiếu tỷ bức chân họa Tinh Túc giáo chủ.
– Mãi mãi trong tim và khối óc của Ứng Hiệp đã khắc đậm hình bóng Lâm tỷ tỷ. Cho dù không có tỷ, Ứng Hiệp vẫn phóng bút họa chân dung tỷ.
– Thật không?
Y gật đầu.
Nàng mỉm cười nói:
– Tỷ không tin.
– Ðệ sẽ chứng minh cho tỷ thấy.
Bạch Huệ lắc đầu.
– Không cần đệ phải chứng minh ngay bây giờ đâu.
– Chứ khi nào tỷ mới muốn Ứng Hiệp chứng minh?
Bạch Huệ lấy trong thắt lưng ra một tấm kim bài. Nàng đặt vào tay Ứng Hiệp.
– Ðây là tấm kim bài Phó giáo chủ Tinh Túc giáo, tỷ trao lại cho đệ. Kể từ bây giờ Ứng Hiệp sẽ là Phó giáo chủ Tinh Túc giáo, đảm đương chức vị thống soái môn hạ Tinh Túc giáo nhứt thống võ lâm qui về một mối. Ngày đó Bạch Huệ và Ứng Hiệp sẽ bái thiên địa thành thân tuyên cáo với võ lâm thiên hạ, Nét mặt Ứng Hiệp rạng rỡ lên hẳn:
– Ðược rồi… Ðệ sẽ tặng tỷ bức họa trong ngày đó.
Nàng nắm tay Ứng Hiệp:
– Bạch Huệ sẽ xem bức họa đó như báu vật của mình.
Bạch Huệ bỗng chốc trở nên ngập ngừng:
– Tỷ có chuyện phải đi… Tất cả mọi việc tỷ đều chuẩn bị cả, chỉ cần đệ giương cao đại kỳ Tinh Túc giáo nữa mà thôi.
– Ðệ sẽ làm theo ý của tỷ.
– Ứng Hiệp đệ bảo trọng.
Nàng mỉm cười với y như thể muốn tặng y nụ cười đẹp nhất của mình rồi quay lưng rời thác nước. Chẳng mấy chốc đã biến mất vào bóng đêm.
Bạch Huệ đi rồi, sự cô đơn trống vắng lại nhanh chóng khỏa lấp những ý niệm của Tôn Ứng Hiệp. Hắn cảm thấy cô quạnh khi thiếu vắng lâm Bạch Huệ bên cạnh mình.
Ứng Hiệp ngồi bó gối trên ghềnh đá, để tìm lại chút dư âm còn phảng phất đọng lại trong không gian. Y bất giác hồi hộp lo cho Lâm Bạch Huệ.
Nhìn thác nước đang đổ xuống như một mái tóc bạc óng ánh, nhẩm nói:
– Lâm tỷ tỷ… Ứng Hiệp sống không có tỷ thì thà chết còn hơn sống.
Trong sự trống vắng, cô đơn đó, Ứng Hiệp sực nhớ lại tấm mộc bài của MỘ Kha Giã Na. Y lấy tấm mộc bài ra xem. Ðôi chân mày Ứng Hiệp chau lại khi thấy dưới tấm mộc bài có dấu khắc tợ kỷ vật của y. Những dòng bút tự trên tấm mộc bài, Ứng Hiệp không đọc được nhưng dấu khắc trên tấm mộc bài thì y dễ dàng nhận ra nó rất giống với kỷ vật mà thời thơ ấu gã từng đeo trên cổ để làm bùa hộ mạng.
Ứng Hiệp nheo mày nghĩ thầm:
– Lạ thật…
Y còn đang bâng khuâng với sự trùng hợp đó thì thình lình tiếng đàn tỳ bà réo rắt trỗi lên. Tiếng đàn nghe thật ai oán như thể muốn nhắc lại một khoảng thời gian bi ai của người tấu ra tiếng đàn đó.
Nghe tiếng đàn tỳ bà Ứng Hiệp bỏ ngay những ý tưởng bâng quơ với trùng hợp giữa dấu khắc trên tấm mộc bài với lá bùa hộ mạng của mình. Y rời ghềnh thác đi vào tòa đại điện Phỉ Thúy Tiên Trang.
Trong tòa đại điện Phỉ Thúy Tiên Trang duy nhất có một ánh bạch lạp. Mặc dù ánh sáng từ ngọn bạch lạp đó không đủ soi sáng cả tòa đại điện nhưng nó vẫn tôn tạo mái tóc đen mướt, óng ả của nữ nhân ngồi gảy đàn xoay lưng ra cửa.
Ứng Hiệp chờ cho nữ nhân kia gảy xong tấu khúc bi ai rồi mới lên tiếng hỏi:
– CÔ nương là ai?
Nữ nhân từ tốn lên tiếng:
– Khi đệ biến thành một kiếm khách nô tình thì không nhận được Tống tỷ tỷ nữa sao?
Ứng Hiệp thẫn thờ khi giọng nói của Bội Linh đập vào tai gã. Y mừng rỡ bước nhanh đến sau lưng Bội Linh.
– Tống tỷ tỷ…
Bội Linh quay lại.
Hai hàng lệ nhanh chóng Trảo ra khóe mắt Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp thổn thức nói:
– Tỷ tỷ…
– Hiền đệ.
Bội Linh thả cây đàn tỳ bà xuống bên cạnh. Nàng dang rộng hai tay. Ứng Hiệp ôm chầm lấy nàng.
– Tỷ tỷ…
– Hiền đệ…
Nước mắt Bội Linh nhỏ xuống vai Ứng Hiệp. Nàng nghẹn ngào nói:
– Tưởng đâu kiếp này tỷ sẽ chẳng bao giờ gặp được Tôn hiền đệ.
– Ðệ cũng nghĩ vậy.
Bội Linh đẩy Ứng Hiệp ra.
Nàng ngẩn mặt, đôi thu nhãn mở to nhưng chẳng có thần. Ðưa tay xoa nắn mặt Ứng Hiệp.
– Hiền đệ bây giờ khác trước nhiều quá.
– Ðệ và tỷ lưu lạc mấy năm rồi. Ðệ những tưởng tỷ đã chết.
– Ðúng ra tỷ đã chết bởi tay Lâm Bạch Huệ nhưng may mắn được Ðộc Cầm Nhân cứu mạng.
Ứng Hiệp cau mày:
– Sao… Lâm tỷ tỷ định giết chết Tống tỷ tỷ à?…
Bội Linh gật đầu:
– Chính Bạch Huệ chứ không ai khác…
Bội Linh buông tiếng thở dài thuật lại chuyện xảy ra tại trang viện của Ðàm Vĩnh Hưng. Nàng thuật xong câu chuyện đó rồi hỏi Ứng Hiệp:
– Ðệ tin vào những lời tỷ nói không?
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Nghe tỷ kể mà đệ không thể nào tin được… Lâm tỷ tỷ không phải là hạng người nhẫn tâm như vậy đâu. Chắc có lẽ ai đó đã giả dạng Lâm tỷ tỷ để hại tỷ thôi.
– Khi tỷ kể câu chuyện này đã đoán trước Tôn hiền đệ không tin vào lời nói của tỷ.
– Ðệ nhứt định sẽ hỏi Lâm tỷ tỷ chuyện này. Nhứt định có ai đó bày trò mưu ma chước quỷ để hại Lâm tỷ tỷ.
Bội Linh lắc đầu:
– Tin hay không tin là quyền của đệ. Tỷ không bắt buộc đệ tin hay bắt đệ phải tìm nguyên cớ vì sao tỷ và đệ rơi vào cảnh ly tán. Cho dù Bội Linh có nói gì thì đệ cũng sẽ không tin. Hay nhất Tôn hiền đệ tìm hiểu sự thật về con người của Lâm Bạch Huệ.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói với Bội Linh:
– Tỷ tỷ… Tỷ phải tin Ứng Hiệp… Ứng Hiệp hiểu Lâm tỷ tỷ hơn bất cứ ai. Lâm tỷ tỷ là người tốt… tốt lắm…
Bội Linh gượng cười:
– Ðệ nghĩ như vậy cũng được.
Ứng Hiệp gượng cười:
– BỎ qua mọi chuyện đi… Ðệ gặp tỷ là vui lắm rồi. Hiện giờ tỷ đang Ở đâu?… Ở với ai… đàm Vĩnh Hưng có gặp tỷ chưa?
– Ðàm huynh đã gặp tỷ…
– Y đã gặp tỷ rồi à?
Bội Linh gật đầu.
– Y không đối xử tệ với tỷ chứ?
Bội Linh gật đầu:
– Huynh ấy rất tốt.
– Vậy đệ chúc mừng cho tỷ.
Bội Linh gượng cười, rồi nói:
– Tôn hiền đệ chúc mừng tỷ sớm quá.
– Sao lại sớm?
– Ðàm huynh hiện tại cũng không khác gì Tôn hiền đệ… Huynh ấy cũng rơi vào bẫy tình của Lâm Bạch Huệ.
Mặt Ứng Hiệp đanh lại:
– Tỷ nói gì đệ không hiểu… Ðàm Vĩnh Hưng sao lại rơi vào bẫy tình của Lâm tỷ tỷ?
– Câu chuyện này có nói ra hẳn đệ cũng sẽ không tin hay nhất tỷ không nói. Tự đệ tìm hiểu lấy người tình của mình.
Nghe Bội Linh nói mặt Ứng Hiệp đỏ bừng:
– Tống tỷ tỷ… Hình như tỷ có ác cảm với lâm tỷ tỷ. Tỷ tỷ và Lâm tỷ tỷ vốn không quen biết nhau… Cớ gì Lâm tỷ tỷ lại hại Tống tỷ tỷ?
Ứng Hiệp buông một tiếng thở dài. Y nghiêm giọng nói:
– Tỷ tỷ nghe Ứng Hiệp nói đây.
– Ðệ muốn nói gì?
Ứng Hiệp lưỡng lự một lúc rồi nói:
– Những gì Tống tỷ tỷ nói ra phải do Ðàm Vĩnh Hưng nói cho tỷ không?
Ðôi chân mày lá liễu của Tống Bội Linh nhíu lại:
– Tại sao Tôn hiền đệ hỏi tỷ điều đó?
– Ðệ nghĩ như vậy… Nói ra chuyện này hẳn tỷ sẽ rất đau lòng.
– Tỷ muốn nghe.
Ứng Hiệp rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực chậm rãi nói:
– Ðàm Vĩnh Hưng là kẻ vô tình bạc nghĩa… Chính y chứ không ai khác đã hại tỷ tỷ.
Ứng Hiệp gằn giọng nói:
– Chính y chứ không ai khác… Ðệ đã từng muốn tước mạng Ðàm Vĩnh Hưng để trả thù cho tỷ tỷ.
Bội Linh lắc đầu:
– Sao Tôn hiền đệ lại có ý niệm đó?
– Nói ra tỷ sẽ không tin…
– Tỷ muốn biết sự thật.
– Ðàm Vĩnh Hưng thấy tỷ mất ánh sáng, đã là người tàn phế nên muốn lợi dụng tỷ. Y lợi dụng tỷ chỉ nhằm đoạt miếng ngọc phù Tử cấm thành mà thôi. Khi đã có được miếng ngọc phù đó, y sẽ cho người đến sát hại tỷ.
– Ai nói với đệ điều đó?
– Lâm tỷ tỷ.
– Ðệ tin?
Ứng Hiệp gật đầu:
– Ðúng… Lâm tỷ tỷ không bao giờ nói sai. Trước đây Ðàm Vĩnh Hưng đã từng mồi chài Lâm tỷ tỷ bằng vẻ hào hoa phong nhã của gã, cũng như những lời nói chân chính ngụy ngôn. Khi không được Lâm tỷ tỷ đáp tình hắn muốn hại tỷ tỷ. Con người của Ðàm Vĩnh Hưng bỉ ổi đê tiện bất cứ chuyện gì cũng có thể làm. Chính vì cá tính bỉ ổi và đê tiện của y mà Ðàm Vĩnh Hưng mới bị Thiên Trù đại sư từ bỏ không nhận y làm đồ đệ trong ngày khảo chứng võ công của ba vị chưởng môn võ lâm trên Bạch Mã sơn.
– Tất cả những gì đệ nói ra đều do Lâm Bạch Huệ nói với đệ?
– Ðệ cũng là người làm chứng cho lời của Lâm tỷ tỷ. Tống tỷ tỷ nghĩ lại đi… Y nói y rơi vào bẫy tình của Lâm tỷ tỷ nhưng thật ra y đang đeo đuổi Lâm tỷ tỷ…
Bội Linh đứng lên:
– Tỷ chẳng còn gì để nói với Tôn hiền đệ.
ứng Hiệp lúng túng:
– Tỷ đi đâu vậy? Hãy Ở lại đây khi… khi nào Lâm tỷ tỷ về mọi sự sẽ sáng tỏ.
Bội Linh lắc đầu:
– Lâm Bạch Huệ về, Tôn hiền đệ càng khó xử hơn. Tỷ tỷ tự biết mình phải làm gì.
– Tỷ đi đâu?
Bội Linh nắm tay Ứng Hiệp.
– Sau ba ngày… Ðệ hãy đến ngôi cổ miếu thần hoàng chờ đến canh ngọ, nếu không gặp tỷ thì hãy đến “Bình Thiên Nhai” nhận xác của tỷ. Nếu được thì hãy cố lấy “Long diện nương” trao cho Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng.
– Tại sao Tống tỷ tỷ vì kẻ bạc tình vô nghĩa đó chứ?
– Tôn hiền đệ đừng quên Ðàm huynh là tướng công của tỷ. Nhứt dạ phu thọ bách nhất ân Tỷ hy vọng một ngày nào đó Tôn hiền đệ sẽ kịp chứng nhận đâu là đúng, đâu là sai. Còn bây giờ Tôn hiền đệ đã là Di Họa Ðoạn Hồn Thần, thậm chí có thể là Phó giáo chủ Tinh Túc giáo… Tỷ hẳn không còn quan trọng với đệ nữa.
– Tỷ tỷ vẫn là người quan trọng đối với đệ.
– Nhưng không còn như ngày nào.
Buông một tiếng thở dài, Tống Bội Linh cúi xuống nhặt cây đàn tỳ bà. Nàng hướng về phía cửa đại điện vừa đi vừa gảy tấu khúc bi ai nghe thật buồn.
Ứng Hiệp thờ thẫn đứng nhìn theo Bội Linh. Y chẳng biết phải làm gì mà chỉ biết dõi mắt nhìn theo nàng.
Bội Linh đứng lại ngay ngưỡng cửa, nàng ngưng đàn từ tốn nói:
– Tỷ cũng là người của Tinh Túc giáo… Nhưng không phải cùng chí hướng như Lâm tỷ tỷ của Tôn hiền đệ… Thậm chí tỷ còn đối kháng với Lâm tỷ tỷ của đệ nữa.
Ứng Hiệp buột miệng nói:
– Tỷ tỷ là người của Tinh Túc giáo thì hay quá… Ðệ sẽ giao Kim phó giáo chủ lại cho tỷ tỷ chúng ta…
Bội Linh cướp lời gã:
– Ý niệm của Tôn hiền đệ hoàn toàn khác với Bội Linh.
Nàng lắc đầu rồi rảo bước đi thẳng ra cửa. Bội Linh ra đến bên ngoài liền thi triển khinh công lướt đi. Mặc dù mắt nàng chẳng thấy gì cả nhưng thính nhĩ lại có thể nghe và mũi ngửi được mọi vật chung quanh mình.
Ứng Hiệp lướt nhanh ra cửa nhưng bóng Bội Linh đã mất hút rồi. Y đứng một mình ngay giữa sân tràng trước đại điện Phỉ Thúy Tiên trang lắc đầu nghĩ thầm:
– “Tống tỷ tỷ… Tỷ tỷ hẳn đã hiểu sai về Lâm tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ vì tình mà quên Tôn đệ Cùng với ý nghĩ đó, y cảm thấy lòng bỗng chốc nặng trĩu một nỗi muộn phiền cao Chất ngất.
Ứng Hiệp nhẩm nói:
– Ứng Hiệp sẽ bắt Ðàm Vĩnh Hưng lộ bộ mặt bỉ ổi của gã cho Tống tỷ tỷ thấy.