Các vị chưởng môn của các đại phái thuộc võ lâm trung nguyên căng mắt hướng về phía ngọ môn “Phong Thiền đài”. Tất cả đều mang một vẻ mặt trang trọng, nặng nề.
Tất nhiên tất cả đều biết cuộc đại hội võ lâm hôm nay có Tinh Túc giáo phát thiệp mời dữ nhiều lành ít. Những vị chưởng môn còn có cảm nhận đó bởi dấu ấn hôm nào của Di Họa Ðoạn Hồn Thần để lại còn in đậm trong đầu họ.
Thời khắc chầm chậm trôi qua rồi cũng đến lúc Lâm Bạch Huệ cùng Tôn Ứng Hiệp và những môn hạ Tinh Túc giáo. Mặc dù chỉ mới tái nhập võ lâm giang hồ, nhưng Tinh Túc giáo đã tạo được tiếng vang khắp cõi trung nguyên. Tất cả những môn phái lớn nhỏ đều biết đến Tinh Túc giáo, và thậm chí có bang phái tự giải thể để xin đầu nhập vào trướng của giáo phái Tinh Túc, với cương vị “đàn chủ Tinh Túc giáo”.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tinh Túc giáo đã trở thành giáo phái lớn nhất trung thổ. Thế lực càng mạnh thì uy danh của Lâm Bạch Huệ càng lớn. Nhưng có lẽ võ lâm lại sợ nhất chính là vị phó giáo chủ trẻ tuổi chỉ ngoài đôi mươi với tục danh Di Họa Ðoạn Hồn Thần Tôn Ứng Hiệp.
Bạch Huệ chễm chệ ngồi trên chiếc kiệu đặc biệt chế tác riêng cho nàng. NÓ trông như một đóa sen khổng lồ, với những rèm lụa trắng toát, kết hợp với tám dây lụa đỏ kéo dài ra từ đỉnh đài sen đến tận tay tám ả cung nữ. Tám ả cung nữ đó đều vận xiêm y trắng, trông tợ tám nàng tiên nơi thượng giới, tôn tạo cho đóa đài sen thêm vẻ trang hoàng lộng lẫy.
Theo sau cỗ kiệu đài sen là Tôn Ứng Hiệp. Y ngồi ngất ngưởng trên chiếc ri gai sơn son thếp vàng do tám gã phu kiệu lực lưỡng khiêng. Ứng Hiệp lia mắt quan sát nhìn qua một lượt cục trường. Y có cảm giác mình đang được mọi người sùng bái kính trọng.
Chính cảm giác đó khiến trong lòng Ứng Hiệp nảy sinh sự mãn nguyện và không khỏi tự đắc Ứng Hiệp nghĩ thầm: “Ta có nằm mơ cùng không nghĩ mình có được ngày hôm nay. .
Trong khi Tôn Ứng Hiệp suy nghĩ thì các môn hạ Tinh Túc giáo với trên trăm nhân mạng đồng loạt xướng lên để thị uy:
– Tinh Túc giáo uy vũ.
– Thánh nữ giáo chủ vạn thọ vô cương.
– Phó giáo chủ vạn thọ vô cương.
Ðoàn người của Tinh Túc giáo hướng thẳng đến đài Phong Thiền. Ngọn đài kỳ Tinh Túc giáo được kéo lên. Tất cả các vị chưởng môn đều định nhãn hướng về phía ngọn đài kỳ đó. HỌ càng bất mãn hơn khi thấy ngọn đài kỳ Tinh Túc giáo mặc dù được dựng thẳng hàng với những ngọn cờ các giáo khác nhưng lại cao hơn. NÓ đương nhiên trở thành đại kỳ chính trong hàng cờ võ lâm.
Ðại Thiện hòa thượng cùng Pháp Trí và Pháp Lạc đồng loạt chắp tay niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật…
Sau khi các môn phái đã vào vị trí được sắp xếp sẵn quanh đài Phong Thiền, Lâm Bạch Huệ mới kéo rèm lụa. Ngay lập tức tám ả a hoàn dùng luôn những sợi dây lụa làm tấm thảm lót dài từ cỗ kiệu đài sen lên đến tận khán đài Phong Thiền.
Ðứng trên đài sen cỗ kiệu, Lâm Bạch Huệ trong bộ xiêm y trắng toát, đầu đội vương miện. Trông nàng thật nguy nga lộng lẫy. Nàng vốn đã có một vẻ đẹp thiên phú, nay được tôn tạo thêm bằng gấm lụa lẫn những tràng ngọc bích đính trên chiếc vương miện, cùng chiếc áo ngọc trai, đã đẹp càng đẹp hơn.
Chính vẻ đẹp siêu phàm thoát tục đó khiến cho quần hùng võ lâm phải ngơ ngẩn nhìn về phía Bạch Huệ. Trong tâm quần hùng bất giác nảy sinh lòng thán phục mà mới đây còn chút e dè, nếu không nói là xem thường nhi nữ.
ánh mắt sáng trong của Bạch Huệ lia nhanh qua cục trường rồi định nhãn hướng về phía ba vị cao tăng Thiếu Lâm và Chân Tử đạo trưởng. Tay nàng cầm một chiếc tịnh bình có nhành dương liễu như thể Thánh Mẫu chốn thượng giới tái hiện xuống cõi trần trong thể pháp toàn mỹ, toàn bích của Lâm Bạch Huệ.
Tám ả cung nữ trải xong tám sợi dây lụa đỏ làm thảm, Bạch Huệ mới từ từ rảo bước trên tấm thảm lụa đó hướng về Phong Thiền đài.
Trên Phong Thiền đài, bọn môn hạ Tinh Túc giáo đã chuẩn bị trước cho Bạch Huệ một chiếc ngai chạm khắc hình cánh phượng, với những đài sen thật tinh tế. Ngay cả chiếc ngai đó cũng được chạm dạ minh châu óng ánh. Khi nàng ngồi lên chiếc ngai kia, phong thái càng uy nghi và lộng lẫy.
Bạch Huệ vừa yên vị thì tất cả môn hạ Tinh Túc giáo đồng loạt xướng lên:
– Thánh nữ vạn thọ vô cương, phúc dư đông hải.
Cùng với lời xướng đó, ai nấy cũng đều quỳ xuống hành bái bằng tất cả sự sùng kính, ngưỡng mộ.
Lâm Bạch Huệ nhón hai ngón tay thanh mảnh cầm lấy cành dương liễu giũ phấn trong tịnh bình về phía chúng môn hạ Tinh Túc giáo. Ðộng tác của nàng như thể Thánh Mẫu ban phát nước thánh cho chúng sinh. Mùi hương thơm ngây ngất tỏa ra lan khắp Phong Thiền đài khi Bạch Huệ rải nước thánh ban phát cho chúng môn hạ. Ngay cả quần hùng khi ngửi mùi xạ hương nước thánh cảm thấy tâm thần phấn chấn vô cùng.
Trong khi quần hùng phấn chấn tâm thức vì ngửi được mùi xạ hương thơm ngát thì các vị chưởng môn lại căng thẳng thần sắc. Không ai bảo ai nhưng tất cả đều vận công bế khí đạo để không phải ngửi mùi xạ hương ngào ngạt kia. HỌ phải bế công đề phòng bởi biết Tinh Túc giáo là môn phái dùng độc công siêu hạng, không một môn phái nào khả dĩ sánh bằng.
Sau khi ban phát nước thánh cho các môn hạ Tinh Túc giáo, Lâm Bạch Huệ mới trịnh trọng đứng lên. Nàng hướng về phía dãy ghế các vị chưởng môn, trang trọng nói:
– Tinh Túc giáo hôm nay mạo muội phát thiệp đến các đại phái trong võ lâm giang hồ, thỉnh mời các vị chưởng môn đến Phong Thiền đài vì có chuyện hệ trọng cần bàn thảo với các vị chưởng môn, trưởng lão.
Chân Tử đạo trưởng đứng lên ôm quyền từ tốn nói:
– VÕ lâm bấy lâu nay không ngừng xảy ra những chuyện hỗn loạn. Tất cả sự hỗn loạn đó đều khởi phát từ vị phó giáo chủ Tinh Túc giáo Tôn Ứng Hiệp. Hôm nay Thánh Nữ giáo chủ cho mời các vị chưởng môn đến hẳn để chứng minh cho mọi người thấy sự công minh của Tinh Túc giáo.
Nghe Chân Tử đạo trưởng thốt ra câu nói đó, Bạch Huệ mỉm cười nghĩ thầm: “Lão đạo sĩ mũi trâu này đúng là có tâm địa hiểm ác. Lão muốn tự tay Lâm Bạch Huệ sát tử Tôn Ứng Hiệp. Một khi Ứng Hiệp chết, ắt lão sẽ thanh toán Tinh Túc giáo của ta. Lão nghĩ Lâm Bạch Huệ là trẻ nít, chỉ vì chút hư danh hão mà tự chặt tay mình ư? Nghĩ như lão thật là thiển cận.” Với ý niệm đó, nàng mỉm cười hỏi lại Chân Tử đạo trưởng:
– Ðạo trưởng nói ra câu đó với hàm ý gì, xin cho bổn thánh nữ biết rõ ý của người.
– Tinh Tú giáo tự thị là giáo phái quang minh chính đại, công bằng võ lâm. Vậy xin hỏi Thánh nữ, phải chăng người có ý hiệu triệu đại hội võ lâm để chứng minh sự quang minh và công bằng đó bằng cách bắt Tôn Ứng Hiệp phó giáo chủ phải trả nợ cho võ lâm bằng cái chết của y?
Nụ cười lại hiện trên môi Lâm Bạch Huệ. Nụ cười xinh đẹp đó chứng tỏ nàng chẳng hề quan tâm đến câu nói của Chân Tử đạo trưởng. Bạch Huệ từ tốn đáp lời:
– Chuyện của phó giáo chủ Tôn Ứng Hiệp trước đây khi Tinh Túc giáo chưa hội nhập võ lâm đã được giải quyết rồi. Nếu như đạo trưởng muốn lập lại, bổn cô nương cũng không khách khí. Ðạo trưởng có thể căn cứ theo giới luật võ lâm mà đòi nợ Tôn úng Hiệp phó giáo chủ.
– Bần đạo không phải là đối thủ của phó giáo chủ Tinh Túc giáo Di Họa Ðoạn Hồn Thần Tôn Ứng Hiệp.
Bạch Huệ mỉm cười rồi nói:
– Ðạo trưởng không phải là đối thủ của Ứng Hiệp sao còn đòi nợ người. Chẳng lẽ đạo trưởng lại muốn phó giáo chủ Tinh Túc giáo Tôn Ứng Hiệp phải tự tay giao nộp thủ cấp cho đạo trưởng sao? Như thế là bất công, và trái với giới luật võ lâm.
Chân Tử đạo trưởng ậm ừ không thốt tiếng nào.
Bạch Huệ nhìn Chân Tử đạo trưởng, biết lão đã cứng họng không nói được tiếng nào. Nàng từ tốn nói tiếp:
– Tinh Túc giáo hôm nay phó hội quần hùng tại Phong Thiền đài không phải để nhắc đến chuyện ngày trước. Mà cuộc phó hội này có tầm quan trọng hơn đạo trưởng nghĩ.
Nàng quay lại quần hùng võ lâm:
– Cuộc phó hội quần hùng tại Phong Thiền đài không phải để giải quyết những ân oán võ lâm, mà là vì đại sự của võ lâm. Chư vị quần hùng có đồng ý với bổn Thánh Nữ không?
Lời nói của nàng như thể đánh trúng vào tâm tưởng của quần hùng nên tất cả đồng loạt xướng lên:
– đồng đồng Chờ cho quần hùng im lặng, Bạch Huệ mới nói tiếp:
– Lần đại hội quần hùng này, Tinh Túc giáo không có ý giải quyết các tranh chấp giữa các vị anh hùng hào kiệt, vả lại càng không có ý xen vào những hiềm khích giữa các đại phái vốn đã tiềm ẩn từ bấy lâu nay. Mà lần này Tinh Túc giáo phát thiệp mời các vị chưởng môn để bàn đại sư.
Pháp Lạc đại sư bước ra chắp tay niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật… Lời nói của Thánh Nữ giáo chủ quả là của bậc thiện nhân thiện đức.
Nhưng võ lâm lại chẳng có đại sự gì. Xin hỏi Thánh Nữ định bàn đại sự gì của võ lâm?
Bạch Huệ ôm quyền ôn nhu nói:
– Nghe đại sư thốt ra câu nói này, bổn Thánh Nữ vô cùng thất vọng.
– A di đà Phật… Phàm lời nói của một vị giáo chủ phải có căn cơ, đầu đuôi rõ ràng.
Không biết Thánh Nữ thất vọng về điều gì trong câu nói thô lỗ của lão nạp?
– Ðại sư, bổn Thánh Nữ thất vọng vì không ngờ sự trang trọng của mình đối với Thiếu Lâm bấy lâu nay đó. Chắc có lẽ những vì cao tăng Thiếu Lâm chuyên tâm tu học để đạt đến cảnh giới niết bàn vô sinh vô tử nên chẳng còn quan tâm gì đến võ lâm.
Nàng quay về phía quần hùng:
– Chư vị anh hùng hào kiệt. Tinh Túc giáo hiệu triệu võ lâm quần hùng để cùng với các vị hợp sức, hợp tâm khai thông Tử thành. Hẳn các vị Ở đầy đều biết, Tử thành là chốn tuyệt địa của võ lâm, mà các anh hùng hào kiệt võ lâm đều muốn khai thông nó.
Nhưng có người vào Tử thành mà không có kẻ ra. Tất cả những người trong võ lâm đều muốn khai thông Tử thành, nhưng lực bất đồng tâm, vậy xin hỏi chư vị anh hùng hào kiệt… Cả võ lâm trung thổ lại bất lực trước một tòa thành cổ kính kia hay sao. Chính vì lẽ đó, chúng ta phải hiệp lực để vào Tử thành.
Quần hùng im lặng.
Môn hạ Tinh Túc giáo đồng loạt xướng lên:
– Khai thông Tử thành…
Sự hô hào cuồng nhiệt của môn hạ Tinh Túc giáo nhanh chóng lan sang quần hùng.
Rồi có người bất ngờ xướng lên:
– Khai thông Tử thành… Khai thông Tử thành…
Sự lây lan kia nhanh truyền từ người này sang người khác, rồi chẳng ai bảo ai, mọi người đồng loạt xướng:
– Khai thông Tử thành… Khai thông Tử thành…
Trong khi quần hùng võ lâm xướng lên theo các môn hạ Tinh Túc giáo thì các vị chưởng môn lại sa sầm mặt biểu lộ sự lo âu.
Ðại Thiện hòa thượng chắp tay lần chuỗi hạt bước ra:
– A di đà Phật…
Lão đại sư tiến đến trước mặt Lâm Bạch Huệ:
– Thánh Nữ, bần tăng có điều muốn nói.
Bạch Huệ nhún nhường nói:
– Ðại sư chỉ giáo.
– A di đà Phật… Tử thành vốn đã tồn tại từ bao lâu nay. Chẳng hay vì nguyên cớ gì Thánh Nữ lại muốn khai thông Tử thành?
Bạch Huệ rút trong túi gấm đeo bên hông ra miếng ngọc phù đưa đến trước mặt Ðại Thiện hòa thượng:
– Vì miếng ngọc phù này.
Thấy mảnh ngọc phù trên tay Bạch Huệ, Ðại Thiện hòa thượng bất giác chắp tay niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật… Bần tăng chẳng còn gì để hỏi Thánh Nữ giáo chủ nữa.
Bạch Huệ kính cẩn nhún nhường nói:
– Ða tạ đại sư đã tỏ bày thiện ý ủng hộ Tinh Túc giáo.
Nàng nói câu này khá lớn. Khi Bạch Huệ vừa dứt lời thì các môn hạ Tinh Túc giáo đồng loạt xướng lên:
– Thiếu Lâm thiện ý, thiện tâm ủng hộ Tinh Túc giáo và Thánh Nữ nương nương.
Nghe môn hạ Tinh Túc giáo xướng, Ðại Thiện hòa thượng, một thánh tăng của Thiếu Lâm chỉ còn biết chắp tay niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật… A di đà Phật…
Vị cao tăng chậm rãi quay lại bên Pháp Trí và Pháp Lạc:
– Nhị vị sư đệ, chúng ta chỉ còn thực hiện bước thứ hai mới hy vọng có cơ hội đảo ngược tình thế.
Pháp Trí và Pháp Lạc đồng loạt ôm quyền:
– A di đà Phật… Ðại Thiện sư huynh đã quyết thì Pháp Trí và Pháp Lạc sẽ tuân thủ ý của sư huynh.
– A di đà Phật… Chúng ta đi.
Ðại Thiện hòa thượng nhìn lại Lâm Bạch Huệ, từ tốn nói:
– A di đà Phật… Bần tăng và nhị vị sư đệ có chuyện phải đi ngay. Nếu như hội nghị quần hùng Ở đây nhất trí khai thông Tử thành, Thánh Nữ có cần đến Thiếu Lâm, chư tăng Thiếu Lâm sẽ phò trợ cho Thánh Nữ.
– Ða tạ đại sư đã giao trọng trách đó cho Tinh Túc giáo.
– A di đà Phật.
Ðại Thiện hòa thượng nhìn lại hai vị Pháp Lạc và Pháp Trí, rồi ba người cùng rời khỏi Phong Thiền đài bằng khinh công kỳ tuyệt của phật gia.
Ba vị cao tăng Thiếu Lâm đã đi, tất cả các vị chưởng môn đồng loạt đứng lên.
VÕ Ðang Chân Tử đạo trưởng tiến đến trước mặt Lâm Bạch Huệ. Bạch Huệ biết ngay mục đích của các vị chưởng môn này sẽ theo chân ba vị cao tăng Thiếu Lâm liền lên tiếng trước:
– Chư vị chưởng môn định theo chân ba vị đại sư Thiếu Lâm sao? Các vị bỏ đi khi đại hội quần hùng chưa kết thúc, hóa ra đã xem thường Tinh Túc giáo và các vị anh hùng hảo hán. Còn gì là uy danh của VÕ Ðang, Hoa Sơn, Thanh Thành, Côn Luân?
Chân Tử đạo trưởng miễn cưỡng đáp lời nàng:
– Tại sao ba vị cao tăng Thiếu Lâm đi được, còn chúng tôi lại không được đi?
– Ba vị cao tăng Thiếu Lâm có chuyện riêng của họ… Còn các vị hẳn không có Chuyện riêng khi đã đến đây phó hội. Nếu như các vị cần đi thì cũng ráng danh chút thời gian còn lại sau khi đại hội quần hùng kết thúc.
Bạch Huệ nhìn qua các vị chưởng môn. ánh mắt sắc sảo của nàng như một mệnh lệnh buộc tất cả mọi người phải quay lại chỗ mình.
Nhìn lại quần hùng, Bạch Huệ từ tốn nói tiếp:
– VÕ lâm Trung Nguyên tợ như một vườn hoa với biết bao nhiêu hào kiệt anh hùng, bổn Thánh Nữ có một khởi xướng mong chư vị anh hùng hào kiệt trong đại hội hôm nay chấp nhận.
Quần hùng im lặng.
Một lúc sau, từ trong quần hùng bạch đạo bước ra một người vận huỳnh y võ phục, ôm quyền nói:
– Phải chăng Thánh Nữ nhân đại hội này này để suy tôn Minh chủ?
Bạch Huệ lắc đầu:
– Bổn Thánh Nữ không có quá nhiều tham vọng gởi thiệp để chư vị anh hùng đến Phong Thiền đài đặng suy tôn Minh chủ.
– Thế Thánh Nữ là gì có thể cho Phán Quan Tử Bút này biết được không?
Nụ cười lại hé mở trên hai cánh môi Bạch Huệ. Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt ti hí Của Phán Quan Tử Bút nói:
– Cuộc phó hội hôm nay tại Phong Thiền đài không phải để bầu chọn võ lâm Minh chủ. Việc làm đó e rằng quá sức Tinh Túc giáo. Bổn nương chỉ nhận sự có mặt của tất cả anh hùng hào kiệt để chọn ra một người soái chủ thống lĩnh võ lâm chu toàn đại sự khai thông Tử thành. Sau khi đại sự cáo thành thì người đó cũng không phải là võ lâm Minh chủ mà vẫn quay lại với cuộc sống bình nhật hàng ngày.
Phán Quan Tử Bút Hà Mậu khẽ gật đầu:
– Ý của Thánh Nữ quả là hay vô cùng. Vậy Thánh Nữ có thể cho biết phương thức định người làm soái chủ thống lĩnh quần hùng?
Bạch Huệ nhìn quần hùng nói:
– Rất đơn giản. Soái chủ phải là người có võ công bất phàm siêu việt mới thống lĩnh được quần hùng. CÓ võ công tối thượng mới có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục mà gánh vác trọng trách soái chủ.
Nàng ngưng lời lia mắt lướt qua tất cả mọi người, rồi nghiêm giọng nói:
– Tất cả mọi người đồng ý với phương thức của bổn Thánh Nữ chứ?
Quần hùng đồng loạt xướng lên:
– Ðồng ý! Ðồng ý!
Quần hùng võ lâm phấn chấn bao nhiêu thì sắc mặt của các vị chưởng môn lại ủ rũ bấy nhiêu.
Phán Quan Tử Bút Hà Mậu nói:
– Nếu Thánh Nữ đã quyết định như vậy rồi, Phán Quan Tử Bút Hà Mậu xin thử thời vận của mình trước.
– Bút pháp đoạt mạng của Hà đại hiệp đã lẫy lừng khắp sáu tỉnh HỒ Nam, bất cứ ai nghe thấy thảy đều kính trọng. Ðược Hà đại hiệp khảo vận trước, Phong Thiền đài hôm nay nhất định sẽ có được vị soái chủ đủ tài để các anh hùng hào kiệt ngưỡng mộ.
Nàng nói xong trịnh trọng ôm quyền xá Phán Quan Tử Bút Hà Mậu rồi di dời gót sen về yên vị trên chiếc ngai đài sen. Bạch Huệ ngồi gác chân chữ ngũ với tư thế thật trưởng thượng, thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Tôn Ứng Hiệp đang ngồi ngay phía trước các đàn chủ Tinh Túc giáo.
Khi Bạch Huệ đã yên vị rồi, Phán Quan Tử Bút Hà Mậu mới ôm quyền trịnh trọng nói:
– Trong chư vị huynh đệ, có người nào muốn tỷ thí võ công với Hà mỗ hay không?
Lời cứ như còn đọng trên miệng Phán Quan Tử Bút Hà Mậu thì đã có người từ phía quần hùng cất mình lên đài Phong Thiền. Người đó có khuôn mặt chữ điền, nhưng lại rỗ chằng, rỗ chịt trông chẳng khác gì tổ ong. Y lại có chiếc cằm lẹm, nên chẳng hề cân xứng với khuôn mặt chữ điền vốn có.
Y ôm quyền nói:
– Tại hạ là Kim Bất Bại, ngoại hiệu được bằng hữu giang hồ tặng là Thí Mạng Ðao.
Hẳn tục danh này, Hà Mậu đại hiệp đã nghe đến?
– Hóa ra là Thí Mạng Ðao Kim Bất Bại, Hà mỗ có nghe danh tiếng này rồi. Các hạ đây hẳn là trại chủ lục lâm đại giới HỒ Bắc?
– Thiên hạ đồn HỒ Bắc có Kim Ðao, HỒ Nam có Tứ Bút. Hôm nay nhất định chúng ta sẽ phân tài cao thấp xem Bắc hơn Nam hay Nam hơn Bắc.
– Ðược Miệng thì nói, tay Phán Quan Tử Bút Hà Mậu đã rút đôi thiết bút tranh thủ đoạn tiên cơ. Ðôi phán quan thiết bút của họ Hà với những thế điểm liên hoàn, không ngừng tung ra những chiêu công hiểm độc nhắm những tử huyệt của Kim Bất Bại công kích.
Với những thế điểm của đôi phán quan thiết bút, Thí Mạng Ðao Bất Bại dùng ngọn kim đao ánh sắc vàng, tạo ra một màng lưới ảnh đao ngắn đỡ. Bên công bên thủ, cuộc đấu chẳng mấy chốc đã trở nên sôi động vô cùng.
Chỉ loáng qua thời khắc đúng một tuần trà, Kim Bất Bại và Hà Mậu đã đấu đủ ba mươi hiệp nhưng bất phân thắng bại. Bút pháp của Phán Quan Tử Bút không ngừng công nhưng thỉnh thoảng lại bị kim đao bức trở lại thế thủ. Bất thình lình, Thí Mạng Ðao Bất Bại thét lên một tiếng thật lớn:
– Ngươi phải chết.
cùng với tiếng thét của gã, thì đôi phán quan thiết bút của Hà Mậu cũng chớp động với chiêu Song Long Xuất Hải, điểm tới vùng thượng đẳng.
Những tưởng lần này Thí Mạng Ðao Bất Bại sẽ phải hoành đao gạt đôi thiết bút, nhưng thật lạ lùng, gã cứ như chẳng màng đến binh khí của đối phương đang tạo áp lực lên vùng thượng đẳng của mình mà lại dẫn đến nửa bộ. Ngọn kim đao phát ngang hướng vào yết hầu Phán Quan Tử Bút Hà Mậu.
Quần hùng thấy chiêu đao thí mạng của họ Kim bất giác thốt lên:
Tiếng thét thảng thốt của quần hùng còn vang động thì thủ cấp của Phán Quan Tử Bút Hà Mậu đã bị ngọn kim đao lia đứt phăng ra khỏi cổ, rơi xuống sàn Phong Thiền đài lăn lông lốc.
Thí Mạng Ðao Bất Bại ngửa mặt cười nói:
– Ta đã thắng.
Gã đứng dang chân, trước thế pháp của Hà Mậu với đôi thiết bút xuyên qua vùng thượng đẳng của gã. Thốt dứt câu, Kim Bất Bại ngửa ra sau, hồn lìa khỏi xác.
Cuộc giao thủ đầu tiên giữa hai đại cao thủ HỒ Nam, HỒ Bắc kết thúc bằng hai cái chết, chẳng phân biệt được ai là người thắng, ai lại là kẻ bại. Máu đã nhuộm đỏ Phong Thiền đài, đồng thời tạo ra một không gian khủng bố âm ỉ ngay trong lòng quần hùng võ lâm.
xác Của Kim Bất Bại lẫn Hà Mậu liền được đưa xuống Phong Thiền đài bởi những gã đạo tỳ mà Tinh Túc giáo đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi Hà Mậu và Kim Bất Bại bán mạng cho diêm chúa, Bạch Huệ mới bước ra, hướng về phía quần hùng trịnh trọng nói:
– Nhị vị anh hùng Hà Mậu và Kim Bất Bại đã chết, nhưng họ đã để lại tấm gương oai hùng cho hậu thế. Ðáng được cử hành hậu sự trọng đại. Bây giờ đến lượt bổn Thánh Nữ tiến cử một người lên thủ Phong Thiền đài.
Quần hùng im lặng.
Bạch Huệ nghiêm giọng nói:
– Người mà bổn Thánh Nữ tiến cử chính là Di Họa Ðoạn Hồn Thần phó giáo chủ Tinh Túc giáo Tôn Ứng Hiệp.
Nàng nói dứt câu nhìn về Tôn Ứng Hiệp.
Môn hạ Tinh Túc giáo đồng loạt xướng lên:
– Phó giáo chủ vô địch… Phó giáo chủ vô địch.
Trong khi các môn hạ Tinh Túc giáo xướng như vậy thì Ứng Hiệp lại có vẻ lúng túng.
Y hoàn toàn bất ngờ bởi sự tiến cử của Bạch Huệ. Nhưng Bạch Huệ đã tiến cử rồi, Ứng Hiệp không thể không thượng đài. Bởi trong tâm của gã lời nói của Lâm Bạch Huệ là mệnh lệnh mà lúc nào gã cũng muốn thuần phục để tỏ lòng sùng bái ngưỡng mộ.
Ứng Hiệp sửa lại trường y trắng toát. Trông y vừa phong độ vừa hào hoa, không có nét gì của một sát nhân tử kiếm. Y chậm rãi bước lên Phong Thiền đài, tiến đến trước mặt Bạch Huệ, nhỏ nhẹ nói:
– Tỷ tỷ… Ứng Hiệp không hề có ý tranh đoạt soái chủ với quần hùng võ lâm.
Ðôi chân mày lá liễu của Lâm Bạch Huệ thoạt nhíu lại:
– Tại sao?
– Bởi Ứng Hiệp sợ kiếm của Ứng Hiệp sẽ nhuộm máu. NÓ đã nhuộm máu quá nhiều rồi, sợ sau này không rửa được nữa.
– Ðệ đang Ở trong cương vị gì?
– Phó giáo chủ Tinh Túc giáo.
– Vậy đệ còn nhớ ước mơ của tỷ không? Tất cả kỳ vọng của tỷ đều đặt vào tay đệ.
Chẳng lẽ đệ đã hứa với tỷ rồi lại nuốt lời ư? Hay bây giờ trong tâm của đệ không còn có Lâm Bạch Huệ này khi bướm chán chường hoa?
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Không không… Ðệ không có ý niệm đó đâu. Lúc nào đệ cũng ngưỡng mộ và sùng bái Lâm tỷ tỷ.
– Ðã là người của võ lâm thì không ngừng tranh đoạt. Tỷ đã bỏ bao nhiêu tâm huyết chỉ vì muốn đệ mãi mãi lưu danh với hậu thế. Chẳng lẽ đệ vì sợ lưỡi kiếm nhuộm máu mà bỏ qua cơ hội này sao? Ðừng làm cho tỷ thất vọng về đệ.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
– Ứng Hiệp sẽ không làm cho tỷ thất vọng đâu.
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp mỉm cười, từ tốn nói:
– Mãi mãi Ứng Hiệp là người Bạch Huệ đặt cả niềm tin. Ðệ luôn luôn tâm niệm như vậy Ứng Hiệp khẽ gật đầu.
Ứng Hiệp quay bước trong khi Bạch Huệ trở lại chiếc ngai đài sen sơn son thếp vàng.
Ứng Hiệp hướng về phía quần hùng, nghiêm giọng nói:
– Tại hạ là Di Họa Ðoạn Hồn Thần Tôn Ứng Hiệp. Hẳn tất cả chư vị bằng hữu Ở đây đều đã nghe tiếng tại hạ. Hôm nay tại hạ thủ Phong Thiền đài theo sự tiến cử của Lâm tỷ tỷ Mong chư vị bằng hữu hiểu cho một điều… Tôn Ứng Hiệp chẳng bao giờ muốn kiếm củ a mình nhu ôm máu.
Ứng Hiệp im lặng một lúc chờ cho câu nói của mình có thể thấm vào tâm niệm của những người đang hiện hữu Ở đây rồi mới từ tốn nói tiếp:
– Mặc dù tại hạ không muốn kiếm nhuộm máu, nhưng khi đã thủ Phong Thiền đài thì đã là sự bắt buộc. Nếu vị nào muốn thượng đài, thì phải lượng sức mình để tranh đoạt với tại hạ. Một khi đã thượng đài thì phải chấp nhận kiếm vô tình đao vô tâm, chưởng pháp chẳng khoan nhượng. Cái chết luôn Ở trước mắt. Mong các vị hiểu cho lời nói của Ứng Hiệp.
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp im lặng định nhãn xuống quần hùng võ lâm. Y nghĩ thầm: “Phong Thiền đài hôm nay chẳng biết sẽ có bao nhiêu hảo hán anh hùng phải chết vì cái danh soái chủ võ lâm. .
Trong khi Ứng Hiệp suy nghĩ thì quần hùng lại im lặng như tờ. Cục trường bất giác trở nên nặng nề vô ngần. Quần hùng võ lâm ai mà chẳng biết đến thành tích của Tôn Ứng Hiệp: Sát tử Huyền Không phương trượng Thiếu Lâm, VÔ Ðịch Kiếm Dương Quân Bảo và cả bang chủ Thần Phục bang Gia Kinh Hào. Cả ba đều là những đại cao thủ kỳ tuyệt trăm năm mới có đặng một người thế nhưng tất cả đều chết thảm bới kiếm pháp tối độc của Di Họa Ðoạn Hồn Thần. Thếthì những người đang có mặt tại Phong Thiền đài có ai dám tự cho mình xứng đáng là đối thủ với Tôn Ứng Hiệp.
Quần hùng im lặng, nhưng sự im lặng đó càng khiến cho cục trường của Phong Thiền đài thêm phần nặng nề, ngầm sự khủng bố. Không một ai dám thượng đài, nhưng ngấm ngầm trong tâm của quần hùng lại có sự phản kháng đối với kẻ đã đem họa đến cho võ lâm.
Bất giác quần hùng đồng loạt dồn mắt nhìn về phía dãy ghế của các vị chưởng môn đang yên vị. Ngay cả những chưởng môn đại phái, những người tự cho mình là các đại Cao thủ có một không hai trên chốn võ lâm giang hồ cũng im lặng. Tất cả đều khoác vẻ mặt thâm trầm, chẳng một ái muốn nhích động thân pháp.
Trong tất cả những chưởng môn của các đại phái, người thẹn thùng nhất lại chính là Chân Tử đạo trưởng. VÕ lâm giang hồ vốn đã ngưỡng mộ hai phái lớn nhất đó là Thiếu Lâm và VÕ Ðang. Tại Phong Thiền đài lần này, các cao tăng Thiếu Lâm đã tự ý rút lui, duy còn lại VÕ Ðang, nên sự kỳ vọng của quần hùng đổ dồn vào Chân Tử đạo trưởng.
Chạm vào những ánh mắt xét nét của quần hùng võ lâm, Chân Tử đạo trưởng không khỏi ngượng ngùng. Lão đạo trưởng đứng giữa hai trạng thái không thể quyết định được Lão tự biết bước ra giao thủ với Ứng Hiệp là tự chuốc lấy cái chết vào thân, còn nếu mặc nhiên tự tại thì đã hủy hoại thanh danh mấy trăm năm nay của VÕ Ðang phái.
Hai tâm trạng đó khiến Chân Tử đạo trưởng vừa lúng túng vừa hổ thẹn.
Buông một tiếng thở dài, Chân Tử đạo trưởng nheo mày rồi từ từ đứng lên. Lão bước đến trước mặt Ứng Hiệp ôm quyền nói:
– Bần đạo có một ý như thế này.
Ứng Hiệp ôm quyền miễn cưỡng nói:
– Xin đạo trưởng chỉ giáo.
– Theo thiển ý của bần đạo… Phó giáo chủ đây có thể độc tôn đối với võ lâm. Tại đây bần đạo nghĩ chẳng có ai là đối thủ của phó giáo chủ. Nhưng chỉ nói thôi tất cả quần hùng không tin.
– Ứng Hiệp không muốn tranh đoạt với quần hùng để máu lại đượm trên lưỡi kiếm của Ứng Hiệp. Nhưng…
Chân Tử đạo trưởng khẽ gật đầu:
– Phó giáo chủ không muốn tranh đoạt soái chủ, nhưng vì uy danh Tinh Túc giáo nên không thể không tranh đoạt.
– Ða tạ đạo trưởng đã hiểu cho Ứng Hiệp.
– Chính vì hiểu cho phó giáo chủ, bần đạo mới có cao kiến thế này. Chỉ cần Tôn thiếu hiệp vượt qua được Bát Quái Lưỡng Kiếm trận của VÕ Ðang thì xem như người đã là soái chủ của quần hùng.
Ứng Hiệp gật đầu.
Thấy Ứng Hiệp đồng ý, Chân Tử đạo trưởng lộ rõ nét phấn khích lên mặt. Lão nhìn xuống quần hùng võ lâm:
– Chư vị bằng hữu… Bần đạo thiết nghĩ tại đây không có ai là đối thủ của Tôn thiếu hiệp. Nhưng chỉ nói thôi chưa đủ, Tôn thiếu hiệp sẽ chứng minh bằng cách phá trận Bát Quái Lưỡng Nghi của VÕ Ðang từ bấy lâu nay có thể sánh với Thập Bát Ðại Hồng Cân của Thiếu Lâm tự. Chỉ có những người thật sự có võ công cao minh mới hóa giải được nếu không sẽ bị trận pháp kia nghiền nát. Nếu như Tôn thiếu hiệp hóa giải được Bát Quái Lưỡng Nghi kiếm trên thì xem như người đã là soái chủ võ lâm. Chư vị bằng hữu có đồng ý với bần đạo không?
Quần hùng võ lâm đồng loạt xướng lên:
– Ðồng ý! Ðồng ý!
Trong khi quần hùng võ lâm phấn chấn xướng lên như vậy thì sắc mặt của Lâm Bạch Huệ đanh lại. Nàng nhìn Chân Tử đạo trưởng nghĩ thầm: “Gã đạo sĩ mũi trâu khốn kiếp này muốn tiêu diệt Tôn Ứng Hiệp cho bằng được nên mới bày ra quỷ kế khích tướng này. Ứng Hiệp thật là dại dột.” Nghĩ như thế, Bạch Huệ bất giác buông một tiếng thở dài. Trong tâm nàng bất giác lo lắng cho Ứng Hiệp.
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp, cùng lúc y cũng nhìn nàng. Bạch Huệ muốn thốt một lời trách móc Ứng Hiệp, nhưng rồi lại bỏ đi ý nghĩ đó mà khích lệ y:
– Ứng Hiệp, phá thế trận Bát Quái Lưỡng Nghi kiếm không dễ dàng đâu. Chỉ một sự sơ xuất nhỏ của đệ thôi cũng đủ cho kiếm trận xé xác đệ thành trăm mảnh. Hay đệ chùn tay kiếm cũng đủ cho đệ bị kiếm trận dồn vào tử lộ.
Ứng Hiệp nhìn Bạch Huệ nói:
– Tỷ tỷ yên tâm, Ứng Hiệp không để cho oai danh của Tinh Túc giáo suy giảm đâu.
Bạch Huệ gật đầu nhỏ giọng nói:
– CÓ một điều này Bạch Huệ muốn nói với đệ.
– Tỷnói đi.
Bạch Huệ ngoắc Ứng Hiệp đến bên, nói vào tai y:
– Chân Tử đạo trưởng rất muốn sát tử đệ. Phá kiếm trận VÕ Ðang đệ không được chùn tay. Nếu như Tôn đệ có mệnh hệ gì thì Bạch Huệ cũng sẽ trở thành tấm bia cho bọn tiện nhân đạo sĩ làm nhục. Chết không được, sống cũng không sống được. Cuộc tỷ thí này, sinh mạng tỷ được đặt vào lưỡi kiếm của đệ đó.
– Nếu Chân Tử đạo trưởng có dã tâm như vậy thì hôm nay VÕ Ðang sẽ được chứng kiến kiếm thuật vô biên của Thần Kiếm Dương Bất Tuần.
Bạch Huệ nắm tay Ứng Hiệp:
– Ðệ phải bảo trọng.
Ứng Hiệp gật đầu:
– Tỷ yên tâm.
Nàng nắm bàn tay của Ứng Hiệp:
– Nhớ lời tỷ, kiếm bất vị thân.