Sophie hay nổi nóng, đó là một khuyết điểm mới mà chúng tôi chưa nói tới.
Một hôm, cô bày trò vui bằng cách tô màu một trong những tập ảnh của mình. Còn Paul, anh họ của cô cắt những tấm thiếp. Cả hai cô cậu đang ngồi đối mặt nhau qua chiếc bàn con của họ. Khi động đậy đôi chân, Paul làm cho chiếc bàn lắc lư.
– Anh hãy chú ý coi nào. – Sophie sốt ruột bảo cậu. – Em không tô được.
Paul để ý chừng trong mấy phút, rồi cậu quên bẵng đi và lại bắt đầu làm rung bàn.
– Anh thật không chịu nổi, anh Paul à! – So-phie kêu lên. – Em đã nói là anh đang cản trở việc tô màu của em.
Paul – à! Mặc kệ! Với những điều tệ hại em đang làm thì anh không có gì phải ngượng cả..Sophie – Em biết anh không ngượng bao giờ.
Paul, chế giễu. – Đôi chân anh không thích ở yên. Chúng luôn động đậy dù anh không muốn.
Sophie, tức giận. – Em sẽ cột đôi chân chán ngắt của anh lại bằng một sợi dây.
Paul – Em cứ thử đi. Em sẽ thấy đôi bàn chân ở đầu hai chân anh chúng biết làm gì.
Sophie – Anh định cho em mấy cái đá phải không, đồ hung dữ?
Paul – Chắc chắn, nếu em cho anh những cái đấm.
Giận cành hông, Sophie tạt nước vào mặt Paul.
Đến lượt mình cũng cáu tiết, cậu đạp bàn làm tất cả các thứ trên đó đổ nhào. Sophie xông vào Paul, cào mặt cậu mạnh đến nỗi má cậu chảy máu. Paul không thích đánh Sophie nên bỏ chạy. Sophie cuối cùng cũng dịu đi. Khi cơn giận qua đi, cô lại nhớ Paul đã liều mạng sống của mình để bảo vệ cô trước những con chó sói.
– Paul đáng thương! – Cô nghĩ. – Mình ác với anh ấy làm sao!
Sau vài phút nghĩ ngợi, cô đứng dậy đến gõ cửa căn phòng nơi Paul đang nấp thật nhẹ nhàng.
Cô gọi, giọng rất từ tốn: “Paul! Paul!” Nhưng Paul không đáp. “Paul! – Cô gọi tiếp, vẫn với giọng dịu dàng. – Anh Paul thân mến, anh hãy tha lỗi cho em, em rất tiếc đã nổi nóng như vậy. Anh Paul, em bảo đảm với anh rằng em sẽ không làm vậy nữa.” Cánh cửa từ từ hé mở, Paul thò đầu ra. Cậu nhìn Sophie dè chừng.
– Em không còn giận nữa chứ? Đúng không?
– Cậu hỏi cô.
– ồ không! Không, chắc chắn mà, anh Paul thân mến. – Sophie đáp. – Em rất buồn vì mình đã quá hung dữ.
Paul mở hẳn cánh cửa và Sophie ngước mắt lên, trông thấy mặt Paul đầy những vết cào. Cô kêu lên một tiếng và nhào tới ôm cổ Paul.
Sophie cùng với Paul chạy tìm một thau nước.
Nhưng dù cậu có ngâm khuôn mặt trong thau, cọ rửa và lau chùi cũng vô ích, những dấu cào vẫn còn trên má. Sophie rất buồn.
– Rồi mẹ sẽ nói sao đây? – Cô lo lắng. – Mẹ sẽ giận em và trừng phạt em.
Là cậu bé tốt bụng, Paul không biết tính sao cho Sophie khỏi bị mắng..- Anh không thể nói rằng anh té trong bụi gai. – Cậu nói. – Vì nó có vẻ không thật… Nhưng mà được, em đợi xem, em sẽ thấy.
Thế là Paul vừa đi vừa chạy. Sophie theo cậu.
Họ vào cánh rừng nhỏ gần nhà. Paul đi về phía một bụi cây nhựa ruồi, xông vào đó và tìm cách lăn lộn để những mũi lá cào xước mặt cậu. Cậu đứng dậy khi đã bị trầy da nhiều hơn trước.
Sophie bật khóc khi trông thấy khuôn mặt đáng thương đầm đìa máu đó. Cô buồn quá đỗi.
– Chính em, – cô nói, – là nguyên do tất cả mọi điều. Vì để em khỏi bị phạt mà anh đã tự làm trầy da anh còn hơn là em đã làm trong cơn nóng giận. ôi anh Paul thân mến! Em yêu anh làm sao!
– Chúng ta hãy về nhà mau để còn rửa mặt cho anh. – Paul dặn. – Em đừng lộ vẻ buồn, Sophie đáng thương của anh. Anh chỉ yêu cầu em một điều là đừng nói em đã cào anh. Nếu em nói vậy, anh sẽ buồn lắm và có lẽ anh sẽ không có được sự đền bù xứng đáng cho những mũi lá nhựa ruồi của anh. Em có hứa với anh điều đó không?
– Dạ. – Sophie vừa nói vừa hôn Paul. – Em sẽ làm mọi điều anh muốn.
Họ trở về phòng và Paul lại dầm mặt trong nước.
Khi họ vào phòng khách, các bà mẹ đang có mặt ở đây đều kêu thét lên kinh hãi khi trông thấy khuôn mặt trầy trụa và phị ra của cậu bé Paul đáng thương.
– Con làm sao ra nông nỗi này? – Bà d’Aubert hỏi. – Paul tội nghiệp của mẹ, chừng như con đã lăn lộn trong các bụi gai vậy.
Paul – Đúng là điều đó đã xảy ra với con, mẹ ạ. Trong lúc chạy chơi con đã ngã vào một bụi cây nhựa ruồi, và khi cựa quậy để đứng dậy mặt và hai tay con đã bị trầy trụa.
Bà d’Aubert – Con vụng về quá. Lẽ ra con phải đứng dậy thật nhẹ nhàng.
Bà De Réan – Lúc ấy con ở đâu, Sophie?
Lẽ ra con phải giúp anh đứng dậy chứ.
Paul – Nó chạy sau con dì ạ. Nó không tới kịp.
Bà d’Aubert dẫn Paul đi thoa thuốc mỡ dưa chuột lên các vết trầy.
Còn lại Sophie, và mẹ cô đang chú ý quan sát cô..Bà De Réan – Tại sao con buồn, hở So-phie?
Sophie, mắt đầy lệ, giọng run run. – Không có gì đâu, mẹ ạ, con không có gì đâu.
Bà De Réan – Con thật rõ là, ngay khi con nói với mẹ là con không có gì, con đã chực khóc.
Sophie, bật khóc nức nở. – Con không thể…
nói với mẹ… Con đã hứa với anh Paul…
Bà De Réan, kéo Sophie lại gần. – Con hãy nghe đây, Sophie, nếu Paul làm điều gì bậy, con không nên giữ lời hứa. Mẹ sẽ không mắng Paul đâu, mẹ cũng sẽ không nói điều đó với mẹ của Paul. Nhưng mẹ muốn biết điều gì làm con buồn, điều gì khiến con phải khóc to đến vậy, và con phải nói cho mẹ biết điều đó.
Sophie giấu mặt trong hai đầu gối của bà de Réan.
Cuối cùng Sophie nói:
– Anh Paul không làm điều gì bậy, mẹ ạ. Trái lại, anh ấy rất tốt và anh ấy đã làm một điều thật tốt. Chỉ có con mới hung dữ, chính vì để tránh cho con khỏi bị mắng và bị phạt mà anh ấy đã lăn lộn trong bụi cây nhựa ruồi.
Càng lúc càng ngạc nhiên, bà de Réan gặng hỏi Sophie. Cuối cùng cô kể cho bà nghe tất cả những gì đã xảy ra giữa cô và Paul.
– Cậu bé Paul tuyệt vời! – Bà de Réan kêu lên.
– Nó có một tâm hồn cao thượng xiết bao! Còn con, Sophie đáng thương của mẹ, con vẫn chỉ buông thả theo những cơn giận dữ của con và con vẫn bội bạc với lòng tốt, sự khoan dung lượng thứ của anh Paul.
Sophie – ôi! Đúng là vậy thật mẹ ạ, con đã thấy rõ tất cả điều đó, từ đây về sau, con sẽ không bao giờ nổi giận với anh Paul nữa.
Bà De Réan – Mẹ sẽ không thêm một lời trách mắng lẫn một hình phạt nào vào những gì trái tim con đã phải chịu đựng. Vả chăng con đã tỏ ra chân thành, con đã thú thật mọi chuyện mặc dù con có thể che giấu tất cả: tốt lắm, mẹ tha thứ cho con..