Tháng 3 ở thủ đô vẫn rất lạnh, Hứa Thanh San đóng cửa sổ, lười biếng làm ổ trên chiếc sô pha đơn trước cửa sổ, nhướng mày cười nhạt: “Cô cũng từng bảo, tôi đã 29, so về tuổi tác, tôi không bì được với cô. Nhưng cô đừng quên, chị đây có đầu óc, có nhan sắc, lão Hứa chấm chị ở điểm này đấy.”
Bên tai im lặng, Hứa Thanh San cũng chẳng bận tâm. Cô bật loa ngoài, đứng lên đi lục túi xách, dốc xuống, tìm hộp xylitol, vứt vào thùng rác, đoạn lấy ra bao thuốc lá, xé lớp vỏ bao, rút một điếu đưa lên miệng.
“Hứa Thanh San, mày chỉ là con điếm. Anh rể tao không hề yêu mày!” Du Hiểu thẹn quá hóa giận, vừa gào to vừa xô đổ thứ gì đó, tạp âm rất nặng nề.
Hứa Thanh San ngồi lại, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, khẽ cười ra tiếng: “Đừng mở mồm ngậm mồm là anh rể này nọ, cô cũng đâu có yêu hắn, chẳng qua vì Du Tinh anh anh em em trước mặt cô nhiều quá, làm cô ghen tị, tiếp đó muốn phá hủy hạnh phúc của chị mình, chinh phục người đàn ông của chị mình đấy thôi. Du Tinh không tử tự, cô ta là bị cô đẩy xuống.”
“Là tao đẩy đấy. Hứa Thanh San, mày bớt dùng thái độ từng trải dạy đời tao đi!”
“Nhưng tôi đúng là người từng trải mà! Cô không phục cũng không được!” Hứa Thanh San lại cười, để điếu thuốc sang bên, xoay đầu nhìn về phía thùng rác: “Tại sao cô phải đẩy Du Tinh xuống? Chị cô đã vì cô mà đi tìm tôi, mong tôi đừng nhắm vào cô.”
“Tao không cần nó giả vờ làm người tốt. Nhất định anh Thanh Sơn sẽ yêu tao, nếu không phải do mày thì anh ấy sẽ không từ chối nhận điện thoại của tao!” Không nén nổi cơn giận, Du Hiểu đập bàn đá ghế rầm rầm.
Hứa Thanh San nhấp môi, lại vặn hỏi: “Du Hiểu, Du Tinh là chị ruột của cô đấy, tại sao phải đẩy cô ta!”
“Nó giống mày, toàn cave giả thánh mẫu cả! Không đẩy nó xuống thì anh Thanh Sơn sẽ không gặp tao nữa.” Phỏng chừng Du Hiểu nóng nảy đến độ hồ đồ, chẳng ý thức được mình đã nói gì.
Ngả người vào lưng ghế, Hứa Thanh San từ từ khoanh tay, trầm tư.
Nói thật, cô quá đỗi may mắn vì bản thân đã không lớn lên lệch lạc trong hoàn cảnh có hai chị gái, không bởi đố kị với những gì các chị ấy có mà đi tới mức cực đoan. Nhiều khi, Hứa Thanh San còn vô cùng biết ơn hai chị của mình.
Không có hai chị ấy, có lẽ cô sẽ chẳng được tự do phóng khoáng thế này.
Ngoại trừ chuyện cưới người ở rể nhà họ Hứa ra, những việc còn lại đều không cần cô phải nhọc lòng.
“Hứa Thanh San, mày đợi đấy! Tao sẽ không để mày và anh ấy bên nhau đâu!” Du Hiểu giận dữ cúp máy.
Hứa Thanh San nhún vai, lưu bản ghi âm, nhấp mở Wechat gửi bản ghi âm cho Hàn Nhất Minh, đồng thời gửi một bản cho người bạn trong đội hình cảnh thành phố B.
Du Hiểu đẩy Du Tinh xuống lầu, cho dù là chị em ruột liên can, chưa kể cô ta còn đánh cắp phần lớn tài liệu bí mật của công ty.
Ném điện thoại xuống, nhịn một lúc, Hứa Thanh San cầm bao thuốc đã xé vỏ trên bàn trà lên, chợt lưỡng lự có muốn sinh con nuôi con một mình không?
Hai chị em Du Hiểu không sống trong gia đình đơn thân, thế mà tâm ký Du Hiểu còn vặn vẹo đến mức này. Ngẫm ngẫm, vẫn thấy đáng sợ quá!
Sợi thuốc lá vưỡng vãi trên sàn, Hứa Thanh San vẫn chưa quyết định xong, cô đi tắm rồi chui vào chăn, tắt đèn, nhanh chóng thiếp đi.
Hôm sau, Tô Nhiễm còn một số công việc và vài chuyện phải giải quyết, Hứa Thanh San đi gặp mấy người bạn học đang bám trụ ở thủ đô. Buổi chiều, cô liên lạc với viện phúc lợi nhận nuôi trẻ mồ côi, đến đó trải nghiệm cuộc sống của một tình nguyện viên.
Ông nội mong nhà họ Hứa có người lo hương khói lắm, bằng không cũng sẽ chẳng ép bố mẹ cô sinh vỡ kế hoạch.
Hứa Thanh San cực lực phản đối kiểu tư tưởng phong kiến tàn dư này, song chẳng nỡ nhìn ông thở dài mỗi ngày, hở chút là bảo: Nhà họ Hứa không có người nối dõi rồi.
Cho nên, cô muốn sinh một đứa con, quẳng cho bố mẹ nuôi. Hiện tại, cô sực nhận ra mình đã quên mất điểm mấu chốt nhất:
Không thể chỉ định giới tính của đứa trẻ được, trừ phi làm thụ tinh ống nghiệm.
Từ viện phúc lợi đi ra, đường phố phía trước tắc nghẽn, ánh đèn nối nhau sáng lên dưới bầu Trời xám xịt. Hứa Thanh San khép chặt áo khoác, băng qua lối đi bộ, rảo bước đi tới ga tàu điện ngầm.
Mới nửa ngày mà cô đã cảm thấy bản thân sắp sụp đổ, quả tình không thể tưởng tượng nổi một mình nuôi lớn một đứa trẻ sẽ thế nào.
Xưa nay tưởng tượng luôn tốt đẹp, và số đông mọi người đều không tin, cứ phải trải qua thực tiễn mới có hiểu biết chính xác.
Cô cũng thuộc số đông, chỉ là thay đổi cách đi thực tế thôi.
Về khách sạn, Hàn Nhất Minh gọi điện thoại báo Du Hiểu bị tình nghi cố ý giết người, đã bị cảnh sát thành phố B bắt giữ, chị gái cô ta cũng đã tỉnh lại.
Hứa Thanh San chuyện trò với Hàn Nhất Minh một lúc mới cúp máy, cô nhàm chán mở album lưu trữ ảnh, lật xem truyện tranh Hứa Thanh Sơn vẽ.
Hộp truyện tranh hắn đưa tặng, cô đã chụp lại từng trang, nhưng chưa bao giờ xem kỹ.
Xem đến khung thoại thứ năm, rốt cuộc Hứa Thanh San hiểu tại sao lần đầu tiên Tống Bảo Ninh nhìn thấy lại nghĩ cô giáo trong tranh giống Hứa Thanh San
Đó không phải giống mà chính là cô.
Từ khung thoại đầu tiên, chiếc kẹp tóc trên đầu cô giáo vẫn là hình san hô màu đỏ, trên quần áo trong mỗi khung thoại đều có một từ đơn, cho tới khung thoại cuối cùng, ghép thành một câu thơ của Tagore: Her wishful face haunts my dreams like the rain at night. (Tạm dịch: Khuôn mặt hằng ao ước của nàng như mưa trong đêm, ám ảnh giấc mơ tôi.)
Trong khung hình cuối cùng, con đường gồ ghề ban đầu trở bên bằng phẳng, rộng rãi, Hứa Thanh Sơn đứng ở ngã tư, ánh mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm về phương xa, tay cầm một tấm thiệp.
Hứa Thanh San phóng to tấm thiệp hết cỡ, cuối cùng nhìn thấy nội dung trên đó: ‘Thanh San, bất kể cuối cùng em yêu ai, anh cũng mong em sẽ suôn sẻ, hạnh phúc cả đời.’
Những lời này được bổ sung thêm, viết hết sức nắn nót tỉ mỉ bằng bút mực nước thông thường, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Có lẽ… hắn sợ bị từ chối?
Đêm nay, Hứa Thanh San ngủ ngon lạ thường. Tỉnh dậy, ngoài trời tuyết đã rơi, bên dưới, bao trùm trong những bông tuyết rơi lả tả, xe cộ nườm nượp vẫn ồn ào huyên náo.
Đánh răng, rửa mặt thay quần áo xong, cô đi trả phòng, vừa vặn Tô Nhiễm dẫn theo luật sư tới.
Trả phòng xong, Hứa Thanh San đến quầy bán vé bên cạnh, lấy vé máy bay, cùng Tô Nhiễm và luật sư lên xe ra sân bay.
Sắp tới mùa mưa, trước đấy, phải làm tốt các biện pháp bảo vệ những bức bích họa cần được tu sửa trong chùa Khai Thiện, Hứa Thanh Sơn phải ở đó vài ngày.
Không phải cô không nhớ hắn, chẳng qua, khi nghĩ đến những trang truyện tranh ấy, khóe môi cô sẽ bất giác cong lên.
Cô chắc chắn hắn thích cô.
Về tới thành phố B, Hứa Thanh San liên lạc với người phụ trách quỹ từ thiện, nói sơ qua chuyện xảy ra trên mạng cho anh ta. Tiếp đấy, cô dẫn Tô Nhiễm và luật sư đến thẳng văn phòng quỹ từ thiện.
Sau khi đưa ra hóa đơn, giấy tờ được công chứng, quỹ từ thiện chính thức thông báo về việc Tô Nhiễm có ăn bớt tiền quyên góp của cư dân mạng hay không, cố ý viết lập lờ trong bản thông báo.
Phản ứng của dân mạng hệt như Hứa Thanh San dự đoán, tiếng chất vấn còn lớn hơn lúc trước, các “phốt” của Tô Nhiễm cũng bị bới ra.
Hứa Thanh San bảo cô nàng cứ mặc kệ. Buổi tối, cô mời Lữ Giai Âm đi ăn một bữa hoành tráng, nói đến Du Hiểu, cả hai có cảm giác không rét mà run.
Khả năng cao là Du Tinh sẽ bị liệt nửa người, tuy vẫn sống nhưng phỏng chừng còn đau khổ hơn cái chết.
Đến cùng, Du Tinh có đưa ra bằng chứng Du Hiểu đẩy mình xuống không, người ngoài không thể biết, nhưng đứng trên góc độ người xem, Hứa Thanh San và Lữ Giai Âm hy vọng cô ta sẽ “vì đại nghĩa mà không nể tình thân”.
“Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên tớ thấy em gái có một không hai như vậy.” Lữ Giai Âm hút thuốc, không tài nào chấp nhận nổi: “Tớ xem tin hot của đám bạn học Du Hiểu, bảo rằng cô ta đã cướp bạn trai Du Tinh mấy lần, chỉ có một lần không cướp được.”
Lồng ngực Hứa Thanh San nghẹn ứ, điềm nhiên mời Tô Nhiễm ăn cơm.
“Cưng à, cậu nói thật cho tớ, cái gã không cướp được kia là bị cậu “cạy đi” phải không?” Lữ Giai Âm dụi điếu thuốc, sán lại cười mờ ám với Hứa Thanh San: “Khi nào dẫn đến cho tớ nhìn chút nhá!”
Hứa Thanh San giơ tay đẩy Lữ Giai Âm ra, bình thản gắp đồ ăn vào bát mình: “Có lẽ tớ với hắn không có đoạn sau đâu, cất sự tò mò của cậu đi!”
“Chị San ơi, người chị Giai Âm đang nói có phải là anh thầy giáo tình nguyện ở trường tiểu học không ạ?” Tô Nhiễm xen vào.
“Người đẹp bé bỏng, em cũng biết vụ này hả, nói cho chị hóng hớt với!” Lữ Giai Âm liền hào hứng, hồn nhiên phớt lờ sắc mặt đen thui của Hứa Thanh San.
Tô Nhiễm hắng giọng, bảo Lữ Giai Âm xem Weibo của Hứa Thanh San, giọng điệu sâu xa: “Dây thần kinh chị San rất thô, người ta viết thư tình trong truyện tranh, chị ấy ‘ngáo ngơ’ nên mới không thấy.”
Tim Hứa Thanh San đập rộn, híp mắt nghi hoặc: “Thư tình?”
Tô Nhiễm cười trêu: “Thì trên bảng đen í, chị chưa xem hẳn hoi bao giờ ạ?”
Hứa Thanh San sặc, tức thì bật ho dữ dội, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Vừa ngừng ho, Lữ Giai Âm lại nói: “Ái chà, đệch, chị San nhà chúng ta giỏi ghê, được người ta yêu thầm hơn một năm mà không hay.”
Hơn một năm? Không phải Hứa Thanh Sơn vừa gặp đã yêu cô đấy chứ… Hứa Thanh San lại bật ho, nhớ tới lần đầu gặp gỡ ở thành phố B, chuyện Quan Hoài đột nhiên thay đổi thái độ, cô bỗng muốn đập đầu vào tường.
Cô chưa từng để tâm, cho nên không cảm nhận được tình cảm của Hứa Thanh Sơn, dù hắn tốt với cô hơn nữa, cô cũng chẳng nghĩ nhiều.
Là người lớn cả rồi, cảm thấy không ghét thì bên nhau thôi, dẫu sao không suy nghĩ đến việc kết hôn, cũng không suy xét tới tình yêu, theo nhu cầu bản thân ấy.
Mặc dù về sau hắn bộc lộ sự quan tâm dành cho cô khắp mọi nơi, cô cũng tưởng đó chỉ là ham muốn chiếm giữ không thể xóa nhòa trong xương cốt phái nam… đã có được một người phụ nữ, thì muốn có được toàn bộ cô ấy.
Ở lại thành phố B hai ngày, Hứa Thanh San cùng Tô Nhiễm tiễn luật sư, rồi đặt luôn vé máy bay tới trường tiểu học.
Hứa Thanh San không đi thăm Du Tinh, cũng chẳng cần thiết phải đi.
Số máy của Hứa Thanh Sơn đã bị cho vào danh sách đen, Wechat thì vẫn giữ lại, nhưng mấy ngày nay hắn không gửi cho cô tin nhắn nào. Hứa Thanh San cũng không gửi cho hắn, cứ lạnh nhạt thế đi.
Đáp xuống tỉnh lỵ, Hứa Thanh San thuê một chiếc xe việt dã, dẫn Tô Nhiễm đến siêu thị, điên cuồng mua sắm.
Mua đồ ăn vặt cho Tống Bảo Ninh, mua đường viên cho Lê Thư, còn đặc biệt hỏi thăm bên doanh nghiệp khai thác thông tin liên lạc, cần bao nhiêu tiền và mất khoảng bao lâu để xây xong một trạm thu phát.
Nhận được câu trả lời rõ ràng, cuối cùng Hứa Thanh San mua một bộ khuếch đại tín hiệu.
Tín hiệu ở trường tiểu học thực sự quá kém, phát sóng trực tiếp ‘đơ’ kinh khủng, cứ vài phút lại bị đứng hình.
Lái xe đến huyện đã muộn, Hứa Thanh San tìm một khách sạn sạch sẽ, đặt phòng, sau đó dẫn Tô Nhiễm ra ngoài tìm quán ăn.
Tô Nhiễm không mang theo trợ lý, cô nàng không trang điểm nhưng vẫn rất bắt mắt giữa đám đông, có điều chẳng ai nhận ra cô ấy là ngôi sao.
Không rõ là Hứa Thanh San quá may hay quá nhọ, ngồi xuống chưa được mấy phút thì Khương Hạo và Phó Triết cũng xuất hiện trong quán. Nom hai người chẳng khác gì nông dân làm công, nhếch nhác vô cùng.
Hứa Thanh San không nhịn nổi cười, phát hiện Phó Triết đã nhìn sang đây, cô bèn chủ động cất tiếng chào: “Khương Hạo.”
“Sao em đã trở lại rồi?” Khương Hạo ngồi xuống, trông thấy Tô Nhiễm bên cạnh cô thì gật đầu, nói tiếp: “Đường lên thị trấn xảy ra lở đất, tốt nhất hai người cẩn thận chút nhé!”
Hứa Thanh San gật gật, nghiêng đầu ngó Phó Triết cứ nhìn mình chằm chằm suốt: “Mặt anh đây là sao?”
……..
(Tác giả: Thấy rất nhiều người đẹp phản ứng mạnh mẽ với nhân vật Du Hiểu này, Tam Tố quyết định giải thích tí nhé, nhân vật Du Hiểu này có nguyên mẫu đấy.
Chuyện xảy ra vào năm ngoái, người nọ ở cùng chung cư với Tam Tố, có điều cô chị gái kia đã kết hôn.
Mới đầu, em gái chỉ dùng mánh khóe phá hoại tình yêu của chị gái, anh bạn trai nào của chị gái, cô ta đều muốn “rù quyến”, có thành công, cũng có thất bại. Về sau chị gái ra ngoài, quen được anh rể ở đó, kết hôn rồi về bên này. Em gái tiếp tục dụ dỗ anh rể, còn mang bầu với anh rể.
Chị gái phát hiện chồng mình bồ bịch, sau khi ky hôn mới biết đối tượng cặp bồ với hắn là em gái ruột của mình.
Kết quả, anh rể ly hôn với chị gái xong cũng không nên đôi cùng cô em mà qua lại với cô gái khác. Em gái đánh đứa trẻ, cảm thấy chính chị gái đã phá hoại hạnh phúc của cô ta, bèn đẩy chị gái xuống lầu. Chị gái ngã từ trên cao xuống, liệt nửa người, em gái bị bắt, bị phạt vài năm tù.
Sau đó nhà họ chuyển đi, nghe nói anh rể đã cưới một cô nàng xinh đẹp giàu có. Chung quy có thật hay không thì Tam Tố không nghe ngóng thêm nữa.)