Nữ Hoàng Làm Dáng

Chương 20 - Chương 20

trước
tiếp

[Sở Tích không có đại gia chống lưng, nếu thế có phải sau này không cần phải xem phim thím ấy đóng không!]

[Vui quá má ơi a a a!]

[Đúng đúng đúng, mọi người có nhớ lần trước trong “Trái Tim Dũng Cảm”, hình như cô ấy đã nói mình độc thân, có lẽ lúc đó đã chia tay rồi!]

[Nếu thế sau này Sở Tích làm sao đây?]

[Còn làm sao nữa? Mặc lễ phục 200 tệ, ngồi khoang phổ thông tham gia mấy show chiếu mạng tàn tàn, sau đó không đóng phim nữa thôi.]

[Chỉ cần Sở Tích không đóng phim, mị vẫn nuốt được vẻ đẹp của cô ấy.]

[Có phải đại gia lắm tiền cũng không xem nổi phim cô ta đóng không? Ha ha ha ha ha.]

[Từ váy cao cấp đặt trước đến váy taobao 200 tệ, chất lượng cũng tụt thấp quá rồi, sao Sở Tích chấp nhận được. Nhưng mà phải thừa nhận, cô ấy mặc cái váy 200 tệ đó đẹp thật đấy.]

Không ngờ Nhạc San đăng bài bác bỏ tin đồn, kết quả lại biến thành toàn dân thảo luận về Sở Tích.

Các khách mời nam đã từng hợp tác đều lên tiếng nói giúp Sở Tích, Sở Tích bị đại gia đá, tài nguyên xuống dốc không phanh, Sở Tích không học đại học mà làm “chị đại”, những tiêu đề này nhất thời chiếm hết các trang hóng hớt, có thể nói là chủ đề nóng của toàn dân.

Đầu tiên, Sở Tích gửi Wechat cám ơn năm khách mời nam trong “Trái Tim Dũng Cảm” đã ủng hộ cô, sau đó lại nói Phó Bạch đưa cho cô một số điện thoại khác.

Sở Tích không chút cảm xúc, bấm điện thoại.

“A lô?” Giọng nữ trong ống nghe có vẻ như đang khó chịu.

Sở Tích nở nụ cười lạnh lùng, “Tự biên tự diễn nhiều như thế, cuối cùng đẩy hết độ hot sang cho tôi, chắc cô đang điên tiết lắm nhỉ?”

Người bên đầu bên kia nghe thế thì ngẩn người, sau đó khó tin đáp lại, “Sở Tích?!”

Sở Tích, “Đúng vậy, là tôi đây.”

“Chẳng lẽ cô không biết chuyện mua blogger viết bài về mình rất bình thường, nhưng trong lúc pr bản thân lại giẫm lên người khác là chuyện trơ trẽn trong giới này sao? Bây giờ cũng không còn ai chú ý đến cô có bao nhiêu ngây thơ, cao quý nữa rồi. Nếu mua hết bao nhiêu cái hot search này chắc là tốn không ít rồi, cám ơn cô nhé, tôi chẳng cần tốn đồng nào cả.”

Giọng Sở Tích vô cùng nhẹ nhàng, tựa như những mục hot search kia không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

So sánh với Nhạc San đang tức hổn hển bên đầu dây bên kia quả thật vô cùng rõ ràng.

Lúc Sở Tích nghe thấy phản ứng của Nhạc San, cô liền biết mình đã đoán đúng.

Cố Minh Cảnh với Nhạc San, chắc hẳn cũng không có chuyện gì.

Nhạc San đại diện sản phẩm của tập đoàn Nguyên Cảnh, đương nhiên sẽ không buông tha miếng bánh thơm là Cố Minh Cảnh. Nhưng với tính cách vung tiền như rác vì phụ nữ của anh, giữa hai người thì có lẽ là Nhạc San chủ động dính lấy cục thịt béo ngậy Cố Minh Cảnh này. Nếu quả thật có chuyện gì, đừng nói bay lên, ngay cả mấy hợp đồng quảng cáo hoặc tài nguyên phim truyền hình chỉ là chuyện nhỏ, sao cô ta chỉ khoe mỗi bộ mỹ phẩm cao cấp mấy chục vạn chứ.

Xem tình hình thì có lẽ Nhạc San đã thất bại, hơn nữa còn bị cấp dưới của Cố Minh Cảnh cảnh cáo, hợp đồng quảng cáo đang thảo luận cũng bay mất. Nhưng bây giờ tin đồn đã truyền ra ngoài, đồ cũng đã khoe, nếu im lặng chờ tin đồn này trôi qua thì lại không cam tâm, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm cho xong, bác bỏ tin đồn là giả, tạo dựng hình ảnh trong sạch trong giới, thuận tiện giẫm một cái lên Sở Tích khó ưa kia.

Đáng tiếc, không ngờ chuyện lần này lại quá lửa, Sở Tích bị lôi ra làm bia đỡ đạn, phốt nào cũng to, ngay cả chuyện bị đại gia đá cũng bị đào ra, liên tiếp tung ra khiến dân hóng hớt ăn dưa quên trời quên đất, còn ai quan tâm Nhạc San bác bỏ tin đồn gì.

Có câu, tự bôi đen cũng là một cách để nổi*, tên Sở Tích chiếm hết tất cả tiêu đề báo giải trí, còn mình sắp đặt khổ cực mà không húp được miếng canh, sao có thể không tức cho được.

*hắc hồng: tự bôi đen bản thân để nổi tiếng.

Nhạc San cho rằng có nhiều bình luận ác ý như vậy, chắc chắn Sở Tích đang trốn trong nhà mà khóc, không ngờ cô không những không khóc mà còn gọi điện cho cô ta.

Nhạc San nén giận, tự bảo mình không được thua cuộc, đá xoáy Sở Tích, “Bị đại gia đá mà vẫn còn bình tĩnh ghê ta, không có đại gia nâng đỡ không nhận được phim chỉ có thể mặc cái váy 200 tệ, sau này chờ mà làm người rửa chân đi.”

Sở Tích, “Ít ra thì tôi cũng từng được nâng đỡ, dù sao cũng hơn kẻ dán vào đại gia mà vẫn không được, cô nói coi có đúng không?”

“Cô…” Nhạc San tức muốn nổ phổi, sao cô biết chuyện cô ta đeo bám đại gia.

Cố Minh Cảnh trẻ tuổi lại có tiền, người thì đẹp trai, nếu có thể theo anh thì sẽ mạnh hơn lão già đại gia của Sở Tích gấp nghìn lần.

Sở Tích nghe thấy âm thanh tức hổn hển, cúp điện thoại, sau đó thở phào một hơi.

Khóe môi cô bỗng cong lên nở nụ cười.

Trách sao Cố Minh Cảnh lại chướng mắt Nhạc San.

Nếu cô là đàn ông cô cũng chướng mắt.

***

Ban đầu Phó Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng tương lai sẽ cùng Sở Tích đấu tranh đến cùng với những bài bôi nhọ. Không ngờ đến hôm sau, tất cả các bài viết bôi nhọ đều bị xóa sạch sẽ như một phép màu.

Ngay cả hot search cũng biến mất trong một đêm.

Trong lòng làm việc, Phó Bạch khó tin dùng máy tính mở mấy trang đăng tin bôi nhọ lên, tất cả đều hiện lỗi 404*, “Đây, đây là…”

*Lỗi 404 Page not found hiện lên khi người dùng truy cập một URL không còn tồn tại.

Anh ta quay đầu nhìn Sở Tích, “Em biết chuyện gì không?”

Sở Tích ngẩng đầu, “Không biết.”

Mấy bài viết đã bị xóa, hot search không còn, nhưng trông Sở Tích cũng không vui vẻ là bao.

Phó Bạch nhìn Sở Tích, muốn nói rồi lại thôi.

Thật ra xóa bài cũng có tác dụng gì, gỡ hot search cũng có ích lợi gì, bây giờ nhắc đến Sở Tích đều là diễn đơ, sau khi được nâng đỡ hai năm thì bị đại gia đá, bây giờ đang là chuyện cười cho cư dân mạng.

Ban đầu Sở Tích định sau khi kết thúc “Trái Tim Dũng Cảm” sẽ nhận một bộ phim chiếu mạng, tên phim là “Tổng giám đốc và cô vợ trộm tim anh”, thời gian quay phim khá ngắn, thù lao cũng không đến nỗi. Phó Bạch thấy cô khăng khăng muốn diễn loại phim mạng vừa nghe tên đã thấy sấm giật đùng đùng, anh ta có cản mấy lần, nhưng Sở Tích tỏ vẻ mình không quan tâm. Anh ta cũng hết cách, chỉ đành bàn bạc với bên đoàn phim. Ban đầu hai bên đã bàn xong xuôi, hợp đồng cũng đã ký, mấy ngày nữa là vào đoàn. Kết quả, mấy ngày nay Sở Tích bỗng dưng bị lôi ra mấy tin tức không tốt, bên đoàn phim bỗng đổi ý, sợ kỹ thuật diễn quá kém của Sở Tích ảnh hưởng đến đoàn phim, nên đã tìm nữ chính khác.

Bộ phim này là của đài Bưởi, bên đoàn phim nhất thời thất hứa nên đuối lý, đành mời Sở Tích tham gia show chiếu mạng của bọn họ, tên là “Chúng Ta Là Bạn Học”.

Mặc dù “Trái Tim Dũng Cảm” là show mạng, nhưng ít ra vẫn có Tencent làm chỗ dựa, có thể nói là tài nguyên khá tốt. Còn “Chúng ta là bạn học” chính là show chiếu mạng chính tông, bài đăng trên Weibo chính thức không vượt quá một trăm like, đây cũng là chương trình thể nghiệm các nghệ sĩ, “Trái Tim Dũng Cảm” thể nghiệm tại quân đội, còn “Chúng ta là bạn học” nghe tên đã biết có liên quan đến học tập. Toàn bộ chương trình đều theo hình thức trực tiếp, trong chương trình sẽ có 5 khách mời đến trường trung học, được xếp lớp để quay trở lại thời học sinh. Xuyên suốt chương trình, bọn họ sẽ cùng học cùng chơi với các bạn trong lớp, ôn lại kỷ niệm thời thanh xuân ngây thơ và đẹp đẽ.

Phó Bạch nhìn cột tên khách mời, nói là năm nghệ sĩ, nhưng ngoại trừ Sở Tích ra, thì hai trong số bốn người còn lại là người nổi tiếng trên mạng, còn hai người kia là người trong giới nhưng chả nhớ nổi tên, anh ta bỗng dưng hiểu rõ.

Cái gọi là “vô gian bất thương”* là đang nói đến đoàn phim hủy vai mà bồi thường bằng chương trình này. Thật ra bọn họ biết rõ Sở Tích không còn nổi tiếng, cố ý muốn mượn cô để tăng nhiệt độ cho cái show nhỏ này.

*Không gian manh không phải là thương nhân.

Nhưng trải nghiệm cuộc sống cấp ba chắc chắn là nhẹ nhàng hơn so với “Trái Tim Dũng Cảm”. Phó Bạch vốn tưởng Sở Tích không kén show sẽ đồng ý ngay, nhưng không ngờ cô lại do dự rất lâu mới gật đầu đồng ý.

Anh ta không khỏi nghĩ đến mấy tin đồn không hay về Sở Tích hồi cấp ba, anh ta định hỏi nhưng thấy Sở Tích có vẻ không muốn nhắc đến nên anh đành thôi.

Từ sau khi bị đào ra chuyện Sở Tích chia tay với đại gia, cư dân mạng đều đang hóng xem tài nguyên sau khi chia tay đại gia của cô, không lâu sau, tài nguyên tiếp theo đã được công bố.

Chương trình tên là “Chúng ta là bạn học” của một trang web vô danh, bốn khách mời tham gia cùng với cô đều là “nghệ sĩ” mà đa số mọi người không ai biết tên?

So với suy nghĩ của bọn họ quả thật kém xa.

Thê thảm quá đi!

[Sau khi chia tay đại gia đúng là thảm mà!]

[Đáng đời!]

[Tôi xem giới thiệu vắn tắt, nói là cùng học sinh trung học trải nghiệm cuộc sống học sinh? Trông Sở Tích là biết lúc trước đi học là chị đại toàn ngủ trong lớp, thành tích bê bết, ngày ngày lêu lổng với dân ngoài trường đó. Chị đại đây là muốn làm hư học sinh trung học người ta hả?]

[Năm ngoái tham gia biết bao nhiêu show nổi tiếng, vậy mà năm nay lại cứ tham gia ba cái show chiếu mạng này, cười chết.]

[Sở Tích cũng đâu đến nỗi tội ác tày trời mà phải bị giễu cợt thế này. Mấy khách mời nam hợp tác lần trước với cô ấy cũng đã lên tiếng bênh vực rồi mà.]

[Nói thật, tôi có chút cảm tình với Sở Tích đó, cuộc sống cũng không dễ dàng gì!]

[Sở Tích cố lên! Gạch mãi mãi ủng hộ chị!]

[Hoan nghênh bạn học Sở!]

Show đi học vài ngày nữa mới bắt đầu quay, Sở Tích về quê thăm bà nội, một ngày trước khi quay show mới quay lại phòng trọ trong thành phố của cô.

Trước cửa tiểu khu, Sở Tích đang cúi đầu tìm thẻ mở cổng trong túi xách, bỗng nhiên cảm thấy có người đang đến gần mình.

Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đối diện, giày da sáng bóng, tóc tai gọn gàng, mỉm cười nhìn cô.

“Trợ lý Cao?” Sở Tích không ngờ gặp phải trợ lý Cố Minh Cảnh ở đây.

Trợ lý Cao gật đầu chào Sở Tích, “Chào cô Sở.”

Lúc trước, quan hệ giữa cô và trợ lý Cao khá tốt, nhưng cô và anh đã chia tay, không biết trợ lý Cao đến đây làm gì, cô bèn hỏi, “Xin hỏi… chú tìm tôi có chuyện gì?”

Trợ lý Cao chỉ chỉ bên lề đường, “Cố tổng đang chờ cô ở trên xe, mong cô sang đó một chuyến.”

Sở Tích nhìn theo hướng ông chỉ, quả nhiên ven đường có một chiếc Rolls-Royce đang đậu.

Sở Tích nghe xong lập tức cúi đầu tìm thẻ mở cổng, “Tôi không đi.”

Cô tìm được thẻ trong túi xách, định quẹt thẻ để đi vào thì trợ lý Cao cản cô lại, “Cô Sở, xin cô đừng làm chúng ta thêm khó xử.”

Sở Tích nhìn trợ lý Cao đang chặn trước mặt mình, ông ấy vẫn mỉm cười lịch sự.

Mệnh lệnh của Cố Minh Cảnh trước giờ không cho phép người ta chống lại, cô có dự cảm, nếu mà mình không đi theo, không chừng lát nữa sẽ có hai vệ sĩ áo đen xông ra từ bụi cỏ, đánh cô ngất xỉu rồi khiêng qua đó.

Sở Tích im lặng, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc Rolls-Royce đang dừng ở ven đường, lề mề bước sang đó.

Trợ lý Cao săn sóc mở cửa xe cho cô, đứng bên ngoài nhưng cô có thể cảm nhận bầu không khí mạnh mẽ từ trong xe, suýt nữa đã xoay người chạy trốn.

Cô siết chặt quai ba lô, sau đó hít một hơi sâu giống như chuẩn bị lên pháp trường, cuối cùng ngồi vào xe.

Cô vừa ngồi xuống, cửa xe được trợ lý Cao đóng lại, cô không dám nhìn sang người bên cạnh thì anh đã đưa tay nắm lấy cái gáy của cô kéo sang, hôn lên môi cô.

***

Đoán xem ai xóa bài bôi nhọ chị:))

Ai mới nói nhớ anh đó, anh quay lại rồi đây =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.