Kim Ty Yến cười nhạt :
– Thì để vào lòng cũng thế.
– “Câm miệng!”
Chu Vân khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
– Ðạo cao một thước, ma cao một trượng, câu ấy chắc ngươi có nhớ.
Chu Vân cười hăng hắc hai tiếng đáp :
– Nói gì thì nói, sự thật vẫn là sự thật.
– Ðược, nói sự thật, thì sự thật là ta đã đem bài phú ấy tới đây đưa cho Chu Vân.
Chu Vân khuôn mặt chợt đỏ bừng, nhưng lại cố nhịn, nói :
– Ta nói lại lần nữa, ở đây chỉ có một mình ta là Chu Vân.
– Còn người kia?
– Thì phải hỏi cô.
– Hỏi ta? Hay đấy!
Kim Ty Yến ngẩng đầu cười lớn.
Chu Vân lặng lẽ nhìn Kim Ty Yến, chờ nàng dứt tiếng cười mới nói :
– Chúng ta tranh cãi như vậy cũng không phải là cách hay. Bây giờ ta hỏi cô hai câu, có đúng là cô có bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” không? Cô có chắc là không tìm lầm chỗ không?
Kim Ty Yến gật đầu.
– Ðược rồi! Ngoài ta ra, ở đây trên dưới còn có năm mươi ba người nữa, ta sẽ gọi tất cả bọn họ ra đây cho cô nhận mặt.
– Không cần!
– Ủa?
– Nơi đây rộng rãi, muốn giấu một người không phải là khó, mà lại thông ra cả bốn phương tám hướng, muốn đưa một người đi trốn cũng rất dễ.
– Vậy bây giờ cô muốn gì?
– Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn lấy lại bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú”.
– Thế thì ta chẳng có cách nào cả.
– Ngươi không chịu trả lại ta cũng chẳng có cách nào, đành phải đắc tội thôi.
Ánh mắt Chu Vân chợt lóe lên :
– Ủa?
– Ðánh lũ đầy tớ thì chủ nhà tự nhiên sẽ ra mặt, ta cứ giết Chu Vân này trước thì chẳng sợ gì Chu Vân kia không thò mặt ra.
Chu Vân lại nhịn không được, đập bàn đứng dậy quát lớn :
– Kim Ty Yến, ta nhường cô nhưng cô đừng nghĩ là ta sợ cô.
– Ta chưa nói thế bao giờ.
Chu Vân chợt cười nhạt một tiếng :
– Theo ta thấy, cô thật là ăn không nói có, cố tình tới đây kiếm chuyện.
– Ta đã biết trước thế nào ngươi cũng phun câu ấy mà.
– Này, ăn nói cho sạch sẽ một hút.
Kim Ty Yến sắc mặt chợt lạnh băng nói :
– Hôm nay mà không lấy lại được bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú”, ta sẽ không tha mạng cho bất cứ ai ở đây.
Theo lối hành sự của Kim Ty Yến thì nàng nói là làm.
Chu Vân cất tiếng cười rộ :
– Cô à? Ta biết Kim Ty Yến cô là hạng người nào, ta biết võ công của cô cao cường, nhưng cô lại qua khe cửa nhìn trời, nhìn lầm Chu mỗ mất rồi.
Kim Ty Yến cười nhạt.
Chu Vân lật tay cởi tấm áo dài mặc ngoài :
– Nghĩ tới Chu mỗ xuất thân từ phái Thiếu Lâm, là người thứ tư trong mười tám tục gia đệ tử hào kiệt của bản phái, vào triều làm quan, ra ngoài đi sứ, cũng biết qua việc đời, bằng vào tài năng của cô thì đánh ta không đổ, dọa ta không sợ đâu.
– Ủa! Té ra là đệ tử Thiếu Lâm, thảo nào khệnh khạng như thế, thật không lạ.
Chu Vân giận quá lại cười, chợt nói :
– Ðược rồi, cứ cho là ta lấy bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” đi, rồi sao nào?
Suốt từ nãy y hoàn toàn phủ nhận, đến giờ lại thừa nhận.
Kim Ty Yến lập tức quát lớn :
– Mang ra trả ngay cho ta.
– Trả lại rất dễ, nhưng trước hết phải hỏi đôi tay ta đã.
Chu Vân nửa người nghiêng đi một cái lạng ra, hai chưởng đập mạnh xuống.
“Chát chát” bốn tiếng, bốn cái chân bàn bát tiên bên cạnh y lập tức gãy thành mấy đoạn, mặt bàn cũng vỡ làm bốn năm mảnh, răng rắc đổ xuống.
– “Chưởng mạnh thật!”
Kim Ty Yến biến hẳn sắc mặt
“Ðại Lực Kim Cương chưởng phải không?”
– “Té ra cô cũng là kẻ biết người biết của”
Chu Vân chỉ tay ra cửa
“Bây giờ cô đi thì vẫn còn kịp”.
Kim Ty Yến không ra đi, mà trên tay đã xuất hiện một thanh kiếm.
– “Muốn giở binh khí ra à?”
Chu Vân lắc đầu thở dài
“Nữ nhân như cô chắc phải đánh cho một trận mới chịu ngồi yên nói chuyện tử tế”.
– Ngươi cũng biết nói chuyện tử tế à?
– Nãy giờ rất tử tế.
– Ðại Lực Kim Cương chưởng là tử tế hả?
Chu Vân im bặt.
– Chẳng lạ gì có câu rằng “Ai có sức mạnh thì kẻ ấy có lý”, xem ra cho dù ta tới chùa Thiếu Lâm cũng chẳng nói chuyện tử tế được đâu.
– Câm miệng!
Chu Vân không nhịn được lại sải chân bước tới.
Kim Ty Yến giơ kiếm lùi lại, cười nhạt nói :
– Ta đang muốn thử xem ngươi học được mấy phần võ công trong “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” đây!
– Ta sẽ cho cô xem!
Chu Vân quát lớn một tiếng, song chưởng vung ra đánh thẳng vào giữa mặt Kim Ty Yến.
Kim Ty Yến lập tức cảm thấy một luồng kình phong ép tới khiến người ta cơ hồ nghẹt thở, nàng nghiêng nửa người tránh né, thanh kiếm trong tay lật mau chém luôn ba nhát.
“Vút vút vút” không khí rít lên như tiếng xé lụa, Kim Ty Yến vô cùng hoảng sợ, nàng thật không ngờ công phu nội gia của Chu Vân cao cường tới mức như thế, chưởng lực đã ngưng tụ lại như vật hữu hình.
Nàng vốn còn nghi ngờ, nên chỉ vung kiếm để thử, nhưng thử xong rồi thì biết ngay đó là sự thật!
Nàng không kìm được bật tiếng la hoảng :
– Ðây là tâm pháp võ công của Ma giáo Tây phương ghi trong bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” phải không?
– Ủa, nói thế thì Thập nhị Cầm Long thủ cũng là tâm pháp võ công của Ma giáo Tây phương rồi!
Chu Vân ngẩng mặt cười lớn, trong tiếng cười đã đạp chân nghiêng người vọt lên bảy thước như gió, rơi xuống trước mặt Kim Ty Yến, tay trái thành trảo tay phải thành chưởng đánh tới.
Kim Ty Yến quát một tiếng trong chớp mắt phóng kiếm ra.
“Bách Hoa Tề Phóng”!
Kim Ty Yến bình sinh đắc ý nhất là chiêu kiếm này.
Bóng người ánh kiếm trong chớp mắt hòa lẫn vào nhau rồi rời ra.
Hàng ngàn mũi kiếm hợp thành một mũi.
Một mũi kiếm đâm trượt.
Chu Vân tay trái đã nắm trúng huyệt đạo tay cầm kiếm của Kim Ty Yến, Kim Ty Yến nhát kiếm này không đâm trượt mới là chuyện lạ.
Chưởng phải của Chu Vân lại nắm vào lưng Kim Ty Yến, hai tay xô ra lại quát lớn :
– Ði!
Kim Ty Yến cả người lẫn kiếm bay tung ra ngoài cửa.
Công Tôn Tiếp không kìm được bật tiếng tán tụng :
– Thập nhị Cầm Long thủ quả nhiên danh bất hư truyền!
Câu ấy buông ra, y mới nhớ ra rằng người đang kể chuyện chính là Kim Ty Yến ngồi bên cạnh.
Ðáng tiếc là tuy y không có ý xấu, nhưng câu nói vừa rồi bất kể thế nào cũng không sao thu hồi được nữa.
Kim Ty Yến tựa hồ không để ý, nàng đang định kể tiếp, Thẩm Thăng Y bên cạnh đã trầm ngâm nói :
– Thập nhị Cầm Long thủ dường như là một trong một trăm lẻ tám công phu của phái Thiếu Lâm.
Công Tôn Tiếp nói ngay :
– Theo ta biết thì đó đích xác là công phu của Thiếu Lâm, xếp hàng trên Kim Cương chỉ, La Hán chưởng.
Thẩm Thăng Y nói tiếp :
– Biết được Ðại Lực Kim Cương chưởng, Thập nhị Cầm Long thủ, lão Chu Vân này chắc đúng là người thứ tư trong mười tám đệ tử tục gia hào kiệt của phái Thiếu Lâm.
Kim Ty Yến cũng không bàn cãi, nói :
– Ðúng thế thật, nhưng chưa chắc đúng là Thập nhị Cầm Long thủ, trên bài phú kia có ghi tâm pháp võ công của Ma giáo Tây phương, thời gian nửa tháng tuy không nhiều, không hể học hết, nhưng học được chút ít theo ta thấy cũng không phải là khó.
Thẩm Thăng Y còn chưa lên tiếng, Công Tôn Tiếp đã gật đầu lia liạ nói :
– Kim đại thư nói rất có lý, ngay cả các cao tăng của phái Thiếu Lâm ta cũng từng gặp vài người, võ công dường như không thể đạt tới mức ấy được, Thập nhị Cầm Long thủ ta nghĩ tuy rất lợi hại, nhưng chắc là không thể nào nắm được Kim đại thư ném đi trong vòng có một chiêu.
Chuyện đó thì Thẩm Thăng Y cũng không thể phản đối, chàng biết võ công của Kim Ty Yến, cho là ngay chính chàng cũng tự thấy không thể lúc Kim Ty Yến đã có chuẩn bị mà chỉ một chiêu tấn công trước mặt lại chế ngự được uyển mạch của nàng.
Lão Chu Vân kia như quả đã mang một thân võ công như thế sớm hơn, thì đến nay nếu không là người cầm đầu các đệ tử tục gia phía Thiếu Lâm, cũng đã danh chấn Giang Nam.
Trong óc chàng lại hoàn toàn chẳng có ý niệm gì về người này, chưởng môn các đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm hiện tại so về võ công theo như chàng biết, có thể tóm tắt trong năm chữ “vẫn không lợi hại bằng”.
Nhưng nếu không phải, chẳng lẽ võ công trong bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” lại…
Thẩm Thăng Y bất giác hoảng sợ.
Công Tôn Tiếp hỏi :
– Rồi sau đó thế nào?
Kim Ty Yến cười gượng nói :
– Ðánh không được y, thì lại còn thế nào nữa, dĩ nhiên chỉ còn cách chạy là tốt nhất, lúc bắt đầu chạy, ta chợt nhớ tới một người…
Câu nói còn chưa dứt, Kim Ty Yến đột nhiên im bặt.
Thẩm Thăng Y buột miệng hỏi :
– Ai vậy?
Kim Ty Yến do dự một lúc mới lúng túng nói :
– Ngươi!
– Ta à?
Thẩm Thăng Y dĩ nhiên rất kinh ngạc.
– Ta nói với y rằng ta có một người bạn là ngươi, nếu y không chịu đưa trả bài phú kia, ta sẽ mời ngươi tới.
Thẩm Thăng Y sực nghĩ ra, lặng lẽ cười nói :
– Tên ta không dọa y được đâu.
– “Y cũng không sợ thật”
Kim Ty Yến lại cười gượng
“ngươi đoán xem y nói thế nào?”
– Không biết.
– Ngươi nghe rồi đừng nổi nóng.
– Cứ nói đi.
– Y nói nếu ngươi dám to gan tới, y cũng dám ném ngươi ra khỏi cửa y hệt như thế.
Thẩm Thăng Y cũng không quan tâm, lặng lẽ cười một tiếng.
Công Tôn Tiếp thì nhảy dựng lên, nói lớn :
– Chu Vân là hạng người nào mà dám lếu láo coi thường Thẩm đại hiệp của chúng ta như thế, ngay cả ta nghe cũng không chịu được.
Kim Ty Yến lại nói tiếp :
– Y còn nói rằng…
Công Tôn Tiếp nóng nảy không chờ nổi, ngắt lời hỏi luôn :
– Y nói những gì?
– Ngươi nên nhớ cho kỹ, Thẩm Thăng Y chỉ có một người, còn hòa thượng thì phái Thiếu Lâm có hàng ngàn hàng vạn.
Lần này Thẩm Thăng Y mới thoáng biến sắc.
Hòa thượng mặc áo cà sa màu nguyệt bạch, núp dưới hầm tuyết, ra tay tàn độc!
Ðó chẳng lẽ là hòa thượng của phái Thiếu Lâm sao?
Thà chết không chịu nhục!
Chẳng lẽ đó lại là tác phong hành sự của danh môn chính phái?
Bấy nhiêu nghi vấn mường tượng như đã có lời giải đáp.
Kim Ty Yến chăm chú nhìn vẻ mặt chàng, lập tức hỏi :
– Trên đường đi ngươi gặp chuyện gì bất ngờ rồi?
Thẩm Thăng Y còn chưa đáp, Công Tôn Tiếp đã nhanh nhẩu trả lời giúp :
– Có đám hòa thượng mặc áo cà sa màu trắng phục kích dọc đường, nếu ta tính không lầm, thì thêm bốn người lúc nãy là đủ một chục.
Kim Ty Yến nghe thấy thế nhìn nhìn Thẩm Thăng Y lộ vẻ áy náy, thở dài nói :
– Ðó là ta làm luỵ cho ngươi.
– “Sao lại nói thế, có thể hoàn toàn không liên quan gì tới cô”
Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ rồi nói
“y chẳng làm khó gì cô, thì đối phó với ta như thế làm gì?”
– Y vốn không coi ta ra gì, nhưng ngươi thì khác, chẳng lẽ y dám coi thường sao?
– Vậy làm sao y biết thế nào ta cũng tới đó?
– Chắc là vì câu nói của ta làm y đề phòng, bố trí mai phục trên đường quanh đây, vừa đúng lúc ngươi tới.
– Cũng có lý.
Thẩm Thăng Y hỏi qua chuyện khác :
– Sau đó cô có tìm y không?
– Không, y cũng không tìm ta.
– Nhưng cô cũng không bỏ qua chuyện này.
– Ngươi thấy ta có giống hạng người như thế không?
– Theo ta thì không.
Kim Ty Yến cười cười :
– Nói thật nhé, ta đã tốn nhiều tâm huyết, sai người trà trộn vào Chu gia trang để dò xét.
– Dò xét được gì rồi?
– “Chẳng được chút gì, mà lão Chu Vân ấy dường như lại đột nhiên biến mất khỏi thế gian”.
Kim Ty Yến khẽ thở dài
“Ðánh thì không thắng, ngoài ra không có manh mối gì, không làm gì được, mọi chuyện đã ngoài tầm tay, trong lòng vừa hơi yên ổn lại, nào ngờ đúng lúc ta muốn bỏ quách vụ này, thì lại không làm chủ được nữa!
– Vậy rốt lại xảy ra chuyện gì?”
– Người của Ma giáo Tây phương tới tìm ta!
– “Hả?”
Thẩm Thăng Y lạ lùng hỏi
“Chẳng lẽ họ biết cô giữ bài phú ấy à?”
Kim Ty Yến cười gượng gật đầu :
– Vụ vị trưởng lão và bài phú bị thất lạc làm kinh động Ma giáo Tây phương, họ bỏ hết mọi việc bủa ra tìm tòi, chuyện ta mang bài phú đi khắp nơi tìm người biết chữ Phạn rốt lại bị họ biết được, lại còn tìm được không ít chứng cứ, nên đã ra tay thu thập ta.
Kim Ty Yến ngừng lại nuốt khan rồi nói tiếp :
– Ba hôm trước đây, hai sứ giả của Ma giáo Tây phương đã tìm tới đây gặp ta, đòi trả lại bài phú.
– Dĩ nhiên cô không trả được.
Kim Ty Yến khẽ thở dài :
– Ờ. Ta đã hết sức phân bua này nọ, mãi họ mới tin rằng ta chỉ ngẫu nhiên gặp vị trưởng lão kia, y đưa bài phú cho ta nhưng chưa dặn dò xong thì đã đứt hơi chết mất.
– Hai sứ giả Ma giáo ấy cũng dễ nói chuyện.
– Muốn thuyết phục hai cậu em nhỏ thì không khó gì với bà chị già này.
– Cô cũng nói ra chuyện Chu Vân lấy bài phú chứ?
– Về việc bài phú thì ta chỉ còn cách ấy để trả thù thôi.
– Rồi hai cậu em nhỏ ấy đi tìm Chu Vân chứ?
– Nếu đúng thế đã tốt, tiếc là lại không phải.
– Vậy họ tính toán ra sao.
– Họ cho rằng đó là trách nhiệm của ta, phải là ta đi tìm Chu Vân lấy lại bài phú.
– Hai cậu em nhỏ kia khôn ngoan lắm, có điều họ đối xử với cô như vậy cũng là rất lịch sự rồi.
– Trong kỳ hạn ba ngày thì họ đối xử với ta quả rất lịch sự, nhưng đến giờ Tý đêm nay mà ta còn chưa trao được bài phú vào tay họ, thì theo lời họ nói, chắc sẽ không lịch sự với ta nữa.
– Không lịch sự thế nào?
– Thủ đoạn giết người của Ma giáo theo truyền thuyết có tới mấy mươi kiểu, các ngươi nghe qua những kiểu nào rồi?
Thẩm Thăng Y và Công Tôn Tiếp bất giác đều rùng mình ớn lạnh.
Nếu thủ đoạn giết người của Ma giáo là đúng như truyền thuyết, thì chỉ cần nghe kiểu nào cũng đủ nổi da gà.
Thẩm Thăng Y buột miệng hỏi luôn :
– Hôm nay là ngày thứ ba à?
– Ờ! Mà cũng là ngày cuối cùng.
– Trong ba hôm nay cô làm gì rồi?
– Chờ chết!
Thẩm Thăng Y sửng sốt :
– Cô không đi tìm Chu Vân sao?
– “Tìm y để làm gì?”
Kim Ty Yến cười khổ
“Ta làm gì được y?”
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách gật đầu.
– “Cho nên tối nay được gặp ngươi, ít nhiều cũng giúp cho ngươi được một việc cũng là hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của ta rồi”.
Kim Ty Yến cười khanh khách
“Ðến giờ Tý đêm nay còn hai canh nữa, hai người các ngươi nên bồi tiếp bà chị này uống thêm vài chung, ăn no một bữa đi”.
Kim Ty Yến nâng chén rượu lên.
Chén vừa chạm môi, Công Tôn Tiếp bên cạnh chợt vươn tay nắm lấy uyển mạch Kim Ty Yến, lớn tiếng nói :
– Ðại thư đừng lo, Công Tôn Tiếp đã có ở đây nhất định không ngồi yên nhìn hai tiểu tử Ma giáo kia vô lễ với cô đâu.
Thẩm Thăng Y cũng không chịu kém :
– Còn có Thẩm Thăng Y ta nữa.
Kim Ty Yến cười khanh khách :
– Các ngươi định giúp đỡ ta à?
Thẩm Thăng Y gật đầu, Công Tôn Tiếp thì cơ hồ chỉ còn thiếu nước phanh áo ra thôi.
Kim Ty Yến tiếng cười chợt im bặt :
– Bằng vào cái gì?
Hai người lập tức sửng sốt.
– “Chuyện này thì ta chỉ còn nước chờ chết thôi”
Kim Ty Yến thở dài
“các ngươi cứ uống rượu với ta là được”.
Thẩm Thăng Y lập tức nói :
– Còn hai canh nữa.
– Ðúng là còn hai canh nữa, muốn bỏ chạy cũng kịp, nhưng Kim Ty Yến ta tuy là nữ nhân cũng hứa là làm, nếu bài phú kia không mất, xem qua rồi cũng trả cho Ma giáo thôi, mà hiện ta đã hứa chờ họ ở đây vào giờ Tý đêm nay, trước giờ Tý nhất định không rời khỏi đây, còn tới giờ Tý, thì các ngươi cảm phiền ra khỏi chỗ này.
Kim Ty Yến nhăn nhăn mũi nói tiếp :
– Các ngươi đừng cười, chứ nói thật, ta đã sai người chuẩn bị quan tài rồi.
Nàng nói rất tự nhiên.
Thẩm Thăng Y vội nói :
– Ðại thư muốn đi thì đã đi từ lâu, ba ngày không đi thì hiện tại dĩ nhiên càng không đi, ta cũng chẳng có ý gì, chỉ là định cố hết sức thay đại thư tới chỗ Chu Vân một chuyến.
Công Tôn Tiếp lập tức đứng phắt lên nói :
– Ta cũng định thế, nào, chúng ta đi thôi!
Thẩm Thăng Y vội kéo y lại :
– Ðể một mình ta đi được rồi.
Công Tôn Tiếp đời nào chịu nghe, đang định nói gì đó, Thẩm Thăng Y đã nói :
– Thời gian hai canh không phải là nhiều, ngươi cứ ở lại đây trò chuyện với Kim đại thư, nếu hai sứ giả của Ma giáo tới mà ta chưa về thì nói với họ chờ thêm một lúc, nếu họ không nghe thì lúc bắt buộc phải đánh nhau thôi.
Lúc ấy Công Tôn Tiếp mới im.
– Võ công của Ma giáo tuy thần bí khôn lường, nhưng một chọi một thì với võ công của Kim đại thư và ngươi chắc không phải là vấn đề.
– “Rất không phải là vấn đề”
Công Tôn Tiếp cười lớn
“ta vẫn không tin chuyện ma quỷ”.
– Cũng nên cẩn thận thì tốt, ta sẽ đi thật mau, Chu Vân mà chịu đưa trả bài phú thì tốt, không thì ta sẽ mang y về đây.
– Hay lắm! Y tới đây rồi thì Kim đại thư không còn dính líu gì tới chuyện này nữa! Ngươi đi mau đi!
Kim Ty Yến nghe thế đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Thăng Y đã mất hút ở chỗ cầu thang.
Kim Ty Yến bất giác dở cười dở khóc, dẫm chân nói :
– Cái người này, muốn đi thì cũng phải hỏi rõ Chu Vân ở chỗ nào đã chứ.
Công Tôn Tiếp cười nói :
– Ðại thư cứ mặc kệ y, Chu Vân là một nhân vật có tiếng tăm ở đây, cô sợ y không hỏi được nhà à?
Thẩm Thăng Y quả nhiên hỏi được.
Thật ra cũng chẳng có gì, bất quá chàng chỉ hỏi ba tiểu nhị trên gác Thanh Phong.
Ba người đều không ai làm chàng thất vọng, Chu Vân quả nhiên là một nhân vật có tiếng tăm ở đây.
Bọn họ nói xong, Thẩm Thăng Y đã rõ đường đi nước buớc, chàng thẳng ra cửa đi luôn về hướng Tây.
Thân hình Thẩm Thăng Y vừa khuất ở cuối đường, trong con hẻm đối diện với gác Thanh Phong có hai người nhô ra.
Quần áo đen, khăn nón đen, dưới vành nón là hai khuôn mặt rất trẻ nhưng cũng rất thâm trầm.
Nhìn về phía Thẩm Thăng Y đi, hai khuôn mặt kia lộ ra hai nụ cười vô cùng độc ác.
Tuyết vẫn rơi, một mảnh trời đầy vẻ vắng lặng.
Ngoài thành còn vắng lặng hơn trong thành.
Trên cành cây khô, một ngọn đèn theo gió đong đưa, ánh đèn lúc sẩm tối nhảy nhót giữa bóng tuyết bay, bóng bốn người không ngừng di động.
Nơi đó là gò Thôi Hạo ma ngoài thành, bốn người kia không phải là người chết đội mồ chui ra.
Nghe nói ma quỷ thì không có bóng.
Chỉ là bốn người thủ hạ của Kim Ty Yến.
Giữa gió tuyết lạnh căm căm, trên mặt bốn người lại chảy mồ hôi ròng ròng.
Ðào một cái hố to như thế quả thật rất tốn sức.
Không có một cái hố to như thế thì không sao chôn được bốn hòa thượng.
Xác đã chôn xong, đất đã lấp rồi.
Gió cũng đã thổi lạnh mồ hôi, thổi ráo mồ hôi.
Bốn đại hán lại cảm thấy sợ sệt.
Ðộng tác đều dừng lại, tiếng nói cũng im bặt, bốn người thật đang muốn nghỉ ngơi.
Những chỗ như thế này kỵ nhất là yên lặng, yên lặng là có vẻ âm trầm đáng sợ.
Trong đêm tuyết, dưới ngọn đèn lẻ loi, giữa bãi Thôi Hạo ma hoang vắng mồ mả ngổn ngang, cảnh tượng ấy vốn rất đáng sợ.
Gió thổi cành cây, chiếc đèn lắc lư, bóng người nhảy nhót, tiếng gió giống hệt tiếng như tiếng ma quỷ kêu gào.
Bốn đại hán bất giác quay đầu, mắt lập tức mở lớn, tròng mắt lập tức co lại.
Dưới chiếc đèn lẻ loi, bên cạnh gốc cây khô, không biết từ lúc nào đã có một người áo trắng đứng sừng sững.
Bộ mặt trắng bệch, đôi mắt lạnh lẽo.
Ma!
Bốn đại hán hoảng hốt nhảy dựng lên, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh.
Ma thì không có bóng, nhưng dưới chân người áo trắng này thì có một cái bóng dưới ánh đèn.
– Cám ơn!
Người áo trắng chợt lên tiếng, tuy là nói cám ơn, nhưng giọng nói lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.
Bốn đại hán cùng sửng sốt, một người trong bọn lên tiếng thăm do :
– Công tử cám ơn bọn ta à?
– Ðúng thế!
– Vì cái gì?
– Cám ơn đã chôn cất bốn người này giùm ta.
– Ngươi… té ra ngươi vốn là đồng bọn của bốn hòa thượng này.
Bốn đại hán đều biến sắc, lui lại một bước nhìn nhau, cùng chợt tuốt đao ra.
Người áo trắng không hề để ý.
Bốn đại hán cười nhạt, một người nói :
– Bọn ta bắt người này về nộp cho Kim đại thư.
Ba người kia tuy im lặng, nhưng rõ ràng đều đã nghĩ tới chuyện đó.
Bốn người còn chưa động thân, người áo trắng đã trầm giọng nói :
– Tuy các ngươi chôn cất họ giùm ta, nhưng lúc chôn cất thì lại có cử chỉ quá phận đối với người chết.
Một đại hán cười nói :
– Ðối với người chết chẳng cần lễ phép gì cả.
Ba người còn lại cười rộ.
Người áo trắng nói tiếp :
– Cho nên ta chỉ nói cám ơn.
– Ngươi cho rằng nói cám ơn xong là bọn ta thả cho ngươi chạy à?
– Ta không chạy đâu!
Người áo trắng từ từ phanh vạt áo dài, để lộ bộ võ phục bên trong.
Bốn đại hán cùng phát hoảng.
Mười thanh kiếm chênh chếch đan vào nhau trước bụng người áo trắng.
Mỗi thanh kiếm chỉ dài một thước rưỡi, kiếm còn trong vỏ, người áo trắng hai tay rút hai thanh, ánh mắt vụt trở nên sắc bén.
Toàn là sát cơ!
Dù người ngu ngốc tới đâu mà nhìn thấy bộ võ phục ấy, cũng không nghĩ rằng người áo trắng là một kẻ tầm thường.
– Ta nói cám ơn rồi, các ngươi đừng có nghĩ tới chuyện sống sót mà rời khỏi nơi đây.
Người áo trắng hai tay cùng rung lên, hai thanh kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ.
Bốn đại hán đều xanh mặt, một người quát lớn :
– Rốt lại ngươi là ai?
– Các ngươi đã là người chết, thì biết làm gì?
Bốn đại hán còn chưa phải là người chết, liếc nhau một cái, đột nhiên quát lớn một tiếng, chia làm hai bên xông vào.
Người áo trắng cười nhạt!
Tiếng cười nhạt chưa dứt, hai tay y giơ cao rồi hạ xuống, rồi lại giơ cao.
Mấy đạo hàn quang chớp lên.
Bốn tiếng hự đau đớn cũng đồng thời vang lên trên mặt tuyết.
Bốn đại hán mới sấn vào được nửa đường đã rên lên đau đớn rồi ngã vật ra, trên cổ họng mỗi người có một thanh kiếm cắm vào, kiếm của người áo trắng.
Bốn thanh kiếm phóng ra rồi, người áo trắng buông thỏng hai tay xuống, y tự tin tới như thế, cắm chắc phần thắng như thế.
Chỉ có trước một người là y không tự tin, không nắm chắc!
Gió lại thổi mạnh, chiếc đèn lẻ loi lại lắc lư.
Bộ mặt người áo trắng vẫn trắng bệch như cũ, nhưng trong ánh mắt mường tượng đã bốc lên ngọn lửa.
Lửa thù!
Ánh đèn sáng rực, đèn lồng dưới mái hiên lắc lư.
Ðèn không lẻ loi.
Ðèn lồng màu trắng mà đã treo, thì phải treo một cặp.
Tro giấy bay phất phơ trong ánh lửa, một thiếu nữ áo trắng đứng một mình trước cửa, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hóa vàng.
Mắt nàng ánh lên qua ngọn lửa, ánh lệ.
Trong lệ có máu, trong máu có căm hờn.
Hai đại hán và một người ăn mặc lối quản gia đứng phía trong cửa.
Thiếu nữ áo trắng chợt ngẩng đầu nhưng không quay lại, hỏi :
– Ðã gởi thư đi chưa?
Người trung niên đáp :
– Sáng hôm qua đã gởi đi rồi? Tất cả là ba lá do ba người đưa đi, nếu không có chuyện gì, sáng nay thư đã tới rồi. Sáng mai chắc người của chúng ta sẽ tới.
– Nhưng ta lại không chờ được nữa.
– Không nên thế!
Người trung niên vội bước lên, đoạn cuối của câu nói còn chưa buông ra, chợt sửng sốt.
Thiếu nữ áo trắng cũng sửng sốt.
Một người từ chỗ ngã tư lướt tới!
Thẩm Thăng Y!
Lại nhô lên hụp xuốn mấy cái, Thẩm Thăng Y đã như cơn gió lăng không lướt tới trước cổng.
Thiêu nữ áo trắng giật mình quát khẽ :
– Ai đấy?
Thẩm Thăng Y ánh mắt lóe lên, hỏi :
– Ðây có phải là Chu gia trang không?
Thiếu nữ áo trắng lạ lùng hỏi :
– Ðúng rồi! Ngươi tìm ai?
– Chu Vân!
– Tìm ông ta có chuyện gì?
– Cô nương là…
– Chu Phụng, Chu Vân là gia phụ, ngươi là ai?
– Ta là Thẩm…
– Thẩm công tử là bạn của gia phụ à?
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói :
– Ta là bạn của Kim Ty Yến.
Chu Phụng lập tức biến sắc.
Người trung niên ăn mặc lối quản gia còn đứng phía trong cửa và hai ngươi lão bộc cũng lập tức biến sắc, không hẹn mà cùng bước lên một bước, sấn về phía Thẩm Thăng Y.
Chu Phụng vội giang tay ra nói :
– Không phải chuyện của các ngươi, lui lại cho ta!
– Ðại tiểu thư…
Người trung niên còn đang định nói gì đó, Chu Phụng đã lạnh lùng :
– Mã đại thúc, nếu ngươi vẫn còn coi ta là đại tiểu thư, thì phải nghe lệnh ta.
Người trung niên chỉ còn cách lùi lại hai bước. Ánh mắt của Chu Phụng lại nhìn qua Thẩm Thăng Y, mắt như bốc lửa, giọng nói lạnh như băng :
– Lại là người của nữ nhân ấy phái tới, hà! Lần này là định làm gì?
Thẩm Thăng Y ho khan một tiếng, đáp :
– Vẫn là làm việc cũ, chỉ xin lệnh tôn trả lại bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú”!
– “Lại bài Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú”
Chu Phụng rít lên
“Chừng nào các ngươi mới chịu thôi chuyện này?”
– Chỉ cần lệnh tôn giao bài phú ấy ra, mọi chuyện sẽ lập tức kết thúc!
Chu Phụng đỏ rần cả mặt lẫn cổ, hét lớn :
– Không đưa ra thì sao?
Thẩm Thăng Y nghiêm mặt nói :
– Thì tại hạ phải đắc tội! Chuyện này vẫn là do lệnh tôn quyết định, để lệnh tôn làm chủ thì tốt!
Chu Phụng mấp máy môi, hơi thở gấp rút không nói được câu nào, dường như là vì quá tức giận.
Thẩm Thăng Y rất kỳ quái, một cô gái nhỏ bề ngoài dịu dàng mà lại nóng nảy đến thế, chép miệng một cái nói :
– Thời gian không còn nhiều, xin cô nương báo giùm ngay.
Khuôn mặt Chu Phụng đột nhiên trở lại rất bình tĩnh, hỏi :
– Ngươi nhất định phải gặp cha ta à?
– Ờ!
– Ðược! Ta đưa ngươi đi gặp ông!
Chu Phụng quay đầu gọi :
– Mã đại thúc, ba người các ngươi mau chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa.
Hai người lão bộc đều biến sắc, Mã quản gia khuôn mặt trông càng khó coi, run lên nói :
– Ðại tiểu thư, lần này cô…
Chu Phụng giọng nói chơt trầm xuống, từng chữ từng chữ buông ra :
– Chuẩn bị xe ngựa!
Mã quản gia còn do dự.
Chu Phụng lại quát :
– Mau lên!
Mã quản gia vẫn còn do dự.
Chu Phụng phất tay áo một cái, đột nhiên xoay người lướt qua cạnh y vọt vào trong cổng, hướng về phía chuồng ngựa.
Cô gái này nóng tính thật.
Mã quản gia và hai người lão bộc thấy thế không còn dám chần chừ, vội vàng vọt theo Chu Phụng.
Thẩm Thăng Y lấy làm lạ lùng, chàng chợt để ý thấy ngoài cổng lớn treo hai ngọn đèn lồng trắng.
– “Té ra trong nhà có người chết, chẳng lạ gì vị đại tiểu thư này lại hung dữ như thế, nhưng không biết là ai chết, không biết tại sao Chu Vân lại không có ở nhà?”
Thẩm Thăng Y bất giác trầm ngâm
“Phải dùng tới xe ngựa, nếu nơi đó không xa lắm thì tốt, nếu không thì khó lòng trở về gác Thanh Phong trước giờ Tý”
Chàng còn đang nghĩ ngợi, mấy tiếng ngựa hí đã vang lên bên cạnh, Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn, thấy một cỗ xe hai bánh đang từ trong cổng lao ra, Chu Phụng một tay cầm roi, đang ngồi trên chỗ đánh xe.
Cỗ xe ngựa băng qua cổng, ra tới đường cách cánh cổng một trượng thì dừng lại, Chu Phụng rung cổ tay một cái, ngọn roi bay thành một đường vòng cung hạ xuống đầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y khẽ xoay đầu, ngọn roi “vút” một tiếng bên cạnh tai chàng, lại bắn thành một vòng cung bay về chỗ cũ.
Phản ứng thần tốc, gặp nguy không rối như vậy Chu Phụng cũng khâm phục, nhưng chỉ thoáng sửng sốt, thần thái lập tức trở lại vẻ bình thường.
– Lên xe đi!
Câu nói của nàng vừa buông ra, Thẩm Thăng Y thân hình cũng bật lên, câu nói vừa dứt, chàng đã rơi xuống ngồi cạnh Chu Phụng.
Chu Phụng lại một phen hoảng sợ, nhưng lập tức cười nhạt :
– Thân thủ hay lắm, rốt lại ta không nhìn lầm ngươi.
Thẩm Thăng Y đang định trả lời, Chu Phụng đã nói tiếp :
– Con mụ điên ấy cũng biết cách, nhờ vả tới bạn bè như ngươi.
– Hiện giờ lệnh tôn ở đâu?
Thẩm Thăng Y rốt lại cũng hỏi được một câu.
– Không cần hỏi, ta sẽ đưa ngươi đi gặp ông, muốn gặp thì đi với ta, nếu sợ thì cứ xuống xe.
Thẩm Thăng Y không xuống xe, cười nói :
– Ta đi theo cô mà!
Chu Phụng ngẩng mặt cười lớn, cười cuồng dại.
Tiếng cười bi thiết!
Thẩm Thăng Y bất giác chau mày.
Chẳng lẽ vị đại tiểu thư này của Chu gia mắc bệnh thần kinh.
Thẩm Thăng Y vừa nghĩ tới đó, Chu Phụng đã cười vang vung roi, cỗ xe lao đi như bay.
Tuyết rơi đầy trời, trên đường tĩnh mịch.
Tiếng vó ngựa dồn dập, bánh xe quay nhanh chạy thẳng dưới bầu trời đầy tuyết, phá vỡ cảnh tịch mịch trên đường.
Trên gác Thanh Phong vốn ồn ào, hiện tại đã rơi vào im lặng.
Một gian phòng khách lớn, chỉ còn sáu người tiểu nhị, chưởng quỹ và hai người khách.
Kim Ty Yến và Công Tôn Tiếp.
Hai người khách này chưa tới giờ Tý thì bất kể thế nào cũng không rời chân.
Hiện tại còn lâu mới đến giờ Tý, chưa phải là khuya lắm, nhưng chuyện mới xảy ra dường như tác động rất lớn tới khách khứa, nên họ đã nhộn nhịp ra về.
Kim Ty Yến thản nhiên như không thấy, Công Tôn Tiếp càng không ngăn trở.
Lão chuởng quỹ và sáu tiểu nhị tuy có mời mọc, nhưng không ai ở lại.
Can đảm hơn nhiều người thì tốt.
Nhưng hiện tại dường như lại không tốt.
Lão chưởng quỹ vốn chỉ gọi hai tiểu nhị trông nom quầy hàng với mình, nhưng cả sáu tiểu nhị lại xúm cả vào một chỗ.
Cũng vào lúc ấy Công Tôn Tiếp quay đầu gọi :
– Chưởng quỹ à, chúng ta có hẹn người khác ở đây, cứ đi ngủ đi, không cần phải phục dịch nữa, nếu cần thì ta sẽ gọi.
Chưởng quỹ gật đầu lia lịa bước xuống dưới lầu trước, sáu tiểu nhị thấy thế cũng không dám chần chờ.
Gian phòng lớn chỉ còn có hai người, nhưng lập tức có thêm hai người nữa.
“Két” một tiếng, hai cánh cửa sổ phía nhìn ra đường mở toang, rèm cửa lung lay, hai người như gió lướt vào.
Quần áo đen, khăn nón đen, dưới vành nón là hai khuôn mặt rất trẻ nhưng cũng rất thâm trầm.
Kim Ty Yến và Công Tôn Tiếp cơ hồ đồng thời phát giác, đồng thời quay đầu lại.
Kim Ty Yến lộ vẻ hốt hoảng nói :
– Họ tới rồi!
Công Tôn Tiếp ánh mắt lóe lên, hỏi :
– Là hai sứ giả của Ma giáo phải không?
Kim Ty Yến gật đầu.
– Thân thủ quả không kém.
Hai sứ giả Ma giáo dường như nghe thấy, hai đôi môi mỏng dính không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười nhạt, hai tay cùng hất mạnh một cái, chiếc áo tơi đen trên người như hai con quạ lớn bay lên xà nhà.
Dưới tấm áo tơi là áo dài màu đen, kiếm đeo chếch bên hông trái.
Kiếm rất đặc biệt, dài mà hẹp, vỏ kiếm như một cái ống tròn, cán kiếm cũng khác người, mỗi bên đốc kiếm có gắn sáu cái vòng sắt, tổng cộng mười hai cái.
Ánh mắt của Công Tôn Tiếp dừng lại trên hai thanh trường kiếm giống như so sánh dài ngắn, nhưng cũng giống như đếm số vòng sắt.
Hai sứ giả Ma giáo không để ý, cởi nón đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, lạnh lùng gọi :
– Kim Ty Yến!
Kim Ty Yến đang định trả lời, Công Tôn Tiếp một bên đã lên tiếng :
– Hai vị chính là sứ giả của Ma giáo Tây phương?
– Ðúng thế, các hạ là…
– Công Tôn Tiếp.
– Ủa, Công Tôn đại hiệp, thật là hạnh ngộ.
Hai vị sứ giả Ma giáo này vẻ mặt rất thản nhiên, như đã sớm biết có Công Tôn Tiếp ở đây, nhưng lại như vốn không biết Công Tôn Tiếp là ai, chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời cho lịch sự, lại như đã biết rõ, nhưng không coi Công Tôn Tiếp vào đâu.
Công Tôn Tiếp không hề để ý, lập tức nói :
– Nghe nói quý giáo chia làm tám bộ mười sáu đường, trong đó đường Sào Phùng Thực Trúc, áo đen quần điều, chuyên lo việc bên ngoài, hai vị chắc đều thuộc Sào Phùng Thực Trúc đường.
Hai sứ giả Ma giáo lập tức sửng sốt, một người gật đầu nói ngay :
– Nói hay lắm, Công Tôn đại hiệp quả biết không ít chuyện.
– “Nhưng cũng không nhiều”
Công Tôn Tiếp nhếch mép
“Ví dụ ta chỉ biết là Ma giáo Tây phương chia làm tám bộ mười sáu đường, còn như là tám bộ gì, mười sáu đường gì thì lại hoàn toàn không biết”.
Hai sứ giả Ma giáo lại sửng sốt.
– Sào Phùng Thực Trúc (kết tổ ăn tre) là loài quạ, áo đen quần điều là con quạ, Ma giáo Tây phương chắc chắn có nhiều người hiểu biết, chắc không đến nỗi tự xưng mình là loài quạ, thế mà hai vị lại còn khen ta là nói hay.
Kim Ty Yến thần sắc bắt đầu có vẻ kỳ lạ.
Công Tôn Tiếp lập tức quay lại cười lớn :
– Kim đại thư lần này lầm to rồi.
Kim Ty Yến sửng sốt nói :
– Ngươi nói họ không phải là người trong Ma giáo à?
– Người trong Ma giáo tuy mang tiếng không tốt, nhưng cũng không thụp thò núp lén, có điều nếu Kim đại thư đem bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” giao cho họ thì khó nói lắm, nếu luyện xong võ công trong đó mà hai vị này muốn biến thành ma sợ cũng không được.
Y cười rộ không ngớt, nói tiếp :
– Hai vị thụp thò núp lén kia, các ngươi nói đi.
Hai người kia lập tức sa sầm nét mặt cười nhạt nói :
– Công Tôn đại hiệp nhãn lực thật đáng phục!
– Công Tôn đại hiệp nhãn lực cũng kém thôi, chỉ là thanh kiếm của các ngươi quá đặc biệt.
Công Tôn Tiếp lại cười lớn.
Hai sứ giả Ma giáo không hẹn mà cùng nhìn lên thanh kiếm của mình.
Công Tôn Tiếp quay lại nhìn Kim Ty Yến nói :
– Kim đại thư chắc cũng từng nghe qua những thanh kiếm này.
Kim Ty Yến kinh ngạc lắc đầu đáp :
– Chưa, chưa nghe bao giờ!
– Cũng không lạ là họ lừa được cô.
Công Tôn Tiếp lại nhìn vào hai sứ giả Ma giáo nói tiếp :
– Ta không chỉ nghe, mà còn gặp qua một hai người, hai người các ngươi có thể nói cho ta biết rõ hơn được không?
Hai sứ giả Ma giáo nhìn nhau, người bên trái cười nhạt một tiếng nói :
– Ta là Tiền Khởi.
– “Ta là Thôi Hạo”
người bên phải lập tức nói luôn
“đều là sát thủ trong Hắc Sa ổ thuộc Thập nhị liên hoàn ổ”.
– Quả nhiên đúng như ta nghĩ.
Công Tôn Tiếp lại nhếch mép :
– Mới rồi nhìn thấy kiếm của các ngươi, ta đã đếm số vòng sắt, Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ, Ngân Bằng Kim Phụng, Phấn Báo Hồng Lang, Hoa Hạc Tử Cáp, Cẩm Lý Hắc Sa, Hắc Sa ổ trong Thập nhị liên hoàn ổ xếp hạng thứ mười hai, trên cán kiếm cũng đeo mười hai cái vòng sắt.
Thôi Hạo, Tiền Khởi chỉ cười nhạt.
Công Tôn Tiếp lại nói :
– May mà ta phát hiện ra sớm, nếu không thì bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” chắc đã lọt vào tay các ngươi rồi.
Tiền Khởi lập tức cười nhạt nói :
– Ngươi cho rằng chúng ta không làm gì được ngươi à?
Công Tôn Tiếp còn chưa trả lời, leng keng hai tiếng, hai thanh trường kiếm đồng thời xuất hiện trên tay phải của Tiền Khởi và Thôi Hạo, bóng người ánh kiếm xé không khí rít lên vọt tới.
Công Tôn Tiếp cười lớn tuốt kiếm.
Tiếng cười vừa buông ra, lập tức ngưng bặt.
Công Tôn Tiếp tay phải đặt lên cán kiếm, thanh kiếm mới rút ra khỏi vỏ được nửa thước, tiếng cười chợt ngưng bặt, động tác rút kiếm cũng khựng lại.
Hai bàn tay của Kim Ty Yến nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đã bấu vào hai vai Công Tôn Tiếp, khí lực trên hai tay y lập tức tiêu tan.
Hai thanh kiếm của Tiền Khởi và Thôi Hạo lập tức đâm lút vào ngực y.
“Sột sột” hai tiếng!
Công Tôn Tiếp lập tức kêu lên một tiếng xé gan xé ruột :
– Kim Ty Yến!
Kim Ty Yến ứng thanh buông tay, dùng một thức “Yến Tử Tam Sao Thủy” vọt người ra đáp xuống cách đó hai trượng.
Hai thanh kiếm của Tiền Khởi và Thôi Hạo lập tức rút về.
Hai tia máu đỏ từ ngực Công Tôn Tiếp phì phì phun ra, Công Tôn Tiếp khuôn mặt lập tức trắng bệch, y lảo đảo quay nhìn Kim Ty Yến rít lên :
– Là cạm bẫy của ngươi!
Kim Ty Yến cười khanh khách nói :
– Mục đích của ta vốn là Thẩm Thăng Y, ngươi đi một đường với hắn là tự ngươi tìm cái chết, huống gì ngươi còn nhận ra được lai lịch của họ, ta mà tha cho ngươi sống, thì nếu giữ cứng tay y lại, có ngươi ở bên cạnh, hai thanh kiếm kia làm sao trúng đích, tóm lại ngươi là một chướng ngại phải trừ khử.
Ngừng một chút, Kim Ty Yến lại nói tiếp :
– Thẩm Thăng Y hiện tại đang rắc rối lắm đây, giả như những người nhà họ Chu mời đến không đối phó được với y, thì đến lúc về đây cũng sẽ phải chết.
Lúc ấy thân hình Công Tôn Tiếp đã loạng choang muốn ngã gục xuống.
Kim Ty Yến nét mặt càng hiện rõ vẻ đắc ý, giọng nói lại càng đắc ý :
– Hiện tại ta lại sực nghĩ một ý, là nếu Thẩm Thăng Y thấy ngươi nằm trên mặt đất nhất định sẽ rất bất ngờ, rất đau lòng, Tiền Khởi và Thôi Hạo cứ giả như chết dưới thanh kiếm của ngươi, nằm hai bên ngươi, lúc y đang bất ngờ, đang thương tâm đột nhiên phóng kiếm thì chắc chắn sẽ rất dễ thành công. Biện pháp ấy rõ ràng tốt hơn so với vừa rồi.
Kim Ty Yến không kìm được tiếng cười đắc ý.
Lúc ấy chỉ thấy Công Tôn Tiếp trợn mắt căm giận, khuôn mặt đỏ bừng, thân người đang lảo đảo chợt đứng thẳng dậy, gầm lên một tiếng, tay phải rút kiếm, tay trái phất ra.
Tay áo bên trái của y có hai mươi bốn mũi phi tiêu treo nhạc độc bộ giang hồ, Phi Phong kiếm pháp trong tay phải y cũng danh chấn giang hồ.
Kiếm leng keng rút ra khỏi vỏ.
Một tràng tiếng loảng xoảng vang lên, phi tiêu cũng rào rào rời khỏi tay áo, nhưng rời tay áo lại rào rào rơi xuống đất, Công Tôn Tiếp cả người lẫn kiếm cùng đổ vật xuống.
Trong chớp mắt ấy, tính mạng của y, sức lực của y cũng theo máu chảy cạn.
Sát thủ của Thập nhị liên hoàn ổ xưa nay nổi tiếng tàn nhẫn độc ác, trúng một kiếm đã đủ chết, huống gì hai kiếm!
Kiếm chưa tra vào vỏ, mũi kiếm còn nhỏ máu.
Tiền Khởi và Thôi Hạo vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đối với bọn sát thủ như họ thì lần này giết người không phải là lần đầu tiên.
Giết một kẻ rất nổi tiếng, họ cũng chẳng có vẻ gì xúc động.
Nhưng có một thứ làm cho họ xúc động.
Vàng!
Vàng đã mang tới, Kim Ty Yến quờ tay vào hộc bàn lấy ra một cái bao ném tới dưới chân hai người.
Cái bao rất nặng, tiếng rơi cũng rất nặng.
Nghe tiếng rơi, hai người mặt mày hớn hở.
Thôi Hạo khom lưng xuống mở cái bao, ánh mắt hai người cùng sáng lên.
Kim Ty Yến nhìn thấy rõ, nói :
– Vàng đã đưa đủ, mạng người thì các ngươi còn thiếu ta đấy.
Thôi Hạo cười một tiếng :
– Cầm tiền của người thì phải lo việc cho người. Số vàng này đủ mua mười mạng người, làm ăn kiểu này, bọn ta không ngại gì cả.
Khuôn mặt của Tiền Khởi cũng lộ vẻ tươi cười.
Trên gác Thanh Phong đèn lửa vẫn sáng rực, ánh mắt của hai người dường như còn sáng hơn cả ánh đèn.
Tròng mắt của Công Tôn Tiếp đã đứng hẳn lại, nhưng đôi mắt vẫn mở to.
Y thật là chết không nhắm được mắt.
Ðôi mắt của Thẩm Thăng Y cũng đang mở to.
Trước mắt là màn đêm dày đặc, cỗ xe ngựa như đang lao xuống địa ngục.
Ðêm tuy chưa khuya lắm, nhưng tuyết đã ngừng rơi.
Phía đông chênh chếch một vầng trăng, cạnh trăng có mấy vì sao nhấy nháy, ánh sánh cũng ảm đạm như vầng trăng, lại thêm trên mặt đất toàn là tuyết, nhìn thấy chỉ bàng bạc một màu.
Một người bước vào một hẻm núi, ánh sáng trăng sao đều bị núi cao hai bên che khuất, trước mắt dĩ nhiên chỉ còn là màn đêm dày đặc.
Thẩm Thăng Y đang rất khâm phục vị Chu đại tiểu thư bên cạnh, một cô gái mà cũng dám bước vào khung cảnh thế này.
Bánh xe lăn trên đường hẻm núi, tiếng rào rạo ken két ghê người.
Trên đường núi dường như tuyết phủ không dày lắm, mặt đường cũng không rộng nhưng hơi bằng phẳng, Thẩm Thăng Y không dám nghĩ rằng tới chỗ ngoặt phía trước, cỗ xe ngựa sẽ ra sao.
Chàng không nhịn được cất tiếng nói :
– Chu cô nương, cho xe đi chậm một chút thì an toàn hơn.
– “Cái gì? Sợ rồi à?”
Chu Phụng cười nhạt một tiếng
“Ta đã nói rồi, sợ thì đừng có lên xe”.
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách ngậm tăm.
Chu Phụng quát khẽ một tiếng, đánh mạnh roi xuống.
Tiếng ngựa hí theo tiếng roi vang lên, cỗ xe lao đi càng nhanh.
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách tròn mắt chuẩn bị nhảy ra khỏi xe.
May mà sau cùng họ cũng đã thoát ra khỏi hẻm núi.
Ra khỏi hẻm núi, ánh trăng ánh sao lại chiếu xuống, Thẩm Thăng Y lúc ấy mới thở phào.
Nhưng chàng thở phào hơi sớm.
Tuy đã ra khỏi hẻm núi, nhưng cách hẻm núi mười trượng lại có một chỗ ngoặt.
Hai bên chỗ ngoặt, một là vách núi, một là vực sâu.
Thẩm Thăng Y vừa thở phào một hơi, cỗ xe ngựa đã tới trước chỗ ngoặt.
Lẽ ra cỗ xe phải ngoặt, nhưng lại không đổi hướng.
Lẽ ra Chu Phụng phải nhìn thấy, nhưng lại như không nhìn thấy, quát lớn một tiếng hạ roi xuống đánh vào hai con ngựa.
Nhát roi này quả rất nặng rất ác, hai con ngựa đau quá lồng lên hí vang lôi cả cỗ xe phóng thẳng xuống vực.
Trong chớp mắt vó ngựa đạp vào chỗ không, cỗ xe cũng rơi xuống vực.
Tiếng ngựa hí vang, tiếng bánh xe rít lên, tiếng đá sỏi ở bờ vực đổ xuống xé nát bầu không khí tĩnh mịch.
Sự cố trong chớp mắt này thật ghê rợn.
Ðối với Thẩm Thăng Y thì loại bất ngờ này là lần đầu tiên chàng gặp trong đời, mặc dù suốt đường đi chàng đều cẩn thận đề phòng.
Nhưng sự việc lại quá bất ngờ, đến lúc chàng nghĩ tới chuyện chụp lấy cương ngựa, cỗ xe đã bay ra khỏi mép vực.
– Cẩn thận!
Một tiếng quát lớn vang ra, cỗ xe đã thúc vào sau lưng Thẩm Thăng Y.
Cũng đúng vào lúc ấy, tay trái của chàng đã quờ ra nắm được lưng Chu Phụng, dùng hết sức ném ngược lên bờ vực.
Cánh tay trái của chàng như có mấy trăm cân khí lực, tiếc là chàng tuy ném được Chu Phụng lên tới bờ vực, nhưng lại không kịp nghĩ tới cách nào cho mình, thân hình cứ rơi thẳng xuống.
Dưới đáy vực là một màu đen dày đặc, cũng không biết là chỗ nào, nhưng ít nhất cũng phải tới trăm trượng, cỗ xe ngựa bay thẳng vào màn đêm, một lúc sau mới nghe tiếng đập lớn từ dưới vang lên.
Trên bờ vực tựa hồ cũng đồng thời vang lên một tiếng la hoảng “Thẩm công tử!” của Chu Phụng.
Nàng gọi Thẩm Thăng Y.
Dươi vực không có tiếng trả lời, trời đất chợt yên tĩnh.
Không khí yên tĩnh này đầy vẻ thê lương, đầy vẻ đáng sợ, chỗ bờ vực như cửa vào địa ngục, bên dưới tối đen như là địa ngục.
Chu Phụng quần áo da thịt bị trầy rách mấy chỗ, nhưng chỉ bị thương ngoài da, giống như vừa từ địa ngục thoát thân trở về.
Ðó đều là nhờ Thẩm Thăng Y!
Còn chàng thì sao?
Chu Phụng nhìn xuống đáy vực tối đen, không tự chủ được bất giác ứa nước mắt.
Gió vẫn thổi mạnh.
Gió thổi lạnh nước mắt, gió thổi khô nước mắt.
Trong tiếng gió có tiếng vó ngựa khua vang truyền tới.
Tiếng vó ngựa văng vẳng từ xa rồidồn dập tới gần.
Hai con ngựa phóng mau ra khỏi hẻm núi tới cạnh Chu Phụng, dừng lại hai bên.
Người bên trái chính là Mã đại thúc của Chu gia trang, người bên phải lại là một nữ nhân trung niên chít khăn trắng mặc đồ tang.
Hai người vội vàng xuống ngựa, nữ nhân trung niên vừa sợ vừa mừng đưa tay ôm lấy Chu Phụng run lên nói :
– Phụng nhi, mẹ sợ muốn chết được!
Chu Phụng lập tức ôm chầm lấy nữ nhân khóc òa lên.
Tiếng khóc này làm cho Chu phu nhân sửng sốt.
Mã đại thúc cũng đứng ngây người ra bên cạnh.
Một lúc lâu Chu Phụng mới thôi khóc, ngẩng đầu lên.
Chu phu nhân lập tức vuốt má nàng thở dài nói :
– Ngươi là một con bé ngốc nghếch, mới rồi xảy ra chuyện gì vậy?
– Y chết rồi.
Chu Phụng không trả lời vào câu hỏi, giọng vẫn còn thổn thức.
Chu phu nhân lạ lùng hỏi :
– Y nào?
– Chính là Thẩm công tử.
– Thẩm công tử nào?
– Chính là người bạn của Kim Ty Yến.
– Ngươi nói thằng ác tặc ấy chết rồi phải không?
– Y không phải là ác tặc, nếu y không ra tay thì người chết bây giờ không phải là y mà là con.
Chu phu nhân ngẩn người ra.
– Con thấy võ công y cao cường, nhất định đánh không lại, cũng không biết y có ý gì, nên quyết định trả thù cho cha, mới nghĩ tới việc đưa y tới đây, cho xe ngựa lao xuống vực, con cũng đã chuẩn bị nhảy ra khỏi xe, để cho y cùng cỗ xe rơi xuống, nào ngờ vừa bắt đầu y đã nhảy lên ngồi cạnh con, con biết chỉ còn cách cùng y chết.
– “Ngươi vẫn cứ cái tính ấy”
Chu phu nhân thở dài
“Rồi sau đó thì sao?”
– Ðều như con tính toán, toàn bộ cỗ xe lao xuống vực.
Chu phu nhân biến sắc, buột miệng nói :
– Vậy con…
– Con và y đều rơi xuống theo cỗ xe, nhưng trong chớp mắt bên bờ vực, y chụp lấy con ném lên trên.
– Vậy…
– “Y bị cỗ xe thúc rơi xuống vực rồi”
Chu Phụng lại ứa nước mắt
“Nếu không phải vì cứu con thì với thân thủ của y vẫn có thể thoát chết dễ dàng”.
Chu phu nhân lại sửng sốt, trầm ngâm nói :
– Nếu thế thì dường như gã họ Thẩm này không phải là người ác.
Chu Phụng ứa nước mắt nói :
– Con sợ lần này chúng ta hiểu lầm rồi.
Mã đại thúc chợt buột miệng hỏi xen vào :
– Nhưng y đã nói với chúng ta y là bạn của Kim Ty Yến mà?
Một giọng nói lập tức vang lên :
– Ta đúng là bạn của Kim Ty Yến, nhưng bạn bè của Kim Ty Yến không nhất thiết đều là ác tặc.
Bên bờ vực có ba người, bỗng dưng lại có thêm giọng nói của người thứ tư, ai cũng phát hoảng.
Ba người hoảng sợ nhìn về phía cất ra tiếng nói, vừa đúng lúc nhìn thấy bên bờ vực xuất hiện mười ngón tay.
Mười ngón tay ấn ấn một cái, một người nhô lên trên bờ vực.
Thẩm Thăng Y!
– “Ma!”
Chu Phụng xanh mặt.
Thẩm Thăng Y cười ngất :
– Theo chỗ ta biết, người chết bảy ngày rồi mới hoàn toàn không còn hơi người, mới có thể biến thành ma quỷ.
Câu nói vừa dứt, thân hình chàng đã lật lên không một cái, tung lên đứng trên bờ vực, dưới ánh trăng sao thảm đạm bóng chàng cũng trải dài trên mặt đất.
Ma thì không có bóng.
Chu Phụng vừa trấn tĩnh lại, Chu phu nhân và Mã đại thúc lại biến sắc.
Chu phu nhân đeo một thanh kiếm ngang lưng, tay bà ta lập tức đặt lên kiếm. Thanh đao ở hông của Mã đại thúc cũng sẵn sàng tuốt ra khỏi vỏ.
Chu Phụng thì ngược lại, lập tức hớn hở hỏi :
– Ngươi làm sao thoát thân được vậy?
– Nhờ vào chiếc roi ngựa của cô.
– Ủa?
– Lúc ấy không phải là ta giật chiếc roi ngựa của cô à?
– Hình như có chuyện ấy.
– “Vốn là có chuyện ấy”
Thẩm Thăng Y thở phào
“Lúc cỗ xe thúc vào lưng ta, may mà lúc ta tung cô lên bờ vực thì nửa người nghiêng đi, rời hẳn khỏi cỗ xe”.
– Rồi sau đó ngươi làm sao?
– Ðập chiếc roi lia lịa vào vách đá.
– Ðể làm gì?
– ” Là để mong sao trúng một gốc cây nào từ vách đá nhô ra, chiếc roi ngựa quấn vào, không thì…”
Thẩm Thăng Y trợn mắt nhăn mày nhướng mũi méo mồm làm ra cái bộ mặt quỷ
“Bảy ngày nữa ta sẽ thế này tìm cô”.
Chu Phụng bất giác le lưỡi một cái.
Mới rồi nàng còn muốn cùng Thẩm Thăng Y chết, hiện tại đã hoàn toàn quên hết.
Nàng cười nói :
– May mà hiện tại ngươi đã tới tìm ta.
Thẩm Thăng Y cũng cười :
– Trên vách đá quả có một cái cây mọc ngang ra, ta cũng còn rất may nên chỉ vung roi một cái, ngọn roi đã quấn vào thân cây.
– Rồi sau đó ngươi bò lên à?
Thẩm Thăng Y cười nụ gật đầu :
– Ta còn chưa lên tới bờ vực đã nghe cô nói rắp tâm hại ta, ta đã nổi nóng, nhưng nghe tới đoạn cuối biết rằng cô đã chuẩn bị chết cùng ta, loại con gái như cô quả không có nhiều nên lại thấy hết giận, cũng may mà ta còn đây, nếu không thì chết một cách hồ đồ cùng với cô, chẳng phải là oan uổng à?
Mã đại thúc bên cạnh buột miệng hỏi :
– Ngươi là bạn của Kim Ty Yến mà?
Thẩm Thăng Y gật đầu :
– Ờ.
Mã đại thúc lại hỏi :
– Ngươi tới tìm chủ nhân ta để đòi bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” mà?
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách gật đầu.
– “Vậy thì còn nói oan uổng cái gì?”
Mã đại thúc cười nhạt.
Thẩm Thăng Y cũng cười nhạt :
– Bài phú ấy tuy không phải là của Kim Ty Yến, nhưng là từ tay nàng đưa cho chủ nhân ngươi, thì bất kể là lý do gì, nàng đã mở miệng đòi thì chủ nhân ngươi phải trả lại, muôn việc đều là chủ nhân ngươi phải gánh chịu, cho dù là ruột rà máu mủ cũng không có dính líu gì tới, ngay cả tiểu thư ngươi cũng thế, đòi nàng phải mất mạng thì chẳng phải là oan uổng sao?
Chu Phụng chợt thút thít :
– Cha ta mới thật là oan uổng.
– “Khó nói lắm”
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn nàng
“Sự thật thế nào thì phải chờ tới lúc ta gặp lệnh tôn mới biết. Ðược rồi Chu cô nương, lệnh tôn hiện tại đang ở đâu?”
Chu phu nhân lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y, chợt cất tiếng :
– Thẩm công tử, ngươi không biết thật hay làm ra vẻ không biết vậy?
– Phu nhân nói thế là có ý gì?
Chu phu nhân chưa đáp, Chu Phụng đã nói luôn :
– Vừa rồi tí nữa thì ngươi được gặp cha ta đấy.
– “Ủa?”
Thẩm Thăng Y sững sờ.
– Có điều nếu như thế thì ngươi phải chờ bảy ngày nữa mới gặp ta được.
Thẩm Thăng Y buột miệng :
– Chẳng lẽ lệnh tôn…
– “Gia phụ đã từ trần từ ba ngày trước rồi”.
Chu Phụng mi mắt đỏ hoe.
Thẩm Thăng Y vội hỏi :
– Thật thế không?
– “Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta nói đùa à?”
Chu Phụng trừng mắt nhìn chàng.
– Bị bệnh chết à?
– Hơn mười năm nay cha ta chưa từng phải tìm tới thầy thuốc.
– Tức là chết bất ngờ phải không?
– “Ðúng là bất ngờ”
Chu Phụng cười nhạt
“nói chuyện tử tế rồi đột nhiên phóng kiếm đánh lén, không phải bất ngờ thì là gì?”
– Theo ta biết thì võ công của lệnh tôn thuộc hạng cao thủ.
– “Ðối phương cũng là cao thủ”
Chu Phụng căm hờn nói
“hai người hai bên đột nhiên đánh lén, gia phụ tay không tấc sắt làm sao đón đỡ?”
– Hai người nào vậy?
– Dường như là bạn của Kim Ty Yến.
– Sao cô nói chắc thế?
Mã đại thúc lập tức đáp :
– Tuy họ tự xưng là sứ giả của Ma giáo Tây phương, nhưng có lẽ mượn danh Kim Ty Yến tới đòi bài “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” gì đó mà thôi.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm :
– Khó có thể lắm.
– Nhưng sự thật là thế.
– Vậy thì lạ thật.
Chu Phụng chợt hỏi :
– Lạ chỗ nào?
– Hai sứ giả Ma giáo đã hẹn giờ Tý đêm nay Kim Ty Yến phải giao trả bài phú kia cho họ, bây giờ còn chưa tới lúc, Kim Ty Yến trả bài phú hay không còn chưa rõ, mà họ tìm tới ngay lệnh tôn thì không hợp lẽ.
– Có chuyện đó à?
– “Ờ”
Thẩm Thăng Y nói tiếp
“Kim Ty Yến vì không phải là đối thủ của cha cô, lại biết thời gian không còn nhiều, nên cũng không tới nhà cô nữa. Còn như ta chiều nay vừa tới thành, vừa mới gặp Kim Ty Yến, vừa mới biết chuyện này, thấy còn có thời gian bèn đi thay nàng ta một chuyến tới nhà cô, định tìm gặp lệnh tôn, cũng mong là được trả lại bài phú”.
Chu phu nhân bên cạnh chợt buột miệng hỏi :
– Thẩm công tử mới tới đây chiều nay à?
– Phu nhân nghi ngờ tại hạ nói láo sao?
– Không dám, chỉ là công tử…
Chu phu nhân chưa nói hết câu, Chu Phụng đã nối lời :
– Cách gọi Thẩm công tử Thẩm công tử của chúng ta nãy giờ đến đây thôi được rồi, còn chưa chính thức thỉnh giáo tên họ.
Mã đại thúc cau mày nói :
– Chuyện đó có lẽ không quan trọng lắm.
– Nói thì phải nói cho rõ, đại hiệp Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ là họ Thẩm, vạn nhất Thẩm công tử đây là Thẩm đại hiệp, thì thôi, chứ nếu không chúng ta không thể tin được.
– “Thẩm đại hiệp chỉ có một người, còn họ Thẩm thì cả ngàn cả vạn người”.
Mã đại thúc nhếch mép lắc đầu
“Trong thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp thế đấy”.
Thẩm Thăng Y cười cười :
– Nhưng lần này quả là trùng hợp đấy.
Mã đại thúc ngẩn người ra, Chu phu nhân cũng kinh ngạc không kém, Chu Phụng lại nhảy lên :
– Ta thấy một thân bản lãnh của ngươi, lại thêm y phục đã ngờ ngợ, không ngờ lại đúng.
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng.
Chu Phụng hỏi luôn :
– Ngươi là bạn bè thế nào với mụ Kim Ty Yến điên khùng kia?
– Chúng ta quen nhau năm năm trước.
Chu Phụng cơ hồ cũng đồng thời bật tiếng la hoảng :
– Ta cũng nhớ ra rồi, năm năm trước ngươi một kiếm quét sạch năm đại cao thủ ở Giang Nam, Kim Ty Yến cũng là một trong năm người, là bại tướng dưới tay ngươi.
Thẩm Thăng Y nghiêm trang nói :
– Lúc ấy chỉ là ta muốn thử sức, chứ không nghĩ tới chuyện thắng bại gì cả.
– Biết đâu mụ ta căm hận thì sao?
Thẩm Thăng Y không ngờ Chu Phụng lại hỏi câu ấy, bất giác sững sờ nhưng cũng lắc đầu :
– Ta nghĩ nàng không phải là hạng người như thế.
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng chàng cũng nổi lên ý niệm hoài nghi. Cái chết của Liễu Mi Nhi tuy hoàn toàn không dính líu gì tới chàng, nhưng ngoài y thị, bốn người còn lại cho đến hiện tại đã có ba người tìm chàng phục thù. Tuyết Y Nương tuy là một người tốt, cũng lừa chàng tới chỗ Mãn Thiên Tinh, gợi lòng thù hận của y, để chàng nếm mùi hỏa khí. Mớ hỏa khí kia tuy khó nếm, Thẩm Thăng Y cũng còn đối phó được, chứ so với tâm cơ của Ủng Kiếm công tử thì còn chưa lợi hại bằng. Thẩm Thăng Y cơ hồ mất mạng vì mưu kế của Ủng Kiếm công tử.