Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em

Chương 43 - Đuổi Bắt

trước
tiếp

Đổng Ngạc Ngạc cố gắng ngủ tiếp nhưng mà… cái bụng cứ đánh trống khiến cô không tài nào ngủ được. Khó chịu bật người dậy, cô vào phòng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.

Cô vì lời dặn của Tử Hạ mà bịt kín mặt, không dám để lộ sơ hở nào. Nhìn cô hiện tại giống như một tên ăn trộm rất khả nghi.

Vội bước xuống chung cư, Đổng Ngạc Ngạc ngó qua ngó lại xem có ai nhìn thấy cô không? Haizzz…dính phải tin đồn thật là khổ. Cuộc sống tự do tự tại của cô đột nhiên trở nên lén lút như một kẻ phạm pháp. Tất cả là tại Lăng Tư Duệ. Nếu biết trước ngay từ đầu hắn xui xẻo như vậy thì cô đã không cứu hắn.

Aissss… cô đi bộ đến siêu thị nhỏ gần chung cư. Bước vào siêu thị, người ta nhìn cô chằm chằm như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh. Cô chán nản cụp mắt xuống, không dám nhìn lên. Mọi người đâu cần nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, vốn dĩ cô là người bình thường mà.

Bước đến mua một vài gói mì rẻ tiền, cô cầm túi mì rời đi. Bước chân không nhanh không chậm của cô lại bất cẩn va vào một người.

– A… tôi xin lỗi. _ cô cúi đầu nhặt những gói mì bị rơi ra, gương mặt hiện lên tia áy náy.

Người bị cô va vào không có phản ứng, nhìn cô ngây ngốc. Không phải anh ta nhìn thấy mặt cô rồi chứ?

Đổng Ngạc Ngạc chỉnh lại khăn bịt mặt, co chân chuồn đi thì âm thanh của người đó vang lên:

– NGƯỜI YÊU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC LĂNG DUỆ ĐANG Ở ĐÂY.

Tiếng la của anh ta khiến mọi người xoay đầu lại nhìn cô bằng đôi mắt kì lạ.

1 giây……….

2 giây……….

3 giây………

– Mọi người mau đuổi theo cô ta.

– Cô gì ơi…chúng tôi muốn phỏng vấn.

Đổng Ngạc Ngạc nhìn thấy đám người kia đuổi theo, co chân chạy thật nhanh. Huhu… Cô không nghĩ là phóng viên cũng ở trong siêu thị. Phỏng vấn cái gì mà phỏng vấn? Lão nương cô không thèm nổi tiếng….

– Cô ơi mau đứng lại.

– Đừng chạy nữa_Máy ảnh lia vào cô liên tục.

Đổng Ngạc Ngạc mếu máo, gương mặt ủy khuất sắp khóc đến nơi thì một chiếc xe BMW màu đen đỗ trước mặt cô. Trạch Kha từ từ hạ kính xuống, khẩn trương nói:

– Cô Đổng… mau lên xe.

Đổng Ngạc Ngạc trước sự xuất hiện của anh ta thì ngây ngốc bất động. Trạch Kha phải gọi cô thêm một lần nữa:

– Cô Đổng.

– À… Vâng _ Đổng Ngạc Ngạc vội vàng bước lên xe.

Trạch Kha nhìn cô đã an toàn, nhấn ga chạy đi.

Đám nhà báo phía sau không đuổi kịp… nuối tiếc nhìn chiếc xe đã khuất. Họ mau chóng chụp ảnh lại hiện trường bỏ trốn của cô.

——————

Trên xe….

Đổng Ngạc Ngạc ngờ nghệch nhìn ai kia, tò mò:

– Anh là ai?

– Cô không cần lo. Tôi là Trạch Kha – người của Lăng thiếu gia. _ Trạch Kha nói, mắt vẫn chăm chú lái xe.

– Lăng Tư Duệ? _ cô hốt hoảng hỏi lại.

– Ừm. Ngài ấy bảo tôi đến đón cô.

– Đón tôi… làm gì chứ?

Lăng Tư Duệ này chẳng lẽ có âm mưu mờ ám. Tại sao lại tốt với cô vậy nha~

Ế… khoan đã… Chắc là hắn sợ cô tiết lộ thông tin gì xấu liên quan đến hình tượng của hắn nên mới bắt cô để bịt miệng… Đúng rồi… đây chắc chắn là lý do.

Trạch Kha đang lái xe, nhìn biểu cảm phức tạp của cô thì khẽ đáp:

– Thiếu gia… ngài ấy rất quan tâm cô.

Gì chứ? Anh ta đang nói cái tên atula tủ lạnh quan tâm cô sao? Buồn cười chết mất….hahaha…

– Hắn ta làm gì mà quan tâm tôi? Trạch Kha… anh đừng có vì hình tượng của hắn mà bán rẻ lương tâm như vậy? Nói hắn quan tâm tôi chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá. Thật không đáng tin.

Cô gái này thật là? Thiếu gia của anh quan tâm cô như vậy mà cô ta còn nói xấu ngài ấy. Haizzzz… nhưng mà không lẽ đây là kiểu nữ nhân ngài ấy thích… A…. Cũng thật đặc biệt.

– Tùy cô nghĩ vậy.

– Ừm. Lão nương đây không bao giờ tin Lăng Tư Duệ sẽ có lúc tốt tính như vậy. _ cô nói, gương mặt tỏ ra kiên quyết.

Trạch Kha nhìn cô, suýt sặc. Cô gái này… não cá vàng là cái chắc.

—————–

Biệt thự Tống gia….

Tống Nhất Hàn nhìn bài báo sáng nay, đen mặt. Lăng Tư Duệ… không lẽ lời Ưng Đại Siêu nói là đúng. Hắn ta thật sự có ý đồ với nữ nhân ngu ngốc kia. Nhưng mà…. tại sao hắn lại tung tin đồn… Không lẽ hắn không biết làm như vậy sẽ gây ra rắc rối cho cô ấy sao?

Anh nắm chặt tay, gương mặt tràn ngập nộ khí. Lăng Tư Duệ…nếu hắn thích Đổng Ngạc Ngạc như vậy thì hãy danh chính ngôn thuận mà cạnh tranh công bằng với anh. Tại sao lại sử dụng trò hèn hạ đó… mượn báo chí để đưa tin….đúng là không đáng mặt nam nhân…

Tống Giai Ninh từ ngoài cửa đi vào, nhìn gương mặt hầm hầm của anh cũng đã đoán ra được vài chuyện. Ông đẩy ghế, ngồi xuống:

– Nhất Hàn… con đừng nên dây vào cô ta nữa.

– Ba… cô ấy đâu có làm gì sai?

– Sự thật trước mắt rành rành ra đó. Vì cô ta mà Tổng giám đốc Lăng Duệ bị vướng tin đồn tình cảm. Lúc đó chẳng phải bị người ta coi thường, khinh rẻ hay sao? Nam nhân tài giỏi không nên giao du với những hạng người tầm thường. Là một thiếu gia… con chỉ có thể kết giao với những tiểu thư có tiếng trong giới kinh doanh. Con hiểu không?

Gì chứ? Kết giao với những người có tiếng trong kinh doanh? Những cô tiểu thư lúc nào cũng coi thường nhân phẩm của người khác… đều khinh bỉ và xem những người không có quyền thế là một thứ dơ bẩn… một thứ bị bỏ đi… là đáng để anh kết giao sao? Nực cười…

– Ba con lên phòng đây._ anh bỏ lên phòng.

Tống Giai Ninh nhìn anh, đáy mắt tràn ngập giận dữ. Chỉ giao du với cô gái kia một vài ngày thôi mà anh đã tỏ thái độ như vậy với ông sao?

Ông nhìn bóng lưng của anh, nói vọng lên:

– Triệu Ngôn Hy cũng sắp về nước. Con tự mà lo liệu.

Tống Nhất Hàn nghe thấy đó, anh nghe rất rõ nữa là đằng khác. Thế nhưng… anh không muốn trả lời… một tiếng cũng không muốn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.