Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em

Chương 87 - Bởi Vì... Tôi Cần Tin Đồn Này

trước
tiếp

– Chuyện đó ông không cần lo đâu. Tôi quan sát thấy ngài ấy thường hay bộc lộ tính cách thật của mình khi ở cạnh cô Đổng. Còn có ghen nữa.

Nhắc đến “ghen”, Trạch Kha cười như bắt được vàng.

– Ghen?

– Đúng vậy. Biểu cảm gương mặt trở nên thật đa dạng.

Trịnh Quang cũng vui vẻ trước tin tốt lành này.

– À mà Trịnh quản gia, chuyện thiết kế ngọc hồng lựu màu lam sao rồi?

Trạch Kha nhớ đến công việc nên vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

– Nó sắp hoàn thành rồi. Theo suy đoán của tôi thì sau khi thực hiện buổi diễn thời trang mùa đông, chúng ta có thể tiến hành ra mắt sản phẩm.

– Vậy cứ đợi thiếu gia về rồi tính tiếp vậy.

– Ừm.

—————-

Seoul – Hàn Quốc….

Nhà hàng thịt nướng nằm bên cạnh bãi biển.

Đổng Ngạc Ngạc ngồi vào ghế, hai tay xoa xoa đưa lại gần bếp nướng lấy hơi ấm. Sau đó cô áp hai tay vào má mình, vẻ hưởng thụ.

Lăng Tư Duệ nhìn cô, khẽ cười. Hôm nay cô lại mặc một cái áo ấm dày cộm, hình như còn dày hơn cả lần trước. Nhìn tròn quay không khác gì trái bóng.

Cô nhìn thấy hắn cười, cả người đột ngột hóa đá. Sao hắn kì lạ quá đi. Từ lúc cứu cô đến giờ hắn đối xử với cô cứ sao sao ấy. Hình như là dịu dàng hơn thì phải. Còn nụ cười kia nữa, trước đây cô toàn thấy hắn cười đểu, cười khẩy, cười nửa miệng… Vậy mà nay, nụ cười của hắn trông rất dịu dàng, lại rất đẹp nữa.

Ây ~ Đổng Ngạc Ngạc lấy hai tay dụi dụi mắt, mở to nhìn hắn cho thật kĩ.

Hành động của cô khiến hắn phì cười, bàn tay không tự chủ đặt lên đầu cô xoa xoa khiến tóc cô rối xù lên. Bộ dáng tròn quay kết hợp với cái đầu xù nhìn chẳng khác gì con cừu ở Australia.

– Này, anh đang làm gì vậy?

Cô bực bội chỉnh lại tóc.

– Tôi giúp em khai sáng trí thông minh. Não bị lạnh chắc lại nghĩ lung tung cái gì rồi.

Lăng Tư Duệ cười cười, vẻ mặt lạnh lùng biến đi không tung tích.

Đổng Ngạc Ngạc nhìn biểu cảm của hắn, hóa đá thêm một lần nữa.

– Lăng Tư Duệ…

Cô nhỏ giọng kêu.

– Sao?

– Có phải, anh không được bình thường không?

– Tôi rất bình thường.

– Nhưng…

Đổng Ngạc Ngạc vừa định phản bác thì hắn cướp lời.

– Đồ ăn ra rồi, tôi nướng cho em.

Người phục vụ bê thịt ra. Đây là thịt bò Hàn Quốc loại thượng hạng nha. Giá cả rất đắc đỏ đó.

Lăng Tư Duệ gắp thịt cho vào bếp nướng. Đôi mắt báo săn nhìn cô ôn hòa.

Đổng Ngạc Ngạc nuốt nước bọt. Chắc cô phải chấp nhận sự thay đổi này của hắn rồi. Mặc kệ hắn có âm mưu gì. Trước tiên, cô phải nhận sự ưu đãi đặc biệt này.

Hắc hắc. Có ai tin một con người lạnh lùng như hắn lại có thể khác thường như vậy không? Từ giọng nói cho đến hành động. Ai da~ thật kì lạ nha~

Đổng Ngạc Ngạc cứ nghĩ như vậy mà không hề biết rằng, chỉ khi ở cạnh cô, con người thật của hắn mới được bộc lộ.

– Này, ăn đi.

Lăng Tư Duệ đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Hắn gắp thịt bỏ vào chén cho cô.

– Cảm ơn.

Nhìn thấy miếng thịt nóng hổi trên chén, Đổng Ngạc Ngạc không kìm được tiết nước bọt.

Trời mùa đông đi ăn thịt nướng thật là thích nha~

Cô cười cười gắp một miếng thịt rõ to cho vào miệng. Vừa hít hà vừa cố nhai nhai.

Ngũ vị trong miếng thịt lan tỏa khiến cô thích thú gật gật đầu, hai mắt híp chặt lại cảm nhận.

Lăng Tư Duệ nhìn cô, khẽ cười. Chỉ có nữ nhân này mới mang đến cho hắn cảm giác thoải mái như vậy.

– Anh không ăn sao?

Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn ngồi im không nhúc nhích thì khó hiểu hỏi.

– Em quan tâm tôi sao?

Lăng Tư Duệ nhìn cô cười tà mị, con ngươi đen như mực ánh lên tia trêu chọc.

– Không có… Khụ… Khụ… Tôi đời nào quan tâm anh.

Đổng Ngạc Ngạc bị hắn làm cho sặc thức ăn, ho một tràng dài.

Lăng Tư Duệ rót nước cho cô, giọng nói có chút lạnh:

– Ngu ngốc. Sao em lại để sặc?

– Còn… Khụ… không phải tại anh sao?

Đổng Ngạc Ngạc uống một cốc nước, bực bội nhìn hắn.

– Tại tôi? Tôi làm gì khiến em bị sặc?

Lăng Tư Duệ nhếch môi nói. Hắn lại muốn trêu chọc cô rồi.

– Anh nói tôi quan tâm anh.

– Tôi nói gì?

Lăng Tư Duệ làm ra vẻ không nghe rõ.

– Anh nói tôi quan tâm anh.

Đổng Ngạc Ngạc bực bội nói lớn tiếng hơn một chút.

– Cái gì?

Hắn lại giả nai.

– Anh nói tôi quan tâm anh.

Cô khó chịu nói lớn hơn nữa, vẻ mặt đã nhăn như khỉ.

– Sao?

– Anh nói… TÔI QUAN TÂM ANH.

Đổng Ngạc Ngạc nói hai chữ đầu rất nhỏ, bốn chữ tiếp theo lại vặn volume to hết cỡ.

Lăng Tư Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai, khẽ cười:

– Tôi nghe rõ rồi. Thì ra em nói em quan tâm tôi.

– Anh… anh….

Đổng Ngạc Ngạc lúc này mới biết mình bị trúng kế. Cô mặt đỏ phừng phừng cúi xuống ăn lấy ăn để.

Tuyệt chiêu xem kẻ thù là thức ăn lại tiếp diễn.

” Lăng Tư Duệ, tôi nghiền nát anh. Tôi nhai chết anh, cho anh nhừ tử, cho anh ngũ mã phanh thay, cho anh chết”.

Hai hàm răng cô va vào nhau vang lên tiếng ken két đáng sợ.

Hắn nhìn cô trút giận vào miệng, không nói gì, ánh mắt như hiện lên ý cười. ” Đổng Ngạc Ngạc, em có biết em rất đáng yêu không? “.

Đương nhiên lời nói này hắn chỉ biết nghĩ trong lòng. Với bản tính cao ngạo này, chắc chắn không đời nào hắn chịu thừa nhận hắn thích cô.

————–

Mới đó mà đã đến chiều rồi. Bây giờ ở Hàn Quốc là 5h chiều, Lăng Tư Duệ và Đổng Ngạc Ngạc chuẩn bị đi đến sân bay. Hắn đã đặt vé từ trưa nên không cần tốn thời gian chờ đợi.

– Đi thôi.

Lăng Tư Duệ nói.

– Ừm.

Đổng Ngạc Ngạc mặc cái áo khoác, tay định kéo hành lý đi ra ngoài. Nhưng cô chưa kịp chạm tay vào thì Lăng Tư Duệ đã xách nó đi.

– Để tôi.

Hắn nói xong thì đi trước.

Đổng Ngạc Ngạc đứng đó ngẩn tò te. Cô… đang mơ sao?

Thiên lôi, ngài thử giáng cho con một đao để con biết đây là thật hay mơ đi. Nghi ngờ quá.

– Em không muốn về nữa sao?

Hắn xoay người lại nhìn cô.

– À… ờ… Đương nhiên là muốn.

Đổng Ngạc Ngạc định thần lại, chạy nhanh đến chỗ hắn.

—————

Đường phân cách tua nhanh thời gian….

Sau 3 tiếng ngồi máy bay, hai người họ đã hạ cánh an toàn…

Sân bay Vân Nam- 7h tối

Lăng Tư Duệ cùng Đổng Ngạc Ngạc bước xuống, hai người họ đều đeo kính râm vì không muốn bị người khác phát hiện.

Tin đồn kia có lẽ cũng đã lắng xuống. Nhưng mà đề phòng trước vẫn hơn.

– Lăng Tư Duệ, tôi sợ người ta nhìn ra tôi.

Đổng Ngạc Ngạc lo sợ nắm góc áo hắn thều thào.

Hắn xoay người nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên:

– Không sao. Có tôi ở đây.

Câu nói của hắn khiến cô an tâm gật gật đầu. Bàn tay nắm góc áo hắn không buông. Cứ như vậy, hắn đi trước, cô đi sau. Hắn kéo vali, cô nắm góc áo hắn. Nhìn hai người chẳng khác gì tình nhân. Cảm giác thật là ngọt ngào.

Nhưng mà người ta nói người tính không bằng trời tính. Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, tính hậu đậu của Đổng Ngạc Ngạc được dịp trỗi dậy.

Cô chính là không cẩn thận mà vấp phải cái vali hắn đang kéo. Vì vậy cả người chúi về phía trước, ngã đè lên người hắn.

Lăng Tư Duệ vì đi trước nên không kịp trở tay. Kết quả, hai người họ trở thành tâm điểm của sân bay.

– Aaaaa… Tổng giám đốc Lăng Tư Duệ.

– Còn có người yêu bí mật của ngài ấy kìa.

Không biết phóng viên tập trung ở đâu mà thấy hắn thì ồ ạt chạy ra.

Lăng Tư Duệ vội định thần sau cú ngã vừa rồi. Hắn nắm tay cô mau chóng chạy đi.

Đây là lần thứ hai hai người bị phóng viên rượt đuổi rồi. Lần nào cô cũng là người gây ra họa.

– Em không sao chứ?

Hắn hỏi.

– Tôi không sao?

Đổng Ngạc Ngạc đáp qua loa, ngoái đầu nhìn đám người kia chen chúc.

– Này, anh không định giải thích với đám người đó sao?

– Bây giờ không phải lúc.

– Sao lại không phải lúc?

– Bởi vì… tôi cần tin đồn này.

Lăng Tư Duệ muốn dùng tin đồn này để chứng minh hắn là hoa đã có chủ, rất mong đám phụ nữ kia biết điều mà yên phận. Nhưng mà… đây có lẽ chỉ là một lý do nhỏ trong số các lý do của hắn thôi.

Nếu thời khắc này xảy ra vào 2 tuần trước, có lẽ hắn sẽ không ngần ngại mà đứng lại giải thích. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn không muốn, đơn giản là vì hắn không thích.

– Sao?

Đổng Ngạc Ngạc nghệch mặt nhìn hắn. Không thể tin được, Lăng Tư Duệ đang nói cái gì vậy.

– Im lặng.

Hắn phun ra hai chữ, ý nói không muốn nhắc đến nữa.

Đổng Ngạc Ngạc hiểu ý im miệng, chân sải bước theo hắn.

– Lăng Tổng, ngài có thể đợi chúng tôi một chút được không?

– Lăng Tổng.

Đám phóng viên kia đúng là dai như đĩa, mặc sống mặc chết đuổi theo hắn cho bằng được.

Aisssss… Lăng Tư Duệ cắt đuôi đám phóng viên, hắn chạy vào một con ngõ cụt, ép sát người vào góc tường. Nếu biết trước sẽ gặp chuyện này thì hắn đã gọi Trạch Kha ra đón. Đám người đó thật phiền phức mà.

– Ngài ấy đâu rồi.

– Không thấy.

– Ở đây cũng không thấy.

– Haizzzzz lại để ngài ấy chạy mất rồi.

– Về thôi.

Đám phóng viên lần lượt bỏ về.

Lúc này, Đổng Ngạc Ngạc mới thở hắc ra. Cô nhỏ giọng:

– Tình huống này giống lần đầu tiên tôi gặp anh nhỉ?

Nghe cô nhắc đến lần đó, Lăng Tư Duệ khẽ cười. Lần đó là cô nắm tay hắn chạy đi, cảm giác lúc đó thật sự rất ấm áp. Chỉ là, hắn không thích cô xen vào chuyện của hắn.

– Này, bỏ tay tôi ra được rồi.

Đổng Ngạc Ngạc nhíu mày nhìn hắn nắm chặt tay mình.

– Sao tôi phải bỏ?

– Bởi vì…. là tay của tôi.

– Tôi nói rồi. Em là người của tôi. Vì vậy, tay em cũng là tay của tôi.

Lăng Tư Duệ bá đạo nói, môi còn nở một nụ cười đểu giả.

– Lăng Tư Duệ….A…

Đổng Ngạc Ngạc đột ngột ngồi xuống đất, vẻ mặt cô trở nên nhăn nhó, bàn tay vẫn đang bị Lăng Tư Duệ nắm lấy.

Hắn nhìn cô, vội vàng khuỵu chân ngồi xuống:

– Em sao vậy?

– Chân… đau.

Đổng Ngạc Ngạc khó khăn nói. Rõ ràng ban nãy chân cô vẫn còn bình thường, không biết nguyên nhân tại sao lại đau đến vậy. Các cơ khớp như đang co thắt khiến cô đau muốn chảy nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.