Hàn Mai Mai đối với sự trêu chọc của Hứa Tu Kiệt không có để ở trong lòng, “Hai vị đi ăn cơm đi. Đi thong thả không tiễn.”
Hứa Tu Kiệt bị nghẹn nói không ra lời.
Ngụy Nhất Minh nhìn cô một cái liền dẫn đầu đi.
Hàn Mai Mai không có để ý, nhưng ở chỗ này cũng thật nhàm chán. Nếu là trước kia không cần làm việc lại vẫn có thể lĩnh tiền lương, cô khẳng định sẽ rất vui. Nhưng hiện tại ử dưới mí mắt Ngụy Nhất Minh, cô lại cảm thấy toàn thân khó chịu.
Chị Vương thấy một ngày hôm nay Hàn Mai Mai đều rất ngoan, không trêu chọc chuyện gì, chính mình cũng là thật sự bề bộn nhiều việc, liền ném cho cô một chồng văn kiện để cho cô so sánh một chút.
Mấy chuyện nhỏ này đối với Hàn Mai Mai đâu tính là gì, cho nên không bao lâu cô liền làm xong.
Chị Vương lần này thật là kinh ngạc, Hàn Mai Mai vài ngày trước đây, chị Vương liền biết cô chỉ là tới chơi, mấy việc này không khó, nhưng Hàn Mai Mai làm thời gian ngắn, hoàn thành lại rất đúng.
Chị Vương liền thử để cho Hàn Mai Mai thảo hợp đồng, Hàn Mai Mai cũng hoàn thành xong.
Chị Vương càng thêm khó tin, cô quan sát Hàn Mai Mai cũng không có gì khác..
Trong lòng Hàn Mai Mai cũng có chút thành tựu, nói như thế nào cô cũng công tác ba bốn năm rồi.
Sắp đến giờ tan tầm, Hàn Mai Mai nhận được một cú điện thoại là Ôn Hân Nghiên gọi tới.
Hàn Mai Mai biết người này là bạn tốt của nguyên chủ, trong tiểu thuyết có đề cập tới gia thế Ôn Hân Nghiên so với Hàn Mai Mai lợi hại hơn rất nhiều, Hàn Mai Mai đều phải nịnh bợ cô ấy, nhưng Ôn Hân Nghiên đối với Hàn Mai Mai vẫn rất tốt, sau này nguyên chủ bị tai nạn xe cộ mà chết, ba của nguyên chủ cho rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Ôn Hân Nghiễn cho người điều tra, nhưng mẹ kế của Hàn Mai Mai đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, sau cùng cũng không giải quyết được gì.
Cô do dự một chút liền nghe, “Mai Mai, cậu tới Tứ Niên nhanh lên. Hôm nay có tiết mục cực kỳ đặc sắc.”
“Hôm nay tớ có chút việc không tới được.” Hàn Mai Mai theo bản năng liền cự tuyệt.
“Chuyện gì vậy. Sẽ không phải là Ngụy Nhất Minh kia chứ. Cậu vẫn còn theo đuổi anh ta? Tớ thật sự là không hiểu. Ngụy Nhất Minh kia có gì tốt.” Ôn Hân Nghiên hét lên ở bên kia.
Hàn Mai Mai ở trong lòng cũng liều mạng gật đầu.
“Đã bao lâu rồi cậu không tham gia hoạt động cùng bọn tớ rồi. Lần này cậu mà không tới, tớ sẽ đi bắt người.” Ôn Hân Nghiên uy hiếp.
Hàn Mai Mai sau cùng vẫn đáp ứng, kỳ thật cô cũng có chút tò mò, hoạt động Ôn Hân Nghiên nói là hoạt động gì..
Hàn Mai Mai gọi điện thoại cho dì Trương nói một chút, dì Trương cũng có thói quen Hàn Mai Mai về nhà trễ, không nói gì liền dặn dò không nên chơi quá khùng. Mà còn nói ba Hàn Mai Mai hôm nay vẫn không có trở lại.
Tứ Niên là một câu lạc bộ, tới nơi này không giàu cũng quý.
Thời điểm Hàn Mai Mai đến bên người phục vụ lập tức đón chào, “Hàn tiểu thư, Ôn tiểu thư đã đến rồi.”
Hàn Mai Mai đẩy cửa phòng ra, bên trong khói trắng lượn lờ, ba cô gái ở bên trong, mỗi người bên cạnh đều người đàn ồn vạm vỡ.
“Mai Mai, cậu cuối cùng cũng đến.” Một cô gái tóc ngắn bộ dáng thật đáng yêu. Kéo Hàn Mai Mai vào trong phòng. Hàn Mai Mai không có nhớ lầm, cô gái này hẳn là con gái phó thị trưởng Tôn Tiểu Vân.
“Tiểu Vân, tớ vừa tan sở liền chạy tới đây đấy.” Hàn Mai Mai cười nói.
“Bọn tớ đều bao lâu không gặp cậu rồi. Hân Nghiên còn nói không hiểu cậu.” Mở miệng nói chuyện là một cô gái khác, có lẽ là Tào An Ny, bối cảnh trong nhà của Tào An Ny và Hàn Mai Mai so ra còn kéo Ôn Hân Nghiên và Tôn Tiểu Vân, nhưng lại khéo léo.
“Nào có, An Ny, cậu mà gọi tớ nào dám không đến.” Hàn Mai Mai vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mà một cô gái bên trong góc tối rất dễ nhận ra, một bên hút thuốc, vừa nói, “Cậu và đại thiếu gia Ngụy gia thế nào rồi?”
Đây là Ôn Hân Nghiên rồi, “Không được tốt lắm. Người ta đối với tớ không có hứng thú gì. Tớ cũng không tính theo đuổi anh ta nữa.” Hàn Mai Mai nói đúng là lời nói thật.
Ôn Hân Nghiên cười cười không nói gì thêm. Ở trong này, Ôn Hân Nghiên như một người lãnh đạo, mà Tôn Tiểu Vân nhìn như cô em gái không có tâm kế, nhưng Hàn Mai Mai cũng không cho rằng như vậy. Mà Tào An Ny còn lại là giỏi nhất ứng xử. Hàn Mai Mai lại là không có đầu óc, vẫn cứ là nũ phụ ác độc, đương nhiên rất nhanh đã trở thành vật hi sinh.
Hàn Mai Mai cắt miếng thịt bò, cô còn chưa có ăn cơm.
Mặt khác ba cô gái cũng không làm khó cô, cùng mấy tên đàn ông trong phòng chơi đổ xúc xắc.
Hàn Mai Mai ở đằng sau nhận được một tin nhắn: Hôm nay 10 giờ chỗ cũ. Người gửi tin: X.
Hàn Mai Mai buồn bực, đây tới cùng là chuyện gì xảy ra, X, trong tiểu thuyết không có viết.
Chẳng bao lâu, đám người Ôn Hân Nghiên lại lôi kéo Hàn Mai Mai ra ngoài.
Các cô đi tới đại sảnh dưới lầu, Ôn Hân Nghiên chọn một vị trí trong góc tối, ngồi trong đại sảnh đều là nữ, trong lòng Hàn Mai Mai có chút kỳ quái, các cô giống như đang chờ gì đó, nhỏ giọng đang nói gì đó.
Trong đại sảnh là ánh đèn màu lam, rất cách điệu, có nhạc nhẹ, giống như sắp bắt đầu gì đó.
Hàn Mai Mai nhịn xuống lòng hiếu kỳ.
Ngọn đèn lập tức tối sầm, sau đó, một lần nữa mở ra, chỉ nghe thấy mấy cô gái bên cạnh la lên một cái tên “Jonson” .
Hàn Mai Mai thấy trên khán đài, xuất hiện các anh chàng đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng và quần da bó sát người đang nhảy múa. Hàn Mai Mai nghĩ thầm, có gì mà kích động như vậy, chẳng lẽ đây là đại minh tinh.
Trên sân khấu, ở giữa hàng có một anh chàng, mang theo một cái mặt nạ che khuất ánh mắt. Có lẽ là Jonson. Hàn Mai Mai không thể không thừa nhận, anh chàng này đúng là đại soái ca, mũi thẳng, môi, tuy nhiên không có nhìn rõ mặt anh ta, nhưng càng tăng thêm một phần thần bí.
Rất nhanh nhảy xong một bài, Hàn Mai Mai rốt cuộc biết vì sao bọn họ phấn khích đến như vậy.
Âm nhạc biến thành bài Stripper, mấy anh chàng trên đài bắt đầu cởi từng cúc áo. Dẫn tới mấy cô gái dưới đài điên cuồng thét chói tai.
Thường thường bọn họ chỉ cời mấy cúc đầu, ý tứ hàm xúc mười phần.
Vũ công nam đong đưa thân thể theo âm nhạc, y phục cũng chậm chậm cỡi ra, lộ ra dáng người to lớn.
Anh chàng tên là Jonson, ném áo xuống dưới đài, một đám con gái liền bổ nhào tới cướp đoạt, rất không khéo là khi đó, nơi anh ta ném xuống lại là chỗ Hàn Mai Mai.
Rất nhanh một đám con gái liền đè Hàn Mai Mai ở dưới thân, điên cuồng mà cướp đoạt cái áo kia. Hàn Mai Mai thấy một đám con gái giống như sói đói bổ nhào qua, trong lòng thật sự là hận tên Jonson kia đến chết.
Rất không dễ dàng có một cô gái cướp được cái áo đó, rất nhanh đám người liền nhanh chóng tránh ra. Hàn Mai Mai rốt cuộc có thể thở một ngụm.
Ôn Hân Nghiên ghé sát vào Hàn Mai Mai nói, “Xem ra Jonson đối với cậu cực kỳ có hứng thú đó. Vừa rồi còn phóng điện vào cậu.”
“Đó là phóng điện sao? Sao tớ cảm thấy đó là trợn trắng mắt.” Hàn Mai Mai không khách khí nói.
Ôn Hân Nghiên nhịn không được cười ra tiếng.
Trên đài, mấy chàng trai đong đưa thân thể nhảy múa theo điệu nhạc bắt đầu cởi quần da.
Mấy cô gái bên cạnh, làm càn thét chói tai, đặc biệt là Tôn Tiểu Vân, trong tiểu thuyết có viết về em gái này, không nghĩ tới là một sắc nữ, màng tai Hàn Mai Mai đều đã bị tiếng thét kia thét đến thủng rồi.
Rất nhanh mấy anh chàng kia cũng chỉ còn lại có mỗi một mảnh vải nhỏ che thân, âm nhạc cũng biến thành cực kỳ ái muội.
Anh chàng tên Jonson để lộ ra nửa thân trên màu lúa mạch, bụng là tám khối cơ bụng tiêu chuẩn, xuống chút nữa là cái nơi…
Hàn Mai Mai thấy đã có cô gái đi lên đưa tiền vào cái bộ vị thương cảm bên trong.
Ôn Hân Nghiên cũng cầm một xấp tiền đi lên nhét vào bên trong Jonson, cũng không quên sờ soạng mông Jonson một nhát.
Hàn Mai Mai thật muốn làm bộ như không biết cô ấy.
Ngọn đèn lập tức tối sầm xuống, lúc mở ra lần nữa, trước mặt Hàn Mai Mai xuất hiện khuôn mặt phóng to của Jonson.
Vừa mới ở trên đài thấy không tồi, nhưng hiện tại anh ta xuất hiện ngay trước mặt mình, hơn nữa còn đẹp trai hơn, nhảy múa nóng bỏng sát bên người cô, mặt Hàn Mai Mai lập tức liền thiêu cháy rồi.
Cô đưa mắt nhìn chung quanh, mấy anh chàng trên đài cũng đã nhảy xuống, nhảy múa cùng với mấy cô gái.
Bộ dáng Jonson đối với cô hình như cực kỳ hứng thú, nhảy hồi lâu cũng không rời đi, thổi hơi vào lỗ tai cô, Hàn Mai Mai cảm giác cực kỳ ngứa. Bàn tay anh ta thỉnh thoảng đụng vào Hàn Mai Mai
Jonson ôm eo của cô, sau đó dùng chân tách ra chân của cô.
Người chung quanh ồn ào vậy quanh bọn họ, Hàn Mai Mai biết lúc này không thể phát hỏa.
Anh ta dán vào mặt Hàn Mai Mai, “Tôi thật sự rất hưng phấn. Em có cảm giác được không?” Sau đó dùng hông hích Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai bị lời nói và hành động của anh ta làm cho đơ người, đây tới cùng là ai chơi ai đây hả.
Anh ta dùng đầu lưỡi liếm khẽ vành tai Hàn Mai Mai, dùng giọng trầm thấp nói, “Tôi chờ em ở phòng 1001.” Nói xong liền rời đi.
Hàn Mai mai thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Hân Nghiên chua xót nói, “Jonson không lên đài. Diễm phúc của cậu cũng không ít đó.”
“Tớ chịu không nổi cái loại diễm phúc này.” Hàn Mai Mai bĩu môi.