Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 55 - Phù Dâu

trước
tiếp

Editor: Wioo

Lục Hi Hòa giống như canh thời gian vậy, khi Thẩm Quyến vừa làm xong bữa sáng thì cô ấy đã xuất hiện trên hành lang lầu hai.

“Chào buổi sáng.” Cô ấy chào hỏi với hai người dưới lầu. Tô Dạng Nhiên quay qua nhìn, ngây người, chị chăm sóc da tốt thế!

Thẩm Quyến đặt bữa sáng xuống, nhìn chị, “Chào buổi sáng, chị đói chưa, xuống ăn sáng đi.”

Tô Dạng Nhiên hồi hồn, nhìn Lục Hi Hòa cười, “Chị, da chị đẹp quá.”

Phụ nữ đều thích nghe những câu thế này, Lục Hi Hòa cũng không ngoại lệ, khóe miệng cô ấy lập tức cong lên, đưa tay sờ sờ gò má, “Có thật không?”

“Đương nhiên rồi, da mặt chị đẹp thật.” Cô tuyệt đối không nói dối.

Lục Hi Hòa đi tới đưa tay nhéo gò má Tô Dạng Nhiên, “Vậy lần sau chị dẫn em đi spa nhé, làm xong đã lắm.”

“Có được không ạ?”

“Được chứ.” Lục Hi Hòa cười.

Là điểm đặc biệt của phái nữ, bàn tới việc dưỡng da là nói không hết chuyện, Thẩm Quyến nhìn hai người, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, “Ăn cơm trước thôi, nếu không nguội mất.”

Tuyết rơi cả đêm cũng hết, hai người ăn trưa xong rồi về.

Thời gian qua rất nhanh, tuyết đọng đã bắt đầu tan ra, người ta nói tuyết tan trời ấm, thời tiết cũng không giá rét như trước nữa, gần tới ngày cưới của Mạnh Điềm, Mục Cầm trở về trước hôn lễ mấy ngày, sau khi trở về điều đầu tiên làm là rủ rê hẹn nhau đi ăn chung.

Mạnh Điềm nhúng miếng thịt bò rồi bỏ vào dĩa của Mục Cầm, nói: “Nếu cậu mà về trễ chút nữa là tớ tới Nam Lĩnh tìm giết cậu rồi.”

Mục Cầm cười, “Còn nếu tớ không về thì sao?”

Tô Dạng Nhiên: “Thì khỏi về nữa.”

Mục Cầm trầm mặc một hồi, lúc sau lúc mới lên tiếng, “Ừ.”

“Chuyện ở đó sắp xếp xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Mạnh Điềm hỏi một câu: “Cậu về thì ở đó chỉ còn hai giáo viên thôi hả?”

Nói tới đây, khuôn mặt Mục Cầm vẫn ung dung, “Trường học đã tuyển thêm được mấy người rồi.”

“Có thêm giáo viên? Có người chịu tới đó dạy học tình nguyện?” Mạnh Điềm kinh ngạc.

“Không tính là tình nguyện.”

Tô Dạng Nhiên: “Nghĩa là sao?”

“Bọn họ đều là người ở Nam Lĩnh lên thành phố học, sau khi tốt nghiệp thì trở về quê hương.”

Người trẻ đi ra ngoài vì muốn phát triển tốt, trên căn bản sẽ ở lại thành phố lớn, bọn họ đồng ý buông bỏ tiền đồ rạng rỡ của mình rồi về quê, điều này làm cho Mạnh Điềm kinh ngạc hỏi: “Bọn họ tự nguyện?”

Mục Cầm cười, “Không phải tự nguyện chẳng lẽ còn có người uy hiếp bọn họ hả?”

Mục Cầm nói xong Mạnh Điềm cũng cười, đúng nhỉ, trí tưởng tượng của mình có vẻ phong phú quá, “Dù thế nào thì trường học vẫn duy trì hoạt động, có giáo viên rồi thì cậu cứ yên tâm đi.”

Mục Cầm gật đầu, “Ừ.”

Sau khi cơm nước xong ba người đi tới cửa hàng bách hóa, bởi vì lúc trước Mục Cầm chưa về nên trang phục của dâu phụ chưa tính, mục đích hôm nay tụ họp chính là để mua quần áo, vào tiệm xong Mạnh Điềm lập tức lựa mấy bộ đẹp nhất để hai người thử.

“Các cậu nhìn xem thích cái nào. Nếu không thích thì chúng ta lại đi chỗ khác.”

Mấy bộ này đều theo phong cách váy xòe dài sexy, lộ vai ôm eo, thậm chí còn không thua gì áo cưới của Mạnh Điềm, Tô Dạng Nhiên chọc ghẹo cô ấy, “Cậu để dâu phụ mặc đẹp vậy không sợ mình bị lấn át à?”

Mạnh Điềm sững sốt, lấn át?

Chuyện mà dâu phụ mặc đẹp hơn cô dâu Mạnh Điềm chưa hề nghĩ tới, hơn nữa bạn mình đứa nào cũng đẹp, có ăn mặc đơn giản cũng không che giấu được vẻ đẹp của mấy cậu ấy, hơn nữa đây là lần duy nhất trong đời này bạn bè làm dâu phụ, cô ấy muốn bạn mình đẹp mắt, mặc lễ phục sao cho phải nổi bật, cố ấy muốn hai người trở thành cặp dâu phụ đẹp nhất.

“Cậu nói gì thế, tính tớ thế nào cậu còn chưa biết sao?” Mạnh Điềm lườm hai người bạn, “Hơn nữa, tớ vô cùng tự tin với giá trị nhan sắc của tớ, đừng nói nhiều nữa, hai cậu mau chọn đi.”

Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm nhìn nhau cười. Mục Cầm đi xem thử mấy bộ, đẹp thì đẹp nhưng mà mặc vào có vẻ lạnh đó, “Hình như mặc mấy bộ này không ấm lắm?”

“Tớ cũng lạnh mà các cậu còn muốn ấm? Lạnh cả đám nhé?” Mạnh Điềm lườm cô ấy, lặng lẽ bổ sung một câu, “Được rồi, ở nơi đãi tiệc máy sưởi mở ấm lắm, các cậu không bị chịu lạnh đâu.”

Mắt nhìn của hai người giống nhau, cùng nhìn trúng bộ váy đuôi cá hai dây, điểm độc đáo là sau lưng có khoảng trống hình trái tim, lộ ra gần nửa eo, hai người thay xong Mạnh Điềm nhìn đến ngây người, cô ấy gãi gãi cằm nói: “Tớ có linh cảm các cậu tuyệt đối sẽ trở thành cặp dâu phụ đẹp nhất!”

Tám giờ rưỡi, ba người nói lời tạm biệt lái xe về nhà. Tô Dạng Nhiên vui vẻ, sau khi vào nhà còn hát líu lo, cô gọi Thẩm Quyến nhưng không ai trả lời, ngược lại là tiểu cầu chạy tới, cô xoa đầu nó, “Ba con đâu?”

Tiểu cầu kêu một tiếng. Tô Dạng Nhiên thay giày xách túi đi tới phòng ngủ, vừa vào đã nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, ra là anh đang tắm, cô tiện tay đặt túi qua một bên rồi đi ra phòng khách.

Thẩm Quyến tắm xong, vừa ra tới đã thấy cái túi trên ghế salon, anh vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, quả nhiên thấy Tô Dạng Nhiên ôm tiểu cầu ngồi ngoài ghế salon xem tivi.

Tô Dạng Nhiên nghe tiếng thì nhìn qua, “Anh tắm xong rồi à?”

“Ừ, em vừa về hả?”

“Cũng một lúc rồi, em gọi anh nhưng anh không nghe thấy.”

Tô Dạng Nhiên vỗ cái đầu của tiểu cầu đang đặt trên chân mình sau đó đứng lên, “Em cũng đi tắm đây, hôm nay mệt chết được.”

Cô đi tới cạnh muốn ôm anh nhưng thấy anh đã thay quần áo ngủ nên thôi, Thẩm Quyến đi theo sau lưng cô, “Hôm nay em làm gì đấy?”

“Cũng không làm gì cả, chỉ tám chuyện, ăn cơm rồi mua quần áo cho dâu phụ thôi.”

“Vậy cái túi kia chứa đồ của dâu phụ hả?”

Tô Dạng Nhiên gật đầu, “Ừm.”

“Quần áo thế nào?”

Tô Dạng Nhiên cầm quần áo ngủ, chợt xoay người lại, nghiêng đầu cười một tiếng, nghịch ngợm nói: “Đẹp lắm.”

Thẩm Quyến nhấp môi, đưa tay cầm cổ tay cô kéo người vào trong ngực, ôm chặt, “Mặc cho anh nhìn thử đi.”

Tô Dạng Nhiên đưa tay chọt ngực anh, “Chờ tới ngày Mạnh Điềm kết hôn rồi anh sẽ thấy.”

“Bây giờ.”

Tô Dạng Nhiên nhướng mày, “Sao bác sĩ Thẩm lại gấp rút thế.”

“Anh muốn nhìn thử.”

“Không được, phải giữ cảm giác thần bí, nếu không mất ý nghĩa hết.”

“Nhưng tại em làm anh tò mò, không xem không ngủ được.”

Tô Dạng Nhiên bật cười, cô tựa trán vào bả vai anh, “Anh thật là bày chuyện.”

“Vậy rốt cuộc em có mặc hay không?”

Đôi mắt Tô Dạng Nhiên ánh lên nụ cười, cô đã quyết định tới ngày Mạnh Điềm kết hôn mới mặc cho anh nhìn, vì vậy cô đưa tay đẩy anh ra, nhét túi đồ vào sâu dưới đáy tủ quần áo, “Không mặc đâu, còn có mấy ngày nữa thôi mà, anh chờ đi, anh mà dám nhìn lén là sau này em không chơi với anh nữa đâu nha, không nói nữa, em đi tắm đây, lát nữa giúp em xoa bóp.”

Thẩm Quyến khoanh hai tay, “Lát nữa nói sau.”

Tô Dạng Nhiên nhìn anh nhún nhún vai, cuối cùng anh vẫn sẽ ngoan ngoãn đấm bóp cho cô thôi.

Thẩm Quyến nhìn cô đi vào phòng tắm, ánh mắt chiếu thẳng vào tủ quần áo, trong đầu còn chưa nghĩ gì thì giọng nói của Tô Dạng Nhiên đã truyền ra, “Nếu anh có thể chấp nhận hậu quả thì cứ nhìn trộm thoải mái.”

Thẩm Quyến: “…”

Bởi vì Tô Dạng Nhiên là dâu phụ cho nên tối hôm trước cô và Mục Cầm phải đến phụ Mạnh Điềm chuẩn bị, khi cô đang định ra khỏi nhà thì bị Thẩm Quyến cản lại, “Quần áo nào chưa mặc đâu cho anh nhìn thử.”

Tô Dạng Nhiên mỉm cười, “Sáng ngày mai anh tới đón dâu là thấy rồi.”

Thẩm Quyến im lặng, dùng cặp mắt hết sức thâm thúy nhìn cô, một lát sau anh mới lên tiếng, “Lộ tay lộ chân không cho mặc.”

Cô ngạc nhiên một giây ngay sau đó bật cười, “Anh nói kệ anh.”

Ánh mắt Thẩm Quyến bỗng nhiên nguy hiểm, “Lời anh nói mà còn mặc kệ thì em định nghe lời ai?”

Tô Dạng Nhiên không sợ, trưng khuôn mặt đầy vô tội nhìn anh, “Em chỉ nghe lời chồng em.”

Thẩm Quyến giơ tay lên vỗ xuống đầu cô, lực không lớn, “Em có tin anh dạy dỗ em ngay bây giờ không?”

Tô Dạng Nhiên, “Anh nhây nữa là trễ đó, có định cho em đi hay không?”

Thẩm Quyến không nói lời nào. Tô Dạng Nhiên bị bộ dạng của anh chọc tức cười, tại sao cô lại cảm thấy bác sĩ Thẩm hơi đáng yêu nhỉ?

“Vậy anh có định đưa em đi không?”

“Em tự đi đi.”

Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, cầm chìa khóa quay đầu đi ra ngoài, vừa quay đi cổ tay đã bị anh nắm lấy lôi trở lại, giây tiếp theo môi bị anh cắn, không phải hôn, là cắn!

Tô Dạng Nhiên bị cắn đau, cô đưa tay vỗ lưng anh, nói hàm hồ không rõ: “Đau… Đau…”

Nghe cô nói xong anh mới hơi buông lỏng, kéo ra một khoảng nhỏ, Tô Dạng Nhiên đang định mở miệng mắng nhưng bị anh biết được ý đồ, lần nữa chặn lại, hòa quyện vào nhau, lần này không cắn nữa mà là hung ác mút vào, dây dưa thật chặt, không chút kiêng kỵ.

Tô Dạng Nhiên cảm thấy không phải anh đang hôn mà là nhân cơ hội trả thù! Tô Dạng Nhiên thở hào hển, tròng mắt dập dờn ánh nước, sắc mặt đỏ ửng, “Em phải đi thật.”

Hai người ôm nhau thật chặt, trán cụng trán, “Đi thôi, anh đưa em đi.”

“Ừ.”

Thẩm Quyến đưa cô đến cửa, cô vừa cầm quần áo vừa cởi dây an toàn, “Anh về đi, ngày mai gặp nhé.”

“Ừ, ngày mai gặp.”

Thẩm Quyến nhìn Tô Dạng Nhiên đi vào rồi mới lái xe đi.

– ———–

Chưa tới bốn giờ sáng ngày hôm sau Mạnh Điềm đã bị thợ trang điểm kéo ra khỏi giường, hai người bọn họ là dâu phụ đương nhiên cũng dậy chung, ba người dậy sớm không ngủ đủ, ngáp cả buổi, một người thợ trang điểm khác chuẩn bị giúp hai người trang điểm thì bị Tô Dạng Nhiên từ chối.

“Không cần đâu ạ, tự em làm được.” Cô không quen để người khác giúp mình trang điểm.

Nghe cô nói vậy thì thợ trang điểm cũng không miễn cưỡng, cô ấy nhìn Mục Cầm, Mục Cầm khẽ mỉm cười, “Em cũng vậy.”

Mạnh Điềm nhìn hai người bọn họ, “Mấy cậu nói xem có khi nào lúc đàn trai tới tớ ngủ quên mất không?”

“Không biết, chắc là tí nữa cậu lại hưng phấn thôi.”

“Cũng có thể.”

Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm tự trang điểm, chừng mười phút là tóc và mặt đã làm xong, Mạnh Điềm là cô dâu nên phải làm rườm rà đủ thứ, vừa trang điểm vừa làm tóc mất hai tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.