Ôn Nhu Nhất Đao

Chương 17 - Kỳ Tích

trước
tiếp

Đàm phán hiệp hai cũng đã kết thúc.

Địch Phi Kinh không hề kinh ngạc.

Y ngước mắt lên, đôi mắt trong veo khiến cho hàng lông mày như dao nhướng lên đến tận Thái Dương, lẳng lặng nhìn Tô Mộng Chẩm, lẳng lặng đợi Tô Mộng Chẩm ho xong.

Bởi vì cổ của y cúi xuống, cho nên cặp mắt phải ngước lên mới thấy được Tô Mộng Chẩm. Con ngươi của y tập trung phía trên mắt, đến nỗi hai góc mắt trái phải đều xuất hiện màu lam, rất minh mẫn, chăm chú, hơn nữa còn dễ nhìn.

Y giống như đã đoán trước Tô Mộng Chẩm sẽ nói những lời này.

Người giật mình lại là Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.

Tô Mộng Chẩm vừa lên tiếng đã muốn thiên hạ đệ nhất đường phải đầu hàng.

Y đã ho xong.

Rất ít người đủ nhẫn tâm để nghe y ho xong.

Bệnh của y có lẽ không phải quá nghiêm trọng, nhưng lúc ho, mỗi bộ phận trên người đều như đang biến dạng, âm thanh khàn khàn như sắp đứt ngang, dạ dày co giật như bị người dùng kìm sắt kẹp lấy, toàn thân đều cong lại, tâm tạng như bị đâm vào đang chảy máu, ánh mắt tràn đầy tơ máu, mấy đường gân xanh trên mặt đồng loạt phập phồng, huyệt Thái Dương nhấp nhô, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo, cả ngón tay cũng co giật. Y ho đến mức hai chân đều nhón lên không thể đứng vững, giống như cả phổi cũng muốn ho ra ngoài, gan cũng vỡ thành từng mảnh.

Thật vất vả mới đợi đến lúc y ho xong.

Y vừa ho xong liền cẩn thận gấp khăn trắng lại, nhét vào trong vạt áo như đang cất một xấp ngân phiếu ngàn vạn lượng.

Sau đó y hỏi:

– Ngươi có ý kiến gì không?

Y vừa nói ra vấn đề này, cũng chính là đàm phán hiệp ba đã bắt đầu.

Trên thế gian có rất nhiều cuộc đàm phán không thể gấp rút được. Kẻ nào gấp chính là tỏ rõ kẻ đó không nắm chắc mười phần, thiếu sự kiên nhẫn.

Kẻ thiếu kiên nhẫn trước giờ đều bị thiệt thòi.

Ý nghĩa của đàm phán vốn là không để bị thiệt thòi, hoặc chỉ thiệt thòi một chút, thậm chí là muốn đối phương phải chịu thiệt, cho nên càng phải giữ bình tĩnh.

– Vì sao không phải là Kim Phong Tế Vũ lâu đầu hàng Lục Phân Bán đường?

Địch Phi Kinh hỏi lại.

Y hỏi rất bình thản, không hề hành động theo cảm tình, giống như đang thảo luận một chuyện bên ngoài chẳng liên quan gì đến bọn họ.

– Bởi vì cục diện đã rất rõ ràng. Bàng tướng quân vốn ủng hộ các ngươi, hiện giờ đã quay sang ủng hộ chúng ta. Di ngự sử vốn là chỗ dựa của các ngươi, hiện tại cũng ở trước mặt hoàng thượng tố cáo các ngươi. Lôi Tổn ba lần cầu kiến tướng gia đều bị từ chối. Tình thế này chẳng lẽ hắn còn không nhìn ra?

Tô Mộng Chẩm nói không hề lưu tình.

Địch Phi Kinh vẫn gặp biến không kinh, nói:

– Ngươi nói đúng là tình hình thực tế.

– Cho nên các ngươi đã đứng trước viễn cảnh thất bại, nếu không đầu hàng thì chỉ có binh bại người vong, tự mình chuốc khổ.

Tô Mộng Chẩm không hề nhân nhượng.

Địch Phi Kinh thản nhiên nói:

– Nhưng trong kinh thành, Lục Phân Bán đường vẫn còn bảy vạn đệ tử, bọn họ đều là hán tử thà chết quyết không đầu hàng.

Tô Mộng Chẩm lập tức cắt lời:

– Sai rồi.

– Thứ nhất, các ngươi không có đến bảy vạn đệ tử, cho đến hôm qua chỉ có năm vạn sáu ngàn năm trăm tám mươi hai người. Có điều vào giờ mậu hợi tối hôm qua, tám ngàn bốn trăm sáu mươi ba người tại khu vực đảo Quỳnh Hoa đều đã gia nhập bên ta, cho nên hôm nay các ngươi chỉ còn lại bốn vạn tám ngàn một trăm mười chín người, còn phải trừ đi “Hoa Y Hòa Thượng” vừa mới chết.

Tô Mộng Chẩm không kiên nhẫn nói:

– Thứ hai, trong số bốn vạn tám ngàn một trăm mười tám người còn lại của các ngươi, ít nhất có một nửa vốn không phải là kẻ trung thành gì, một nửa còn lại cũng có hơn bốn phần không chịu được sự uy hiếp dụ dỗ của Kim Phong Tế Vũ lâu, còn lại sáu phần ít nhất có ba phần sẽ không chịu hi sinh vì Lục Phân Bán đường. Số người mà các ngươi thật sự có thể dùng không phải là bảy vạn mà là bảy ngàn, ngươi không cần phóng đại lên như vậy.

Tô Mộng Chẩm đẩy một cánh cửa số hướng đông trên lầu ra, dùng tay chỉ một cái, nói:

– Thứ ba, ngươi hãy tự nhìn đi!

Tại nơi rất xa, từ trên cao nhìn xuống, trong sắc trời mờ mịt vẫn có thể loáng thoáng trông thấy từng hàng binh lính, đầu quấn vải xanh, lưng đeo đại khảm đao, mảnh vải màu đỏ cột trên chuôi đao theo gió phất phơ. Sau lưng là vài hàng người ngựa, phía trước có vật trang trí sáng ngời của võ quan, giơ cao cùng một loại trường thương, chùm tua đỏ trên thương tung bay trông rất nổi bật. Một đội ngũ đông nghịt nhưng lại lặng ngắt như tờ, đứng bất động trong màn mưa.

Quân đội không hề phát động, trên lá cờ phía xa có thêu một chữ “Đao”.

Địch Phi Kinh chậm rãi đứng dậy, đi đến gần cửa sổ, ngước mắt cố gắng nhìn về phía xa một lúc, sau đó nói:

– Hóa ra Đao Nam Thần đã dẫn đội “Bát Bì Phong” đến đây.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Các ngươi đã bị bao vây, cho nên Lôi Mị mới không dám tùy tiện phát động.

Địch Phi Kinh nói:

– Đáng tiếc các ngươi cũng không dám thật sự hạ lệnh tấn công, bởi vì chuyện lớn như vậy, dùng đến đến cả thực lực của binh bộ, nếu gây náo loạn e rằng tướng gia và tiểu hầu gia sẽ không vui.

Y dừng một chút mới nói tiếp:

– Trừ khi là chúng ta phát động trước, Nam Thần thần mới có thể mượn cớ bình loạn, quét sạch phe đối lập.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Ngươi nói rất đúng, cho nên các ngươi cũng sẽ không tùy tiện phát động. Có điều chúng ta nắm giữ hai phần quân đội trong kinh thành, đây chính là thực lực, chút thực lực này các ngươi không có.

Địch Phi Kinh lại gật đầu nói:

– Chúng ta không có.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Cho nên các ngươi chỉ có nước đầu hàng.

Địch Phi Kinh nói:

– Cho dù chúng ta đồng ý đầu hàng, Tổng đường chủ nhất định sẽ không đáp ứng.

Tô Mộng Chẩm nhìn thẳng vào y nói:

– Người đã quen làm lão đại đương nhiên sẽ không muốn làm lão nhị, nhưng ngươi thì sao?

Địch Phi Kinh lại không để ý nói:

– Ta đã quen làm lão nhị, đến chỗ nào làm lão nhị cũng không quan trọng, nếu phải làm lão tam hay lão tứ cũng không khác biệt gì nhiều.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Chưa chắc, ngươi còn có thể làm lão đại.

Y chỉnh lại giọng nói một chút:

– Lão đại của Lục Phân Bán đường và lão đại của Kim Phong Tế Vũ lâu có thể cùng tồn tại, chỉ cần người phụ trách của Lục Phân Bán đường chịu làm việc cho Kim Phong Tế Vũ lâu.

Khóe miệng Địch Phi Kinh khẽ nhếch lên, xem như mỉm cười:

– Đáng tiếc trước giờ ta đã quen làm việc cho Lôi Tổn.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Lôi Tổn già rồi, hắn không làm được nữa, ngươi không cần làm việc cho hắn, ngươi nên làm việc cho mình.

Địch Phi Kinh dường như ngẩn ra.

Tô Mộng Chẩm nói ngay:

– Làm lão nhị bảy tám năm, bây giờ lại làm lão đại cũng là một chuyện thú vị.

Địch Phi Kinh khẽ thở dài một tiếng, nhẹ đến mức gần như người ta không nghe được.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Ngươi còn có ý kiến gì?

Địch Phi Kinh ngước mắt tập trung, một lúc sau mới nói:

– Ta không có, nhưng Tổng đường chủ sẽ có ý kiến của y.

Con ngươi Tô Mộng Chẩm đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nói:

– Ngươi muốn hỏi ý kiến của hắn?

Địch Phi Kinh gật đầu.

Ánh mắt Tô Mộng Chẩm lạnh như mũi băng nhọn:

– Ngươi không thể tự quyết định sao?

Địch Phi Kinh nhìn hai tay của mình.

Hai tay của y trắng nõn, thon dài, đốt ngón tay có lực.

– Ta vẫn luôn làm việc cho y, mà y lại quản lý cả Lục Phân Bán đường. Dù sao ta cũng phải hỏi ý kiến của y, sau đó mới nghĩ đến ý kiến của mình.

Tô Mộng Chẩm lại yên lặng.

Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên bắt đầu lo lắng, hắn lo lắng cho Địch Phi Kinh.

Tô Mộng Chẩm chỉ cần rút đao, e rằng Địch Phi Kinh sẽ máu nhuộm đương trường.

Hắn thấy Địch Phi Kinh nho nhã yếu đuối, lại bị tàn tật, thật không muốn thấy y phải chết đi như vậy.

Có điều Tô Mộng Chẩm cũng không ra tay.

Y chỉ lạnh lùng để lại một câu:

– Ba ngày sau, giờ ngọ, cũng ở chỗ này, gọi Lôi Tổn đến, ta muốn nói rõ ràng với hắn. Nếu như hắn không đến, tất cả hậu quả sẽ do hắn gánh chịu.

Tô Mộng Chẩm nói xong liền rời đi, cũng không nhìn Địch Phi Kinh một cái.

Ba hiệp đàm phán đã kết thúc.

Tô Mộng Chẩm xoay người đi xuống lầu.

Y bỗng nhiên rời đi, Vương Tiểu Thạch cũng bất giác theo sau. Bạch Sầu Phi vốn định kháng cự, nhưng nơi này thật sự không có chỗ của y, cũng đành theo Tô Mộng Chẩm rời đi.

Tô Mộng Chẩm vốn có loại lực lượng lôi kéo người khác này.

Mặc dù bản thân y giống như đã bị bệnh tật làm mất hết lực lượng, lực lượng của sinh mạng.

Tô Mộng Chẩm xuống lầu, Địch Phi Kinh cũng không nhúc nhích.

Một lúc sau, y phát hiện những chiếc dù xanh lục trên đường bắt đầu tản đi.

Lại đợi thêm một lát, đội người ngựa xa xa cũng lặng lẽ rút lui.

Địch Phi Kinh bình thản giống như một tú tài đang thưởng thức cảnh mưa muốn làm thơ.

Sau đó y nghe được phía xa vang lên vài tiếng còi lúc dài lúc ngắn, dường như còn có người đang rung trống nhỏ rao bán hàng.

Địch Phi Kinh lúc này mới nói:

– Kỳ quái.

Y nói hai chữ, có điều lại không phải là tự nói.

Giống như đang nói chuyện với người nào khác.

Nhưng trong lầu hiện giờ chỉ có một mình y, y đang nói chuyện với ai?

Khi y nói hai chữ “kỳ quái”, chợt có người cũng nói một câu:

– Ngươi thấy kỳ quái chỗ nào?

Một người từ nóc nhà “đi” xuống.

Y cũng không dùng thân pháp gì, chỉ là mở cửa số trên nóc nhà đi xuống. Vách ngăn giữa nóc nhà và lầu hai không có thang, nhưng y lại đi xuống một cách bình ổn như vậy.

Người này mặc áo bào xám có tay áo rộng, tay trái khép lại trong vạt áo. Lúc y đi xuống, Địch Phi Kinh bỗng nhiên cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày mưa u ám, một ngày mưa tối tăm bức người.

Trận mưa này còn không biết kéo dài bao lâu.

Mùa mưa qua đi, lại có tuyết rơi.

Lúc tuyết rơi, không biết phải qua bao lâu mới nhìn thấy ánh mặt trời.

Những điều này chỉ lướt qua trong lòng y, ngoài miệng lại nói:

– Tổng đường chủ đợi lâu rồi.

Lão già kia cười nói:

– Lão nhị, ngươi cũng mệt rồi, rửa tay với mắt trước đi!

Lão vừa dứt lời liền có hai thiếu nữ xinh đẹp nâng thau bạc đựng nước và khăn mặt trắng tinh đi đến, cẩn thận đặt lên bàn bên cạnh Địch Phi Kinh.

Địch Phi Kinh cười cười.

Y thật sự múc nước rửa mắt, sau đó dùng khăn lông trắng thấm nước, vắt khô một nửa thoa lên mặt. Một lát sau y mới gỡ khăn mặt xuống, lại ngâm vào trong nước, sau đó lại đổi một chiếc thau bạc khác, nhúng hai tay vào bên trong. Một hồi lâu y mới chậm rãi rửa tay, rửa rất xuất thần, rất dụng tâm, rất cẩn thận .

Lão già dựa vào cửa sổ nhìn về phía xa, chùm râu thưa thớt dưới cằm khẽ động. Trong mưa có cơn gió thoảng qua, tay áo của lão cũng khẽ phất phơ lay động.

Địch Phi Kinh rất kiên nhẫn rửa kỹ mắt và tay, lông mi vẫn còn lấm tấm bọt nước, hai tay lại lau rất sạch sẽ, không để lại một giọt nào nơi kẽ tay.

Lão già cũng rất kiên nhẫn chờ y hoàn thành những chuyện này.

Lão đã lớn tuổi, biết rằng tất cả thành công đều phải nhẫn nại. Lúc trẻ lão còn nóng nảy hơn so với người khác, vì vậy mới xông pha thiên hạ. Thiên hạ có thể xông pha bằng sự bốc đồng, nhưng muốn giữ được thiên hạ lại không thể dựa vào bốc đồng mà cần dựa vào nhẫn nại.

Cho nên lão có thể nhẫn nại hơn nhiều so với người khác.

Mỗi khi muốn dùng người, lão càng có thể nhẫn nại, nhất là khi người cần dùng là một nhân tài, càng phải kiên nhẫn chờ đợi hơn.

Lão biết có rất nhiều chuyện không thể nóng vội được, thậm chí có một số việc càng nóng vội thì càng không thể thành công. Cho nên lão giống như một thợ săn, một ngư dân, sắp đặt cạm bẫy và quăng lưới, sau đó lui sang một bên nghỉ ngơi dưỡng sức, tĩnh tâm chờ đợi.

Nhẫn nại có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất có thể nhìn rõ tình thế, điều chỉnh bước đi, tăng cường cho mình, biến yếu thành mạnh.

Một người không biết nhẫn nại thì không thể thành đại sự, chỉ có thể thành công nhỏ nghiệp nhỏ.

Lục Phân Bán đường hôm nay đương nhiên không phải là thành tựu nho nhỏ.

Lão đặc biệt có thể nhẫn nại với Địch Phi Kinh, bởi vì Địch Phi Kinh là nhân tài trong nhân tài.

Địch Phi Kinh có hai sở trường lớn, sở trường của y trong kinh thành là đệ nhất, tuyệt đối không người nào qua được.

Đó là đôi tay và đôi mắt của Địch Phi Kinh.

Cho nên y phải đặc biệt bảo dưỡng đôi tay này, bảo vệ đôi mắt này. Lôi Tổn hiểu rõ điều đó.

Hôm nay lão khổ tâm chuẩn bị, hao tâm tổn trí bày ra thế trận giằng co này, là vì muốn cho Địch Phi Kinh và Tô Mộng Chẩm gặp mặt. Cuộc gặp mặt này là để đàm phán một trận, kết quả ra sao không quan trọng, quan trọng là kết luận do Địch Phi Kinh nhìn ra. Đây là sức quan sát, nếu như giỏi vận dụng, nó tuyệt đối còn đáng giá hơn so với tài phú.

Sau khi Tô Mộng Chẩm rời đi, Địch Phi Kinh chỉ nói hai chữ “kỳ quái”.

Vì sao Kỳ quái ?

Chuyện gì kỳ quái?

Lôi Tổn không vội vàng, bởi vì lão biết Địch Phi Kinh nhất định sẽ nói với lão. Bất cứ ai nói chuyện có phân lượng như Địch Phi Kinh, phán đoán chính xác như hắn, đều có quyền giữ lại một gút thắt, khi cao hứng mới nói ra.

Địch Phi Kinh cuối cùng lên tiếng:

– Kỳ quái, Tô Mộng Chẩm sao phải vội vàng như vậy?

Lôi Tổn cẩn thận hỏi:

– Ngươi muốn nói hắn nóng lòng phân cao thấp với chúng ta?

Địch Phi Kinh khẽ nhíu mắt, cúi thấp đầu nhìn đôi trắng nõn của y, sau đó nói:

– Hắn vốn không cần vội vàng như vậy, bởi vì tình thế đang ngày càng có lợi với hắn.

Lôi Tổn không đáp, lão đang chờ Địch Phi Kinh nói tiếp.

Lão biết Địch Phi Kinh nhất định sẽ nói tiếp.

Cho dù Địch Phi Kinh không cần phải báo cáo kết quả quan sát với cấp trên, y cũng nhất định sẽ nói ra. Bởi vì một người có cách nhìn đặc biệt, ý kiến đặc sắc, luôn hi vọng sẽ có người biết thưởng thức, có người biết lắng nghe.

Lôi Tổn không nghi ngờ là một người thưởng thức, người lắng nghe chăm chú và cao cấp nhất.

Địch Phi Kinh quả nhiên nói tiếp.

– Một người vội vàng muốn giải quyết tất cả như vậy, nhất định có chuyện gì khiến cho hắn không thể đợi được, đó là nổi khổ của hắn. Nỗi khổ của một người rất có thể chính là nhược điểm của hắn.

Y nói đến đây bỗng ngừng lại. Lôi Tổn lập tức tiếp lời:

– Tìm được nhược điểm của hắn thì có thể tìm ra phương pháp đánh bại hắn.

Địch Phi Kinh lập tức đáp:

– Đúng.

Lôi Tổn nói:

– Nhưng nổi khổ của hắn là gì?

Trên mặt Địch Phi Kinh xuất hiện vẻ mê hoặc:

– Chúng ta không biết, chỉ có thể đoán…

Lôi Tổn thăm dò nói:

– Thân thể của hắn…

Đây chính là mục đích chủ yếu mà lão muốn Địch Phi Kinh và Tô Mộng Chẩm gặp mặt. Chỉ Địch Phi Kinh mới có thể nhìn ra được Tô Mộng Chẩm thật sự có bệnh hay không? Bệnh như thế nào? Là loại bệnh gì?

Tô Mộng Chẩm là một kẻ không dễ đánh bại, y gần như không có sơ hở nào, kẻ địch cũng tìm không ra điểm yếu của y.

Nhưng mỗi người đều có điểm yếu, chỉ là cao thủ có thể che giấu điểm yếu của mình, hơn nữa còn biết cách biến điểm yếu thành điểm mạnh.

Một người võ công có cao cũng khó tránh khỏi cái chết, thân thể có tốt cũng sợ phải mắc bệnh.

Tô Mộng Chẩm mắc bệnh gì? Nếu người khác không thể đánh đổ y, liệu bệnh tật có thể đánh sụp y hay không?

Đây là tin tức Lôi Tổn muốn biết nhất.

– Hắn là bệnh thật.

Địch Phi Kinh nghiêm túc nói, bởi vì y biết phán đoán tiếp theo của mình đủ để chấn động toàn bộ kinh thành, cả nửa võ lâm:

– Hắn toàn thân trên dưới không chỗ nào là không có bệnh. Hắn ít nhất có ba bốn loại bệnh cho tới bây giờ đều xem như bệnh nan y. Hắn còn có năm sáu loại bệnh trước mắt còn chưa có cả tên. Hắn có thể sống đến bây giờ, chỉ có ba khả năng.

Y suy nghĩ tường tận nói:

– Một là công lực của hắn rất cao, có thể khắc chế bệnh tật bùng phát. Nhưng dù công lực có cao đến đâu, cũng khó trường kỳ áp chế bệnh tật chuyển biến xấu.

Ánh mắt của y lại ngước lên. Lôi Tổn lẳng lặng chờ y nói tiếp. Trên mặt lão không có phấn khởi, cũng không giận dữ, chỉ là chuyên tâm, thậm chí gần như không có biểu tình. Đây là biểu tình mà Địch Phi Kinh “sợ” nhất, bởi vì với “biểu tình” này không ai có thể nhìn ra đối phương thật sự nghĩ gì.

– Hai là trong cơ thể hắn bảy tám chứng bệnh khắc chế lẫn nhau, nhất thời không phát tác được.

– Khả năng thứ ba thì sao?

Lôi Tổn hỏi.

– Kỳ tích.

Địch Phi Kinh đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.