Dương Mỹ nhếch miệng cười, cô ta đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt: “Anh ngạc nhiên lắm hả? ”
Thiên Quốc Tùng tức giật, hai tay nắm quyền anh quát lớn: “Sao lại là cô? Sao cô lại ra tay với cô ấy? ”
Mọi người từ trong căn nhà mùi sặc xăng kia thì thấy hai người nên chỉ dừng lại đứng phía xa nhìn về hướng họ.
Dương Mỹ gật đầu, cô mím chặt môi, nước mắt cứ rơi lã chã, dường như đã kìm nén rất lâu: “Tôi tại sao? Anh còn hỏi tôi là tại sao? Tại anh đó, chính anh đã khiến cuộc sống cỉa tôi trở nên tệ hại như bây giờ! Chính anh….” – Dương Mỹ ôm mặt khóc òa lên, từ lúc chia tay anh cô sống như chết, ngày ngày nhốt mình trong bóng tối. Chỉ có duy nhất một người ở bên cạnh cô là Hải – anh luôn bên cạnh giúp đỡ cô. Và đến ngày hôm nay cô mới có cơ hội trả thù… Nhưng nó lại thất bại, cô lại phải đối mặt với anh…
(Hải là người lái chiếc xe rượt theo Thiên Quốc Tùng)
“Chẳng phải tôi và cô đã nói rõ ràng rồi sao? Tôi không có một chút tình cảm nào với cô. Cô cũng đến với tôi chỉ vì tiền, hai chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi. ” – Thiên Quốc Tùng nói, ánh mắt anh kiên quyết, anh thật sự muốn chấm dứt nó ngay bây giờ. Mọi chuyện đã đi quá xa…
“Lợi dụng…? Hâhaha…đúng tôi với anh chỉ là lợi dụng. Nhưng đó chỉ là ban đầu, dần dần tôi nhận ra tôi yêu anh, rất yêu anh..yêu đến điên luôn rồi…vì anh tôi có thể làm bất cứ điều gì, kể cả lúc tôi nhận ra anh cũng đang lợi dụng tôi, tôi vẫn chấp nhận ở bên anh…cho đến khi Dĩ Lộ đến, cô ta đã cướp anh khỏi tôi! ” – Dương Mỹ gào lên
Dĩ Lộ từ xa nhìn về phía hai người cô cảm thấy như mình có lỗi, mình là người thứ ba xen vào cuộc sống của họ. Hai mắt dưng dưng, Tiểu Hà bên cạnh vòng tay ôm lấy cô, một tay vỗ vỗ an ủi…
Thiên Quốc Tùng im lặng, anh không hề biết chuyện anh làm gây ảnh hưởng đến Dương Mỹ như vậy, anh cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ quay lại trong sự thù hằn như vậy…
Dương Mỹ cười ngây ngốc: “Anh nói đi…anh câm rồi hả? Anh mau trả lời tôi, tại ai, tại ai hả…” – Cô cứ thế khóc nấc, gương mặt sắc xảo bây giờ trở nên bi lụy, không có sức sống
Ngay lúc này Hải lái xe đến, anh ta vội vàng xuống xe, chạy về phía hai người, không chần chừ anh ta vung tay đấm Thiên Quốc Tùng. Tất cả mọi người chạy lại đến, Thiên Quốc Tùng đưa tay lên để mọi người dừng lại. Hoắc Tư Vĩ hiểu ý liền cản mọi người: “Đây là chuyện của cậu ấy, để cậu ấy giải quyết.”
“Thằng chó này! ” – Hải giơ tay định đánh Thiên Quốc Tùng thì Dương Mỹ ngăn trước mặt: “Anh không được đánh anh ta, không được đánh anh ta…” – Cô vừa nói vừa khóc nấc
Hải nhau mày: “Tại sao? Chẳng phải em đến đây là để trả thù sao? Anh ta làm em đau khổ như vậy…”
Dương Mỹ liền ngắt lời: “Vì em yêu anh ta, tại em quá ngốc nghếch…”
Hải gào lên, gân nổi lên khiến gương mặt Hải trông thật đáng sợ: “Còn anh thì sao? Anh yêu em, sao em không đáp lại nó? Còn thứ tình cảm lợi dụng kia em lại trao tất cả? Dương Mỹ để anh trả thù cho em, để anh…”
Dương Mỹ lắc đầu, Hải rút từ trong người ra một con dao, lúc này mọi người hoang mang cảnh sát không thể không cản, tất cả đều chạy vào nhưng không kịp Hải giơ tay đẩy Dương Mỹ ra một tay đâm thẳng, mũi dao vào trong rồi ra ngoài để lại nơi vết thương máu tươi… Cảnh sát chỉ kịp đạp con dao ra khỏi tay Hải và giữ anh ta cùng Dương Mỹ lại.
Mọi người đứng hình, mắt Thiên Quốc Tùng toàn là hình ảnh máu tươi chảy ra không ngớt, giọt nước mắt rơi xuống gương mặt xinh xắn: “Dĩ Lộ….” – Anh gào lên trong đau đớn.
Tiểu Hà khóc nấc chạy đến bên Dĩ Lộ: “Dĩ Lộ, cậu cố lên, cố lên mọi người sẽ cứu cậu. Dĩ Lộ cậu đừng bỏ mình, đừng bỏ mình….” – Hoắc Tư Vĩ phía sau giữ lấy vai Tiểu Hà như muốn cô chấn tĩnh
Dĩ Lộ nở nụ cười tươi, một tay giữ tay Tiểu Hà, một tay đưa lên gương mặt thanh tuấn của người cô yêu: “Em…em rất yêu anh… Cảm ơn anh vì đã…đã…chăm sóc em… À..giúp em chăm sóc Bê – Tô, nó rất thích ăn xúc xích..”
“Anh hứa… Đừng bỏ anh lại, anh yêu em…..” – nước mắt anh cứ thế trào ra không ngớt, lần đầu tiên anh khóc vì một cô gái, cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất….
“Hoắc Tổng…anh nhớ…chăm sóc…tốt cho Tiểu Hà…cô ấy không thích ăn cay…” – Dĩ Lộ cố gắng nhìn Tiểu Hà rồi ngất lịm đi…
“Không, Dĩ Lộ em mau tỉnh lại đi…Mau tỉnh lại nhìn anh…” – Thiên Quốc Tùng hốt hoảng bế cô lên xe cứu thương Phong gọi vừa đến. Mọi người mau chóng đến bệnh viện, đội cảnh sát trở về trụ sở.
Thiên Quốc Tùng, Dĩ Lộ, Hoắc Tư Vĩ, Mộc Lan cả thư ký Tổng tất cả đều sốt ruốt, Thiên Quốc Tùng chạy theo chiếc xe thương đến phòng cấp cứu: “Dĩ Lộ em phải kiên cường lên, anh đợi em, anh còn chưa nói lời cầu hôn em, mình còn chưa đi phượt cùng nhau…em phải kiên cường lên…” – Thiên Quốc Tùng cứ nói mãi, anh nói rất nhiều, anh không biết tại sao nhưng lúc này anh thực sự như rối tung lên, tim anh cứ thắt lại đau nhói…
“Cảm phiền gia đinhf ra ngoài chúng tôi tiến hành phẫu thuật.”
Anh đứng bên ngoài nhưng không sao yên được. Mọi người ngồi đợi cũng lo lắng không nguôi. Tiểu Hà gương mặt tái nhợt lại, cô thờ thẫn, Hoắc Tư Vĩ để cô tựa đầu vào vai tay vỗ vỗ giúp cô chấn an…
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, suốt 12 tiếng cánh cửa phòng vẫn không được mở… mọi người thay phiên nhau ra vào riêng chỉ còn ba người vẫn ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật…
Đèn phòng đã tắt, cánh cửa phòng mở ra bác sĩ trung tuổi – người nhiều kinh nghiệm nhất ở đây bước ra, gương mặt rầu rĩ nhìn Thiên Quốc Tùng cúi đầu: “Xin lỗi gia đình chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân không qua khỏi… Thành thật chia buồn cùng gia đình…”
______________
Chuyện gì đây… T.T
_Ngooc _