Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 132 - Chương 132

trước
tiếp

Bị anh giày vò như vậy, cuối cùng An Cửu cũng tỉnh lại, hai tay nâng đầu anh đẩy ra khỏi người mình rồi thở hổn hển, sau đó cô vẫn giữ tư thế nâng đầu anh, nét mặt ngẩn ngơ hỏi, “Phó Thần Thương?”

“Chứ em cho là ai?” Anh tức giận nhìn cô chăm chú, hơi thở nóng rực của anh gần như thiêu cháy làn da cô.

An Cửu trừng mắt nhìn anh, tay cô vừa buông lỏng, anh liền nhân cơ hội tiến lại gần cúi người xuống hôn cô mãnh liệt, một bàn tay giữ chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại mạnh mẽ xoa nắn làn da càng ngày càng mềm mại mịn màng của cô……

Trong chớp mắt liền có một vật cứng rắn nóng rực đặt kế bên chân cô sẵn sàng vận động. Nhìn thấy anh sắp mất kiềm chế, An Cửu thức thời im lặng. Cô biết lời cô nói sẽ làm anh kích động, nhưng cô không ngờ sẽ làm anh giận dữ đến như vậy.

An Cửu ngoan ngoãn một cách kỳ lạ nằm ở dưới người anh không hề nhúc nhích, bởi vì cô biết lúc này mà phản kháng lại anh thì không khác gì tự tìm đường chết.

An Cửu nhu thuận nên hai tay cô được tự do, sau đó cô liền vươn tay ra sau lưng anh, vỗ nhẹ từ trên xuống dưới, hơn nữa nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh, lồng ngực vốn đập kịch liệt của Phó Thần Thương thật sự hơi dịu đi, lực nắm chặt eo cô cũng không mạnh như trước nữa.

“Ổn rồi ổn rồi……” Giọng điệu cô như là đang dỗ dành con nít không hiểu chuyện vậy.

“Thậm chí anh còn nổi giận với gấu bông nữa ư? Lại còn giận đến như…… vậy ”

“Anh nghĩ em ngu ngốc à, hy vọng nhìn thấy hình ảnh không đứng đắn của anh và cô gái khác……Em chỉ muốn hiểu rõ trái tim của anh mà thôi, anh không nói gì hết, em đành phải dùng biện pháp của em để tìm hiểu……Ai bảo anh cùng bạn gái cũ hơn nửa đêm còn cô nam quả nữ ở chung một phòng…… Buổi tối trở về em cũng chỉ có thể ôm gấu bông…… Cho dù là anh cố tình muốn chọc giận em thì anh cũng hơi quá đáng rồi……”

Cô thì thầm bên tai anh kể lể liên tục. Nói xong câu cuối thì giọng cô đã ấm ức đến mức khàn tiếng luôn.

Phó Thần Thương dần dần không di chuyển nữa, anh chôn đầu ở cổ của cô không nói một lời, phát hiện bản thân vậy mà bị cô vừa cứng vừa mềm dụ dỗ đến ngoan ngoãn, anh muốn thoát khỏi, nhưng phía sau lưng anh bị bàn tay cô vỗ nhẹ như vậy nên hoàn toàn không thể chuyển động.

Không biết từ lúc nào, cô sớm đã thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.

Ngoài cửa, Phùng Uyển đập cửa ầm ầm, “Có chuyện gì từ từ mà nói! Thần Thần, con đừng hành động thiếu suy nghĩ!”

An Cửu đẩy anh một cái, Phó Thần Thương đang kề cận cô không muốn chuyển động, An Cửu tiếp tục đẩy anh, lúc này Phó Thần Thương mới bất đắc dĩ từ trong chăn đứng dậy mở cửa.

“Mẹ, không có việc gì đâu. Mẹ đi ngủ đi.”

“An Cửu đâu?” Phùng Uyển đẩy anh ra, nghiêng người chen vào.

“Mẹ, con không sao.” Bởi vì mệt mõi, giọng nói của An Cửu mềm dịu khác thường, mắt cũng phím hồng rồi, bình thường lúc này cô đã ngủ mất rồi.

Phùng Uyển nhìn cô đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn dáng vẻ đã biết là mới vừa bị người khi dễ, trong lòng nhất thời liền cả giận.

Bản thân mình đi ra ngoài vụng trộm! Hắn ở đó còn lý luận! Tại sao nổi giận với vợ mình chứ?

“Con đừng để ý đến nó nữa, buổi tối qua ngủ với mẹ, xem ai dám khi dễ con.”

Phó Thần Thương trừng mắt nhìn cô như muốn giết người, An Cửu nhìn thẳng vào mắt anh ngáp một cái, mặc cho Phùng Uyển kéo đi.

Khi đi tới cửa, cổ tay cô bị kéo lại, An Cửu cúi đầu nhìn tay mình bị kéo, nhìn lên thấy sắc mặt Phó Thần Thương xanh mét, sau đó lại nhìn Phùng Uyển một chút.

Phùng Uyển cười lạnh một tiếng, “Cánh cứng cáp rồi, hiện tại ngay cả mẹ cũng không quản được con đúng không?”

Phó Thần Thương sợ nhất giọng nói lạnh nhạt của mẹ mình, xoa xoa trán, nhéo khẽ tay An Cửu cảnh cáo, sau đó mới buông ra.

An Cửu hiển nhiên không quan tâm cảnh cáo của anh, vui sướng khoác khuỷu tay Phùng Uyển đi ra.

Tống An Cửu…… Em gan to rồi ha! Bây giờ còn học được tìm giúp đỡ từ bên ngoài rồi! Một người, hai người, ba người bên cạnh tất cả đều ngoan ngoãn bị em thu phục!

—–

Phùng Uyển dẫn An Cửu đến phòng dành cho khách, sau đó trở về phòng ngủ nói một tiếng với Phó Chính Huân.

“Tối nay tôi ngủ với An Cửu.”

Phó Chính Huân đang cầm quyển sách dựa vào đầu giường, “Đi đi.”

Phùng Uyển đi rồi quay lại, cắn môi hỏi, “Ông không lo lắng chút nào hả?”

Phó Chính Huân ngẩng đầu nhìn bà một cái, “Bản thân An Cửu tự quyết định được.”

Phùng Uyển thở dài, đó là bởi vì ông chỉ nhớ đến An Cửu, mà bà thì còn phải quan tâm đến tâm trạng đứa con trai không làm bà bớt lo nữa.

Lúc Phùng Uyển cầm hộp thuốc trở về phòng dành cho khách thì quả nhiên An Cửu đã ngủ rồi.

Bà giúp cô thoa thuốc lên trên cổ và cổ tay, vừa thoa vừa cau mày lại, đúng là tên đàn ông xấu! Cho dù tên này là con trai của bà!

Phùng Uyển nằm xuống bên người cô, nhìn bộ dạng thông minh, ngoan ngoãn của cô gái bên cạnh bà, cảm giác bài xích và cảnh giác của bà không nhịn được lại thêm vài phần thương yêu cô.

Vào nhà họ Phó, bà liền sinh cho chồng hai đứa con trai, mọi người ai cũng nghĩ là bà rất may mắn, có ai biết được là bà đã phải âm thầm chịu đựng biết bao khổ sở, nhưng không có một người nào có thể chia sẻ với bà, phải chi mà bà có con gái……

Di động ở đầu giường rung, Phùng Uyển cầm lên thì thấy con trai của bà gọi, vì vậy bà thở dài đi ra ngoài trả lời điện thoại.

“Mẹ, có nhớ con không? Vài ngày nữa thì con về rồi, mẹ có muốn quà gì không con mua về cho mẹ!”

Người mà hơn nửa đêm rồi còn quấy rầy giấc ngủ của người khác là Phó Hoa Sênh đang đi công tác.

Phùng Uyển theo phản xạ nói: “Hay là con đừng về đi.”

Đầu bên kia Phó Hoa Sênh cảm thấy cực kì bị đả kích, “Con……”

“Đúng đúng đúng! Con không phải con ruột của mẹ!” Phùng Uyển biết ngay là anh muốn nói cái gì, “Nói chung là con không cần trở về nhanh như vậy, ở nhà đang rối loạn lắm……”

Nếu giờ anh trở về, chắc còn loạn hơn nữa.

Phó Hoa Sênh bĩu môi, “Không phải là An Cửu trở về chứ……”

“Con biết là được rồi!”

“Một mình An Cửu đã đủ rối rồi, đâu còn đến phiên con!” Phó Hoa Sênh tất nhiên là đã sớm biết chuyện gì đã xảy ra, giọng nói tràn đầy hứng khởi của anh cũng chứng tỏ anh hết sức gấp rút muốn quay về để xem kịch vui rồi.

—–

Buổi sáng hôm sau.

An Cửu cảm thấy rất thỏa mãn uống sữa đậu nành ăn thang bao (bánh bao nước), khuôn mặt hồng hào, cực kì có tinh thần, mà người nào đó đang ngồi đối diện cô đọc báo thì sắc mặt âm trầm, đáy mắt nổi lên một tầng màu đen……

Hôm nay anh ta thế nhưng lại thảnh thơi, đến giờ này rồi mà anh ta chưa đi làm vẫn ở nhà, không lâu sau thì cô nhìn thấy Tề Tấn vui vẻ mang đến một đống tài liệu.

An Cửu liếc nhìn anh, hửm? Hôm nay anh ta không ra ngoài à?

Cũng tốt, đúng lúc hôm nay cô có hẹn không rảnh để ý đến anh, đỡ phiền phức.

Thấy An Cửu ăn sáng xong liền lên lầu, lúc đi xuống thì cô đã thay một bộ đồ khác rồi, trong tay cầm một cái túi dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài, bàn tay Phó Thần Thương đang lật tài liệu nắm chặt lại.

“Em đi đâu vậy?” Anh đều đã thể hiện rõ như vậy rồi, hôm nay anh sẽ ở nhà, vậy mà cô lại đi ra ngoài!

“Em có hẹn.” An Cửu vén lên mái tóc đã dài đến vai.

“Không được đi.”

An Cửu đang mang giày, lúc cúi đầu xuống, mái tóc cô trượt xuống ở hai bên, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài dấu hôn bởi vì anh dùng lực hút vẫn chưa biến mất.

Ánh mắt của Phó Thần Thương quanh đi quẩn lại ở trên những dấu vết ám muội đó, không hiểu sao mà giọng anh bỗng nhiên dịu xuống, “Là nam hay nữ?”

“Là nam.”

“……”

“Có điều anh ta cũng thích đàn ông đó!”

Trong đầu Phó Thần Thương hiện lên một cái tên, Thẩm Hoán. Lần đó ở bệnh viện đã gặp rồi.

Thích đàn ông? Thật cho rằng anh dễ lừa vậy à?

An Cửu vừa mới đi, thì có hàng chuyển phát tận nhà, là một bó hoa hồng to.

Anh chuyển phát nhanh bị Phó Thần Thương dọa sợ, nhưng vẫn ráng giữ thái độ chuyên nghiệp nói, “Vị khách hàng này đã nhắn lại là muốn Tống tiểu thư ký nhận, xin hỏi anh là? ”

“Chồng của cô ấy.”

“……”

Phó Thần Thương rút tấm thiệp trong bó hoa ra, khóe miệng anh hơi nhếch lên, “Phó Hoa Sênh……”

Bây giờ là như thế nào đây? Cùng nhau hợp mưu công kích anh à? Tống An Cửu, thật là đã xem thường em rồi……

——

Hai người đã hẹn gặp mặt ở trước đồng hồ hoa ngay trung tâm thành phố.

Thẩm Hoán hình như đã đến từ lâu rồi, không biết lấy đâu ra một cọng cỏ đuôi chó cầm trong tay, anh đang buồn chán đi vòng quanh đồng hồ hoa, nhìn thấy An Cửu đang từ xa đi đến, anh liền quay đầu bước đi.

Khóe miệng An Cửu giật giật, bước nhanh hơn đuổi theo anh, cô nhón chân lên, cố sức đập lên vai anh, ” Khinh người thế nhỉ!”

Thẩm Hoán quay đầu lại lẩm bẩm: “Trọng sắc khinh bạn!”

An Cửu không đứng đắn sờ mặt anh, “Nào có đâu! Cậu cũng là sắc mà!”

Tên nhóc này thật là càng ngày càng lộ liễu.

Thẩm Hoán quay lại trừng cô, “Thật không có lương tâm, lần nào cũng vậy không nói tiếng nào liền biến mất, việc đã xảy ra rồi mới nói kết quả cho em biết, lúc đi Mỹ đã vậy, đột nhiên trở về cũng như vậy! Chị kết hôn cũng không nói em biết!!!”

An Cửu nhún vai, “Cũng không phải là chuyện đáng vui gì, cho nên mới không báo em……”

Nghe giọng điệu cô đơn của cô, Thẩm Hoán không đành lòng, “Nói đi! Lần này chị chạy đến đây muốn làm gì? Đột nhiên ở trước mặt mọi người hung hãn quạt Tô Hội Lê như vậy!”

“Như em thấy đó!”

“Sao lúc trước không thấy chị chủ động muốn bảo vệ chủ quyền như vậy….. ” mắt Thẩm Hoán bắt đầu theo bản năng nghề nghiệp xem kỹ cô.

An Cửu đổi chủ đề: “Này! Giúp chị phân tích coi chị có bao nhiêu phần thắng được hồ ly tinh kia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.