Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 192 - Đứa Trẻ Có Cha

trước
tiếp

Phó Hoa Sanh đang xem trò vui đến vui vẻ bị một màn này chọc cho thiếu chút nữa không nhịn được phải bật cười, đồng thời tròng mắt lại càng thêm thâm thúy, chậc chậc, người đàn ông này đối với An Cửu, quả nhiên không đơn giản. . . . . .

Ơ, miệng của anh thế nào vậy chứ? Vừa mới nói với Phó nhị là anh ấy không có tình địch không được bao lâu, lúc này đã xuất hiện ngay một cái. . . . . .

An Cửu chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự rất khó hiểu.

Chu Tĩnh Di nghe thấy vậy thì lại nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nếu như vì An Cửu mà làm hại Giai Giai cùng Tiết Hạo chia tay, thì muốn hai chị em con vé hòa thuận thật sự hoàn toàn không có hi vọng nữa rồi.

Vừa rồi Tiết Hạo nói chia tay thật ra cũng có thể hiểu được, đàn ông mà, dù sao cũng có chút tâm huyết, trong chốc lát không chịu nổi loại chuyện như vậy mà nói lời chia tay cũng là bình thường, chẳng qua là sau khi An Cửu thuận miệng nói một câu lại thay đổi lời nói ngay được thì thật sự là có chút khác thường.

Bà bỗng nhớ đến Lương Đông đã từng nói, năm đó Tống Hưng Quốc đã từng có ý định kết thân với nhà họ Tiết, còn vì vậy mà đắc tội Phó Thần Thương.

Trừ lần đó ra, An Cửu và Tiết Hạo cũng không hề có cái gì cùng xuất hiện nữa.

Đều là chuyện từ nhiều năm trước như vậy, nếu như không phải vì hôm nay gặp được An Cửu, bà cũng sẽ không nhớ tới chuyện này.

Chu Tĩnh Di như có điều suy nghĩ liếc nhìn hai người, bây giờ nhớ đến tầng quan hệ xấu hổ này, ngược lại thật sự là có chút kinh hồn bạt vía. . . . . .

Năm đó sau khi An Cửu bị xử cho Tống Hưng Quốc thì Chu Tĩnh Di hoàn toàn mặc kệ chuyện của An Cửu, nên đương nhiên sẽ không hiểu rõ nguyên nhân cho lắm, Lương Giai Giai lại hoàn toàn ngược lại với Chu Tĩnh Di, mặc dù cô không biết đến chuyện kết thân này, nhưng mà cũng rõ ràng chuyện của hai người ở trường học.

Năm đó sự kiện kia faay ra huyên náo rất lớn ở Thịnh Cẩn, cô nhớ rất rõ ràng, chuyện này vốn dĩ có thể khiến cho Tống An Cửu bị đuổi khỏi Thịnh Cẩn , nhưng bởi vì cô ta câu được Phó đại ca của cô ta nên mới được ở lại, cuối cùng lại đổi trắng thay đen, Tiết Hạo bị buộc nói xin lỗi với cô ta trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, có thể nói là mất hết mặt mũi.

Cho nên, theo lý thuyết, cho dù bọn họ có biết nhau cũng nên là có thù mới đúng?

Hơn nữa nhìn biểu hiện hình như là hoàn toàn không nhận ra đối phương , dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi.

Lương Giai Giai nghi ngờ nhìn chòng chọc An Cửu một cái, sau đó khoác chặt lấy cánh tay của Tiết Hạo, “A Hạo, em biết ngay là anh sẽ tin tưởng em mà!”

Thật ra thì cô không hài lòng với người đàn ông này chút nào, nhưng mà điều kiện của anh ta thực sự cũng không tệ lắm, cũng là Phùng Uyển ngàn chọn vạn chọn giúp cô, tuổi còn trẻ vừa tốt nghiệp không bao lâu đã kinh doanh cục diện hỗ loạn mà cha anh lưu lại được thuận buồm xuôi gió, khiến tập Đoàn Tiết thị cải tử hồi sinh, thậm chí còn có xu thế vượt trên Hoa Kiến Quốc tế đang rất mạnh của Tống Hưng Quốc một đầu, gần đây còn vừa đánh bại Hoa Kiến, lấy được một mảnh đất ở khu vực phía Tây. Sau khi lấy được mảnh đất này, chỉ riêng lợi nhuận của hạng mục này thôi cũng tương đối khả quan, khiến bao nhiêu người đỏ mắt, nghe nói Tống Hưng Quốc còn vì thế mà bị tức giận đến mức ốm không dậy nổi.

Quan trọng nhất là, con người Tiết Hạo rất biết vươn lên, tính cách lại tốt, đàn ông có điều kiện giống anh có ai không phải có rất nhiều hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài chứ, nhưng anh lại giữ mình trong sạch, chưa bao giờ lộ ra tin tức tình cảm gì, Chu Tĩnh Di cũng coi trọng nhất điểm này của anh.

Chẳng qua, cho dù ưu tú thế nào, so với Phó Thần Thương, hay bất cứ người đàn ông nào của nhà họ Phó đều khác nhau một trời một vực. Chỉ cần có một chút cơ hội cô cũng sẽ không chấp nhận ở bên cạnh người đàn ông này.

Dù sao, đã từng có một con cá lớn như vật bày trước mặt mình, đương nhiên bây giờ ánh mắt cũng cao đến mức đàn ông nào cũng không lọt vào mắt.

Vốn chỉ coi anh là bánh xe dự bị, nhưng hiện tại biết được Phó Thần Thương lại bị tai nạn thành cái dạng kia, cộng thêm kết quả của Tống An Cửu, bỗng nhiên trong lòng cô liền thăng bằng, nhìn Tiết Hạo cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Lương Giai Giai giễu cợt liếc nhìn An Cửu, nhếch môi nói: “Tiết Hạo, anh cũng biết Tống An Cửu, cô ta thích nhất chính là cố tình gây chuyện, đổi trắng thay đen. Năm đó không phải cô ta vu oan anh đối với cô ta. . . . . .”

“Giai Giai!” Tiết Hạo đột nhiên lạnh lùng cắt lời cô, “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa.”

An Cửu ở ở bên cạnh nghe cũng hơi tò mò rồi, sao lại giống như cô và cái anh chàng Tiết Hạo này đã từng quen biết nhau vậy?

Hôm nay ầm ĩ cũng ầm ĩ đủ rồi, An Cửu phủi mông đứng lên, “Bà Lương, cảm ơn ý tốt của bà, nhưng thật sự là không cần thiết, có vài thứ lúc tôi cần nhất bà không cho tôi một chút nào, hiện tại tôi đã có năng lực sống thật tốt, thật không nhọc bà phải phí tâm, nếu trong lòng bà thật sự áy náy, vậy thì hãy chăm đến mộ của bà ngoại tôi thắp cho bà mấy nén hương. Nếu không đến lúc huyên náo khiến gia đình của các người bất hòa, thì tôi tội lớn quá.”

Thái độ của cô đối với Chu Tĩnh Di có thể nói là khách khi từ trước đến nay chưa từng có, phải biết trước kia cô vẫn luôn gọi thẳng tên còn nói từng câu từng chữ đều với mục đích khiến bà tức chết.

Chu Tĩnh Di biết trong chốc lát khẳng định cô không thể tha thứ cho bà nhanh như vậy được, đối với kết quả này cũng không thể làm gì, thở dài nói: “Vậy sau này nếu như con cần mẹ giúp gì, nhất định phải tìm mẹ.”

An Cửu vừa rời đi trong chốc lát, Tiết Hạo cũng đứng lên, “Chuyện nhà của mọi người anh không tiện nhúng tay, anh thấy chắc hẳn mẹ con em có rất nhiều lời muốn nói, vậy anh đi trước đây.”

Lương Giai Giai vội vàng kéo anh lại, “A Hạo, anh thật sự không giận em sao? Ngày đó em đến đó thật chỉ là tham gia náo nhiệt, là một người bạn của em gọi em tới chơi, lúc em đang ở bên ngoài chờ cô ấy, lại không nghĩ rằng bị một đám con gái điên dây dưa. . . . . .”

Thấy An Cửu đã rẽ ra rời khỏi quán trà, Tiết Hạo qua loa nói, “Không giận, em hãy nói chuyện với bác gái đi, đừng chọc giận bà.”

Lúc này Lương Giai Giai mới yên tâm lại, “Ừ, em nghe lời anh. Nhớ tối mai tới đón em đấy.”

Tiết Hạo nhẫn nại tính tình trả lời sau đó đứng dậy rời đi.

Kịch hay tan cuộc, Phó Hoa Sanh đang ngồi trong góc cũng không chút để ý sửa sang lại vạt áo lách người đi.

— —— ——–

An Cửu vừa đi ra không được bao xa thì Tiết Hạo đã thở hồng hộc đuổi theo.

“Tống An Cửu! Đợi đã…!”

An Cửu nhìn thấy anh ta bất ngờ trừng mắt nhìn, “Tại sao là anh? Có chuyện gì?”

Tiết Hạo nhìn dáng vẻ cô gái trước mắt tóc dài phất phới, quần trắng thanh lịch, trống ngực đập thình thình, cô gái này thực sự là nữ thần hoàn mỹ đang từng bước từng bước trưởng thành như trong cảm nhận của anh.

Dáng dấp của Lương Giai Giai và cô thực sự có vài phần tương tự, chẳng qua cái vẻ đẹp đó quá mức rêu rao, cái đẹp lóa mắt, nhưng nhiều mỹ nữ như vậy, thấy nhiều tự nhiên cũng thành không có cảm giác gì nữa, còn cô gái trước mắt, thờ ơ, thậm chí có mấy phần vô lại không hợp với hình tượng của cô, lại có một lực lượng lay động lòng người.

Tiết Hạo đè nén khí huyết đang quay cuồng, “Tống An Cửu, bạn học An Cửu, cô thật. . . . . . Không biết tôi?”

Vẻ mặt An Cửu u mê, “Tôi phải biết anh sao?”

“Trước kia tôi cũng học ở Thịnh Cẩn, là bạn học của cô, lớp học ở ngay phía trên lớp học của các cô! Cô thật sự không nhớ ra tôi sao? Không có một chút ấn tượng nào?” Tiết Hạo hơi vội vàng hỏi, vẻ mặt có vài phần buồn bã.

“Ừm.” An Cửu vô tình gật đầu một cái, “Sao vậy? Chúng ta đã từng cùng đánh nhau, đi cùng xe, cùng trốn học, hay là tôi. . . . . . đã từng tán tỉnh anh? Có lý do gì đặc biệt khiến tôi phải nhớ rõ anh sao?”

Nếu là quen biết ở Thịnh Cẩn, tự nhiên ở cùng một chỗ sẽ không làm việc đứng đắn gì. Đã từng có nhiều người cùng ăn chơi trác táng với cô như vậy, những người từng có xích mích với cô lại càng là đếm không xuể, chỉ riêng cái tên Tiết Hạo ở Thịnh Cẩn có lẽ cũng có nhiều người có, sao cô có thể nhớ rõ được.

Sắc mặt Tiết Hạo hơi ửng hồng, sau đó là vẻ mất mát không thể nói rõ.

Vốn dĩ đang vô cùng hi vọng cô có thể nhớ rõ mình, hiện tại lại đặc biệt sợ cô nhớ ra những chuyện lộn xộn năm đó.

Lúc này anh thật sự là hối hận đến mức ruột cũng thanh rồi, khi đó sao lại nhàm chán mà đánh cuộc cùng đám bạn kia, mà chạy tới trêu chọc cô, làm ra loại chuyện đó với cô chứ.

Càng làm cho anh khổ sở cùng tan nát cõi lòng chính là, anh thật sự không có tồn tại cảm như vậy sao? Dù sao năm đó cũng chọc cô xù lông lên như vậy, không chỉ có như thế, bọn họ còn từng hôn nhau, còn ở trong cùng một căn phòng trong một thời gian dài như vậy.

Cô. . . . . . vậy mà cô không có một chút ấn tượng nào với anh! Một chút cũng không có!

Còn có cái gì thể hiện sự thất bại của một người đàn ông hơn điều này nữa.

Anh nâng niu nhiều năm như vậy, tự nhận là kỷ niệm quan trọng như vậy, ở trong mắt trong lòng đối phương lại chưa bao giờ lưu lại quá một giây.

Mắt thấy vẻ mặt Tiết Hạo càng ngày càng buồn bã, An Cửu gãi gãi đầu, sau đó thử thăm dò nói: “Chẳng lẽ tôi đã từng bội tình bạc nghĩa vơi anh sao?”

Tiết Hạo: “. . . . . .”

An Cửu ho nhẹ một tiếng an ủi: “Cho dù có, đó cũng là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, sẽ không hận tôi cho đến tận bây giờ chứ? Nếu như bởi vì tôi không nhận ra mà trong lòng anh thấy không thoải mái, vậy thì thật sự xin lỗi, lúc ấy những người bị tôi bội tình bạc nghĩa có rất nhiều, sao tôi có thể nhớ rõ ràng tất cả chứ.”

Tiết Hạo càng nghe càng là đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Đối với cái tên Tiết Hạo này, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào sao? Cô thử nhớ lại xem. . . . . .”

An Cửu xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, “Tôi thấy hơi quen tai. . . . . . Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nhớ nổi.”

Đương nhiên Tiết Hạo không dám nhắc đến chuyện đã từng ức hiếp cô, chỉ đành phải nhắc nhở: “Năm năm trước, chúng ta đã từng hôn nhau, sau đó cô bị. . . . . . bị chú của cô dẫn đi.”

Năm đó cha anh nói cô là người phụ nữ của Phó Thần Thương, thế nào anh cũng không thể tin được, năm đó cô mới học cấp ba, ít nhất cũng kém Phó Thần Thương 8 tuổi, làm sao có thể là loại quan hệ đó được?

Nhưng, năm đó, sau sự kiện xem mắt đó tất cả công ty của nhà họ Tiết và nhà họ Tống đều gặp phải phiền toái cũng là sự thật, nhà họ Tống còn thảm hơn nhà họ Tiết nhiều, suýt chút nữa thì phá sản, chẳng qua sau đó không biết tại sao lại bỗng nhiên tốt lên, bây giờ còn có tập đoàn Phó thị làm chỗ dựa, lần này nếu không phải bởi vì Phó Thần Thương bỗng nhiên bị tai nạn xe phải vào bệnh viện, thì mảnh đất kia rơi vào tay ai thật sự cũng không biết được.

Sau đó, An Cửu lại đột nhiên nghỉ học rồi mất tích không có tin tức, anh từng thăm dò tin tức của cô nhiều lần, nhưng đều không có kết quả gì, mãi cho đến năm năm sau bắt đầu qua lại với Lương Giai Giai, mới kinh ngạc biết được năm đó Tống An Cửu gả cho Phó Thần Thương, cùng với một loạt bi kịch xảy ra sau đó. Cũng giống như mọi người, anh cũng cho rằng cô dữ nhiều lành ít, không nghĩ rằng hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến cô còn sống mạnh khỏe ở trước mặt mình. Tâm tình vui mừng như điên vì mất đi mà được lại gần như cuốn lấy anh.

“Chú của tôi?” An Cửu chợt nghĩ ra, lập tức liên tưởng cái tân này cùng một tên cầm thú nào đó, vì vậy chốt mở trí nhớ được mở ra, đột nhiên nhớ ra mọi thứ.

Cô không thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông gương mặt tuấn tú dáng người thon dài trước mắt, theo ý cô hoàn toàn có thể cho tám điểm, nếu như không phải bởi vì anh ta là chồng chưa cưới của Lương Giai Giai còn có thể cho chín điểm, thế nào cũng không thể gắn liền anh ta cùng cùng tên thiếu niên bỉ ổi bắt nạt cô năm đó được.

An Cửu chỉ tay vào anh ta, khóe miệng giật giật, “Tiết Hạo. . . . . . Anh lại là Tiết Hạo? Người đã làm hại tôi suýt chút nữa thì phải nghỉ học?”

Nói xong còn theo bản năng liếc xuống đũng quaanfcuar anh ta nơi đã từng bị cô đã mạnh một cái. . . . . .

Tiết Hạo mím mím môi, vẻ mặt khuất nhục, quả nhiên cô vẫn nhớ ra. . . . . .

“Không biết anh tìm tôi có gì chỉ giáo?” An Cửu có chút cảnh giác hỏi.

Thật đúng là việc đời khó liệu, không ngờ tương lai người đàn ông này lại có thể trở thành em rể của cô, ở bên cạnh Lương Giai Giai, cũng coi như vật hợp theo loài người chia theo nhóm rồi.

Lại nói hình như người đàn ông này còn từng tỏ tình với cô, nghe nói là tuyệt thực ba ngày ba đêm, còn bị mẹ anh ta quật cho một cái mới để cho gia đình sắp xếp cho anh ta buổi xem mắt đó, lúc cô học lại thậm chí còn giả làm học sinh học lại theo dõi cô. . . . . .

“Tôi không có ý gì khác, năm đó là do không hiểu chuyện thích quấy rối, làm rất nhiều chuyện hoang đường, đắc tội cô Tống, thật sự vô cùng xin lỗi, không biết cô Tống có thể nể mặt cho phép tôi mời cô ăn bữa cơm hay không, xem như là nhận lỗi.” Tiết Hạo lễ phép trả lời.

“Cái này ngược lại không cần, nhận lỗi hay nói xin lỗi gì đó, năm đó anh cũng đã đã làm rồi, chúng ta đã thanh toán xong từ lâu. Nếu như anh sợ tôi vì chuyện năm đó mà vẫn còn oán hận ảnh hưởng đến quan hệ của anh và nhà họ Lương, vậy thì anh đã quá lo lắng rồi, tôi thật sự không có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với nhà họ Lương.”

Tiết Hạo không kịp giải thích tiếp, chỉ trơ mắt nhìn cô xoay người rời đi không hề quay đầu lại.

— —— ———

Phó Thần Thương tựa vào đầu giường, nghe Phó Hoa Sanh khoa tay múa chân miêu tả lại sinh động như thật, thậm chí ngay cả từng cái ánh mắt người đàn ông kia nhìn vợ của anh.

“Tiết Hạo?”

Phó Thần Thương trí nhớ hơn người lập tức điều tra tất cả tài liệu có liên quan đến cái tên này có trong đầu.

Chuyện năm đó Phó Hoa Sanh cũng biết một chút, vì vậy hả hê thở dài nói: “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, lửa thiêu không tắt, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh!”

Thấy dáng vẻ của Phó Thần Thương không chút động dung, nghiêm trọng đả kích tính tò mò của Phó Hoa Sanh, “Anh cũng đừng cảm thấy An Cửu không có cảm giác gì với anh ta nên cũng không sao, ngoại trừ Phó Cảnh Hi ra thì mọi tình đình khác đều không để ở trong mắt, phải biết, con đê ngàn dặm còn bị hủy bởi tổ kiến!”

Phó Thần Thương nghiêng sang liếc anh ta một cái “Em nghĩ rằng anh cũng thuộc dạng tự coi nhẹ bản thân giống em sao, chỉ cần là đàn ông thì đều coi là tình địch hết.”

“. . . . . .” Tức chết anh rồi. Xem ra nếu như không thu phục được Kiều Tang, thì nhất định cả đời này anh đều bị Phó Thần Thương đè ép.

— —— ——–

Sáng ngày hôm sau, sau khi đưa hai con đi nhà trẻ xong, An Cửu thuận đường đến bệnh viện một chuyến.

Lần trước sau khi cãi vã rồi mất hứng ra về đã có một tuần lễ không gặp rồi, khó tránh khỏi có chút lo lắng, lòng không yên, lúc đến gần cửa phòng bệnh, hình như nghe được tiếng con gái nhỏ nhẹ từ bên trong truyền ra.

“Anh Phó, đây là canh cá em tự tay hầm cách thủy. . . . . .”

Cho dù chỉ nhìn nghiêng một bên mặt thì An Cửu cũng nhận ra cô ấy là con gái lớn nhà họ Vương đưa hạc giấy mà lần trước cô đã gặp đó.

Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy công chúa màu hồng, kèm theo đai nơ con bướm màu hồng, hoàn toàn là theo phong cách ăn mặc mà Phó Thần Thương biến thái yêu thích, vào lúc này đang thẹn thùng đứng trước giường bệnh của Phó Thần Thương, hồi hộp vặn ngón tay, nhỏ giọng nói với anh cái gì đó, gương mặt của Phó Thần Thương bị bóng dáng của cô ấy ngăn cản, cho nên An Cửu không cách nào nhìn đến nét mặt của anh.

“Anh Phó, anh an tâm dưỡng bệnh, ba em nói sẽ giúp đỡ trông nom công ty. . . . . . Anh biết đấy, nhà em chỉ có một cô con gái là em, em lại chỉ thích đàn vi-ô-lông-xen, đối với chuyện kinh doanh hoàn toàn không cảm thấy hứng thú. . . . . . Sau này công ty nhất định sẽ giao cho em. . . . . .”

An Cửu không có hứng thú tiếp tục nghe lén chuyện riêng tư của người khác, bước chân khẽ dời liền xoay người rời đi.

Nhưng, cô mới vừa bước ra ngoài chưa được vài bước, thì nghe được âm thanh giống như âm thanh chấn động của giường bênh truyền đến từ sau lưng, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn, tiếp theo lưng cô cũng lọt vào một lồng ngực nóng bỏng, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô gần như khiến cô bị thương.

“Bà xã, em đi đâu vậy?”

Thân thể An Cửu cứng đờ, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên thấy vẻ mặt Phó Thần Thương đầy khổ sở, hơi thở dồn dập, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi.

Sắc mặt An Cửu bỗng thay đổi, “Phó Thần Thương! Có phải anh điên rồi không?”

Phó Thần Thương ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, bàn tay vuốt ve gáy cô, giống như hoàn toàn không thấy vẻ mặt nổi giận của cô, người cao ngựa lớn làm nũng với cô, “Bà xã cuối cùng thì em cũng chịu đến thăm anh, vẫn còn đang giận anh sao? Chuyện lần trước là anh không đúng, anh không nên không được sự đồng ý của em đã hôn em. . . . . .”

An Cửu vô cùng xấu hổ liếc nhìn cô gái nhà họ Vương đang sững sờ đứng im tại chỗ, tên khốn này rốt cuộc đang nói hươu nói vượn cái gì vậy chứ!

“Thế nào cũng có một ngày em bị anh làm tức chết!” An Cửu cũng không kịp suy nghĩ nhiều, luống cuống tay chân kéo cánh tay của anh vòng lên bả vai của mình, để cả người anh đều dựa vào người mình, sau đó đỡ anh về phòng bệnh, “Đừng để chân trái xuống đất.”

“Bà xã, không đưa cục cưng tới sao?”

“Các con không phải đi học sao! Mang đến thế nào!”

Vương Mộng Dao nghe đến đó, cơ thể hơi lắc lư một cái gần như đứng không vững.

Chẳng lẽ cô gái này chính là vợ trước của anh ấy?

Nếu như anh chỉ có vợ trước thì cũng thôi, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ thậm chí còn có con rồi. . . . . .

An Cửu thật sự đã sắp không có sức lực mà phỉ nhổ anh rồi, “Phó Thần Thương, khổ nhục kế là để anh dùng như vậy sao? Anh tự đếm xem đây đã là lần thứ mấy rồi ? Em nói cho anh biết, nếu anh thật sự bị tàn tật, thì em cũng không thèm nhìn anh thêm một giây nào nữa!”

“Vậy nếu anh không tàn tật, có phải em sẽ ở bên anh phải không?”

“Đừng trộm thay đổi ý nghĩa.”

“Bà xã, cái này là cho anh ư? Là em làm hả?” Phó Thần Thương tự phát tự giác nhận lấy bình thủy trong tay cô.

“Em tùy tiện mua tại ve đường đấy.” An Cửu cố ý chọc giận anh.

Sau đó Phó Thần Thương mở ra uống một ngụm canh chim bồ câu, cau mày nói: “Cửa hàng bán đồ khó uống như vậy mà cũng có thể kinh doanh tiếp. . . . . .”

Trong nháy mắt sắc mặt An Cửu đen lại, “Vậy thì anh đừng uống nữa !”

Vương Mộng Dao không thể tin nhìn Phó Thần Thương từ trước cho tới bây giờ vẫn luôn lạnh lùng vô tình, người lạ chớ gần hoàn toàn biến thành một người khác.

Cô còn tưởng rằng tính cách của anh là như thế, đàn ông có bản lĩnh, khó tránh khỏi đều có chút tính khí cùng cổ quái, cô cảm thấy không có gì, hiện tại mới hiểu được, thì ra anh cũng sẽ có lúc dịu dàng, hài hước, bình dị gần gũi như vậy, chẳng qua chưa bao giờ là vì cô.

Cô gái trước mắt này ăn mặc bình thường, hoàn toàn không có gì đáng nói, trong ánh mắt một cô gái như cô thậm chí còn có chút lôi thôi lếch thếch, cô thật sự không thể giải thích vì sao Phó Thần Thương lại sẽ coi trọng cô ấy.

Nhưng không cam lòng thì làm thế nào, tiếp tục ở chỗ này để bị làm nhục sao? Phó Thần Thương biết rất rõ ràng cô đang ở đây, rõ ràng là anh cố ý.

Lúc cô thức dậy còn lo lắng bởi vì chuyện cãi nhau lần trước mà không khí sẽ có chút lúng túng, kết quả Vương Mộng Dao vừa mới rời khỏi phòng bệnh, thì anh liền bắt đầu xấu tính mà xuốt hông của cô muốn đưa cô đến trên giường, hoàn toàn quên chuyện cãi nhau lúc trước, càng quên chuyện vài phút trước anh mới nhận lỗi xong.

Phó Thần Thương ngửi nhẹ trên người cô, trong con ngươi lóe lên ánh sáng nguy hiểm, ung dung hỏi: “Tối hôm qua gặp người đàn ông bên ngoài nào?”

“Đàn ông bên ngoài? Phó Hoa Sanh?”

“Ngoại trừ cậu ấy.”

“Lỗ mũi của anh là lỗ mũi chó sao?” An Cửu lùi lạ đến một khoảng cách an toàn, “Em chưa từng can thiệp đến việc anh gặp ai, tại sao anh lại can thiệp đến em?”

“Em cũng có thể quản anh.”

“Anh . . . . . Em không thể nói thông với anh được!”

Nói đi nói lại lại vòng trở về rồi, bây giờ cô thực sự bị anh làm ầm ĩ khiến trong óc là một mớ bòng bong.

Phó Thần Thương làm vẻ mặt người chồng đứng đắn trong sạch, “An Cửu, anh cùng cô gái kia không có gì, lúc đầu quả thật mẹ anh có ý nghĩ muốn tác hợp cho hai người ở bên nhau, nhưng mà anh lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, mẹ cũng đã nói rõ ràng với bọn họ từ lâu rồi, hôm nay cô ấy lại đột nhiên tới đây anh thực sự không biết.”

Ở trước mặt An Cửu, tính cách tiếc chữ như vàng của anh hoàn toàn hóa thành hư vô, chỉ sợ mình nói được không đủ nhiều, không đủ rõ ràng.

Nói xong dường như dự đoán được cô sẽ trả lời như thế nào lại bổ sung một câu, “Không cho nói không quan hệ gì với em.”

“Không liên quan gì tới em cả.” An Cửu nói.

“. . . . . .” Phó Thần Thương bất đắc dĩ đỡ trán, “An Cửu, anh biết rõ không phải là em không có cảm giác đối với anh. . . . . .”

“Đừng tự cho mình là đúng!”

“Lúc anh chạm vào em, rõ ràng em cũng sẽ động tình.”

An Cửu thẹn quá thành giận, “Tôi động tình cái khỉ gió nhà anh! Phó Thần Thương! Anh lại giở trò lưu manh!”

Trong nháy mắt Phó Thần Thương thu lại vẻ mặt chế nhạo, nghiêm túc chuyên chú nhìn cô, “Rõ ràng em đã tin tưởng anh không phải sao? Anh biết rõ em đang ngại cái gì, cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sẽ không để em vì anh mà khó xử, còn có hai đứa bé. . . . . . Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện mà em lo lắng.”

“. . . . . .” An Cửu đứng ở mép giường mím môi không nói.

Phó Thần Thương đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, “Anh biết, cô nhóc ngày nào bây giờ đã trưởng thành, rốt cuộc không cần anh quan tâm nữa, đã có năng lực chăm sóc bản thân thật tốt, cục cưng cũng bị em dạy dỗ rất ngoan ngoãn, năm năm em đều tự mình tiến tới được, có lẽ em hoàn toàn không cần anh. Nhưng, An Cửu, anh không bỏ được, không bỏ được em lớn lên, không bỏ được em khổ cực, không bỏ được một mình em chăm sóc hai đứa bé, anh biết rõ lấy điều kiện của em hoàn toàn có thể tìm một người đàn ông khác, nhưng, em nhất định phải thừa nhận một chút, không có bất kỳ người nào có thể yêu em hơn anh, còn có con của chúng ta nữa.”

An Cửu siết chặt đôi tay, quay đầu đi.

Phó Thần Thương bọc lại đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm của cô, “Em có thể tha thứ lỗi lầm ban đầu của anh còn sinh hai cục cưng vì anh lại nói cho anh biết sự tồn tại của các con, đã là may mắn lớn nhất đời này của anh, anh biết anh không nên quá tham lam, nhưng mà, anh thật sự hi vọng, em có thể cho anh thêm một cơ hội làm lại từ đầu. . . . . .”

“Hoa Sanh nói không sai, là anh quá nóng vội, em yên tâm, anh sẽ không buộc em làm bất kỳ quyết định gì. . . . . .”

Ngoài cửa phòng bệnh, hai người đàn ông nghe lén im lặng lui ra ngoài.

Phó Hoa Sanh sờ càm một cái, vẻ mặt coi thường, “Cái gì chứ, đồ gian thương chết tiệt, còn nói tôi, chính anh ấy còn không phải là bị kích thích rồi, chậc, lời tâm tình của anh chàng này cũng có một bộ, ngay cả tôi nghe cũng nổi da gà khắp người. . . . . .”

Nói xong dùng cùi chỏ đẩy người đàn ông bên cạnh một cái, “Như thế nào? Nếu như không phải là tận mắt thấy tuyệt đối không tin tưởng một khối băng không hiểu phong tình như anh hai lại tình thánh như vậy đúng không! Hãy xem anh hai của tôi bị buộc đến mức nào, một ông chủ lớn đẹp trai lạnh lùng cao quý, bây giờ biến thành nô lệ của vợ. Chậc, ai bảo anh ấy không biết nhìn người chứ. . . . . .”

“Phó Hoa Sanh, tôi đều biết sai rồi, anh đừng luôn chèn ép tôi nữa được không?”

Phó Hoa Sanh đi vòng quanh anh ta một vòng, “Ơ ơ ơ! Còn phát tính tình nữa, nếu như không phải bởi vì hai người cháu của tôi, cháu gái vẫn còn sống khỏe mạnh, thì bây giờ anh ngay cả cơ hội bị tôi chèn ép cũng không có đâu!”

Kỷ Bạch thở dài hỏi: “Tô Hội Lê. . . . . . Mọi người chuẩn bị xử lý như thế nào?”

“Theo Quy trình và quy định của luật pháp, còn có thể xử lý như thế nào? Nhà họ Phó không tìm quan hệ đưa cô ta vào chỗ chết đã là hết tình hết nghĩa rồi. Sẽ không đến giờ phút này rồi còn đồng tình với cô ta chứ, nếu như không phải là anh hai phát hiện sau khi Tô Hội Lê đến Hongkong lại đột nhiên quay lại, mà kịp thời chạy tới, thì chiếc xe sặc sỡ rách nát kia của Kiều Tang, nếu như bị đụng phải, thì tuyệt đối là xe hỏng người chết, cô ấy và An Cửu không có chút khả năng sống sót nào. Cũng là anh hai mạng lớn mới không chết, bị thương nặng như vậy, thật vất vả mới tỉnh lại, đến bây giờ vẫn phải nằm ở trên giường !”

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nhúng tay, ai cũng nên trả giá vì chuyện mình đã làm.”

— —— ———

Ngày đó sau khi thẳng thắn nói chuyện, quả nhiên Phó Thần Thương cũng thu liễm lại rất nhiều, tối đa cũng chỉ có thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cô quá rõ ràng, thời điểm khó khăn nhất cũng không có làm chuyện vượt khuôn phép, trừ lần đó ra, mấy tháng tới nay anh lại càng là nơi nào cũng không đi, an tĩnh dưỡng thương tại bệnh viện, không cho cô thêm bất cứ phiền phức gì.

Những ngày qua thành phố A chịu ảnh hưởng của bão, mưa to liên tục mấy ngày trời, thời điểm nước ngập sâu nhất cũng cao cỡ nửa người, xe cộ và người đi đường đều đi lại trong nước.

Đến giờ tan học, An Cửu đến trường học đón hai con như thường ngày, lại phát hiện cửa trường học cũng bị ngập hết.

An Cửu liếc mắt một cái, mực nước kia ít nhất cũng đến eo cô, chẳng qua điều này cũng không phải tệ nhất, tệ nhất là, hôm nay là chu kỳ sinh lý của cô. . . . . .

An Cửu nhìn qua một mảnh “Mênh mông biển lớn” đến các bạn nhỏ đang đeo túi sách líu ríu mong đợi phụ thân tới đón ở phía đối diện, bất đắc dĩ cảm nhận được cảm giác “Lực Bất Tòng Tâm” là cái gì.

Lần đầu tiên Phạn Phạn thấy được hiện tượng lạ như vậy, hết sức hưng phấn, “Oa! Anh ơi anh xem nước thật là sâu, còn có con vịt nhỏ đang bơi. . . . . .”

Quả thật có con vịt nhỏ, cũng không biết là nhà nào nuôi, lúc này phóng ra, đang vui vẻ bơi qua bơi lại, dân thành phố rất biết tìm niềm vui trong đau khổ, cũng có không thiếu người kéo ống quần lội trong nước bắt cá.

Phụ huynh học sinh cũng đầy rẫy chiêu lạ, thậm chí có người đẩy chậu qua đón con, nhưng đại đa số đều là cha lội qua, sau đó cho con cưỡi trên cổ thật cao, đi sang bờ bên này trong tiếng hoan hô của đứa bé. . . . . .

Đám con nít không buồn không lo, không chỉ không bị lũ lụt dọa sợ, ngược lại đều cảm thấy chơi thật vui.

Chỉ có Đoàn Đoàn nhìn mẹ vẻ mặt lo lắng ở phía đối diện, chân mày nho nhỏ nhíu chặt.

“Tri Chi, Hành Chi, ba tớ tới đón tớ rồi! Hẹn mai gặp ~”

“Tạm biệt ~” Phạn Phạn mở mắt thật to, vẻ mặt hâm mộ nhìn bạn học ở bên cạnh bị ba bạn ấy dễ dàng nâng tại đỉnh đầu.

Bên cạnh không ngừng có những bạn nhỏ hoan hô”Ba! Ba! Mau tới nha ~” , những người bạn nhỏ đứng ở cửa lần lượt lần lượt bị đón đi.

“Chơi thật vui! Mẹ tớ nói chờ một chút ba tớ sẽ đem thuyền da đến đón tớ! Phó Tri Chi, khi nào ba cậu tới?” Một cô gái nhỏ đầu tóc lôi thôi ở bên cạnh hỏi Phạn Phạn.

Phạn Phạn vặn tay nhỏ bé, đuôi mắt thấy được bóng dáng của mẹ trong đám người, “Mẹ tớ đến rồi!”

“Mẹ cậu lùn quá, lại không thể đưa cậu lên trên đầu, quần áo của cậu sẽ bị ướt hết ~”

“Mẹ tớ không lùn!”

“Tại sao ba cậu không đến vậy? Chuyến dạo chơi ngoại thành cha con lần trước ba cậu cũng không đến, có phải cậu không có ba hay không?”

“Cậu mới không có ba! Tớ có ba!” Phạn Phạn giận đến đỏ ngầu cả mắt.

Mắt thấy hai người sẽ phải cãi vả, Đoàn Đoàn kêu một tiếng, “Phạn Phạn.”

“Anh ~ anh nói cho cậu ấy biết đi, chúng ta có ba! Anh, em muốn gọi điện thoại cho ba tới đón chúng ta!”

“Không thể.” Đoàn Đoàn sờ sờ đầu em gái, “Phạn Phạn nghe lời, em quên ba vẫn còn ở bệnh viện sao?”

Phạn Phạn cúi đầu không nói.

Cô bé đầu tóc lôi thôi bên cạnh hừ một tiếng, “Hai người các cậu là đứa trẻ hư nói dối! Các cậu chính là không có ba!”

Phạn Phạn và Đoàn Đoàn là ở xếp lớp mới vào, trước khi hai người đến, cô bé đầu tóc lôi thôi là cô bé được hoan nghênh nhất trong lớp, nhưng Phạn Phạn cùng Đoàn Đoàn đến đây khiến tất cả mọi người tò mò đối với long phượng thai đều chạy đi chơi với hai người, nhất là Phạn Phạn, nhân duyên đặc biệt tốt, tất cả mọi người đều rất thích cô bé, có gì ăn ngon cũng nghĩ đến bé trước.

Ở phía đối diện, An Cửu do dự trong chốc lát, sau đó liền nhờ một người phụ nữ bên cạnh cầm giúp túi xách, chuẩn bị đi thẳng về phía trước, lại bị người phụ nữ kia kéo lại.

Người phụ nữ kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, “Ai nha, không phải là cô chuẩn bị tự mình qua đó chứ! Chồng của cô đâu? Gọi điện thoại để anh ta tới! Loại thời điểm này nếu như cần chính cô giải quyết, vậy cần đàn ông có ích lợi gì?”

Nhóm phụ nữ bên cạnh rối rít phụ họa, thảo luận ồn ào, còn có người đang nhỏ giọng buôn chuyện. . . . . .

“Cô ấy chính là mẹ của cặp sinh đôi long phượng thai đó hả?”

“Đúng vậy! Dáng dấp của hai đứa bé kia, thật đúng là đáng yêu, giống như bước ta từ trong bức tranh vậy, vừa nhìn đã biết là con nhà có tiền.”

“Có tiền nữa thì thế nào? Loại thời điểm này còn không phải là. . . . . . Ha ha, nói không chừng là ở đâu có bồ nhí ở nơi đó!”

“Cũng đúng cũng đúng, vẫn là như chúng ta thì tốt hơn, đàn ông có tiền Không có cái gì tốt cả. . . . . .”

“Tôi nghe nói hình như cô ấy đã ly hôn với chồng!” Bên cạnh có người chen vào một câu.

“Thiệt hay giả vậy? Đứa bé đáng yêu như vậy mà người đàn ông kia cũng bỏ được hay sao? Thật là làm bậy !”

. . . . . .

. . . . . .

Gió lạnh thổi , thân thể càng ngày càng lạnh, An Cửu không tiếp tục nghe nữa, cự tuyệt ý tốt của người phụ nữ bên cạnh, vội vã bước chân vào trong nước đục ngầu như muốn thoát đi vậy. . . . . .

Nhưng, cái chân kia mới vừa bước vào trong nước, đột nhiên cả người đều bay lên không, bị người xách lên quay 90 độ thả lại trên bậc thang.

“Hồ đồ!”

Từ lúc trở về nước tới nay, lần đầu tiên Phó Thần Thương dùng vẻ mặt nghiêm khắc như vậy trách cứ cô, mày nhíu lại có thể gắp chết một con ruồi.

Ngày hôm qua lúc cô đến bệnh viện thăm anh đã đau bụng gay gắt, sở dĩ anh sẽ tức giận như vậy, cũng là vì biết tình trạng cơ thể của cô.

Mấy người phụ nữ buôn chuyện vừa rồi giờ phút này đều ngốc lăng, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng bởi sắc đẹp cùng khí thế của Phó Thần Thương.

Phó Thần Thương lưu loát tháo cà vạt đặt vào trong tay cô, lại lấy điện thoại di động, chìa khóa xe các loại ra giao cho cô, cuối cùng cởi âu phục màu đen khoác ở trên vai cô, gương mặt lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, “Trở về lại tính sổ với em.”

Nói xong cũng mặc kệ đôi giày da đặt làm thủ công cùng một thân quần áo hơn vạn nguyên không chút do dự nhảy vào dòng nước đục không chịu nổi, từng bước từng bước đi về phái hai cục cưng nhỏ bé.

“Hoan hô –” Phạn Phạn thấy Phó Thần Thương, từ xa đã nhảy lên, hoan hô quơ tay nhỏ bé.

Vẻ mặt rối rắm của Đoàn đoàn cũng giãn ra, ngược lại hơi lo lắng nhìn chân của Phó Thần Thương.

“Ai là ba cậu?” Cô bé đầu lôi thôi nghiêm mặt hỏi.

Phạn Phạn chỉ vào một người dễ thấy nhất trong đám người, “Người mặc áo sơ mi màu trắng đó!”

Cô bé đầu lôi thôi kinh ngạc há hốc mồm, nửa ngày nói không ra lời, “Không thể nào. . . . . . Người đó sao lại là ba cậu . . . . .”

An Cửu kéo đi kéo lại cà vạt trong tay cô, trong lòng ngũ vị tạp trần. . . . . .

Người phụ nữ bên cạnh kích động đẩy cô một cái hỏi: “Ai nha! Mẹ Phạn Đoàn, đây là chồng cô?”

Có người giúp trả lời: “Còn phải hỏi sao? Không nghe thấy đứa bé cũng đều gọi anh ta là ba!”

Không biết là người nào nói một câu chua xót, “Sao mà dữ dằn thế, có vẻ rất đáng sợ. . . . . .”

Vừa dứt lời, Phó Thần Thương đã chạy tới đối diện, ngồi chồm hổm trước mặt hai bảo bối, Phạn Phạn hôn bẹp trên mặt anh một cái, Phó Thần Thương móc từ trong túi áo ra mấy viên kẹo chia ra cho bé và Đoàn Đoàn, lộ ra một nụ cười dịu dàng có thể khiến người khác chết chìm.

“Bạt Bạt, ba mang em qua trước đi.” Đoàn đoàn nói, lúc này giọng của cậu vé rõ ràng mềm nhũn rất nhiều.

Phó Thần Thương sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, “Không cần, cùng đi.”

Nói xong dễ dàng đưa cánh tay ra mỗi bên ôm lấy một người, nhàn nhã giống như tản bộ đi về phía An Cửu.

Phó Thần Thương cao gần 1m9, nước chẳng qua mới chưa qua đầu gối của anh, hai bảo bảo lần đầu tiên lấy hình thức như này mặt đối mặt nhìn đối phương, cao như vậy, vững như vậy. . . . . .

Thì ra có ba, cảm giác là như vậy. . . . . .

Phó Thần Thương ôm hai đứa bé đi tới trước mặt cô, Phạn Phạn hưng phấn đến đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ , khom người lấymột viên kẹo đưa vào trong miệng cô, “Tê tê ăn kẹo, Bạt Bạt cho cona, ăn ngon hơn so với anh Ảnh Hi mua!”

Chết cũng không tiếc cũng không thể biểu đạt tâm tình của Phó Thần Thương giờ khắc này, có những lời này của con gái yêu quý cũng không uổng anh một đấng mày râu đi thăm dò tư liệu của các loại kẹo, khắp nơi hỏi người khác loại kẹo nào ăn ngon nhất.

Mấy tháng này anh đơn giản trở thành quầy kẹo di động, đến đâu trên người cũng mang theo đủ kẹo. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.