Sau khi An Cửu và Phó Thần Thương vào phòng làm việc, cuộc bàn luận bên ngoài vẫn còn kéo dài không ngừng nghỉ.
Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc có đủ loại người lấy cớ khác nhau lui tới trên đường giao thường ngày mười mấy lần, lãnh đạo các ngành, nhân viên vắt hết óc chui vào bên trong, không phải muốn báo cáo công việc với Tổng giám đốc, mà là muốn xin chỉ thị của Tổng giám đốc, các cô trợ lý bên ngoài ít nhất cũng bước vào đưa ba ly cà phê.
Từ lúc An Cửu mới vào cửa phòng làm việc, nước miếng cũng không kịp uống…, luôn phải đối phó với đủ loại câu hỏi của đám nhân viên liên tục đến gõ cửa kia, trên thực tế những người kia ngoài mặt đang nghe cô nói chuyện, thật ra thì mắt đã sớm không biết dừng ở nơi nào rồi, thậm chí cô còn phát hiện quản lý Diệp của bộ phận PR vừa nghiêm túc đứng đắn nói với cô, vừa lợi dụng dùng bàn làm việc che chắn cầm điện thoại di động muốn len lén | chụp hình.
Mà đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chính là người rảnh rang dựa vào ghế ngồi xem tạp chí ở một bên.
Phó Thần Thương buông tạp chí xuống đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi, hồn phách của vị nữ quản lý kia cũng hoàn toàn bị bắt cốc đi theo.
An Cửu dứt khoát cũng không nói chuyện, đôi tay ôm ngực khẽ dựa vào thành ghế, thật lâu quản lý Diệp mới phản ứng được, mặt lộ vẻ lúng túng nhìn cô, ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng nghiêm mặt nói: “Còn có chuyện khác chính là, có liên quan tới chuyện của cô và Phó tiên sinh , có thể thuận tiện nói lời cảm ơn thay tôi được không? Từ tối hôm qua đã bắt đầu có truyền thông gọi điện thoại đến hỏi thăm tình huống bên này, cô xem. . . . . . Tôi cần làm gì để khắc phục đây?”
An Cửu suy tư trầm ngâm một lát, vì vậy quản lý Diệp thử thăm dò đề nghị: “Cá nhân tôi cho là có thể chuyện này công khai, chủ tịch cũng có ý này, cô cũng biết. . . . . .”
Phát hiện vẻ mặt An Cửu không vui, quản lý Diệp lập tức bổ sung thêm một câu: “Dĩ nhiên, trong chuyện này còn phụ thuộc vào quyết định của tổng giám đốc, tôi chỉ đứng trên lập trường của công ty mà ra đề nghị thôi. Thưa cô.”
Bên này hai người đang thương lượng , Phó Thần Thương bưng một ly nước ép chanh đi ra từ trong phòng nghỉ, đặt nước chanh ở trong tầm tay cô, sau đó lấy ly cà phê bên cạnh đi.
Sau khi làm xong những việc này mới nhìn quản lý một cái: “Cô là Diệp Vi – quản lý Diệp của Bộ phận PR à?”
Diệp Vi không ngờ tới Phó Thần Thương “một ngày kiếm tỷ bạc” lại còn biết tên của mình, vừa mừng vừa lo thật lâu mới hồi phục lại tinh thần: “Vâng.”
“Vấn đề mà cô nói tôi đã hiểu sơ sơ rồi, ba giờ xế chiều hôm nay Phó thị sẽ mở cuộc họp báo, đến lúc đó tôi sẽ công khai trả lời rất nhiều vấn đề. Sau đó tôi sẽ viết một bản thảo cho bộ phận PR của cô, nói cho cô biết trả lời câu hỏi truyền thông thế nào, nếu như còn có câu hỏi khác khó giải quyết, thì bảo bọn họ tới tìm Phó thị, tôi sẽ phái người xử lý ở bên này.”
Diệp Vi vội gật đầu không ngừng sau đó đi ra ngoài, hoàn toàn không có bất kỳ dị nghị gì.
Lời nói hoàn toàn duy trì phong độ này của Phó Thần Thương, cơ bản xem như Hoa Kiến là công ty trực thuộc, xem ra những tin đồn anh mê đắm vợ trước kia thật sự không khoa trương chút nào.
Hoa Kiến có vị Phật lớn này che chở. . . . . . Tiền đồ vô lượng . . . . . .
Con gái mà Tống Hưng Quốc sinh ra thật đúng là có tiền đồ, ai có thể ngờ tới chim sẻ năm đó ai cũng không coi trọng hôm nay lại có thể bay lên cây làm Phượng Hoàng?
Chỉ là nhà quyền thế cũng không đơn giản như mặt ngoài, năm đó Phó Thần Thương còn không thẹn mười năm mê đắm Tô Hội Lê sao, hiện tại Tống An Cửu này cũng không biết sẽ có kết cục như thế nào. . . . . .
Vẻ mặt ý vị sâu sa của Diệp Vi trước khi rời khỏi khiến An Cửu có chút không thoải mái cau mày, trầm mặc chuyển động nước chanh trong tay.
“Xin lỗi, vượt quá chức phận rồi rồi.” Phó Thần Thương áy náy nói.
“Không có việc gì.” An Cửu thuận miệng trả lời một câu, sau đó ổn định tinh thần bắt đầu xử lý tài liệu.
Phó Thần Thương thở dài một tiếng rút tài liệu trong tay của cô, sau đó giữa cái ngẩng đầu và ánh mắt khó hiểu của cô chậm rãi cúi người dán lên môi của cô, vừa tiếp xúc lập tức tách ra, nhưng lại làm cho cô giống như bị điện giật lập tức che miệng, đẩy cái ghế lui về phía sau trượt ra thật là xa.
“Anh làm gì thế?”
Nơi này chính là phòng làm việc của công ty, nếu anh làm loạn bị người bắt gặp thì cô thật có thể cả đời không ra khỏi cửa rồi.
“An Cửu, không cần để ý ánh mắt của người khác như vậy được không?”
“Người nào quan tâm, bọn họ nghĩ như thế nào, chuyện đó liên quan gì tới em. . . . . .” Không nghĩ tới người này sức quan sát nhạy bén như vậy, chẳng qua là mới vừa rồi cô có một chút không thoải mái mà thôi.
Tống Hưng Quốc nịnh hót, còn có công nhân viên kính sợ, hưng vong của cả Hoa Kiến, tất cả đều là phụ thuộc người đàn ông trước mắt này, tất cả mọi người cho rằng là cô với cao, bao nhiêu người không dám đắc tội ngoài sáng lại chờ cô nặng nề té xuống hả hê nhìn cô, loại cảm giác này quả thật thật không tốt, chẳng qua cũng là ý nghĩ không thoải mái trong nhất thời của cô mà thôi, năm đó lời nói khó nghe gấp trăm ngàn lần thế này cô đều đã nghe qua, sao có thể thật để những này lời nói ở trong lòng. . . . . .
Nhưng, Phó Thần Thương tỉ mỉ, lại xúc động đến cô. . . . . .
“Mặc kệ người khác nghĩ sao, nhưng anh hiểu biết rõ, lúc em gả cho anh hoàn toàn không biết thân phận của anh, hoàn toàn là bị anh lừa gạt cưới.”
Phốc. . . . . . Lừa gạt cưới. . . . . . An Cửu thiếu chút nữa phun nước chanh trong miệng ra. Sau đó, chút buồn bực còn lại trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan. . . . . .
Thời gian 5 năm rèn luyện, cho đến ngày nay, lại nhắc đến cuộc lừa gạt năm đó, đã không còn như trước vừa nhắc là nóng, hận không thể xé nát anh, dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, lại có thể lạnh nhạt mà chống đỡ. . . . . .
Đang lúc An Cửu mất hồn nhất, một bóng ma phủ xuống, ý thức được anh nghĩ làm cái gì, tay An Cửu run một cái, hốt hoảng hất ly nước chanh chỉ mới uống một ngụm vào quần áo trước ngực của Phó Thần Thương.
An Cửu nhìn áo sơ mi trắng của anh dính tí tách chất lỏng màu vàng, mở trừng hai mắt, hoàn toàn không có chút áy náy: “Tay trơn.”
Phó Thần Thương cúi đầu liếc nhìn quần áo của mình, sau đó thở dài đưa tay phủi một ít lông tơ màu trắng li tí trên đầu cô xuống: “Trên tóc có vật bẩn, trong đầu em nghĩ những gì vậy?”
An Cửu cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn bóng lưng anh đi vào phòng vệ sinh, rốt cuộc là ai làm hại cô sợ bóng sợ gió đó !
Phó Thần Thương vào toilet độc lập trong phòng nghỉ, An Cửu vừa mới chuẩn bị tiếp tục công việc đã nghe được một trận ồn ào truyền tới từ ngoài cửa.
“Thật xin lỗi, vị tiên sinh này, không có hẹn trước thì không thể tùy tiện vào, nếu như anh là bạn của quản lý chúng tôi thì có thể gọi cho cô ấy. . . . . . Trước đó, tiên sinh, tiên sinh, ngài thật không thể đi vào, hiện tại bên trong có khách. . . . . .”
Sau đó cửa phòng làm việc lập tức bị người chợt đẩy ra, mặt thư ký Mary lo lắng đứng ở cửa giải thích: “Quản lý, anh ta. . . . . .”
“Tôi biết rồi, cô đi ra trước đi.”
“Vâng.”
“Kỷ thiếu gia đại giá quang lâm (hạ cố đến chơi), có chuyện gì sao?”
Thoạt nhìn Kỷ Bạch vô cùng nhếch nhác, hiển nhiên là một đường nhanh chóng chạy tới, trên mặt cực kỳ nóng nảy, cũng không rảnh chào hỏi, chạy thẳng tới trước bàn làm việc của cô, lôi kéo tay của cô kéo ra ngoài: “Đi theo em!”
“Đi đâu?”
“Không có thời gian giải thích. . . . . .” Kỷ Bạch vừa dứt lời thân thể lập tức cứng đơ tại chỗ, bởi vì người mới vừa rồi hỏi anh không phải Tống An Cửu, mà là. . . . . .
Kỷ Bạch buông tay An Cửu ra giống như phỏng tay vì khoai lang, sau đó đứng thẳng đơ ở nơi đó như học sinh tiểu học làm sai việc gì, tay chân luống cuống nói: “Ba. . . . .Anh ba. . . . . . Anh. . . . . .” Sao anh ở đây hả! Đáng chết!
Thì ra là vừa mới thư kí quèn kia nói bên trong có khách là thật, làm sao không nói cho anh biết vị khách kia chính là “Sát thiên đao” anh ba của anh chứ!
Mắt thấy Phó Thần Thương cầm cái khăn lông trong tay, áo sơmi màu trắng mở rộng ra, từng bước từng bước đi về phía mình , Kỉ Bạch lau mồ hôi trên trán, hai chân đều run lên tại chỗ. . . . . .
Lần này bị bắt được tại chỗ, có phải anh ba sẽ trực tiếp đánh gãy chân anh hay không?
An Cửu vuốt vuốt cổ tay, từ khi cô biết được tin Tô Hội Lê tự sát tâm thân bắt đầu không thể tập trung, quả nhiên nên đến vẫn đến. . . . . .
Ánh mắt Phó Thần Thương như tuyết: “Tôi đã cảnh cáo cậu, không được xuất hiện trước mặt cô ấy.”
Kỷ Bạch nhắm mắt nói: “Anh ba thật xin lỗi chị ba thật xin lỗi em biết em là tên khốn kiếp em là gã cặn bã, nhưng là lần này. . . . . . Cô ấy. . . . . . Tô Hội Lê cô cũng sắp chết rồi, cô ta nói tâm nguyện duy nhất trước khi chết là nhìn mặt chị ba một lần, có chuyện rất quan trọng phải nói với chị ấy, hơn nữa cô ta hứa em có thể đứng nghe ở bên cạnh, anh ba, em bảo đảm, thật sự sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào cho chị ba!”
“Cậu lấy cái gì bảo đảm?”
“Em. . . . . .”
Kỷ Bạch nắm chặt hai quả đấm: “Anh ba, ngươi đi gặp cô ta một lần đi, cô ta đã làm sai rất nhiều việc, thế nhưng cũng là bị người lợi dụng , hơn nữa bây giờ cô ta cũng bỏ ra giá cao, người đến lúc sắp chết lời nói cũng hiền đi. . . . . .”
Điện thoại Phó Thần Thương vang lên, là Phó Hoa Sênh gọi tới.
“A lô ?”
“Kỷ Bạch chạy đi tìm An Cửu rồi.”
“Anh biết rồi, anh ở cạnh An Cửu.”
“Vậy thì tốt.” Phó Hoa Sênh lắc đầu một cái thở dài nói: “Vết thương lành đã quên đau, hai cái đầu dài thoạt nhìn chỉ thấy cái cao nhất thôi sao?”
“. . . . . .”
“Nhưng mà bây giờ anh cũng không cần lo lắng nữa, Tô Hội Lê không chống đỡ được đến khi làm xong chuyện xấu đã chết rồi.”
Phó Thần Thương nghe vậy vẻ mặt chưa thay đổi, dạo bước đi tới trước cửa sổ sát đất tiếp tục nghe điện thoại.
“Anh biết trước khi chết cô làm cái gì không?” Phó Hoa Sênh cố ý thừa nước đục thả câu: “Thật may là anh cho em theo dõi Lâm Huyên kia, nếu không anh đã gặp phiền phức lớn rồi. . . . . .”