Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 62 - Thăm Mộ Người Đó

trước
tiếp

“Tiểu Cách, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Dạ, mẹ đợi con một chút.”

Nhiễm Cách sửa lại cổ áo sơ mi, cô phủi lại nếp nhăn trên chiếc váy xanh thẫm của mình. Lại nhìn bản thân trong gương một lần nữa, xác định lớp trang điểm vẫn bình thường sau đó mới đeo túi xách xuống lầu.

Nhiễm cha đang đọc báo, nhìn con gái xinh đẹp dịu dàng đang đi tới, khóe mắt chậm rãi ửng đỏ không dễ nhận ra. Nhiễm mẹ nhìn thấy tâm tình của ông, không tránh được cũng cảm động theo.

Con gái đã ở với họ hai mươi mấy năm, đều là do họ một tay nuôi nấng cùng chăm sóc. Mặc dù không phải là con ruột nhưng họ đều hết lòng yêu thương và bảo bọc cô, mà cô lại còn yêu thương họ, hiếu thuận, biết lí lẽ như vậy.

Dù Nhiễm Cách có nói với họ cô đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn nguyện làm đứa con gái của họ, vẫn sẽ mãi chăm sóc, ở bên bầu bạn cùng họ. Nhiễm cha và Nhiễm mẹ nghe vậy thì vừa đau lòng vừa cảm động.

Nhiễm Minh Ngôn biết chuyện này cũng không như thường lệ náo nhiệt mà lại trầm mặc không nói gì. Phút chốc, anh ôm chầm lấy Nhiễm Cách, rất nghiêm túc nói:

“Nhiễm tam, mặc dù em không phải em ruột của anh. Nhưng đời này, Nhiễm Minh Ngôn chỉ mãi có một đứa em gái duy nhất là em.”

Mắt Nhiễm Cách ửng đỏ, đưa tay ôm chặt anh, “Anh ba…”

“Một lần là em gái, cả đời là em gái.”

Nhiễm Bạch Thương vừa khoác áo vest bên ngoài, nhìn cả nhà đang quây quần vui vẻ như vậy thì trên khuôn mặt anh tuấn của anh liền xuất hiện nụ cười nhạt hiếm hoi.

“Anh hai!” Nhiễm Cách cười tươi, chạy tới khoác tay Nhiễm Bạch Thương, “Mau tới ăn sáng đi anh hai, mẹ nấu cháo hoa ngon lắm đó!”

“Ừ.” Nhiễm Bạch Thương cưng chiều xoa đầu em gái, đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống.

Nhiễm mẹ đặt một chén cháo trước mặt Nhiễm Bạch Thương, nhìn cả nhà đang vừa ăn bữa sáng mình nấu vừa trò chuyện đến vui vẻ thì tâm trạng rất hào hứng. Bà rót một cốc sữa tươi cho Nhiễm Cách rồi cũng tự mình kéo ghế ngồi xuống.

“Tiểu Cách, công việc thế nào rồi con?”

“Dạ ổn ạ, anh hai chiếu cố con lắm.” Nhiễm Cách đáp, sau đó nũng nịu nói với mẹ, “Nhân viên ở công ty ghen tị với con quá trời, còn tưởng con là bạn gái của anh hai nữa.”

Nhiễm Minh Ngôn vừa nhai nhồm nhoàm vừa trêu chọc cô, “Sướng thế còn muốn gì nữa con nhóc kia!”

Nhiễm Cách, “Ôi anh không biết đâu, mấy chị minh tinh kia ai cũng muốn ôm đùi anh hai hết nha! Chỉ có duy nhất chị Kiều… Kiều gì ấy nhỉ?”

Nhiễm Minh Ngôn: “Kiều Hinh Nghiên?”

“À đúng rồi, chị ấy lạnh lùng lắm nha. Nhắc tới anh hai cũng không như người khác bàn tán mà lại còn có vẻ, hơi mất hứng nữa!”

Nghe tới tên Kiều Hinh Nghiên, ánh mắt Nhiễm Bạch Thương thoáng chút dịu dàng nhưng nét mặt ấy ngay lập tức biến mất.

“Chút nữa ba mẹ tới nhà bác tư, Tiểu Cách có muốn đi không?” Nhiễm cha khuấy cà phê, nhìn con gái qua cặp kính lão, hỏi.

Nhiễm Cách nghĩ một chút, “Con phải đi làm rồi ba.”

Nhiễm Bạch Thương ung dung sửa lại tay áo, anh vỗ đầu cô em gái nhỏ, “Cứ đi đi, anh hai sẽ giúp em xin nghỉ phép.”

Nhiễm Cách: “Nhưng mà như vậy sẽ bị coi là đi cửa sau đó…”

Nhiễm Minh Ngôn: “Em thuận lợi vào Minh Cách giải trí đã là đi cửa sau rồi đó em gái ạ.”

Nhiễm Cách: “Gì chứ? Không phải anh cũng vậy sao?”

Nhiễm cha: “Thôi được rồi, hai đứa nhóc này đã tới tuổi lập gia đình rồi vẫn chưa trưởng thành được chút nào sao?”

Nhiễm Cách ôm tay ông, “Con chỉ muốn ở mãi với ba mẹ thôi.”

Nhiễm mẹ khựng lại một chút, dường như bà muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Nhiễm Bạch Thương đưa tới liền thôi.

“Thế con đi qua nhà bác tư với ba mẹ nhé?” Nhiễm mẹ cười hỏi.

Cô đảo mắt qua lại. Qua nhà họ hàng sao? Chán muốn chết! Nhưng mà anh hai đã lên tiếng để cô nghỉ làm hôm nay rồi, thế nào cũng không thoát được.

Nhiễm Cách bỗng nhớ tới một người, “Con rủ Hàn Đông đi chung nha?”

Nhiễm cha gật đầu, dù sao hai đứa nó cũng là thanh mai trúc mã, dẫn Hàn Đông đi theo tới nhà họ hàng cũng không có việc gì.

Thế là đúng tám giờ, Nhiễm Bạch Thương cùng Nhiễm Minh Ngôn tới công ty, còn Nhiễm Cách rủ Hàn Đông cùng ba mẹ đến nhà bác tư.

Nhiễm Mạnh, bác tư của Nhiễm Cách là một người đàn ông nhìn có vẻ bặm trợn giang hồ nhưng tính cách lại rất ôn hòa dễ chịu. Lần cuối Nhiễm Cách gặp ông là lúc cô mười tuổi, bây giờ trở thành một cô gái trưởng thành xinh đẹp như vậy khiến ông rất bất ngờ.

“Ôi, con bé Nhiễm Cách đã lớn thế này rồi cơ à!”

Nhiễm Cách cười hì hì, khoanh tay ngoan ngoãn chào bác.

“Ngoan, thế đã có bạn trai chưa?” Nhiễm Mạnh vuốt vuốt cằm, tựa phi tựa tiếu đánh mắt sang Hàn Đông đang đứng bên cạnh.

Nhiễm Cách hơi ngẩn ra, chưa kịp trả lời thì một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh lại chen vào:

“Chắc chắn là có rồi, chị ấy nổi tiếng thế cơ mà!”

Nhiễm Mạnh nhíu mày nhìn Nhiễm Tư Thanh, con gái đầu của ông, “Nổi tiếng? Thế là sao?”

Nhiễm Tư Thanh liếc Hàn Đông một cái, khóe môi nâng cao, “Chị ấy chụp một bức ảnh liền nổi tiếng, khẳng định có hàng trăm người theo đuổi ấy chứ. Đúng không Đông ca ca?”

Hàn Đông mím môi không trả lời, mà Nhiễm Cách lại âm thầm thở dài. Cô em họ này của cô từ nhỏ đã thích Hàn Đông, mà tên Hàn Đông này lại giả vờ như không thấy, đã vậy còn cố tình lẽo đẽo theo cô khiến Nhiễm Tư Thanh ghen tức đến đỏ mắt. Thế nên từ đó đến giờ Nhiễm Tư Thanh vẫn không cho cô một ánh mắt thiện ý nào.

“Phải vậy không Nhiễm Cách?” Nhiễm Mạnh ngạc nhiên, “Cháu và Hàn Đông…”

Nhiễm Cách lắc đầu, “Cháu và Hàn Đông chỉ là bạn thôi ạ.”

Hàn Đông chau mày, tim chợt nhói lên.

“Chỉ là bạn” thôi sao? Anh nhìn người đã lớn lên cùng mình từ nhỏ, bây giờ đã trở nên yêu kiều và xinh đẹp biết mấy. Rõ ràng mười ba năm qua anh đã có rất nhiều cơ hội, anh biết tính tình và sở thích của cô, mỗi một bức ảnh tuổi thơ của cô đều có anh, anh cùng cô bày trò chơi quậy phá trên trời dưới đất…

Nhưng anh lại ngu ngốc đến vậy, anh hờ hững nắm tay cô và để cho người đàn ông khác có cơ hội giành lấy…

Sắc mặt Hàn Đông nhanh chóng ảm đạm đi, giống như chỉ cần một giây nữa thôi anh sẽ rơi vào hố đen vĩnh viễn, mãi không thể thấy ánh sáng tươi đẹp ấy nữa.

Nhiễm Tư Thanh nhận được câu trả lời như vậy thì rất hài lòng, ánh mắt nhìn Nhiễm Cách cũng tốt hơn. Chỉ có Hàn Đông, hôm nay trầm tĩnh lạ thường, cũng không nhìn lấy cô ta một cái.

Nhiễm Cách ăn xong bữa trưa với gia đình bác tư thì xin mọi người về trước.

Nhiễm Cách đã về thì Hàn Đông cũng chẳng có lý do ở lại, Nhiễm Tư Thanh cũng định đi theo anh thì bị bác tư bắt lại ở nhà phụ giúp.

Cô ta tức tối nhìn bóng lưng hai người cùng đi ra cửa.

Được vẻ ngoài đẹp đẽ thì được gì chứ? Chẳng phải cũng leo giường đàn ông để được nổi tiếng đó sao? Nhiễm Cách dơ bẩn như vậy không hề xứng với Đông ca ca của cô ta một chút nào! Không được, cô ta phải khiến cho Đông ca ca sáng mắt ra và nhìn thấy bộ mặt thật người bạn thanh mai trúc mã của anh.

Nhiễm Cách sau khi rời nhà bác thì đi đến cửa hàng hoa mua một bó huệ trắng. Ngửi mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng từ cánh hoa, Nhiễm Cách cay cay khóe mắt, lòng nặng trĩu.

“Em định đi thăm mộ ai sao?”

Hàn Đông không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.

Nhiễm Cách nhìn anh, trầm mặt một lúc rồi gật đầu, “Em… đi nghĩa trang Khang Hoài một chuyến.”

“Thăm người đó sao?”

“… Anh không cần quan tâm.”

Hàn Đông siết chặt tay, cố làm cho mình bình tĩnh lại, “Được, anh đi với em.”

Nhiễm Cách: “Tùy anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.