“Đều là người nhà, không cần khách sáo.” Lâm Du lắc đầu, thản nhiên trước lời cảm kích của Tôn Uyển Đình .
“Tiểu Du, công ty còn nhiều việc đang chờ xử lý, ba mẹ về trước.” Đương nhiên Lâm Hồng Tín sẽ không mở két sắt kia trước mặt Lâm Du. Nếu Lâm Du thấy được đồ trong két, sau đó đổi ý, vậy thì bọn họ chịu thua thiệt rồi.
” Được. Cha, mẹ đi thong thả.” Lâm Du thừa biết những tính toán trong lòng của bọn họ nhưng cô không vạch trần, tiễn bọn họ ra về.
Hai vợ chồng Tôn Uyển Đình rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, sợ đứng lại chút nữa sẽ bị vệ sĩ của Hứa Mạch cản trở,
“Em để bọn họ đi dễ dàng vậy à?” Hứa Mạch nhìn về phía Lâm Du.
“Bọn họ sẽ không đi xa.” Nghe Hứa Mạch hỏi, Lâm Du cười lạnh. Với tính tình nôn nóng của Lâm Hồng Tín, cô khẳng định ông ta mở két sắt ngay trên xe, sẽ cho xe quay lại nhanh thôi.
Trên mặt Hứa Mạch không lộ ra chút kinh ngạc nào, hỏi Lâm Du: “Chúng ta chờ ở đây hay rời đi?”
“Chờ đi! Mắc công một hồi còn phải nghe điện thoại, có khi còn náo loạn đến Hứa gia.” Mặc dù địa vị hiện tại của cô ở Hứa gia đã không giống nhau, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Du vẫn nhớ, mọi thứ đơn thuần chỉ là giao dịch giữa cô với Hứa Mạch, không phải là thật. Cô là người ngoài, không thể coi Hứa gia trở thành chỗ dựa.
“Thật ra thì…” Hứa Mạch vừa định nói, coi như náo loạn đến Hứa gia cũng không sao. Có hắn ở đây, Hứa gia sẽ là địa bàn để cô tung hoành. Nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy chiếc xe màu đen thắng gấp, đỗ trở lại.
“Lâm Du!” Từ trong xe đã nghe tiếng Lâm Hồng Tín rống giận.
“Tiểu Du!” Tôn Uyển Đình lập tức vọt xuống, giơ két sắt trống không gấp giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra? Tại sao két sắt lại trống không?”
Hứa Mạch ngoắc khóe miệng. Hắn chỉ nghĩ cô sẽ không để thứ gì quý giá trong đó, không ngờ cô giảo hoạt như vậy. Lần này hai vợ chồng Lâm Hồng Tín không tức chết mới lạ!
“Sao ạ?” Lâm Du kinh ngạc lên tiếng, không dám tin nhìn Tôn Uyển Đình, “Mẹ đừng làm con sợ! Ông nội sẽ không để lại két sắt trống không cho con đâu.”
“Dĩ nhiên là cha không để lại két sắt rỗng, cho nên mẹ mới hỏi con, rốt cuộc con đem tiền cất nơi nào?” Lúc hỏi câu này, ánh mắt bà không tự chủ nhìn về phía Hứa Mạch.
Bà không thể nào tin được Lâm Du sẽ “treo đầu dê bán thịt chó(*)”. Trong lòng bà, khuyết điểm lớn nhất của Lâm Du là quá lạnh nhạt, ưu điểm lớn nhất cũng chính là sự lạnh nhạt đấy. Bà dụng tâm nuôi dưỡng Lâm Du nhiều năm như vậy, chỉ dạy biết bao đạo lý. Bà có lòng tin, sự giáo dục của mình tuyệt đối thành công!
(*) Hành động bịp bợm, dùng nhãn hiệu đẹp đẽ để đánh lừa.
Nếu vấn đề không phải ở Lâm Du, hiển nhiên két sắt đã bị người khác động tay động chân. Mà “người khác” kia chỉ có thể là Hứa Mạch.
Chỉ có Hứa Mạch mới coi Lâm gia là kẻ thù. Chỉ có Hứa Mạch mới có năng lực “thần không biết, quỷ không hay” lấy hết đồ trong két sắt. Chỉ có Hứa Mạch mới vô sỉ như vậy, đầu tiên cướp đi cổ phần Bác Dương trong tay Nhất Thiến, bây giờ lại lén cướp đi đồ trong tủ sắt Lâm Du.
Mặc Tôn Uyển Đình nhìn mình, Hứa Mạch vẫn thản nhiên ngồi đó. Đừng nói bà ta không dám hỏi những điều hoài nghi trong lòng, dù bà ta dám hỏi thì thế nào? Hắn không thừa nhận, bà ta làm gì được hắn.
“Mẹ, con thật sự không biết.” Mặt cô mờ mịt hỏi lại Tôn Uyển Đình, “Nếu như lời mẹ nói là két sắt trống rỗng. Vậy tiền biến đi đâu?”
“Làm sao tao biết!” Theo bản năng, Tôn Uyển Đình mắng lại. Kịp phản ứng mình lỡ lời, vội vàng kéo lại Lâm Du tay, thấp giọng hỏi, “Tiểu Du, con nghĩ kỹ lại xem, chuyện két sắt con có nói với ai không? Còn mật mã, có ai biết nữa không?”
“Không có. Chuyện két sắt chỉ có Lâm gia biết. Con biết, ba mẹ biết, Nhất Thiến cũng biết. Về phần mật mã, lúc con mở chốt an toàn có nói với ba mẹ.” Lâm Du dùng âm lượng bình thường trả lời.
Sắc mặt Tôn Uyển Đình cực kỳ khó coi, nghiêng đầu nhìn Lâm Hồng Tín. Dưới cái nhìn của bà, Lâm Du không có nói láo. Nhưng nếu Lâm Du không nói láo, vậy chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cha không để lại tiền cho Lâm Du?
Lâm Hồng Tín cũng không tin Lâm Du sẽ nói láo. Nếu nó không muốn giao két sắt ra, không cần đồng ý thỉnh cầu của bọn họ, càng không cho bọn họ mang két sắt đi.
Nhưng đồng thời Lâm Hồng Tín cũng không tin Lâm An Yến không lưu lại tài sản cho Lâm Du. Nếu nói tủ sắt không có thứ gì, đánh chết ông cũng không tin.
Cha là người khôn khéo, có tầm nhìn rất xa! Năm đó bọn họ tốn biết bao thời gian, biết bao tâm lực mới có được sự tín nhiệm của ông ấy, được cho phép nhập Lâm Du vào hộ khẩu.
Ngoài mặt ông ấy không nói gì, nhưng trong lòng lại có tính toán. Hễ có chút sơ suất gì đối với Lâm Du, cha cũng ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn chỉ rõ tại chỗ không chút lưu tình.
Từ đầu đến cuối, Lâm Hồng Tín nhận định, trước khi chết Lâm An Yến, cố ý để luật sư công bố di chúc trước thời hạn, còn cố ý nói rõ trong tay Lâm Du sẽ có 30% cổ phần Bác Dương. Đây coi như một lời nhắc nhở, cũng là một lời cảnh cáo.
Lâm An Yến biết trước, nếu không có sự che chở của ông, Lâm Du sẽ chẳng có gì ở Lâm gia cả. Vì vậy ông đã sắp đặt mối hôn sự từ sớm, còn đặc biệt giao lại két sắt cho Lâm Du trông coi…
Ông ấy chuẩn bị nhiều như vậy, nhất định sẽ không giở trò trong két sắt.
Khẽ cắn răng, Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình nhìn về Hứa Mạch. Dù không dám hỏi nhưng hoài nghi trong lòng bọn họ đã lên đỉnh điển, chỉ chờ cơ hội bùng nổ.
“Lâm tổng giám đốc cùng Lâm phu nhân đang đùa à? Lấy được két sắt cũng không mở ra trước mặt chúng tôi, ngồi xe đi ra thật xa rồi quay trở lại la hét là không thấy tiền. Theo tôi thấy, mười phần là do hai người tự biên tự diễn, lập mưu đưa tôi và Lâm Du vào tròng!” Hứa Mạch nói lên nghi ngờ của mình trước Lâm Hồng Tín một bước. Hơn nữa, hắn còn có bằng cớ, đặc biệt đường đường chính chính.
Vừa nghe những lời Hứa Mạch nói ra, trong nháy mắt, Lâm Du gỡ tay Tôn Uyển Đình ra. Lui về phía sau hai bước, không tưởng tượng nổi nhìn Tôn Uyển Đình và Lâm Hồng Tín: “Mẹ, ba, đây đều là sự thật? Tại sao hai người lại đối xử với con như vậy? Tại sao lại lừa dối con?”
“Tiểu Du! Con đừng nghe…” Tôn Uyển Đình hốt hoảng muốn phản bác lại Hứa Mạch, nhưng thấy cái nhìn “tựa tiếu phi tiếu” của Hứa Mạch, sửa lại lời nói, “Con đừng suy nghĩ lung tung, mọi chuyện không phải như vậy. Ba mẹ sao có thể lừa con. Thật sự ba mẹ không có thấy tiền, nhất định là có vấn đề.”
“Vấn đề gì? Lúc nãy Lâm phu nhân còn vui mừng ôm két sắt rời đi, mấy lời cảm tạ còn văng vẳng bên tai, chớp mắt đã quên rồi sao? Tôi cùng Tiểu Du còn chưa lên xe, lại bị các người ngăn lại… Theo tôi thấy, mọi rắc rối nằm ở chỗ Lâm tổng giám đốc cùng Lâm phu nhân” Không phải chỉ có mỗi hai vợ chồng Lâm Hồng Tín biết gắp lửa bỏ tay người, Hứa Mạch cũng biết, hơn nữa còn dùng chiêu cao minh hơn.
Tôn Uyển Đình nghẹn lời. Trong lòng bà biết rõ điều Hứa Mạch nói không phải sự thật nhưng lại không tìm được lý do chính đáng hơn để phản bác. Lúc bà và Lâm Hồng Tín mở két, quả thật Lâm Du và Hứa Mạch không có mặt. Hơn nữa xe của bọn họ cũng cách xa ngân hàng… Lần này phải giải thích thế nào đây?
“Chúng tôi là ba mẹ của Lâm Du, không thể nào lừa dối nó chuyện lớn thế này! Chúng tôi đã mang két sắt đi, chúng ta sẽ không chối. Chúng tôi không lấy tiền thì sẽ không nhận bậy!” So với Tôn Uyển Đình, phản ứng của Lâm Hồng Tín trấn định hơn. Bọn họ không có lấy tiền thì tại sao phải ăn nói khép nép?
“Nhưng theo tôi được biết, hai người không phải là cha mẹ ruột của Tiểu Du. Hơn nữa, lúc trước cũng bởi vì một ít duyên cớ, hai vị ngay trước truyền thông mắng Tiểu Du tri ân không báo, không biết hiếu thuận.” Hứa Mạch lôi chuyện cũ ra nói, trí nhớ từ trước đến giờ của hắn rất đầy đủ.
Không đợi Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình giải bày, Hứa Mạch khoát tay, giọng tùy ý: “Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là việc này có hiểu lầm. Tôi nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao người khác không có hiểu lầm, hết lần này tới lần khác đến Lâm gia lại có hiểu lầm?”
Hứa Mạch dừng lại nhìn Lâm Du, sau đó mới tiếp tục nói: “Nói tới mới nhớ, mỗi lần các người gặp rắc rối, vấn đề điều không nhỏ. Chẳng lẽ mỗi chuyện rắc rối đều là các người cố ý làm ra?”
Ly gián! Hứa Mạch quả nhiên âm hiểm, chẳng những bỏ đá xuống giếng mà còn muốn ly gián tình cảm giữa bọn họ và Lâm Du. Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình đồng thời phòng bị, hướng về phía Lâm Du lắc đầu. Không nên tin Hứa Mạch, ngàn vạn lần không thể bị Hứa Mạch lừa gạt.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Du nhận ám hiệu của bọn họ, thậm chí không thèm nhìn, cô vẫn cúi đầu xuống, yên lặng không nói, bộ dáng thương tâm giống như đã chịu đả kích lớn.
“Hai vị nên dứt khoát một chút, đem tiền trả lại đi!” Lâm Du không nói lời nào, quyền phát ngôn tự nhiên giao cho Hứa Mạch, “Nhị vị luôn nói Tiểu Du tri ân không báo, nhưng rõ ràng cô ấy rất hiếu thuận với hai người! Nếu không sau khi chuyện kia phát sinh, tại sao cô ấy lại đồng ý thỉnh cầu vô lý của hai người, thay thế Lâm Nhất Thiến gả tới Hứa gia?”
“Tiểu Du chưa từng làm gì có lỗi với hai người. Còn hai người? Trước kia cố ý bôi xấu danh tiếng Tiểu Du không nói, những tổn thương hai người tạo ra cho cô ấy cũng chẳng thể bù đắp. Trừ phi các người chủ động đứng ra giải thích với truyền thông, lúc trước là hai người nói sai, hiểu lầm Tiểu Du.” Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình vẫn im lặng, Hứa Mạch cũng không để ý.
Xung quanh người vây lại càng ngày càng nhiều, ở một khúc quanh còn có bóng người lén lút chụp ảnh… Hứa Mạch khẽ thở dài, bất đắc dĩ hướng về phía Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình nói: “Hai vị gọi điện thoại cho Tiểu Du nhờ giúp đỡ, Tiểu Du không nói hai lời đáp ứng trợ giúp ngay, còn lấy cả thứ cuối cùng mà ông nội Lâm để lại. Lúc giao két sắt, cô ấy cũng không nghĩ đến ngày hai vị đem tiền trả lại. Hai vị cần gì phải tổn thương cô ấy một lần nữa?”
“Hứa đại thiếu! Mặc dù không muốn bất kính đối với cậu, nhưng có mấy lời tôi nhất định phải nói.” Lâm Hồng Tín không thể kiềm được, tay nắm chặt bước lên một bước. Thấy hành động của ông ta, vệ sĩ phía sau lưng lập Hứa Mạch lập tức đáp trả.
Hai người vệ sĩ, một trái một phải chế trụ cánh tay Lâm Hồng Tín giống như xách con gà con vậy, xách Lâm Hồng Tín đến khoảng cách tạo sự an toàn đối với Hứa Mạch.
Đường đường là tổng giám đốc Bác Dương lại bị làm nhục vậy, ông xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi cất giọng: “Hứa Mạch, cậu không nên được voi đòi tiên! Lâm gia tôi không sợ cậu, cũng không mặc cho cậu lấn áp mãi! Nếu cậu còn hồ đồ ngu xuẩn như vậy, đừng trách chúng tôi trở mặt!”
Hứa Mạch cười thật ôn hòa: ” Được, không thành vấn đề. Để coi Lâm gia các người sẽ làm gì. Một lần nữa biến tôi thành người thực vật, nằm trên giường không nhúc nhích mấy tháng, tỉnh lại cũng là một phế nhân, đứng lên cũng không nổi. Hay định tùy tiện tìm một cô gái vô tội đứng ra làm bia chịu đạn, che chở cho cô con gái rượu của hai người. Lâm gia tùy ý, Hứa Mạch tôi chờ!”
Cùng lúc đó, Lâm Du bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói: “Cha mẹ, tại sao hai người lại biến thành như vậy? Nỡ lòng nào hai người lại đối xử với con như vậy? Tại sao?”