Chuyển ngữ: Gà
Miêu Miêu kinh ngạc, nói: “Gặp một lần.”
“Gạt người! Gặp một lần đã quen, Nhậm Tử Hằng này không phải cả trường đều biết ư?”
Rung đùi đắc ý: “Miêu Miêu à Miêu Miêu, cậu gạt tớ làm gì?!”
“Thật sự không có, tớ thật sự chỉ gặp cậu ấy có một lần, tên thì cậu mới vừa nói, tớ cũng không biết cậu ấy tên gì.”
Trình Nhuế quen cô không lâu, nhưng cũng biết cô là một người thành thật, tin cô nói, lập tức nhiều chuyện: “Aiz, cậu biết không? Trừ Đoàn Trạch và Từ Úc An lớp chúng ta ra, cậu ấy… là nam sinh được nhiều nữ sinh hoan nghênh nhất đấy.”
“???”
“Thành tích thi cử của Từ Úc An được tuyển vào đại học A, năng khiếu của Đoàn Trạch được tuyển vào đại học A, nếu Nhậm Tử Hằng này không xảy ra vấn đề gì, thì cũng có thể vào đại học A, nhưng có người nói, cậu ấy muốn vào đại học B.”
Vừa nghe đại học A, ánh mắt Miêu Miêu bỗng sáng lên.
“Sau này cậu muốn vào đại học nào?”
“Đại học A!”
“Phụt!” Trình Nhuế suýt nữa bị sặc chết, ho khan rất lâu, lúc này mới ứa nước mắt nói: “Cậu làm như đại học A dễ vào lắm ấy?”
Bởi vì Miêu Miêu mới đến, mọi người không biết rõ thực lực, vào lớp 22, đương nhiên sẽ không cảm thấy thành tích của cô tốt bao nhiêu.
Trình Nhuế không ngờ, mất mặt đến nhanh như vậy.
Cơm nước xong trở lại phòng học, Miêu Miêu lấy bài ra tiếp tục học, sáng sớm ngày mai sẽ vào kỳ thi tháng, cô rất căng thẳng.
Đoàn Trạch cào tim gãi phổi đợi rất lâu, cũng không nhìn thấy Miêu Miêu ngẩng đầu, nhịn không được, lấy tay chọc chọc.
Ôi? Mềm vậy sao?
“Ho khan, Miêu Miêu, đền cho cậu cục gôm nè!” Nói xong từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, đặt trước mặt cô.
Đúng vậy, chính là loại có nhiều màu sắc, hộp gôm có hình hoạt họa.
Đoàn Trạch chăm chú nhìn cô, cảm động đi? Kích động đi? Vui mừng đi?
Miêu Miêu nghi ngờ nhìn cậu một cái, rồi sau đó… Lấy ra một cục, thử một chút, lại bỏ vào, đẩy đến trước mặt Đoàn Trạch.
“Cục gôm này quá cứng, tẩy không sạch.” Cô nói xong đặc biệt nghiêm túc, dường như đang muốn nói cho Đoàn Trạch biết, loại gôm này dùng không tốt, sau này đừng nên mua nữa.
Đoàn Trạch: “…”
Theo bản năng cầm lấy thử một chút… Cứng thật.
A phi! Ném vào thùng rác, cũng không lên lớp, xoay người rời đi.
Miêu Miêu: Con mắt cún trừng lên ngây ngô.
Sau đó… Tiếp tục học bài.
Đi được một nửa không nghe thấy người ta giữ lại, Đoàn Trạch quay đầu liếc nhìn, thấy cô cúi đầu nghiêm túc học bài, dường như bản thân cậu tức giận chẳng có quan hệ gì với cô. Vừa nghĩ thế, thì càng tức giận, vừa mắng vừa đi ra ngoài.
Vô tình đi đến cửa hàng văn phòng phẩm của trường học, vào lúc này đã lên lớp, nên ít người.
“Bạn học, mua đồ à?”
“Gôm chỗ chị thật khó dùng!”
Không thèm để ý đến chị gái đang sững sờ, cậu đến sân bóng chơi bóng rổ, đây là nơi cậu phát tiết khi tâm trạng không tốt, trò này ấy mà, đời này cậu phải dựa vào nó rồi.
Sau hai ngày thi thử, lớp học dựa theo thành tích để phân chỗ.
Đoàn Trạch thuần thục tiêu sái ngồi ở vị trí cũ của cậu, người cuối cùng ngồi ở cuối lớp học.
Ba mươi giây sau, một cô gái mập mạp ‘hồng hộc’ chạy vào, ngồi sau lưng cậu.
Đoàn Trạch vinh dự trở thành người đứng nhì từ dưới đếm lên trong cả năm học.
Đứng nhất từ dưới đếm lên, là người ngồi cùng bàn với cậu, Miêu Miêu.
“Ha ha ha ha ha ha ha! Cậu ngồi phía sau tôi?”
Miêu Miêu vẫn trưng ra gương mặt đó, đáng tiếc thịt núc ních, không chỉ không có lực uy hiếp, ngược lại lộ ra vẻ ‘khờ khạo’.
Trong lòng Đoàn Trạch vui vẻ nhưng lại giấu đi, khinh bỉ nói: “Ai dô, cậu học nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn ngồi ở phía sau tôi à!”
Miêu Miêu bĩu môi, trừng cậu.
Người ngồi cùng bàn này của cô không xấu, cô biết, nhưng chỉ có một điểm… Miệng thúi.
Thi thử xong, hai người ngồi gần nhất, đương nhiên cùng nhau đi ra ngoài, lần này Đoàn Trạch không đi trước, Miêu Miêu nộp bài thi thì cậu cũng làm xong, cùng cô một trước một sau đi ra ngoài, còn trêu chọc cô đôi câu, rất vui vẻ.
…
Kỳ thi tháng đã xong còn dư lại hai ngày, ở gần đó thì sẽ về nhà, lớp 22 là lớp bỏ tiền để vào, dĩ nhiên vừa xong lập tức ai về nhà nấy.
“Thâm ca, ông chủ Ngưu bảo anh đến tìm ông ấy.”
Động tác Trịnh Thâm thay quần áo vẫn không ngừng, cởi tây trang đen như mực xuống, thay vào bộ đồ ngày thường anh vẫn mặc.
Một cái áo ba lỗ bó sát người, ôm thật chặt thân thể của anh, chặn lại cơ bụng sáu múi, bắp thịt toàn thân cũng không lộ rõ, nhưng lại mạnh mẽ đầy sức sống.
Mặc thêm áo khoác, cái gì cũng che xong rồi, chỉ hé ra một gương mặt sắc sảo, cùng ánh mắt sắc bén như sói. Thêm đôi chân thon dài, dáng vẻ giẫm trên mặt đất, làm người ta cảm thấy kiên định.
“Thâm tử, cậu làm gì thế? Buổi tối phải đưa ông đây đi gặp lão Hắc, tao sợ nó chơi xấu.”
Trịnh Thâm kéo khóa áo: “Không được, vợ tôi mà về, tôi phải nấu cơm cho cô ấy nữa.”
Bỗng nhiên, ngẫm nghĩ dù sao cũng là ông chủ, đối xử với anh không tệ, vợ chồng họ Trình bắt nạt Miêu Miêu, cũng do ông ấy giúp một tay gây ra chút phiền phức cho họ.
“Biết gã chơi xấu ông, thì đừng có đi, một đám người giăng võng chờ ông, con cá ông càng lớn càng không chạy được.”
Ngưu Đồ trừng hai mắt: “Phụ nữ của ông đây bị nó lôi đi. Phải đến, không đi thì rất mất mặt!”
Trịnh Thâm liếc một cái: “Vậy ông hẹn gã trễ hơn một tiếng, chờ chín giờ vợ tôi ngủ rồi tôi sẽ đến tìm ông.”
Nói xong rồi bỏ đi, Ngưu Đồ sờ đầu trọc: “Con mẹ nó mày là một thằng đàn ông, cả ngày vợ dài vợ ngắn, không mất mặt hả?!”
Trịnh Thâm quay đầu lại, hung hăng trừng, Ngưu Đồ hoảng sợ không nhẹ, anh nói: “Ông đây vui lòng! Tình cảm vợ con đầu giường đặt gần lò sưởi, thoải mái hơn nhiều so với đầu buộc ở dây lưng quần như ông!”
Rồi đi thật, lúc đến đại sảnh night club, tùy tiện lấy một cái rồi cắn thử. Thuốc, ném cho đàn em canh cửa, để cậu ta đưa cho đám cảnh sát.
Ngưu Đồ đứng ở lầu hai trừng mắt.
Anh chàng này nói xấu không xấu, cũng là anh em tốt, thái độ Trịnh Thâm đối với ông ta thế này, nếu là những người khác đã sớm ném ra ngoài.
Nhưng Trịnh Thâm ở đây, giúp ông ta tiết kiệm không ít phiền toái, ánh mắt rất tốt, vừa thấy có gì không đúng thì lập tức ném ra ngoài, cảnh sát đột kích, cũng không tóm được gì.
Người cùng nghề chờ nắm gót chân A-sin, dốc lòng vô ích.
Tình huống tối hôm qua, thật sự đã làm thiệt hại cho khách, mất một đống tiền lớn, kết quả Trịnh Thâm ra giữa đứng, đơn độc một mình.
Người ta nói anh sẽ không còn mạng, anh sẽ chết, thì cả ngày anh nói vợ ở nhà chờ tôi, nên không hề muốn dính vào bất cứ chỗ không tốt nào. Người ta nói anh sẽ sống, lúc tất cả mọi người đều sợ, vậy mà anh dám ra giữa đứng.
Lúc này dù Ngưu Đồ tài cao gan lớn, nhưng vẫn không khỏi, rất có thiện cảm với anh, không có thủ hạ, chỉ làm anh em.
Rất nhiều năm sau, Ngưu Đồ gặp người ta thì khoe khoang, năm đó ông ta mắt sáng như sao, ôm họ Trịnh dưới trướng, kính làm anh em, sau còn chủ động làm đá kê chân cho người ta.
Cho nên Trịnh Thâm, mới nhận thức người anh em là ông ta!
…
Miêu Miêu ở nhà đợi một lát thì Trịnh Thâm mới trở về, hai tay xách đầy thịt cá.
Cô vội vàng đi lên tiếp lấy.
“Không cần không cần, em đứng một bên đi, anh trai mua nho cho em, nhanh đi tắm rồi ăn.”
Miêu Miêu cười trộm, ngoan ngoãn cầm nho.
“A? Đây là gì thế?”
Trịnh Thâm vừa mở tủ lạnh, vừa nói: “Cân điện tử! Em để xuống đất là được, đứng lên trên đi, anh trai thấy em nặng hơn rồi.”
“À…”
Nghe lời mở hộp ra, xem thử chốt mở, sau này mỗi sáng, cô sẽ đứng lên cân.
Trịnh Thâm vội vàng chạy đến, ngồi chồm hổm xuống nhìn kỹ, chờ con số dừng lại, thì cả người cứng đờ, trợn tròn đôi mắt.