Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 25 - Lâm Phóng

trước
tiếp

“Gì?” Lão Lâm đần mặt, nheo mắt nguy hiểm, lắc lắc hai tay.

“Tôi là lương dân, không vi phạm pháp luật, không…”

“Mỗi tháng một vạn, muốn đi không?”

“Đi!” Làm việc gì cũng không hỏi.

Trịnh Thâm: “…”

Dẫn ông đến nightclub, chạy thẳng đến phòng làm việc của Ngưu Đồ: “Lão Ngưu, mang đến cho ông một nhân tài đây!”

Vừa nhìn lão đầu ăn mặc rách rưới, cuộn cong sống lưng, Ngưu Đồ chau mày.

“Ông ta có thể làm cái gì?”

“Bảo vệ.”

“Gì?!”

Nhìn lão đầu kia nở nụ cười nịnh hót, Ngưu Đồ nhức đầu, thật sự không biết nói gì.

Người này làm bảo vệ? Một người phụ nữ cũng có thể thu thập ông ta.

Nể mặt Trịnh Thâm, để người này lại.

Quay lại bên này, Miêu Miêu xách theo bữa trưa Trịnh Thâm đưa đi đến phòng ăn, tìm chỗ ngồi xuống, mở ra.

Tầng thứ nhất là cơm, tầng thứ hai là thịt xào, phía dưới cùng là canh móng heo.

Thanh đạm, dinh dưỡng.

Miêu Miêu hé môi cười, cầm chiếc đũa lên, nghiêm túc ăn.

Bên cạnh có một người ngồi xuống, lấy ra một cái hộp cực lớn, bày khay ra.

Lỗ mũi khẽ giật, nhìn về phía bên cạnh.

Từ Úc An?

Đối phương gật đầu với cô một cái, lấy đôi đũa ra, ăn từng miếng.

Có vẻ như ăn rất ngon?

Trong miệng nhấp một hớp canh, tài nấu nướng của Trịnh Thâm khá bình thường, nhưng vì anh làm, nên Miêu Miêu rất thích.

Mùi thơm bên cạnh chậm rãi truyền đến, chóp mũi hít một hơi, quấy nhiễu làm trong bụng Miêu Miêu gầm thét.

“Ăn không?”

Đối phương đưa khay qua, vẻ mặt không có biểu hiện gì.

Miêu Miêu đang chuẩn bị lắc đầu thì dừng lại, vừa đưa chiếc đũa ra, vừa nói: “Vậy cảm ơn.”

Không biết đây là trứng cuộn với gì, mùi thơm vô cùng, Miêu Miêu dự định ăn một cái, nhưng lại gắp thêm cái thứ hai, cô vươn người lần đầu tiên, rồi cao hơn, ăn ngon thật, muốn ăn thêm một chút, trong lòng thương nhớ quá chừng.

“Tay nghề của mẹ cậu tốt thật.”

Từ Úc An hơi cúi đầu, không thấy rõ thần sắc trong mắt, chậm rãi nói: “Tôi không có mẹ.”

“À, thật xin lỗi thật xin lỗi.”

“Không có gì, tự tôi làm.”

“Tay nghề cậu thật tốt.”

“Cảm ơn.”

Cười khan hai tiếng, Miêu Miêu cũng không còn ăn của cậu nữa, dọn dẹp xong rồi đứng lên: “Tôi đi trước.”

Rồi sau đó nhanh chóng chạy đi, Từ Úc An nhìn bóng lưng cô, núc ních cực kỳ giống con thỏ nhỏ cậu thích mấy năm trước khi còn bé. Của nhà hàng xóm, thích nó rất nhiều năm, cho đến khi đối phương mang đi cũng không dám xin.

Đẩy những món khác ra, kéo hộp trứng cuộn này qua, từng cái một ăn hết tất cả.

Buổi tối, Miêu Miêu đi ra cổng trường, đã nhìn thấy Trịnh Thâm đứng ở bồn hoa, vừa thấy cô thì lập tức nhảy xuống, tươi cười.

“Miêu Miêu.”

“Anh.”

Trịnh Thâm không qua đó, chỉ giang rộng hai cánh tay với cô, Miêu Miêu sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Một giây, hai giây…

Trịnh Thâm nóng nảy, không nên đắc ý mà quên mình, thả tay xuống, muốn đi đến.

Miêu Miêu lại đột nhiên chạy đến, ôm lấy hông anh, mặt dính vào tim, cảm nhận được tiếng tim đập ‘bang bang’ của Trịnh Thâm.

“Anh…”Gọi thêm một lần.

Trịnh Thâm ôm cô, nhếch miệng cười to, điên cuồng chạy, trong miệng phát ra tiếng tương tự như dã thú trong núi, vui mừng không cần nói cũng biết.

“Anh! Anh thả em xuống!”

“Không thả không thả, cả đời cũng không!”

Lâm lão đầu, không đúng, phải gọi là Lâm Phóng. Kể từ khi được Trịnh Thâm mang đến đây, dường như trong nháy mắt đã bước vào Thiên đường. Có ăn có uống, còn có tiền cầm.

Ở đây mọi người không có tình cảm gì với ông ta, vì Trịnh Thâm, nên không làm khó ông.

Tối nay Trịnh Thâm nói phải đi trước, ông ta ở đây quan sát.

“Này, Tiểu Lý, Trịnh Thâm đi đâu rồi?”

Tiểu Lý vốn không để ý đến ông, không hứng thú, đáp lời.

“Đón vợ.”

“Gì? Trịnh Thâm có vợ?!”

“Còn chưa kết hôn, học sinh giỏi lớp mười hai.”

Lâm Phóng bừng tỉnh đại ngộ, chậc, không trách được lần trước suýt nữa bị đánh, vợ người ta, nhưng ông lại nói là con gái.

“Trịnh Thâm này, đối xử với vợ thật quá tốt.”

Tiểu Lý bĩu môi: “Nói là thành tích rất giỏi, lần trước Thâm ca nói đứng nhất Nhị Trung, sau này là người trí thức, ai biết có bền hay không.”

Phía sau có ý gì, đã hiểu.

Lâm Phóng nhướng mày: “Không thể nào, người phụ nữ Trịnh Thâm để ý, nhân phẩm chắc chắn không thể chê.”

“Người này dịu dàng, Thâm ca trông chừng cả ngày, chỉ có thể nhìn, lại không thể ăn. Không biết bao nhiêu đàn bà ở chỗ chúng ta, nhung nhớ Thâm ca, nhưng anh ấy chẳng thèm ngó một cái, chỉ trông chừng một người chưa biết có thành vợ hay không.”

“Để dành tiền, nói gì mà sau này vợ lên đại học sẽ dùng, mua cho vợ những thứ quần áo vô cùng đắt tiền, mình thì chỉ có hai bộ, tất cả đều là hàng vỉa hè.”

“Ông nói xem, để làm gì chứ?”

Tiểu Lý nói xong còn hơi tức giận, cậu chưa từng gặp vợ Trịnh Thâm, nhưng Thâm ca là một người rất tốt, lại lợi hại, chỉ cần vẫy tay, thì sẽ tụ lại một bó lớn.

Lâm Phóng cười xùy: “Cậu là trẻ con hôi sữa thì biết cái gì? Tình cảm với vợ con như đầu giường đặt gần lò sưởi, trong lòng có yêu, làm gì cũng đáng giá.”

“Cái gì mà trẻ con hôi sữa? Thâm ca còn nhỏ hơn tôi đấy, mới hai mươi.”

“Trịnh Thâm còn trẻ như vậy?” Lâm Phóng giật mình, ông còn nghĩ Trịnh Thâm hơn 20, kết quả người ta mới đầu hai mươi.

“Vì Thâm ca quá có khí thế, làm người ta xem nhẹ độ tuổi, ông nhìn kỹ đi, dáng dấp còn rất non nớt.”

Lâm Phóng lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không dám không dám, tôi nào dám quan sát cậu ấy, đừng đánh tôi là may rồi.”

Ánh mắt đảo xuống phía dưới, đột nhiên, kéo Tiểu Lý xuống.

“Ông làm gì thế?”

“Cậu xem người đó kìa.” Vẻ mặt Lâm Phóng nghiêm túc, thẳng tắp nhìn chằm chằm một người.

“Thế nào?”

“Người này có vấn đề, gọi ông chủ Ngưu.”

Quả nhiên, người đó làm giao dịch phạm pháp ở đây, không phải là dân bản xứ, côn đồ bản địa ở đây hẳn biết, không được đến nightclub này.

Người này ngoại địa, thấy ở đây náo nhiệt, nên tiến vào, nào ngờ bị người ta nhìn ra lập tức.

“Lão Lâm! Không nhìn ra, ông còn có ngón này?”

Lâm Phóng nói: “Tôi không có ưu điểm gì, chỉ biết nhìn người!”

“Ông nhìn ra được người đó?”

“Người đó vào cửa, quan sát mọi nơi, ngồi xuống một góc nhỏ, vị trí chỗ kia đắc địa, dễ dàng không khiến người ta chú ý, ánh mắt phiêu lãng, vừa nhìn đã biết có vấn đề.”

Tiểu Lý vò đầu: “Ánh mắt phiêu lãng cũng có thể muốn kiếm người đẹp mà?”

“Cậu sẽ thẳng thừng nhìn đến cả đàn ông cũng không bỏ qua?”

Ngưu Đồ ngoắc tay: “Lão Lâm ông đến đây.”

Lâm Phóng chạy qua, mặt lấy lòng, đây chính là đại kim chủ đấy!

“Sau này ở đây làm việc thật tốt nhé.”

Ngưu Đồ nói xong, vỗ vai ông ta, lúc Lâm Phóng đang nghĩ ông ấy muốn khen mình, thì chỉ nghe đối phương sờ đầu trọc, nói: “Ánh mắt Thâm tử thật mẹ nó tốt quá!”

Lâm Phóng: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.