Năm nay thành phố Bắc Kinh không cho bắn pháo hoa, nhưng không khí náo nhiệt vẫn không khác gì mấy năm trước.
Đầu năm hai người chưa mua đối liên, chữ phúc, lúc xế chiều Trịnh Thâm thừa dịp vẫn còn người mở tiệm, vội vàng đi mua về.
“Dán vậy được chưa?”
“Hình như hơi nghiêng, qua trái một chút?”
Trịnh Thâm lại dịch chữ phúc đó qua trái một chút.
“Ừm, không đúng không đúng, qua phải qua phải.”
Trịnh Thâm lại qua phải một chút.
“Bây giờ được chưa?”
“Được rồi, được rồi.”
Trịnh Thâm ‘bộp’ một tiếng dùng sức đập lên cửa, vẫy tay: “Quá giỏi, bảo bối ngoan xoa xoa ~ ”
Miêu Miêu trừng anh, kiểm tra đôi liễn, lời phúc đã dán ngay ngắn, lúc này mới vào phòng, bên ngoài có cả đống tuyết, thật lạnh quá.
Trịnh Thâm tí tửng vào theo, Miêu Miêu bưng mâm đựng trái cây, bánh ngọt lên, qua năm rồi, vẫn nên có không khí chút.
“Sắp 3 giờ rồi, anh đi nấu cơm tối.”
Miêu Miêu đứng lên: “Em làm việc vặt cho anh!”
Tài nấu nướng của người này chỉ ở mức trung đẳng, lại muốn nấu món chưng khá phức tạp, Miêu Miêu lo lắng anh không làm được, nên qua giúp anh một tay.
Gắng gượng cũng đầy một bàn, trừ canh cà chua trứng gà là Miêu Miêu nấu, cá hấp, sườn xào chua ngọt, cánh gà vân vân đều do Trịnh Thâm nấu dựa theo sách dạy nấu ăn, có sắc có hương.
“Thế nào?”
Đợi cô bỏ miếng cá đầu tiên vào miệng, Trịnh Thâm vội hỏi cô, ánh mắt tha thiết chờ một câu khích lệ.
“Cá này ấy à…”
Lúc chân mày Trịnh Thâm càng nhíu càng chặt, Miêu Miêu mới nói tiếp nửa câu kia: “Khá ngon!”
Chân mày anh thả lỏng, vẻ mặt cưng chìu: “Nghịch ngợm.”
Đêm 30 là một đêm duy nhất trong năm có thể yên tâm thoải mái thức khuya mà không bị ‘phụ huynh’ la mắng. Trịnh Thâm xem như là ‘phụ huynh’ của cô, trong ngày thường mình làm việc thì có thể thức khuya nhưng kiên quyết không cho cô thức khuya.
Vậy mà nhờ đồng hồ sinh học, Miêu Miêu nằm bên cạnh Trịnh Thâm, trái phải xem ti vi, ánh mắt cũng nửa hí nửa mở.
Cô đột nhiên nhớ Miêu Tranh, khi còn bé cũng được ông ôm thức khuya như vậy để qua năm, lúc ấy TV vẫn còn trắng đen, trí nhớ cũng như hai màu trắng đen ấy, thời gian quá xa xôi, đã hơi phai màu.
Trong các tiết mục cuối năm còn có một tiểu phẩm của chú Bản Sơn [1], Miêu Tranh rất thích tiểu phẩm của ông ấy, năm nào xem cũng cười, hàng năm đều muốn xem lại.
[1] Bản Sơn (本山): danh hài người Trung Quốc. Xem thêm tiểu phẩm của ông ở đây: https://3g.163.com/v/video/VLJGR35P6.html
Từ ‘Bán gậy’ đến ‘Hắc thổ Bạch Vân’ [2], đều là tất cả năm tháng tuổi thơ của Miêu Miêu.
[2] ‘Bán gậy’ và ‘Hắc thổ Bạch Vân’: https://www.youtube.com/watch?v=IaVB_Y3WSFA; https://www.bilibili.com/video/av9056305/
Cô cọ đầu vào lòng anh, mang theo hương vị nhớ nhung.
Nhưng mà… Anh chàng của mình và ba vốn khác biệt! Mặc dù hai người họ đều đáng dựa dẫm, nhưng có đôi khi…
“Đừng cử động…” Giọng hơi khàn, Trịnh Thâm lần nữa thầm tính tuổi của Miêu Miêu, anh đã đè nén dục vọng thành thói quen rồi.
Nhưng dục vọng bị đè nén này, cũng càng ngày càng mạnh.
Miêu Miêu cứng đờ, lực cánh tay của người ấy giữ chặt cô, hơi nóng truyền từ trên người anh đến, khiến cô cũng dần dần ấm lên.
“Em lớn nhanh một chút…”
À, anh, em còn có thể quyết định mình có thể lớn nhanh một chút sao?!
“Anh, em đã trưởng thành, có thể…”
“Phù!” Trịnh Thâm thở mạnh vài hơi, hung dữ trừng cô.
“Đừng trêu chọc anh!”
Miêu Miêu hơi uất ức, cúi đầu, không nói một lời, Trịnh Thâm lại bắt đầu đau lòng, trong lòng mềm nhũn.
“Không phải cố ý hung dữ với em, chẳng qua là… Kìm nén đến rất khó chịu thôi. Miêu Miêu, em đợi đi, chờ đến khi kết hôn, anh sẽ tìm em tính sổ!”
Cô đâu biết nơi đó nhẫn nhịn phải khó khăn bao nhiêu, hận không thể lập tức làm cô, hầu như mỗi ngày đều là thử thách. Nhưng bởi vì quý trọng cô, vẫn không nỡ thực hiện trước hôn nhân…
Trên bản chất Trịnh Thâm vẫn khá truyền thống, cô bé này còn nhỏ, không nỡ lòng nào.
“Ừm vâng ~” vẻ mặt hơi hồng, mặc dù Trịnh Thâm vẫn như sói đói nhìn cô, nhưng lại cam lòng nhịn xuống, chàng trai này thật sự yêu cô…
“Em ngủ xíu đi, mười hai giờ sẽ kêu em.”
“Dạ.”
Trịnh Thâm vỗ nhè nhẹ cho cô, Miêu Miêu đã chìm vào giấc ngủ, khi anh khẽ vỗ, không lâu sau hô hấp đã buông lỏng.
Anh tắt TV, gì mà lễ mừng qua năm mới chứ, bên cạnh chỉ cần có Miêu Miêu, đã đủ rồi.
…
Lúc Trịnh Thâm gọi cô thì đã là 11 giờ 59, đôi mắt phủ sương, MC dẫn trên TV nói hai câu, rồi bắt đầu đếm ngược.
Miêu Miêu loáng thoáng nghe bên ngoài có vô số tiếng nói: “Năm, bốn, ba, hai, một!”
“Năm mới vui vẻ!” Người đàn ông ấy ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Cô hơi ngây ngốc: “Năm mới… Vui vẻ…”
Lại qua vài giây, cô nhảy dựng lên.
“Anh! Sao anh không gọi em sớm một chút!”
Trịnh Thâm nháy mắt vài cái: “Không muộn, cùng nhau qua năm mà.”
Miêu Miêu liếc anh, chạy về phòng.
Lúc chạy ra tay giấu gì ở phía sau, nhăn nhăn nhó nhó: “Tặng anh, quà mừng năm mới!”
Rõ ràng là do một người có tay nghề còn non đan ra, sợi vải màu xám sờ rất mềm. Lúc cô nhóc này nghỉ vẫn luôn ở cùng với anh, duy không làm gì mà có thể dệt khăn quàng cổ là lúc còn ở trường.
Vừa nghĩ đến cô ở phòng học, không nhìn những ánh mắt vô tình hay cố ý bay đến của những tên tiểu tử thúi kia, mà tập trung đan khăn quàng cổ cho anh, trong lòng Trịnh Thâm… Ừm, thật ấm áp, thật ngọt ngào!
“Đeo lên cho anh đi.”
Môi anh cong lên, ánh mắt vui vẻ nhìn cô, cả khuôn mặt vô cùng nhu hòa.
Miêu Miêu bị ánh mắt thâm thúy của anh đầu độc, nhón chân lên, có chút khó khăn đeo vào cổ anh.
Bất chợt trọng tâm không ổn định, ngã vào lòng anh, mà Trịnh Thâm, vẫn đang chờ giờ khắc này.
Cúi đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Miêu Miêu, phủ kín môi cô, không hề dịu dàng mà mang theo sự điên cuồng, say mê hận không thể ăn hết cô, tham muốn giữ lấy cực hạn nhất của một người đàn ông.
Lúc buông ra Miêu Miêu đã có chút thở không ổn, gáy chợt lạnh, Trịnh Thâm đeo gì đó lên cho cô.
Cúi đầu, một đôi nhẫn khéo léo nằm trên cổ cô, nhìn kỹ còn khắc chữ.
Một chiếc ghi: Miêu Miêu anh yêu em.
Cái kia viết: Trịnh Thâm em cũng yêu anh.
“Anh có biết xấu hổ không?” Liếc anh.
“Anh muốn có em, không biết xấu hổ.”
Miêu Miêu bị cái vẻ không biết xấu hổ này làm nghẹn, chỉ đành phải nói: “Được rồi được rồi, mau ngủ đi.”
“Được.” Trịnh Thâm chỉ cười.
…
Rạng sáng khoảng một giờ rưỡi, Miêu Miêu đã ngủ, Trịnh Thâm lại xoay tới xoay lui không ngủ được, trong đầu tất cả đều là Đoàn Trạch và Diệp Gia Thịnh.
Đừng hiểu lầm, anh chả có ý gì với hai tên đàn ông này, chỉ vì hận không thể đánh chết bọn họ, hung hăng quất roi! Được rồi, quất roi chỉ là nói đùa thôi.
Mặc dù Diệp Gia Thịnh này không bình thường, nhưng cũng phải thừa nhận, người ta mặc đồng phục, quả thật rất đẹp trai.
Cả ngày mặc cảnh phục xuất hiện trước mắt Miêu Miêu… A hu hu, không thể suy nghĩ nữa, nghĩ tiếp lại muốn quất roi rồi.
Còn có tên Đoàn Trạch kia, dẫn bóng trên đấu trường mồ hôi nhỏ giọt xuống trông rất phóng khoáng thoải mái, mấy cô nhóc ở tuổi này không phải thích nhất loại này sao? Mặc dù anh không thích mấy tên con trai kiểu vậy, nhưng bây giờ mấy cô bé có vẻ thích kiểu này lắm nhỉ?
Không thấy những minh tinh trên weibo sao, người nào người nấy y như bột nhão.
Trước kia anh cũng mồ hôi ‘nhỏ giọt’ như thế, nhưng đó là lên núi giành đồ với sói, lăn lộn dưới đất, bẩn thỉu…
Aiz, càng nghĩ càng khổ sở, càng khó lòng… Càng muốn quất roi.
Nhẹ nhàng rút tay từ dưới cổ cô ra, như kẻ trộm lấy điện thoại di động ra.
Nhanh chóng mở thanh tìm kiếm, gõ vào: Đoàn Trạch.
Anh còn nhớ! Hôm nay người này còn hấp dẫn sự chú ý của Miêu Miêu!
Phía dưới hiện ra không ít tin tức, còn có mấy bức hình của cậu ta.
Thậm chí Trịnh Thâm còn mò thấy, rất nhiều lời tán dương.
Chủ lầu là một du học sinh cùng trường với Đoàn Trạch, thỉnh thoảng có vài tấm ảnh chụp lén được gửi lên, phía dưới có một đám bình luận rất đẹp trai, trả lời rất nhiều, vô cùng hoạt náo.
Bình luận 1: Rất đẹp trai! Rất đẹp trai! Liếm màn hình!
Bình luận 2: Sao lại có một chàng trai chất lượng như vậy chứ!
Bình luận 3: Ai ôi, tôi xem anh ấy chơi bóng rổ rồi, đẹp trai khóc luôn, chia sẻ liên kết cho mấy người nè.
Bình luận 4: Chủ lầu gửi nhiều hơn nữa đi! Yêu chết tiểu ca ca rồi!
Bình luận 5: Tôi biết anh ấy! Rất nổi danh trong nhóm du học sinh!
…
Trong lòng Trịnh Thâm, hơi khó chịu.
Có chủ lầu trả lời:
【Bạn của học trưởng tôi biết Đoàn Trạch, nghe nói chơi tốt vô cùng, Đoàn Trạch có hi vọng vào NBA nha, nhưng người bạn đó nói, Đoàn Trạch nói sau này muốn trở về nước.】
Phía dưới lại có một đống chờ đợi, mong mỏi gì đó.
Trịnh Thâm: “…” Mẹ nó! Còn về?!
Suy nghĩ một chút, lại tìm kiếm một chút: Trịnh Thâm.
Thế nhưng… Không có gì cả.
Một số tin tức kinh doanh có nhắc đến anh, nhưng những công ty tư nhân khác chẳng hề ca ngợi gì.
Không phục, lại cố tìm, rốt cuộc tìm được một cái.
“Mặc dù sếp tôi rất có thực lực, cũng rất đẹp trai, nhưng dáng vẻ thật hung dữ!”
Phía dưới chỉ có một người trả lời, sau đó tán gẫu với chủ lầu.
Bình luận: Sếp tôi cũng thế! Vô cùng dọa người!
Chủ lầu: Tôi cũng không dám nhìn sếp của tôi nữa.
Bình luận: Lúc trước quản lý của tôi báo cáo số liệu có vấn đề, sếp tôi hù dọa khiến ông ấy bệnh luôn, khoảng mấy ngày mới khỏi đấy!
Chủ lầu: … Nghe quen quen, bộ Tài vụ?
Bình luận: Cô biết? Công ty chúng tôi?
Chủ lầu: Nói về sếp! Tôi nói thử, họ Trịnh.
Bình luận: Một người thôi, Trịnh Thâm của Trịnh thị.
Trịnh Thâm: “…”
Mẹ nó! Không phải tên bộ Tài vụ nói mình bị bệnh gì sao?! Tại sao lại thành anh dọa sợ hả! Đồ mất nết!
Mặt tối sầm, đợi đi, những người chửi bới danh dự của anh, anh sẽ tìm ra hết, trừ tiền lương!
Hai lần tìm khiến tim anh thật lạnh, suy nghĩ một chút, mình phải gửi một bài xin giúp đỡ mới được:
Vợ càng ngày càng xinh đẹp, tình địch cũng càng ngày càng nhiều, tôi nên làm gì bây giờ?
Gửi xong đóng nắp điện thoại di động, nhẹ nhàng kéo Miêu Miêu vào lòng, nghe mùi hương quen thuộc, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc Trịnh Thâm tỉnh lại đã là rạng sáng sáu giờ, chiều hôm qua đi ra ngoài mua đôi liễn, anh lén mua một ít chocolate về tự làm.
Ngày hôm qua ném đồ của Diệp Gia Thịnh tặng, trong lòng anh thầm thoải mái. Nhưng Miêu Miêu của anh chưa được ăn, khiến anh hơi rầu rĩ, nên tự mình mua đồ, lặng lẽ làm, cho cô một sự ngạc nhiên!
…
Miêu Miêu tỉnh lại đã tám giờ, mũi khẽ giật, bên ngoài hình như có mùi khét?
Mở cửa, Trịnh Thâm đang ở trong bếp.
“Anh?”
‘Bộp!’ Tiếng chiếc đũa rơi trên mặt đất, Miêu Miêu tiến lên từng bước, người trong bếp kia luống cuống tay chân ra ngoài.
“Miêu Miêu, trước tiên em nên rửa mặt, sắp ăn cơm rồi!”
“À…” Hơi nghi ngờ gật đầu, đến phòng rửa tay.
Trịnh Thâm hít một hơi thật sâu, có lòng không đủ lực rồi! Đồ chơi này quá khó làm!
Trở về phòng bếp vội vàng vét mấy thứ trong nồi vào trong thùng rác, chỉ mong ngàn vạn lần đừng bị Miêu Miêu phát hiện.
Miêu Miêu ngồi trên ghế sa lon uống hai ly nước, đồ ăn sáng của Trịnh Thâm vẫn còn trong nồi.
“Đã xong chưa? Có cần em giúp một tay không?”
“Xong rồi xong rồi.”
Trịnh Thâm múc hai chén cháo, lại thêm vài đĩa thức ăn, toàn bộ đặt lên bàn.
“Hì hì, cám ơn anh!”
“Khách sáo với anh làm gì, mau ăn đi.”
Trịnh Thâm thầm nghĩ, mặc dù mình không làm được chocolate, nhưng cháo mình nấu cũng khiến Miêu Miêu thích mà!
“Anh…”
“Hả?”
“Cháo này… Tại sao đắng vậy?”
Trịnh Thâm: “…”
Tai anh hơi giật, cả người lộ ra vẻ đưa đám dày đặc, hơi uất ức nói: “Bởi vì đó là nước mắt của anh đấy…”
Miêu Miêu: …
Bị ép hỏi, Trịnh Thâm ngồi xổm bên cạnh đàng hoàng khai báo, không nhìn ra Miêu Miêu có tâm trạng gì, liên tiếp húp hai chén cháo.
Rồi bắt Trịnh Thâm húp ba chén, sau khi ăn no, cô mới gọi Trịnh Thâm lại: “Anh.”
“Hả?”
“Em thích ăn nhất, là sủi cảo anh gói.”
Trịnh Thâm đần mặt, vui vẻ, cười.
“Anh gói cho em cả đời luôn!”
…
Năm nay quả thật vừa khôi hài vừa ấm áp, ngày thứ hai của năm mới Trịnh Thâm lại dẫn Miêu Miêu đến công ty.
Anh vốn muốn cho Miêu Miêu chơi thêm vài ngày, Miêu Miêu trả lại anh một câu: Em muốn ở cùng với anh.
Trịnh Thâm vừa nghe, vui mừng phấn khởi dẫn theo Miêu Miêu đến công ty làm, cô vẫn là thư ký Miêu.
Trong lễ mừng năm mới thì xuất hiện đủ loại đề tài được tìm kiếm, nhưng ‘Mô phỏng thử đồ’ vẫn đứng đầu mục tìm kiếm.
Hình như càng tìm càng nóng, sau đó một đường tỏa sáng, được hai minh tinh tuyên truyền, trong nháy mắt khiến ‘Tinh Không’ trở nên vô cùng hot.
Số lượng tải xuống tăng vọt, đặc biệt là mắt kính, lượng tiêu thụ đạt tới trình độ kinh người.
Quan trọng là, lời khen như nước thủy triều.
Gần tới ngày tựu trường của Miêu Miêu, Xương Thịnh phái người đến công ty, không phải là sếp, mà là một quản lý nào đó.
“Xương Thịnh?”
“Đúng.”
“Để Văn Hạo đến gặp ông ta đi.”
“Vâng.”
Để Văn Hạo đi gặp là có ý gì ông ta đương nhiên hiểu, khiến người Xương Thịnh phải tức giận bỏ đi.
Lại qua vài ngày, một ông chủ của trang web mua đồ khác đến, được rồi, là sếp đó.
Trang web mua đồ này không phải là cái loại tiểu đánh tiểu nháo như Xương Thịnh [2], Trịnh Thâm đương nhiên sẽ tự mình tiếp đón.
[3] tiểu đánh tiểu nháo: ý nói người đó có âm mưu không tốt.
“Tổng giám đốc Trịnh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Tổng giám đốc Chu, là tôi ngưỡng mộ tên tuổi ông đã lâu mới đúng ~ ”
“Đâu có đâu có.”
Hai người ngồi xuống, Miêu Miêu pha hai ly trà ngon đưa lên cho bọn họ, lặng yên không tiếng động, hai người nói rất nhiệt tình, cứ như là bạn tốt lâu năm.
Đây là người thông minh, không nói thẳng sẽ thu mua Trịnh thị, mặc dù mục đích thật sự của ông ta đúng là thế.
“Chúng ta đều làm về trang web mua sắm nên cũng hiểu, khổ cực trong này, người ngoài đâu thấy được! Chúng ta…”
Trước tiên ông ta oán trách mở trang web rất khó khăn, nói toàn những câu có lý, đạo lý rõ ràng.
Nếu đầu óc Trịnh Thâm không tốt, tuyệt đối sẽ bị ông ta dẫn dắt.
Thế nhưng đầu óc của anh không bị nước vào, chỉ nghe ông ta nói tiếp.
“Đúng thôi, những chuyện khó khăn này, sau này cậu cũng sẽ gặp phải, cho nên tôi mới nói, chúng ta có thể hợp tác một chút.”
“Tôi cũng không gài cậu, sau này cậu sẽ là một trong những người phụ trách trang Beibei (một trang mạng của Trung Quốc), tôi sẽ để cậu là…”
Lãnh đạo nói thẳng ra số huê hồng, cho dù số lượng quả thật rất nhiều, hơn nữa đây là số lượng bây giờ, cộng thêm sau này công ty phát triển, tiền lời sẽ càng thêm khả quan.
Miêu Miêu xem qua điều khoản công ty, người đàn ông này không nói mua, mà dùng tiền lãi để thay thế.
Hơn nữa theo như lời ông ta nói, tiền lãi quả thật cao hơn so với mua cả công ty.
Trịnh Thâm thở dài: “Ông chủ Chu, ông nói sao chúng ta làm cái này lại phải khổ cực như vậy chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, sau này còn cực khổ hơn.”
Trịnh Thâm lại uyển chuyển: “Tôi cũng đã khổ cực tới hôm nay rồi, làm sao có thể xem thường mà buông tay đây? Tâm ý của ông chủ Chu tôi nhận, ông là người tốt!”
Miêu Miêu: “…” Chậc, một người đàn ông còn có thể phát thẻ người tốt cho một người đàn ông khác à?
Hai người lại nói thêm vài điều, ông chủ Chu khuyên anh đủ kiểu, nhưng Trịnh Thâm cứ như tảng đá, bất động như núi.
Cuối cùng vẻ mặt Chu Chính Bình hơi khó coi, nửa ngày của ông ta tương đương với bao nhiêu tiền hả? Kết quả toàn bộ dùng cho cái tên dầu muối không vào này rồi!
“Nếu vậy, ông chủ Trịnh cũng đừng hối hận, người trẻ tuổi.”
Trịnh Thâm đứng lên: “Người trẻ tuổi mà, không có hai từ hối hận.”
Chu Chính Bình phất tay áo rời đi, sắc mặt không nỡ nhìn, ông ta xem trọng bộ kỹ thuật và người mới Trịnh Thậm này của Trịnh thị.
Năm trước ông ta đã mua mắt kính, bộ kỹ thuật nghiên cứu thật lâu, vấn đề kỹ thuật của mắt kính này không quá khó khăn, chủ yếu vẫn là mảng phần mềm.
Đây chính là sự mạnh mẽ của bộ kỹ thuật Trịnh thị, Chu Chính Bình muốn nhận mua đám người lập trình viên và người chủ Trịnh Thâm này.
Bây giờ đàm phán không thành, nên đương nhiên phải dùng biện pháp khác.
…
Trịnh Thâm chỉ muốn cười lạnh, điều kiện của người này quả thật rất tốt, nhưng ekip quan trọng của Trịnh thị toàn là nhân tài, sớm muộn có một ngày Trịnh thị sẽ bùng lên.
Đến lúc đó tổng giá trị của Trịnh thị còn cao hơn Beibei nhiều, hơn nữa trang web mua sắm đối với Trịnh thị mà nói, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên.
“Anh?” Trịnh Thâm vẫn đang xuất thần, Miêu Miêu nhẹ nhàng chạm anh một chút.
“Không có chuyện gì.”
Nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc, cô sắp đi học rồi, công ty lại chỉ còn một mình anh.
…
Ngày tựu trường của Miêu Miêu hôm đó Trịnh Thâm bề bộn đến bù đầu, lượng truy cập của Tinh Không đột nhiên gặp phải vấn đề rất lớn, gần đây cả ngày anh phải ở công ty, cùng nhau chịu đựng với bộ kỹ thuật.
Vội vã đưa Miêu Miêu đến cổng trường, sau lại bị liên hoàn call thúc giục về công ty.
Không có Miêu Miêu, công ty đối với Trịnh Thâm mà nói, ai dô, anh thật sự cần dựa vào tình yêu để tạo ra năng lượng đấy.
Miêu Miêu nhìn bóng lưng anh, cảm thấy anh như đang phải chịu tra tấn, cười thành tiếng.
“Miêu Miêu.”
Giọng nói quen thuộc, Miêu Miêu quay đầu lại.