Một ngọn pháo hoa bắn lên, nở tung trên bầu trời, vây quanh Miêu Miêu và Trịnh Thâm, liên tục lan ra, tỏa sáng rực rỡ. Cây cổ thụ và ghế dài đột nhiên được chiếu sáng lên, có thể thấy rõ được mỗi một đường gân trên những chiếc lá xanh biếc, bấy giờ cô mới phát hiện, đây có phải là cây thật không.
Loại pháo hoa này không bay quá cao, sức lửa rất an toàn, Miêu Miêu vẫn đang ngây ngẩn, Trịnh Thâm dắt cô đi ra.
Trên bầu trời truyền đến tiếng uỳnh uỳnh, sáu chiếc máy bay mô hình nhỏ không người lái, quẩn quanh trên đầu bọn họ.
Ngay sau đó nhả ra một dòng khói màu sắc rực rỡ, tiếp tục đi lòng vòng trên trời, vẽ ra sáu từ: Miêu Miêu, gả cho Trịnh Thâm. Ở trên bầu trời mờ tối, có thể thấy rõ được.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn, cánh hoa hồng đỏ thẫm không ngừng rơi xuống, những bông tuyết màu trắng kia, đánh một vòng trên không trung, mới rơi xuống đất.
“Miêu Miêu, lấy anh nhé.” Trịnh Thâm quỳ một chân xuống đất, giơ chiếc nhẫn, thâm tình nhìn cô.
Trong phút chốc cô chợt hiểu rõ tại sao anh luôn tăng ca, còn mang theo cánh hoa hồng.
“Hơi vội vàng, rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị xong, hi vọng em tha thứ.”
“Anh đã không còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp em là khi nào, nhưng năm tám tuổi ấy gặp rồi thì đã không thể quên được em. Trước kia em là người yêu của anh, từ hôm nay trở đi, anh muốn biến em trở thành người nhà, người anh sẽ yêu cả đời.”
“Miêu Miêu, dù bây giờ cuộc sống vẫn chưa xem là tốt, nhưng sau này chắc chắn sẽ là tháng ngày hạnh phúc, em có đồng ý lấy anh không?”
Anh cứ nhìn cô như vậy, bên cạnh là đại thụ xanh biếc, bông tuyết sáng choang, cánh hoa đỏ rực trên bầu trời sắp rơi xuống đất biến thành biển hoa, nhuộm lên màu của lửa.
Người đàn ông Trịnh Thâm này, kiên cường có nghị lực, lúc nghiêm túc hứa hẹn, thật sự rất đáng tin. Anh nói cả đời, chính là cả đời.
Đóa hóa lửa soi sáng trên đầu cô, nước mắt cô đong đầy: “Em, đồng ý.”
Vươn tay, Trịnh Thâm run run đeo lên cho cô, rõ ràng rất vừa, vậy mà mãi lâu sau anh mới đeo được cho cô.
Đã từ rất lâu, lần đầu tiên, vành mắt Trịnh Thâm mới đỏ như vậy.
Bảo bối của anh đây mà ~
Đứng lên, ôm hôn.
Màu lửa đỏ nổi bật, thiên hoang địa lão.
…
“Tục!” Nhậm Thiệu xa xa nhìn đôi ở cạnh gốc cây kia, bĩu môi, đừng chỉ thấy hai người này hạnh phúc, nhân viên làm việc phía sau, thật sự rất cực khổ đấy!
“Thôi đi, cậu có bản lĩnh thì cũng tìm vợ tới tục một lần đi.” Lâm Phóng đứng bên cạnh anh ta, mắng mỏ.
“Xây dựng rầm rộ, hao tài tốn của, lãng phí tài nguyên!” Cuối cùng tổng kết: “Hôn quân!”
Lâm Phóng vui mừng nhìn đôi trai gái phía xa, quả thật hơi vội, tất cả hoa không kịp trang trí hết, chưa thể biến toàn bộ thành cánh hoa, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, vậy sẽ lãng mạn cỡ nào chứ.
Tuy nhiên bất kể quá trình, kết cục vẫn đẹp, đúng không?
“Cậu chính là không có tiền.” Lâm Phóng nói.
Nhậm Thiệu giận dữ: “Tôi… thật sự không có tiền.”
Ba từ cuối cùng trong nháy mắt héo queo.
“Hoạt động đốt tiền thế này, là bản quyền của loại sếp tư bản chủ nghĩa!”
Liếc mắt nhìn lần nữa, lộ ra hâm mộ không hề che dấu, miệng đắng chát xót xa: “Tục!” Nhưng bà nó có tiền!
…
Ngày đó hai người ở trên núi, đây là căn nhà Trịnh Thâm mới mua, sơn trang này cách đại học A không xa, hoàn cảnh lại tốt. Vốn chủ cũ không tính bán, là Trịnh Thâm đã trao đổi. Còn nhớ ban đầu chia ra bán đất thành Bắc theo mét vuông không? Lúc ấy anh giữ lại một mảnh, hiện tại vừa đúng lấy ra đổi chỗ này.
Ba tháng trước đã đổi, ba tháng này luôn cố gắng trang trí, xóa đi dấu vết của chủ cũ.
Rửa mặt xong, Trịnh Thâm ôm Miêu Miêu nằm trên giường.
Quyến luyến dựa vào nhau, Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu: “Anh lại lãng phí tiền!”
Trịnh Thâm cúi đầu hôn cô: “Không phí, em đồng ý gả cho anh rồi.”
Miêu Miêu đột nhiên đỏ mặt lên, rụt cổ.
“Anh, bên ngoài làm sao bây giờ?”
“Không sao, ngày mai có người dọn dẹp.”
(Nhậm Thiệu: Tôi thật sự là trợ lý riêng có thâm niên!)
“Ồ.”
Cô lưu luyến cọ vào lồng ngực anh, không ngờ người đàn ông này chợt cứng đờ.
Thở mạnh, ôm chặt cô gái trong lòng.
“Em chờ lĩnh chứng rồi biết anh!” Như nhục chí nhẹ đánh cô một cái.
Vậy mà có người còn ngại chết chưa đủ nhanh, chớp mắt to nhìn anh: “Anh, lúc nào thì lĩnh chứng, 10 tháng 1 hả?”
10 tháng 1 là sinh nhật hai mươi tuổi của cô.
“Không, như vậy có vẻ quá gấp rồi.”
“Vậy lúc nào thì lĩnh chứng?”
“11 tháng 1 đi.”
Miêu Miêu: … À 11 tháng 1 thì sẽ không gấp chắc?!
Trịnh Thâm cầm tay cô: “Bà xã, nhưng mà trước đó, chỉ có thể dựa vào tay em rồi.”
Mặt Miêu Miêu đỏ hồng.
…
Từ khi Trịnh Thâm nói toàn bộ cho cô biết, anh đã không còn ngăn nhà họ Chu tìm cô nữa, người thứ nhất đến là Chu Thiến, chờ cô ở cổng trường.
Cô ta ngồi trong xe, nhìn thấy Miêu Miêu thì lái xe đi đến, nhấn còi, không ít người nhìn qua.
Rốt cuộc Miêu Miêu đã biết tại sao Trịnh Thâm nói tuyệt đối đừng gặp cô ta, mà cô bất đắc dĩ vẫn phải đi theo cô ta!
Đây là một đại minh tinh, đại chúng quen mặt cô ta đến nỗi không phải chỉ che kín mặt là xong. Cô ta xuất hiện ở nơi đông người thế này, nếu không theo cô ta, dính dáng đến cô ta tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý, cô ta không sợ phiền toái, nhưng mình sợ đấy!
Miêu Miêu thừa dịp còn chưa có ai phát hiện ra cô ta, mở cửa xe bước lên.
“Qua bên kia.” Chỉ về hướng nhà mình.
“Miêu Miêu, cô là cô của cháu.” Đột nhiên Chu Thiến nói một câu như vậy, vành mắt đỏ hồng nhìn cô.
Miêu Miêu tương đối bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không có cô, nhà họ Chu cô đừng phí sức nữa.”
“Ông nội cháu thân thể không khỏe, muốn gặp cháu một lần.”
“Tôi không muốn gặp ông ta.”
Chu Thiến tức giận: “Ông ấy là ông ruột của cháu! Cháu không có gì muốn nói với ông ấy sao?!”
“Dừng lại.” Nơi cô ở quả thật không xa, nói hai câu đã đến.
Chu Thiến vẫn cẩn thận ngừng lại, Miêu Miêu mở cửa, quay đầu lại nhìn cô ta.
“Vẫn có câu muốn nói với ông ta.”
Ánh mắt Chu Thiến sáng lên, Miêu Miêu khẽ cười, nói: “Chúc ông sớm ngày thăng thiên, lên đường thuận lợi.”
Nói xong xuống xe rời đi, để lại Chu Thiến trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin.
…
“Chu Thiến tìm em rồi hả?” Gân xanh trên trán Trịnh Thâm nhảy lên, chẳng qua anh muốn ở nhà làm một bàn tiệc ăn mừng, không đi đón cô, thế mà đã bị Chu Thiến tìm đến rồi.
“À ừm.”
“Bảo em trở về nhà họ Chu?”
“Ừm, em không có để ý đến cô ta đâu.”
Trịnh Thâm nhẫn nhịn, nói: “Nếu anh…”
“Chỉ cần không phạm pháp, anh cứ tùy ý đi.”
Cô chớp chớp mắt, không thể không nói, quả thật khá hiểu Trịnh Thâm đấy!
Anh đưa bàn tay to ra, phủ lên đỉnh đầu của cô, kéo người qua, vò loạn một trận.
“Trịnh Thâm!!!”
“Ngoan, gọi ông xã.”
“…”
…
“Con bé nói thế nào?”
Ánh mắt của Chu Nghị khiến Chu Thiến không thể nói thành lời, chỉ cười khổ: “Không có gì, có công mài sắt [1], con bé nhất định sẽ nhận ba thôi.”
[1] nguyên văn Kim thành sở chí: đầy đủ là ‘kim thành sở chí, kim thạch vi khai’, ý nói sự chân thành và nhẫn nại của con người sẽ chinh phục được mọi thứ, nó cũng tương tự câu ‘có công mài sắt, có ngày nên kim’ của bên tiếng Việt mình, nên mình đổi thành câu này luôn 😀
Nhìn nét mặt của cô ta, sao lão cáo già Chu Nghị có thể không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hơi cúi đầu: “Ngày mai ba lại đi tìm cậu ta.”
Hoàn toàn không có cái gọi là ngày mai, Trịnh Thâm đưa ra một hành động, được Miêu Miêu đồng ý, trên web tuôn ra tin tức.
#Kinh hãi! Trần Thế Mỹ bỏ vợ quên con phiên bản đời thực, có thể tha thứ được không?#
Nhân vật chính là ‘Chu mỗ’, không biết thì chỉ đọc rồi thôi, biết thì vừa xem là hiểu ngay.
“Trịnh Thâm cậu có ý gì?!”
Trước đây khi Chu Thiến gọi điện thoại đến đều do Nhậm Thiệu nhận, hôm nay Trịnh Thâm mới vừa dọa bọn họ, tâm trạng không tệ, vì thế anh đã nhận cuộc gọi này.
“Đây chỉ là món khai vị, nếu các người còn làm phiền Miêu Miêu nữa, thì không phải chỉ đơn giản vậy thôi đâu.” Anh khoan thai nói.
Dạo này mậu luận [2] là con dao 2 lưỡi, vừa hay Trịnh Thâm làm về mạng internet, đối với anh chính là xách dao phay, chỉ đâu chém đó.
[2] mậu luận: ý nói lời lẽ hoang đường, không đúng sự thật.
Lúc này nên cảm tạ vì Thâm ca có ‘bà nhà’ đấy, không vi phạm pháp luật, kiên quyết làm người tốt.
Tuy nhiên hiệu quả tương đối khá, ít nhất kẻ yêu quý danh dự như Chu Nghị tuyệt đối sẽ không muốn đã một xấp tuổi còn phải bị thân bại danh liệt.
Nhưng Chu Thiến hận, cô ta cảm thấy Trịnh Thâm này đang xen vào việc của người khác, trước đây là rào đón Miêu Miêu, bây giờ càng thêm thẳng tay ra đòn!
Vì vậy cô ta lại tìm Miêu Miêu.
“Miêu Miêu! Cháu có biết Trịnh Thâm. . . . .”
“Tôi biết, tôi để anh ấy làm thế.” Miêu Miêu mỉm cười, môi nhếch lên, thoạt nhìn không có ý tốt.
“Cái gì?!” Chu Thiến kinh hãi.
Miêu Miêu không để ý tới cô ta, ôm cặp đi về phía trước.
“Ông ấy là ông nội cháu, sao cháu …” Chu Thiến mở cửa xe đuổi theo, tỏ vẻ muốn giảng đạo lý.
Miêu Miêu đột nhiên dừng bước, hướng về phía người gác cổng hô to: “Bảo vệ!”