Ông Xã Thật Cool

Chương 32 - Đạp Lăn Hồ Ly

trước
tiếp

Vật hình trụ thô cứng bị nhét vào lòng bàn tay, hơi nóng rừng rực mãnh liệt truyền đến!

“Anh…”

Đậu Đậu ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang mê loạn vì tình của Lý Vũ Hiên, cặp mắt hồ ly sớm đã nhỏ như sợi tơ rồi, giờ trong lúc tình ~ dục dâng trào càng lúc càng kịch liệt, đỉnh của chiếc mũi cao thẳng lấm tấm đầy mồ hôi, hai cánh mũi phập phồng hít vào thở ra, lớp da màu lúa mì nhạt nhạt săn lại ươn ướt vô cùng đẹp mắt.

Lý Vũ Hiên nâng bả vai cương cứng của Đậu Đậu, từ từ đẩy cô xuống trên giường, rồi mình cũng ngả xuống theo, nằm nghiêng người ôm chặt lấy cô ấy đang vô cùng hoảng hốt, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đỉnh mũi cô.

Nụ hôn dịu dàng giống như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua mí mắt hướng lên trên và dừng lại trên trán, từng chút từng chút lướt qua từng tấc da một, không để sót chỗ nào, cẩn thận khẽ khàng như nâng niu một viên ngọc quý vậy, cảm giác mông lung trào dâng, cánh tay nhỏ bé phản kháng đấy ra nhưng chẳng còn chút sức lực nào cả bị bàn tay to lớn kia nắm chặt lại, ấn chặt đến chỗ công cụ ‘dục vọng’ kia.

“Ừm ~ ~ ~ ~”

Chỉ là nhẹ nhàng lướt xuống khẽ động một chút, nhưng cảm giác kích thích mãnh liệt đã xâm nhập vào toàn thân, Lý Vũ Hiên khó khăn chịu nhẫn nại ngẩng cao chiếc cổ đẹp đẽ lên, phát ra âm thanh khàn khàn trầm đục, vẻ mặt biểu hiện là sự đan xen kết hợp của sự đau đớn và sảng khoái đến cực điểm.

Đây là tay của cô ấy, cô ấy đang mơn man trên cơ thể mình, trong đêm mưa sự ấm áp mà cơ thể nhỏ bé của cô ấy mang lại không chỉ đơn giản là sự ấm áp và an tâm, mà còn là sự cảm động và chỗ dựa cho mình lúc đó, bao nhiêu năm rồi không có ai có thể ở bên mình lúc mình nhếch nhác nhất cần chỗ dựa nhất để ôm lấy mình, chỉ có cô ấy, cô gái nhỏ ngốc nghếch khờ khạo, trong ánh mắt của cô ấy không phải là dục vọng lạnh băng băng, cũng không phải là sự đồng tình khiến người ta phiền toái, mà là sự cảm thương xuất phát từ tận đáy lòng, cặp mắt ấm áp ngây thơ của cô ấy, như mang một lớp sương mù mỏng, giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lớp phong ấn lạnh giá trong trái tìm mình.

Muốn có được cô ấy, mong muốn có được cô như phát điên lên vậy, muốn cô ấy sẽ ở bên mình cả cuộc đời, không muốn cho bất kỳ một người đàn ông nào khác thấy được vẻ đẹp của cô ấy một chút nào, cô ấy chỉ có thể thuộc về mình, mái tóc đen mượt của cô ấy chỉ được để cho mình vuốt, làn da trắng như tuyết của cô ấy chỉ được lộ ra trước mắt mình, trái tim trong suốt như pha lê của cô ấy chỉ mình mới được chạm đến, cẩn trọng nâng niu.

“Đậu Đậu… nắm chặt anh…”

Giọng nói trầm đục khàn khàn mang chút trầm ngâm buồn bã, khiến cho người ta run rẩy mất hồn, Lý Vũ Hiên nằm ở đó chẳng có chút sức lực, hai tay nắm chặt cô gái cương cứng như hóa đá kia, đem cơ thể đang lên đến đỉnh điểm kia hoàn toàngiao cho cô .

Đầu óc Đậu Đậu bỗng nhiên trống rỗng, chỉ có vật đang nóng bỏng trong tay kia đang kích động vươn thẳng lên trên cho thấy chủ nhân của nó đang nhẫn nại vào khó khăn chịu đựng, nhưng không được sự thương xót và vuốt ve, chỉ có thể run rẩy trong tay cô một cách đáng thương, nước mắt bỗng chốc rơi ra từng giọt từng giọt một lấp lánh.

“Nhanh… Đậu Đậu… nắm chặt anh… dùng lực…”

Lý Vũ Hiên bất an buồn bã vặn mình, hai tay nôn nóng vuốt ve lướt lên lướt xuống trên lưng Đậu Đậu, nhưng đòi hỏi giải quyết dục vọng đang bừng cháy trong người, mà chỉ rên rỉ khẩn cầu cô nắm chặt lấy ‘nó’.

Năm ngón tay nắm chặt lại theo bản năng.

“Ưm ưm~ ~ ~”

Lý Vũ Hiên rên lên một tiếng đau đớn, hơi thở gấp gáp dồn dập, mồ hôi đầm đìa đầy trán, lông mày nhăn lại, dường như rất đau đớn, Đậu Đậu hỏng hốt vội vàng nới lỏng tay ra, nhưng lại bị một bàn tay khác nắm chặt lại, ngón tay Lý Vũ Hiên ướt đẫm mồ hôi, lại giữ chặt tay cô đặt lên chỗ ‘dục vọng’ của mình, cổ họng khản đặc nói không ra tiếng.

“Đừng đi… anh thích… mạnh tay chút…”

Bàn tay nhỏ bé run rẩy lại nắm chặt vào cái vật thô cứng kia, dưới sự chỉ huy của bàn tay to lớn cứng rắn kia di chuyển lên xuống, cơ thể của chủ nhân vật kia càng trở lên nóng hơn, vật dưới tay càng lúc càng rắn như sắt, Lý Vũ Hiên tình cảm mãnh liệt bộc phát không chịu đựng được, lại tiếp tục kìm nén sự cuồng dại trong lòng trong đầu, ôm chặt cả người Đậu Đậu vào trong lòng, dùng lực ma sát.

“Không đủ… nhanh~nhanh chút…”

Lý Vũ Hiên vùi đầu vào cái cổ ướt đẫm mồ hôi của Đậu Đậu, tham lam hít hà mùi thơm thuần khiết trên người cô, hương vị ngọt ngào đó càng làm kích thích thần kinh người ta, dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, thật khó kìm chế lại được nữa, chiếc lưỡi đói khát từ cổ tìm đến cặp môi ẩm ướt của cô, cô gái nhỏ khẽ khẽ giãy giụa, nhưng lại bị cái lưỡi và cặp môi nóng như lửa kia dần đoạt hết cả thần trí.

“Đậu Đậu…”

Những tiếng rên rỉ khe khẽ ấm áp phát ra từ cặp môi đang giao nhau kia, giữa môi lưỡi răng, vấn vương không dứt, để căn phòng tràn đầy cảnh xuân sắc.

Một tiếng rên rỉ đứt quãng, cơ thể Lý Vũ Hiên đột nhiên co giật, vật cương cứng trong tay rung mạnh lên, chất dịch nóng bỏng phun trào đầy tay, từng đợt từng đợt dường như không định dừng lại, nhiệt độ ấm nóng đó truyền vào trong lòng.

Đậu Đậu mở to mắt, thở hồng hộc, trên trán mồ hôi túa ra ướt đẫm, Lý Vũ Hiên càng ra nhiều mồ hôi hơn, hai mắt mơ màng, phảng phất như còn đang đắm chìm say mê trong thời khắc vừa rồi, vì tình cảm mãnh liệt bộc phát ban nãy khiến cho mặt đỏ ửng lên, cặp mắt đẹp dài nhỏ hơi hơi mê màng, trên khóe mắt ẩn chứa vẻ phong tình vô cùng.

Rất lâu, Lý Vũ Hiên mới khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn chỗ ‘thịt’ đã mềm nhũn trong tay cô ấy, sau đó lại nhìn chất dịch màu trắng dính đầy trên người hai người, ai oán phun ra một câu “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Đầu Đậu Đậu ngây ra vì câu nói này, khóe miệng chu lên “Cái gì?!”

Lý Vũ Hiên lại kéo chăn che kín mặt, ngọ ngọ ngậy ngậy như cô con dâu nhỏ bị ức hiếp, ai oán tức giân chỉ trích cô gái đang ngây ra này “Em xem cũng đã xem rồi, sờ cũng đã sờ rồi, còn… còn đùa bỡn cơ thể của anh…”

Đậu Đậu:… ! ! !(Đùa… đùa bỡn! ! ! ! !)

Lý Vũ Hiên thấy người nào đó chẳng có phản ứng, liền vội vàng ôm chăn, chậm rãi lăn qua lăn lại trên giường “Mặc kệ đó, mất mặt chết đi được, mới có 15 phút, anh trước đây đều là một tiếng đó oa… oa oa không muốn sống nữa… chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa…”

Đậu Đậu: == ! ! !

Cuối cùng, Đậu Đậu mặt mũi đen ngòm phải bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với con hồ ly lớn đang cuộn tròn trong chăn kia, Lý Vũ Hiên mới dừng những hành vi phá hủy của mình lại, vứt cái chăn đang gặm chặt trong mồm xuống dưới chạy đến bên cạnh Đậu Đậu vùi đầu vào trong lòng cô, cười vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện, khóe miệng cong cong lên hướng lên “Đậu Đậu… em nói phải giữ lời đấy nhé.”

Đậu Đậu đưa cái đầu tối đen gật gật “… Được”.

Lý Vũ Hiên cười quỳ lên người Đậu Đậu dường như rất vui vẻ “Vậy, sau này em không được phép đi ăn cơm cùng với người đàn ông khác, cũng không cho phép nói người khác đẹp trai hơn anh.”

Đậu Đậu nuốt một ngụm nước miếng “… Được” (đến giờ vẫn chưa gặp người nào đẹp trai hơn anh… )

Lý Vũ Hiên vô cùng vui vẻ, ôm lấy Đậu Đậu lại lăn trên giường, vui vẻ nói “Đậu Đậu, em có biết rằng anh chưa từng vui như thế này không, gần 10 năm rồi, thật không ngờ, lại gặp được em… (ưm ân) anh… sau này anh cả đời anh chỉ có thể sống ở…”

Đậu Đậu bị ép chặt khó khăn giơ tay ra, dịu dàng mơn man bả vai Lý Vũ Hiên.

Lý Vũ Hiên vừa khóc vừa cười, ầm ĩ một lúc mới dừng lại, ôm chặt Đậu Đậu ở trên giường nói “Đậu Đậu, em cảm thấy anh vô dụng phải không, một người đàn ông như anh lại sợ sấm chớp…”

Đậu Đậu vuốt vuốt mái tóc rối như tổ quạ của Hồ Ly “Rừng cây lớn rồi, chim gì cũng…”

“Cái gì!” (Hồ Ly dựng lông lên)

“Ý, cái đó, em là nói ai cũng đều có cái để sợ, mỗi người khác nhau cũng khác nhau” Đậu Đậu vội vàng sửa lời, vuốt ‘lông’ cho Hồ Ly “em thì sợ… ừm, hình như là em chẳng sợ cái gì cả…”

Lý Vũ Hiên túm tóc: Oa ya ya ya! ! ! !

Đậu Đậu cảm thấy mình càng nói càng ngốc, sắp làm cho Hồ Ly phát điên lên rồi, không kìm được cau mày nhăn mặt khổ não, Lý Vũ Hiên vừa nhìn thấy vậy lập tức không làm ồn nữa, nói rất ‘thật thà’.

“Anh chỉ nói cho một mình em biết, em không được nói cho người khác.”

Thần sắc Lý Vũ Hiên ngưng đọng lại, Đậu Đậu vội gật gật đầu “Được, em sẽ không nói với người khác.”

“Anh cũng không nhớ rõ là lúc 7 tuổi hay 8 tuổi nữa, lúc đó anh ngủ một mình trong một căn phòng rất lớn, trong những căn phòng lớn đều có tiếng vang, đến chỗ nào cũng là đồ cổ, chính là những loại bình lọ đắt tiền được đào lên từ chỗ của mấy người chết, đến nửa đêm, anh luôn cảm thấy như ma quỷ có thể chui ra từ những thứ đồ này… (không nói gì)…”

Đậu Đậu vội vàng ôm chặt anh.

“Anh rất ghét khi mình nhát gan như vậy, thế là mua rất nhiều phim kinh dị về để luyện tập lòng can đảm, ngày đó là một đêm mưa gió sấm chớp, anh nhốt chặt mình trong phòng để xem ma, mấy phút đầu anh đã sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng không thể nào tìm được điều khiển từ xa, cũng không dám đi tắt tivi, liền chui vào trong chăn đợi tivi hết tự dừng, nhưng chạy mãi mà không dừng…”

Mặt Lý Vũ Hiên trắng bệch ra, sự kinh hoàng trong mắt lộ rõ ra ngoài “Chính vào lúc này, điện lại tắt vụt, anh không biết chuyện gì xảy ra, nhìn ra ngoài cửa sổ mở đáng lấp lóe, Đậu Đậu, em có biết anh nhìn thấy cái gì không?”

Đậu Đậu lắc đầu.

“Anh nhìn thấy một khuôn mặt người! ! !”

“Giọng nói Lý Vũ Hiên thê lương khiến Đậu Đậu sợ hãi run rẩy.

“Có phải là nhìn nhầm không?”

“Không phải” Lý Vũ Hiên đang đắm chìm trong hồi ức dường như hồi ức đó rất đáng sợ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giọng nói cũng thay đổi “Đó thực sự là người, anh ở trên lầu hai, hắn ta treo trên cửa sổ của anh, một cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm vào trong, chớp sáng lóe lên, anh thậm chí còn cảm thấy đồng tử của hắn đang lồi ra ngoài như muốn giết người…”

“Cuối cùng chuyện gì xảy ra?”

“Sau này mới nghe nói đêm hôm đó có người xâm nhập, muốn bắt cóc anh và anh trai, kết quả mới trèo đến tầng 2 thì bị anh nhìn thấy, lại nói anh lúc đó chẳng dám nói tiếng nào đã ngã lăn xuống, cơ thể co rút nôn ra cả mật vàng, có thể là nhìn thấy dáng vẻ của anh như thế cũng chẳng sống nổi nữa nên không bắt anh mà đi bắt anh trai anh.”

“Sau đó nữa?”

“Sau này anh trai anh phát hiện ra người đó, lớn tiếng gọi vệ sĩ đến, người đó liền chạy, ông nội tức phát điên, thanh tra Lý gia từ trên xuống dưới, tìm thấy kẻ nội gián kia…”

Đậu Đậu lay lay Lý Vũ Hiên “Em không phải hỏi sau này mà là hỏi anh, anh sau đó thế nào?”

Lý Vũ Hiên ngẩn ra, há hốc miệng, tròng mắt dần dần đỏ lên, có cảm giác được coi trọng… hóa ra là tốt như vậy.

Hắng hắng giọng, Lý Vũ Hiên khôi phục lại cảm xúc bình thường “Anh bị dọa cho ngất đi tại hiện trường, sau đó, anh được cứu sống lại, nhưng lại để lại căn bệnh này, cứ hễ trời mưa là lại tái phát, mười mấy năm, thứ anh sợ nhất chính là trời mưa, cứ nghe thấy tin trời sắp mưa là sẽ uống rượu cho say, như vậy mới có thể yên ổn vượt qua được…”

Đối mới một đứa trẻ 7, 8 tuổi tràn đầy những hoàng tưởng mà nói, trong căn phòng tối âm u thực sự là khiến người ta kinh hãi, huống hồ là Lý Vũ Hiên còn nhát gan, trong căn phòng như có quỷ đó nghĩ ngợi lung tung thì gan chỉ có thể càng lúc càng nhỏ, thật không ngờ anh lại đi dùng biện pháp như vậy để cho bớt nhát gan, không những chẳng có tác dụng trái lại còn thật trùng hợp bị kẻ bắt cóc đến dọa cho mất mật (thật đúng là đen đủi), từ đó để lại bệnh trong lòng.

Hồ Ly đáng thương…

“Vậy sau này anh đừng uống rượu nữa, em sẽ đến ở cùng anh.”

Đậu Đậu kiên định nói, ngẩng đầu lên chăm chú “Em không sợ quỷ, cứ coi như quỷ dám đến dọa anh em sẽ đi đánh cho nó một trận!”

Lý Vũ Hiên ngây ra nhìn Đậu Đậu mấy giây, rồi ôm chặt lấy cô, đưa mặt của cô vùi vào lồng ngực của mình “… Được.”

Rất lâu sau, Đậu Đậu mới dụi dụi ngực Lý Vũ Hiên “Hồ Ly, anh mặc quần áo vào trước đi.”

“Ừm?”

“Anh… lại cứng rồi… ”

“… ! !”

Khi từ phòng đi ra, đã là hoàng hôn rồi, Lý Minh Triết ngồi trong phòng làm việc suốt, Đậu Đậu cuống quýt xuống lầu, vội vội vàng vàng đi làm cơm tối, sau khi Lý Vũ Hiên thì ngâm mình trong làn nước lạnh để làm ngọn lửa dục vọng dịu xuống xong, thì xuống lầu giúp Đậu Đậu chuẩn bị cơm.

“Đậu Đậu, anh ngâm hải sâm rồi.”

“Hồ Ly, hải sâm không phải ngâm như thế này…”

“Lẽ nào không phải dùng nước sao?”

“Nhưng anh lại dùng một bát nhỏ ngâm con lớn, ngày mai hải sâm sẽ trương lên rơi hết ra ngoài…”

“…”

Trong phòng, Lý Minh Triết cầm bút máy dừng trên một trang văn kiện, từ khi bọn Lý Vũ Hiên quay lại, trang văn kiện đó vẫn không hề được dở qua, cách âm của phòng trong biệt thự rất tồi, những tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong phòng của Lý Vũ Hiên truyền ra, hai người làm cái gì xem như không tận mắt nhìn thấy, cũng có thể đoán ra được 8,9 phần, nhưng lại không có dũng khí để đến ngăn lại.

Lý Vũ Hiên, hóa ra anh đã xem nhẹ chú rồi.

Vứt mạnh cây bút đi, Lý Minh Triết buồn phiền day day chỗ đỉnh mũi, thở dài một tiếng.

Khi ăn cơm tối, Đậu Đậu vẫn bón cơm cho bệnh nhân đại nhân như bình thường, Lý Minh Triết mặt lạnh lùng cự tuyệt, dùng tay trái cầm đũa, vụng về gắp thức ăn vào bát, Đậu Đậu không nhìn nổi nữa, đẩy đẩy đĩa đến chỗ anh, nhưng Lý Minh Triết bực dọc vứt đũa đi “Tôi không đói, hai người ăn đi.”

Đá ghế đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Lý Minh Triết cầm áo khoác đi ra ngoài, nhìn thấy hai người trong trong nhà, thật là bực mình chết mất, còn có bụng dạ nào mà ăn cơm nữa chứ, vẫn là ra ngoài xả bực dọc là hơn.

Đậu Đậu ngập ngừng đuổi theo hỏi “Minh Triết, anh đi đâu vậy?”

Lý Minh Triết cúi đầu đi giầy, lạnh lùng trả lời một câu “Chuyện của anh, em quản hơi nhiều đó.”

Nói xong thì đi thẳng ra cửa, tay phải của anh bị thương không thể lái xe, chỉ đành đi bộ ra ngoài biệt thự gọi taxi, nhưng đoạn đường này rất dài, Đậu Đậu quay đầu cầu cứu Lý Vũ Hiên “Hồ Ly, anh lái xe đưa anh anh đi đi?”

Lý Vũ Hiên ấn Đậu Đậu ngồi xuống trước bàn ăn, vẻ mặt rất lãnh đạm “Em nên ăn cơm đi, anh trai anh, anh ấy không muốn anh đưa đi đâu.”

“Sao?”

“Anh nghĩ, anh ấy bây giờ đang hận anh đến mức răng sắp nghiến cho mòn hết rồi.”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.