Hàn Lập suy nghĩ một lúc, một quyền vừa định đánh ra liền biến thành trảo, mạnh mẽ chộp lấy một tên Hoàng Cân lực sĩ ném về đám còn lại.
Rầm!
Một tên lực sĩ đang đứng bất động bên ngoài vừa vặn bị ném trúng, một cỗ cự lực phát ra toán loạn, tạo thành một cơn sóng khí vô hình cuốn lấy vài tên Hoàng Cân Khôi Lỗi đẩy chúng ngã lăn trên ra đất.
Tiếng xé gió nổi lên!
Thân hình Hàn Lập biến ảo, hai tay như múa nhấc bổng từng tên Hoàng Cân lực sĩ nhìn như không có sức phản kháng sau đó ném đi tạo thành những đường vòng cung trên không trung bay về phía đám lực sĩ bên ngoài.
Về phần những tia chớp màu nâu đen không cách nào né tránh cùng với công kích của quái điểu thì hắn không thèm quan tâm.
Không quá qua hai ba nhịp thở, đại quân Hoàng Cân lực sĩ ở bên ngoài lập tức lộn xộn, ngã ngổn ngang khắp nơi rồi trở nên hỗn loạn.
“Không chần chờ nữa, tốc chiến tốc thắng!” Khuôn mặt trầm xuống, Đồng Nhân Ác lạnh giọng quát lên.
Vừa nói xong, gã khẽ lật tay, lấy ra một cái lệnh bài màu đen vàng, loang lổ vết rỉ sét. Tay còn lại bấm niệm một pháp quyết cổ quái, trong miệng nhanh chóng lẩm nhẩm. Mặt ngoài lệnh bài lập tức hiện ra màn sáng vàng vô cùng chói mắt.
Hàn Lập khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên co rụt!
Tuy rằng không biết lệnh bài kia là vật gì, nhưng lúc lão giả tế ra vật đó khiến nội tâm của hắn bỗng nhiên sinh ra một chút kinh hãi.
Có điều không đợi họ Hàn kịp có hành động, lệnh bài màu đen vàng trong tay Đồng Nhân Ác đã bay vụt ra, hóa thành một màn sáng vàng chói mắt, lơ lưng trên không trung chỗ đỉnh đầu của Hàn Lập, rồi xoay tròn. Từng vòng linh văn cổ quái màu đen vàng theo đó sáng lên.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Chỉ thấy mấy nghìn tên Hoàng Cân lực sĩ đang đứng bất động bên ngoài liền giơ cao hai tay lên quá đầu, chụm vào nhau, như kiểu ngọn lửa. Trên thân các lực sĩ đột nhiên hiện ra tia sáng màu vàng cực kỳ chói mắt, vô cùng nhanh chóng hội tụ đến chỗ chụm lại của hai tay rồi phóng lên trời.
Trên không trung, những ánh sáng màu vàng chói mắt kết nối và mở rộng tràn ngập xung quanh, tựa như một màn sáng bao trùm phạm vi ngàn trượng xung quanh Hàn Lập trong tích tắc.
Khoảnh khắc bản thân bị màn sáng màu vàng bao phủ, Hàn Lập cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống như bị ngọn núi khổng lồ cao vạn trượng đè lên, trở nên cực kỳ nặng nề.
Nhưng vào lúc này, thanh âm “Phốc, phốc” liên tiếp vang lên!
Tại khu vực màn sáng vàng bao trùm trên mặt đất, từng sợi sương mù màu đen vàng từ dưới đất bốc lên, đan quấn vào nhau tạo thành một sợi dây thừng màu đen vàng, giống như linh xà nhào đến chỗ hắn đồng thời quấn chặt thân thể hắn lại.
Sợi thừng trói chặt thân thể Hàn Lập thậm chí cả tay và chân, khiến hắn không thể cử động.
Hàn Lập thầm kêu không tốt, điên cuồng thúc giục pháp quyết Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công, sáu đoàn ánh sáng màu lam chợt hiện trên ngực bụng, thần lực trong cơ thể bộc phát ra, thân thể uốn éo, đột nhiên hai tay hắn khẽ cử động. Những sợi thừng đen vàng quấn trên thân lập tức bị kéo căng ra, ở chính giữa vài chỗ dãn mỏng rung rung không thôi, tuy rằng vẫn buộc chặt lấy hắn nhưng không thể hoàn toàn khống chế động tác của hắn nữa.
Cùng lúc đó, chẳng biết từ lúc nào Đoàn Nhân Ly tay cầm hồ lô màu vàng, đã bay tới đỉnh đầu hắn, đứng lơ lửng bất động. Đoàn Nhân Ly há miệng phun ra mấy ngụm máu, lầm nhẩm chú ngữ trầm thấp.
Giữa không trung, ánh sáng vàng trên bề mặt hồ lô toả ra rực rỡ, điên cuồng đón gió biến to như một gian phòng, ở miệng hồ lô phù văn màu vàng cũng trở nên to như lòng bài tay, lượn lờ phiêu động, tản mát ra màn sáng vàng chói mắt.
Vút vút!
Vô số hạt đậu màu vàng từ miệng hồ lô điên cuồng bắn ra tung tóe như vỡ đê Hoàng Hà.
Những tên Hoàng Cân lực sĩ mới này chạy một đoạn rồi đứng yên, cũng chụm hai tay vào nhau quá đầu, phóng ra ánh sáng màu vàng chói mắt, nhập vào bên trong màn sáng màu vàng phía trên.
Tại chỗ bị sợi thừng màu đen vàng kéo xuống, Hàn Lập nắm chặt hai tay, liên tiếp đánh từng tên lực sĩ và quái điểu trước mặt nổ tung, nhưng động tác trở nên chậm chạp.
Dường như cứ nhiều thêm một tên lực sĩ là màn sáng phía trên lại hiện thêm một tia, đồng thời sương mù dưới đất cũng nhiều thêm một tia.
Kể từ đó, trên mặt đất sương mù màu đen vàng bốc lên càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm, khiến cho sợi dây thừng quấn quanh trên người hắn càng lúc càng dày và chắc chắn.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể trở nên vô cùng nặng nề, dường như hai tay đang phải nâng mấy tòa núi lớn, càng lúc cử động càng khó khăn, mà những sợi dây thừng màu đen vàng không ngừng trói chặt, quần áo bên ngoài bị siết chặt hiện ra một vết hằn dài hẹp và sâu hoắm.
Lúc này, kim quang bên ngoài thân chớp động, hắn quát khẽ một tiếng, từng sợi lông vàng từ da thịt mọc ra, qua trong giây lát biến thành Kim Mao Cự Viên, thân thể cũng điên cuồng lớn lên.
Hắn thình lình một lần nữa thi triển Kinh Trập quyết, hóa thân Sơn Nhạc Cự Viên!
Đồng Nhân Ác với Hạp Sơn đạo nhân chứng kiến sự tình trước mắt Cự Viên tăng vọt to đến hơn mười trượng, đều ngẩn ra.
Bọn hắn tuy rằng từ Đoàn Nhân Ly biết được Hàn Lập có loại bí thuật quỷ dị này, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn bị khí tức từ trên thân thể Cự Viên toả ra làm cho kinh sợ.
“Hạp Sơn đạo hữu, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Đồng Nhân Ác khẽ quát một tiếng, đem Cổ thư trước người thu lại, sau đó tập trung hết sức thúc giục đại trận phía dưới.
Hạp Sơn đạo nhân lập tức phục hồi lại tinh thần, cũng không hề thúc giục ánh sét màu xám đen, mà thần sắc hắn ngưng trọng, miệng lẩm nhẩm, đồng thời hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân đột nhiên phù văn màu vàng quỷ dị tuôn ra rậm rạp, chằng chịt thành một tầng kim hà to lớn.
Khi Hàn Lập biến thành Cự Viên, số lượng Hoàng Cân lực sĩ xung quanh đã nhiều hơn vạn tên.
Màn sương màu đen vàng vô cùng vô tận từ mặt đất tuôn ra, quấn quanh thân thể Kim Mao Cự Viên đã bị trói vào bên trong, làm cho sợi dây thừng đen vàng càng trở nên to lớn, chắc chắn, không còn chút dấu hiệu sắp đứt nào nữa.
“Rống” một tiếng gào thét vang lên ngút trời!
Trong cơ thể Cự Viên một hồi âm thanh “đùng, đùng”, cơ bắp toàn thân phồng to, lông vàng toàn thân trở nên như những cây kim châm vô cùng cứng rắn, thân hình hắn lại lần nữa tăng vọt gấp đôi, to lớn đến hơn ba mươi trượng.
Tuy nhiên, sợi dây thừng màu đen vàng quấn quanh hắn cũng chớp động ánh sáng màu vàng nhanh chóng tăng vọt theo, cũng trở nên càng thêm chắc chắn, cứng cỏi, lại như trước mà buộc chặt lấy hắn.
Đúng lúc này, trên thân Cự Viên bỗng nhiên hào quang sáng ngời, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, cao dưới mười trượng.
Gần như đồng thời, sợi dây màu đen vàng như giòi trong xương, cũng phát sinh biến hóa như vậy, thu nhỏ lại theo.
Mặc cho Cự Viên biến lớn nhỏ, sợi dây thừng vẫn vừa vặn đem hắn trói buộc, quả thực giống như cũng là làm theo yêu cầu của hắn, khiến hắn trước sau đều không thể giãy giụa.
“Bây giờ còn muốn trốn thoát, thực là si tâm vọng tưởng!” Đoàn Nhân Ly thấy cảnh này, không khỏi cười to một tiếng.
“Hạp Sơn đạo hữu, bây giờ còn chưa động thủ thì còn đợi đến khi nào?” Đồng Nhân Ác nhìn về phía Hạp Sơn đạo nhân cách đó không xa, nhíu mày quát.
Gã kia không trả lời, tay áo bào màu vàng vung lên, từ trong đó một đạo kim quang bắn đến không gian phía trên đỉnh đầu của Kim Mao Cự Viên, hiện ra một quyển trục phong cách cổ xưa, màu nâu xanh.
Hạp Sơn đạo nhân chỉ về phía quyển trục xa xa một cái, hét lớn một tiếng:
“Nhanh!”
Kim hà quanh thân y hóa thành một đạo Kim Hồng chui vào bên trong quyển trục phong cách cổ xưa. Ánh sáng màu xanh trên quyển trục lóe lên, lập tức lắc lư vài cái, “Phần phật” trải ra.
Chỉ thấy một mảnh sáng vàng chói mắt từ mặt ngoài quyển trục sáng lên, một hư ảnh Nguyên Anh màu vàng, lớn tầm năm sáu tấc từ trong bay ra.
Tiểu nhân này đầu đội mũ quan hoa sen, mặc đạo bào màu vàng, dung mạo già nua, thần sắc bình tĩnh, không ngờ lại trông rất giống với lão tổ Cảnh Nguyên Quan – Tịnh Minh đạo nhân.
Cùng lúc đó, Hạp Sơn đạo nhân vẫn không ngừng niệm chú, từ ánh sáng vàng bên trong quyển trục, từng ký tự cổ màu vàng không ngừng bay ra, nhao nhao nhảy vào bên trong hư ảnh Nguyên Anh.
Thân thể tiểu nhân màu vàng bỗng nhiên bị kim quang bao bọc, nhập vào một lúc rồi biến hình thành một thanh kim quang Cự Kiếm dài hơn mười trượng.
Thân kiếm khắc dày đặc phù văn màu vàng kỳ dị. Từng vòng phù văn lượn lờ toàn thân kiếm, từ trong truyền ra âm thanh làm người ta kinh hãi, chấn động.
Ngay lúc nhìn thấy kim quang Cự Kiếm hiện ra, Đồng Nhân Ác và Đoàn Nhân Ly đều không nhịn được nhìn nhau một cái, từ đó phát hiện trong mắt đối phương đều có một tia hoảng sợ.
Hàn Lập biến thành Cự Viên cực lớn ngửa đầu nhìn lên.
Bỗng nhiên hắn nắm chặt hai tay, sáu đạo ánh sáng màu lam cực lớn trên ngực bụng đồng thời sáng lên, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, cố hết sức co lại để chuẩn bị đón đánh Cự Kiếm phía trên.
Dù sợi dây thừng màu đen vàng quấn quanh cánh tay lập tức toả ra hào quang mãnh liệt, cứng như sắt thép không ngừng trói buộc, nhưng bị cánh tay của hắn kéo về trước ngực từng chút một.
“Không tốt, nhanh!” Đoàn Nhân Ly hét lớn một tiếng.
Sắc mặt Đồng Nhân Ác tái nhợt, mười ngón đã sớm như bánh xe xoay nhanh, không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết.
Giữa không trung, lệnh bài màu đen vàng xoay tròn với tốc độ chóng mặt!
Phía dưới, ánh sáng màu vàng nổiở trên thân của hơn một vạn tên Hoàng Cân lực sĩ cũng sáng chói, màn sương mù màu đen vàng từ mặt đất bốc lên ngày càng nhiều khiến cho sợi dây thừng màu đen vàng trói buộc Kim Mao Cự Viên càng thắt chặt với sức mạnh càng lớn.
Thân thể Cự Viên đột nhiên run lên, khó khăn lắm cánh tay mới co được đến trước ngực lại lập tức bị kéo trở về.
“Nhanh!”
Hạp Sơn đạo nhân rốt cuộc hoàn tất việc thi pháp, hét lớn một tiếng.
Toàn thân Kim quang Cự Kiếm ở không trung ầm ầm chấn động, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng đánh xuống đỉnh đầu Kim Mao Cự Viên.
Oanh oanh oanh!
Kim quang Cự Kiếm chém vỡ tầng tầng hư không, phát ra từng trận sấm rền nổ vang, những nơi đi qua hiện ra từng kẽ nứt màu xám trắng hết sức nhỏ bé, từ trong truyền ra trận trận chấn động không gian vô cùng mãnh liệt.
Khu vực bị kiếm quang bao bọc, ánh sáng vặn vẹo trở nên mơ hồ, tầng mây bên trên đều có chút biến hình, hai trăm ba trăm quái điểu bay lượn trên không đã không kịp né tránh, một tiếng gào thét vang lên, trực tiếp diệt vong, hóa thành hư vô.
Lúc này thân thể Kim Mao Cự Viên không cách nào giãy giụa do bị sợi thừng màu đen vàng trói buộc nên căn bản cũng không thể né tránh.
Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Cự Viên đột nhiên ngẩng đầu hét lên một tiếng, toàn thân lập tức kim quang đại phóng, từng miếng lân phiến màu vàng hiện ra toàn thân, đỉnh đầu trong chốc lát mọc ra một cái sừng màu xanh.
Ngay khi Cự Kiếm chém xuống trong nháy mắt, thân thể Cự Viên thoáng nghiêng về phía sau rồi đột nhiên dùng đầu hướng lên trên húc tới.
“Ầm ầm” một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Mũi nhọn của Cự kiếm màu vàng cắm vào đúng mũi sừng màu xanh trên trán Cư Viên. Toàn bộ kiếm quang phát ra trên thân kiếm trong nháy mắt nổ tung, hóa thành cơn mưa vàng đầy trời, vung vãi khắp nơi.
Hư không đều điên cuồng lay động, phụ cận kiếm quang xuất hiện hơn mười kẽ nứt xám trắng lóe lên tức thì. Xung quanh Cự Viên gần trăm trượng, Hoàng Cân lực sĩ cũng không thể chống đỡ nổi, thân thể ầm ầm tán loạn.
Trong thân kiếm đang mãnh liệt rung lên, một mảnh hào quang sáng chói từ bên trong phóng ra thành một đường cong cực lớn, làm cho người ta líu lưỡi, bắn xuống phía dưới, bay ngược lại rồi sụp đổ.
Mà thân thể Cự Viên màu vàng chỉ hơi lung lay, rồi lập tức khôi phục. Trên thân không tổn thương chút nào.
“Làm sao có thể thế được!”
Hạp Sơn đạo nhân thấy thế, không khỏi la lên thất thanh.
Vẻ mặt của hai người Đồng Nhân Ác với Đoàn Nhân Ly tràn đầy khiếp sợ, miệng há to, không nói nên lời.
…