Phàm Nhân Tu Tiên

Q.11 - Chương 2394 - Gặp Mặt (Hạ)

trước
tiếp

Lăng Phi Tiên đối mặt với những tu sĩ đồng tộc cao giai, nên cũng không dám chậm trễ, hơn nữa cũng không có điều gì có thể giấu diếm, liền thản nhiên nói ra lai lịch của Hàn Lập.

Chỉ trong vòng một đêm, tất cả tu sĩ Nhân tộc xung quanh đều biết Hàn Lập đích xác là Tu Tiên giả Nhân tộc có tu vi Đại Thừa tới từ Linh giới, lập tức mỗi người đều cực kỳ hưng phấn, vội vàng thay đổi chủ ý muốn tự mình lên thuyền bái kiến Hàn Lập một phen.

Nhưng khi mấy tên tu sĩ Nhân tộc này vừa tiếp cận cự thuyền trong phạm vi gần một dặm, lập tức bị một tầng cấm chế vô hình mạnh mẽ cản lại. Không kẻ nào cả gan dám xông vào, chỉ có thể rời khỏi khu vực cự thuyền với vẻ rất bất đắc dĩ mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, linh quang nơi chân trời chớp lóe một cái, mấy đạo cầu vồng chói mắt mang theo thanh âm “chi chi” lao vút tới.

Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong khoang thuyền, tâm niệm vừa động, một tay bấm pháp quyết, thu hồi toàn bộ cấm chế vô hình bên ngoài thánh thuyền, sau đó bước một bước dài rời khỏi khoang thuyền, đi về chỗ mũi thuyền.

Chỉ thấy vài đạo kinh hồng kia trong chớp mắt đã đến bên trên cự thuyền, độn quang thu liễm, vài nam nữ tu sĩ Nhân tộc hiện ra.

Tất cả những tu sĩ này đều dừng lại lơ lửng giữa không trung cách cự thuyền hơn trăm trượng, chỉ có một thiếu nữ áo trắng trông giống như một nàng tiên trên Trời, không mang theo chút bụi trần, bay thẳng tới chỗ Hàn Lập.

Hàn Lập nheo mắt, nhìn chăm chú khuôn mặt của nữ tử kia, giờ khắc này trong mắt hắn không có bất kỳ người nào khác.

Sau vài cái chớp động, thiếu nữ áo trắng đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lập, khoảng cách chỉ gần trong gang tấc, đôi mắt đẹp khẽ chớp một cái, sau đó miệng thơm khẽ mở nói:

“Phu quân, rút cuộc chàng đã tìm được nơi này, thiếp chưa từng hoài nghi sẽ có một này này, chỉ là thời gian chờ đợi quá lâu, nỗi khổ tương tư thật sự quá khó chịu.”

“Uyển Nhi!!”

Hàn Lập chỉ thốt ra được hai chữ này, sau đó không nói thêm điều gì, chỉ thấy hắn chìa một bàn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại như lụa của thiếu nữ, giống như đang vuốt ve một món trân bảo tuyệt thế nào đó.

Thiếu nữ áo trắng đương nhiên là người mà Hàn Lập khổ công tìm kiếm bao nhiêu năm, rút cuộc hôm nay mới tìm được đạo lữ song tu Nam Cung Uyển, đồng thời cũng là vị “Nguyệt Tiên tử” có danh vọng rất lớn trong Nhân tộc ở Tiểu Linh Thiên kia.

Chúng tu sĩ Nhân tộc phía xa xa thấy cảnh này, tất cả đều bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phải biết với thân phận đệ nhất cường giả Nhân tộc của Nam Cung Uyển, cộng thêm phong tư tuyệt thế không ai bằng, nàng đã trở thành nữ thần trong mộng của không biết nhiêu bao nam tu trẻ tuổi.

Lúc này vậy mà nàng lại thân mật cùng một gã nam tử ngoại lai, thật sự khiến không ít người trợn mắt há hốc mồm, trong lòng ghen ghét không thôi.

Vài tên cường giả Nhân tộc đi cùng Nam Cung Uyển đang lơ lửng trên không tuy không đến mức giật mình, nhưng mỗi người lại mang một thần sắc khác nhau nhìn một màn trước mắt.

Một khắc sau, thân hình thiếu nữ áo trắng khẽ động, cả người tựa như không xương nhào thẳng vào trong lòng Hàn Lập.

Nửa ngày sau, trong một phòng ngủ được bố trí tao nhã trên thánh thuyền, trên một giường đá tinh khiết như ngọc, thiếu nữ áo trắng mang gương mặt đỏ ửng rung động lòng người đang được Hàn Lập ôm chặt trong lòng, nàng đang cúi đầu kể lại tất cả mọi chuyện bản thân gặp phải bấy lâu nay.

Sau khi Hàn Lập tiến vào thông đạo không gian, Nam Cung Uyển trải qua nhiều năm khổ tu, rút cuộc cũng tu luyện tới bình cảnh, tu vi không thể tiến thêm được chút nào nữa.

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể theo chân Hàn Lập tiến vào không gian tiết điểm, chuẩn bị nhập cư trái phép Linh giới.

Nói đến đây, Nam Cung Uyển than nhẹ một tiếng.

“Nàng sao vậy, chẳng lẽ Uyển Nhi cũng gặp phải không gian phong bạo sao?” Hàn Lập khẽ ngửi mùi thơm của cơ thể nữ nhân trong lòng, ấm giọng hỏi.

“Thiếp thực sự không gặp phải không gian phong bạo, mà lại gặp phải tồn tại Đại năng tranh đấu trong không gian tiết điểm. Dưới ảnh hưởng của trận tranh đấu, lực không gian bị rối loạn, thiếp mới rơi vào trong Tiểu Linh Thiên.” Trên mặt Nam Cung Uyển bỗng hiện lên vẻ kỳ quái, sau một hồi lâu mới cắn nhẹ môi nói ra.

“Tranh đấu? Là ai mà dám làm loại chuyện đó trong không gian tiết điểm, chẳng lẽ là tồn tại Đại Thừa sao?” Trong lòng Hàn Lập cả kinh, hỏi.

“Không phải, là Chân Linh La Hầu và Thượng Cổ Chân Linh Bách Đầu Trùng mà phu quân đã từng gặp qua năm đó. Lúc ta tiến vào, hai bọn chúng đều đã lưỡng bại câu thương, nhưng trước khi ngã xuống, cả hai đều vận hết sức đánh ra một kích cuối cùng, thông đạo tiết điểm bị đánh vỡ, thiếp và hai thân thể Chân Linh kia đều rơi vào trong Tiểu Linh Thiên này. May nhờ Trời mà thiếp thân không bị thương quá nặng, ngược lại bởi vậy mà còn được một lần thiên đại cơ duyên.” Nam Cung Uyển nhẹ giọng trả lời.

“Lại là gia hỏa La Hầu này! Nàng nói là cơ duyên, chẳng lẽ ám chỉ thân thể hai đầu Chân Linh kia.” Hàn Lập cảm thấy bất ngờ, nhưng lập tức lại lộ vẻ đăm chiêu.

“Vâng. Bất kể là La Hầu hay Bách Đầu Trùng, cho dù ở trong Chân Linh cũng bài danh không thấp. Những thứ khác không nói, chỉ riêng hai tinh thạch ẩn chứa lượng tinh nguyên khổng lồ, đối với một Tu tiên giả mà nói, giá trị đã cực kỳ to lớn rồi. Cũng nhờ lần cơ duyên nghịch thiên này, thiếp mới có thể tu luyện tới cảnh giới hiện giờ chỉ trong chưa đến hai nghìn năm ngắn ngủi ở Tiểu Linh Thiên có linh khí còn xa mới bằng Linh giới này. Ngược lại phu quân chàng, mặc dù ở Linh giới, nhưng trong thời gian ngắn như vậy đã tiến giai cảnh giới Đại Thừa, điều này thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Thiếp càng tu luyện tới cảnh giới cao hơn, mới càng cảm ứng được việc tiến giai Đại Thừa gian nan như thế nào. Cho dù thiếp có tinh hạch Chân Linh trong tay, nhưng cũng không nắm chắc bao nhiêu với việc đột phá bình cảnh Đại Thừa.“ Nam Cung Uyển ngẩng đầu nhìn Hàn Lập, trên mặt không giấu được nét kinh ngạc.

“Ta tiến giai Đại Thừa cũng phải chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn hậu chiêu mới có thể may mắn thành công. Năm đó, ta bằng cảnh giới Hóa Thần tiến nhập không gian tiết điểm cũng không phải thuận buồm xuôi gió, mà trước tiên gặp phải không gian phong bạo, bị thương rất nặng, thậm chí pháp lực cũng hoàn toàn biến mất …”

Hàn Lập cũng chậm rãi kể lại kinh nghiệm của mình mấy năm nay, đương nhiên cũng có một số chuyện không nói rõ, chỉ dùng lời nói hàm hồ nói lướt qua.

Tuy nhiên, cho dù có như thế, ngay lúc Nam Cung Uyển nghe Hàn Lập kể lại chuyện gặp lại Nguyên Dao ở Minh Hà Chi Địa, và gặp được Tử Linh tại Ma giới, trên dung nhan tuyệt thế của nàng cũng không nén nổi mà lộ ra một chút ‘cười mà không phải cười’.

“Không ngờ Nguyên Dao và Tử Linh, hai vị hồng nhan tri kỷ của chàng đều có một phen cơ duyên tạo hóa. Chàng nói xem, nếu có một ngày phu quân phi thăng Tiên giới, liệu hai nàng cũng sẽ không bỏ qua, một mực đi theo chàng không nhỉ?!!”

“Uyển Nhi nói đùa rồi, ta gặp lại hai nàng ấy cũng chỉ do cơ duyên xảo hợp mà thôi. Còn chuyện phi thăng Tiên giới là chuyện khó khăn nhường nào, ngay cả ta hiện giờ cũng không chắc chắn bao nhiêu. À, đúng rồi, nàng sao lại truyền thụ Luân Hồi Tố Nữ Công cho Quả Nhi, tu vi mẹ của nàng ta mấy năm nay đột nhiên tiến nhanh, chắc hẳn cũng là kết quả do nàng âm thầm tương trợ phải không.” Hàn Lập cười khổ một tiếng, sau đó lại hỏi đến chuyện của Chu Quả Nhi.

Chuyện Tử Linh và Nguyên Dao, phu nhân hắn dĩ nhiên là người hiểu rõ nhất, chẳng qua hiện giờ đột nhiên nhắc tới chuyện này, đương nhiên sẽ không thực sự bởi vì ghen tuông, ngược lại hơn phân nửa ý tứ trong đó đều là trêu chọc.

“Chuyện của Quả Nhi là năm đó ở Tiểu Linh Thiên, sau khi tu vi của thiếp mới thành, thiếp đã phát hiện một đệ tử có tư chất cực kỳ thích hợp tu luyện Luân Hồi Tố Nữ Công. Chỉ có điều lúc đó thiếp mang tinh hạch Chân Linh trong người, loại bí mật trọng đại như vậy, cho nên không thể chính thức thu nó làm đệ tử, thiếp đã lặng lẽ truyền thụ công pháp thông qua mẹ của nha đầu này. Nha đầu này cũng không phụ công thiếp phó thác, trong khoảng thời gian ngắn đã tu luyện Luân Hồi Tố Nữ Công có chút thành tựu, nhưng thật không ngờ lại bị lưu lạc ở Ma Giới. Về phần mẹ của nó, chẳng qua sau này thiếp mới bất đắc dĩ thu làm ký danh đệ tử mà thôi. Mặc dù nàng ta không thích hợp tu luyện Luân Hồi Tố Nữ Công, nhưng bù lại thiên phú tu luyện đích xác hơn người. Thiếp vì muốn mấy trăm năm nữa liền thử đột phá bình cảnh Đại Thừa, muốn một người thân cận hộ pháp, cho nên mới dùng tinh nguyên trong tinh hạch Chân Linh giúp nàng ta nâng cao tu vi lên tới cảnh giới Luyện Hư trong thời gian ngắn như vậy. Nếu không có điều gì bất ngờ, thiếp thân dự định một đường nâng cao tu vi của nàng này lên cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ mới thôi.” Nam Cung Uyển không giấu diếm điều gì, nói ra tất cả mọi chuyện.

“Thì ra là thế. Nhưng bây giờ ta đã tới đây rồi, nàng không cần lo nghĩ nhiều nữa. Có ta hộ pháp, kể cả là ai cũng đừng hòng quấy rầy việc nàng Độ Kiếp. Hơn nữa sau khi trở lại Linh giới, ta còn có một vài thủ đoạn có thể giúp nàng nắm chắc thêm mấy thành khi Độ Kiếp Đại Thừa.” Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, sau đó dùng lời lẽ yêu thương hết mực âu yếm nói với giai nhân trong lòng.

“Trời, phu quân còn có loại thủ đoạn nghịch thiên như vậy sao?” Nam Cung Uyển thoáng cái ngồi thẳng dậy, kinh ngạc hỏi.

“Hắc hắc, ngươi cho rằng phu quân nàng chỉ là một gã Đại Thừa bình thường sao? Không phải ta khoe khoang, ngay cả một tên Thượng Cổ Chân Linh tranh đấu cùng ta, ai thắng ai thua vẫn còn khó nói.” Hàn Lập mỉm cười, không để ý chút nào trả lời.

“Phu quân lại tự tin như thế! Nếu không phải Uyển Nhi biết rõ chàng không phải người khoác lác, sợ rằng cũng rất khó có thể tin tưởng được. À, chàng nói sẽ đưa thiếp trở về Linh giới, chẳng lẽ thông đạo nối hai giới kia còn chưa biến mất, hay là bị mấy tộc khác phát hiện ra vị trí của nó sao?” Nam Cung Uyển không giấu nổi sự chấn kinh trong lòng, nhưng lại nghĩ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi.

“Nếu ra đã vào Tiểu Linh Thiên thông qua thông đạo, đương nhiên thông đạo kia không có khả năng tán loạn biến mất trong một thời gian ngắn. Hơn nữa thông đạo kia đã được ta dùng trận pháp che giấu, trận pháp tông sư thông thường chắc chắn không thể phát hiện ra vị trí chuẩn xác của nó. Sao vậy, Uyển Nhi còn có chuyện gì muốn nói sao?” Hàn Lập là người thế nào chứ, đương nhiên đã nhận ra điều gì đó trong lời nói của Nam Cung Uyển, hỏi ngược lại.

“Thiếp đã ở Tiểu Linh Thiên này nhiều năm, cũng có một vài vị bằng hữu giao tình không tệ. Bọn họ tu luyện đều đã tới bình cảnh, nếu muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể trở về Linh giới mới có hy vọng. Ngoài ra trong Tiểu Linh Thiên này quả thực cũng có một ít tiểu bối Nhân tộc có tư chất xuất sắc, nếu có thể trở về Linh giới, phu quân không ngại có thể mang mấy người này cùng đi.” Nam Cung Uyển chậm rãi nói.

“Mang mấy người này cùng trở lại Linh giới đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng mấy người này đều là chỗ dựa của Nhân tộc ở Tiểu Linh Thiên, một khi tất cả đều không ở đây, những tộc nhân Nhân tộc còn lại làm cách nào có thể đối mặt với tình huống bị dị tộc khác ức hiếp. Thông đạo ta đi tới đây cũng không được ổn định cho lắm, tuyệt không có cách nào mang toàn bộ Nhân tộc ra ngoài.” Hàn Lập nghĩ ngợi một chút, sau đó nhướng mày nói.

“Thiếp không biết việc này như thế nào. Nhưng mắt thấy có hy vọng trở về Linh giới, sợ rằng những người này tuyệt không muốn vứt bỏ cơ hội duy nhất ly khai Tiểu Linh Thiên này đâu.” Nam Cung Uyển than nhẹ một tiếng.

“Như vậy đi, để bọn họ cử ra mấy người đại diện, ba ngày sau tới nơi này gặp ta, việc này nàng cứ giao cho phu quân ta xử lý là được.” Hàn Lập lấy tay sờ sờ cằm, đột nhiên cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.