– Cha, cha nên phân xử cho con và Doanh Doanh
~Tô Đình Đình lại dùng chiêu làm nũng.
Trước đây chỉ cần cô ta làm nũng, Tô Minh Hàn đều nghe cô ta hết.
Tô Cửu Cửu cho rằng bây giờ cha lại nghe theo lời Tô Đình Đình nói, nhưng không ngờ lời Tô Minh Hàn nói lại làm cô chấn động.
– Đủ rồi, các người tưởng tôi là kẻ điếc hay là kẻ ngốc đây? Tôi không nghe được, không rõ có chuyện gì xảy ra sao?
Tô Minh Hàn rất tức giận, đều nói hai người phụ nữ cãi nhau giống như 500 con vịt kêu, huống chi bây giờ lại có ba người phụ nữ, ông bị phiền chết rồi.
Chỉ là ông không hồ đồ, năm năm trước cũng vậy, ông biết rõ Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình liên hợp lại xa lánh bắt nạt Tô Cửu Cửu, sở dĩ ông không ra mặt thay Tô Cửu Cửu vì lúc đó Tô Cửu Cửu còn dỗi với người cha như ông.
Ông nghĩ chỉ cần cô cúi đầu, gọi ông một tiếng cha, ông sẽ giúp cô, nhưng cô tình nguyện để mình bị thương, thà rằng rời đi cũng không làm dịu tình cảm với ông.
Chỉ là bây giờ khác rồi, lần này Tô Cửu Cửu trở về mang theo cả con trai, hơn nữa đứa bé đã không còn cha, chắc chắn trong năm năm này cô ăn không ít khổ, ông thật lòng yêu quý cô.
– Cha, cha cũng vừa nghe được rồi đó, chị muốn đánh con…
Tô Đình Đình không ngờ tới cha sẽ giúp Tô Cửu Cửu, không cam lòng nói.
– Tô Đình Đình, cha mẹ là giáo viên tốt nhất, cha hi vọng con có thể làm tấm gương cho đứa bé.
Tô Minh Hàn nói lời thấm thía với Tô Đình Đình, nghĩ đến bây giờ Doanh Doanh bị sủng đến vô pháp vô thiên, còn không phải là “Công lao” của Tô Đình Đình sao.
Ông dời mắt nhìn Cố Nguyệt Như:
– Còn bà nữa, giáo dục đứa bé ngoan là trách nhiệm của bà, đừng có cả ngày muốn đâm thọc linh tinh.
Tô Đình Đình tức không làm gì được, lời này của cha vô cùng rõ ràng ý là cô ta không phải là tấm gương tốt.
Cố Nguyệt Như càng tức hơn, phải biết rằng từ khi gả cho Tô Minh Hàn tới nay, ông chưa từng tức giận với bà ta, cũng chưa từng nói bà ta như vậy.
Đậu Đinh nhìn ra được muốn nha đầu kia xin lỗi cậu là chuyện không có khả năng, chỉ là nhìn ông ngoại dạy dỗ hai người phụ nữ xấu xa, trong lòng cậu cũng chiếm được cân bằng.
Sau đó Tô Minh Hàn và Tô Cửu Cửu còn có Đậu Đinh đi xuống tầng.
Hỏi ra mới biết Đậu Đinh còn lớn hơn Doanh Doanh hai tháng.
– Đậu Đinh, Doanh Doanh là em gái cháu, cháu tha thứ cho con bé đi.
Tô Minh Hàn bế Đậu Đinh lên, bàn bạc với cậu.
Đậu Đinh bĩu môi, lại nhìn mẹ mới trả lời:
– Được rồi, xem như nể mặt ông ngoại, cháu sẽ tha thứ cho cậu ta.
Tô Minh Hàn bị bộ dạng của tiểu mao đầu chọc cười, không thể không nói, thằng nhóc này giống như cổ linh tinh quái và người lớn.
Nhìn cha ôm Đậu Đinh, trong lòng Tô Cửu Cửu dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Loại ấm áp gia đình này giống như từ khi mẹ mất, cô chưa từng cảm nhận được.
– Đúng rồi Cửu Cửu, lần này trở về con tìm được công việc chưa? Nếu không tìm được thì tới công ty, cha sắp xếp cho con.
Tô Minh Hàn vừa trêu đùa Đậu Đinh vừa hỏi Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu im lặng một lúc, trả lời:
– Đã tìm được rồi ạ.
– Hả? Công việc gì thế?
Tô Minh Hàn biết rõ Tô Cửu Cửu học trường cảnh sát, nhưng vẫn ôm hi vọng mở miệng hỏi.
Chỉ là không đợi Tô Cửu Cửu trả lời, Tiểu Đậu Đinh đã trả lời giúp cô:
– Ông ngoại, mẹ cháu là cảnh sát.
Tô Minh Hàn nhìn Tô Cửu Cửu, không nói cái gì, chỉ khẽ thở dài một cái.
Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình nhìn dưới tầng, nhìn thấy Tô Cửu Cửu và Tô Minh Hàn trò chuyện vui vẻ, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.