Bóng đêm tối đen như mực, trên bầu trời chỉ lóe lên vài điểm sáng, dưới những điểm sáng giống như sao ở dưới bầu trời là một ngọn núi lớn mơ hồ xuất hiện trong bóng đêm. Tại chân núi có rất nhiều bóng đen đang giơ cao những ngọn đuốc, bao vây vòng quanh. Dưới những ngọn lửa rất nhiều cao thủ đại nội thi vệ vây quanh một chiếc kiệu màu đen do tám người khiêng, bên cạnh chiếc kiệu là một hôi bào ma đạo cao thủ sắc mặt lạnh lùng bị đại nội cao thủ trói chặt hai tay, cưỡng ép quỳ trên mặt đất. Trên người ma đạo cao thủ này toàn thân đều là vết roi, nhưng nghiêm trọng nhất là đôi chân đã bị đánh gẫy.
Đây vốn là một gã ma đạo cao thủ đạt tới phi thăng cảnh giới, lúc này hai mắt vô hồn, vô lực, miệng hắn lúc này câm lặng như bị nhét đầy giẻ, đan điền đã bị phế, hơn mười năm khổ tu đã bị phá hủy trong một chốc.
Ma đạo cao thủ này ngẩng đầu nhìn, thấy rõ các đại nội cao thủ chung quanh, trong mắt lộ ra thần sắc oán hận.
“Cổ Hương Sơn Bất diệt đạo đã bị bao vây, đại quân tùy thời đều có thể bắt đầu công kích tiêu diệt phản đảng, thỉnh đại nhân ra lệnh hành động.” Một gã đại tướng trên người mặc khải giáp khom người quay về phía chiếc kiệu màu đen kia nói.
“Mmm, tốt lắm, hãy hạ lệnh tất cả quân sĩ tiến lại gần, chuẩn bị chém giết những ma đạo môn nhân đào thoát.” Một thanh âm lãnh đạm từ trong kiệu truyền đến.
“Tuân lệnh đại nhân!” Tên tướng quân kia lĩnh mệnh lui ra, mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đến mười ngàn cung thủ bao vây quanh chân núi, trên lưng mỗi người đều mang mười mũi tên đồng.
Cổ Hương Sơn Bất diệt đạo, lần này Thịnh Minh hoàng đế lợi dụng triều đình, có kế hoạch đối phó với ma đạo môn phái. Phong Vân Vô Kị không có động thủ với chánh đạo kiếm phái, nhưng đối với những kẻ ngang bướng trong ma đạo, Phong Vân Vô Kị không có khách khí như thế.
Thần thức tìm thấy những ma đạo cao thủ chuẩn bị đột kiếp, sau đó Phong Vân Vô Kị dẫn theo mấy ngàn cao thủ đại nội và mười ngàn đại quân của Thịnh Minh hoàng đế đến đây, thừa dịp đêm tối bao vây ngọn núi lớn này, chuẩn bị xông lên chém giết.
Dưới chân núi Cổ Hương Sơn, toàn bộ quân sĩ ném đuốc đi, sau đó mấy ngàn câu hỏa thật lớn chiếu sáng hoàn toàn một khoảng rộng, đồng thời không ngừng có người thêm lửa vào. Ánh lửa chiếu cao mấy trượng.
Dưới chân núi ngọn lửa rực cháy, rốt cục cũng kinh động đến những kẻ ma đạo khác. Vô số quân sĩ từ các phương hướng nhằm Cở Hương Sơn phóng tới. Cổ Hương Sơn cũng không phải là nơi hiểm trở, cơ hồ tại các địa phương đều có thể nhìn thây đỉnh núi. Đám giáp sĩ kia rời khỏi, cứ cách năm thước lại đặt một cây câu hỏa cắm sâu xuống mặt đất.
Toàn quân tiến lên đỉnh núi, trên đỉnh núi truyền xuống một tiếng hét lớn.
“Phóng tiễn!”
Phong Vân Vô Kị ra mệnh lệnh, rất nhanh đã truyền xuống dưới. Quân sĩ đang tiến lên núi sắc mặt không chút thay đổi, từ từ rút tên dài bên người, châm lửa rồi nhằm đỉnh núi bắn tới.
Sưu! Sưu! Sưu!
Tiếng xé gió không ngừng vang lên bên tai, hỏa tiễn từ bốn phía bắn tới như mưa, sau đó rơi xuống những nơi ở trên núi. Bất diệt đạo, Phong Vân Vô Kị vô cùng mẫn cảm với ba từ này . Lúc trước lựa chọn tiêu diệt ma môn này nguyên nhân hoàn toàn không phải không có quan hệ.
“Người nào!” Một thanh âm từ đỉnh núi truyền đến, sau đó một bóng người từ đỉnh núi hạ xuống giữa màn mưa tên kia.
đông!
Từ hắc kiệu truyền đến một tiếng nói rõ ràng dứt khoát, mười mấy tên đại nội cao thủ nghe tiếng, cả người chấn động, khom người cung kính nói: “Vâng, đại nhân!” sau đó cả đám nhằm bóng người trên không trung đánh tới.
Trận hỏa tiễn đầu tiên rơi xuống, trên núi thình lình xuất hiện những ngọn lửa, sau đó các cung thủ liên tục bắn tên, tốc độ so với trước nhanh hơn gấp mấy lần nhằm hướng đỉnh núi đi tới, tiếng bước chân vang lên không dứt bên tai.
Trên núi Cổ Hương Sơn, mấy trăm bóng người dũng mãnh như đánh ra, nhằm hướng tiến của cung thủ đại khai sát giới.
“Hộ Long thất vệ, các ngươi mang năm trăm người tiến lên, đem toàn bộ bọn họ tiêu diệt!” Phong Vân Vô Kị từ trong kiệu phát ra mệnh lệnh, thần thức của hắn đã sớm đảo qua toàn bộ Cổ Hương Sơn, ngoại trừ tên cao thủ sớm xuất hiện kia, các cao thủ khác của Cổ Hương Sơn, hộ long thất vệ hoàn toàn có thể đối phó. Tu vi của hộ long thất vệ đã được Phong Vân Vô Kị nâng lên tới trình độ cao nhất của vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới, cho dù gặp tình huống ngoài ý muốn cũng có thể đối phó.
“Tuân lệnh đại nhân!” Bảy cao thủ đại nội hông đeo bội đao nghe vậy khom người lui ra mấy bước, lúc này mới dám quay đầu nhanh chóng rời đi.
“Chúng ta quay trở về … …”tám gã cao thủ đại nội khinh công tuyệt đỉnh khiêng kiệu ngự không mà đi, biến mất trong bóng đêm, phía sau âm thanh sát phạt vang lên không dứt bên tai.
……
Ngày thứ hai, ma đạo đạo phái Bất diệt đạo tại Cổ Hương Sơn đã biến thành một đống đổ nát, chỉ có khói nhè nhè bay lên. Trên đỉnh núi Cổ Hương Sơn la liệt các thi thể môn nhân Bất diệt đạo, mỗi một thi thể đều cắm hàng trăm mỗi tên, giống như một con nhím, nằm trải dài trên mặt đất.
Sau đó triều đình ban hành công văn truyền ra, thông cáo được dán tại tất cả tường thành của các thành trì.
Cổ Hương Sơn Bất diệt đạo công nhiên phản nghịch triều đình! Triều đình đã cử mười ngàn đại quân tiêu diệt. Các môn phái giang hồ đều lo sợ.
Do triều đình ban bố cấm lệnh: Không được phi thăng, rốt cục cũng gây ảnh hướng đến thanh danh các môn phái. Lúc này đây triều đình rõ ràng truyền đạt ý chí.
Thịnh Minh hoàng đế một khi năm giữ thực quyền, hệ thống tin tức tình báo hữu hiệu liên tục được truyền đến. Nhất cử nhất động trong chốn giang hồ đều thông qua các nơi truyền vào kinh sư, sau đó truyền đến Phong Vân Vô Kị.
Hé mở ra nhiều tin tức giết chóc, sau khi triều đình công bố giang hồ cấm lệnh, cả giang hồ trở nên rối loạn. Trước kia giang hồ là tai ương của triều cương, lúc này đây trở thành đấu tranh trong giang hồ. Mỗi thành trì đều có các môn phái, Phong Vân Vô Kị xe ra không thể hiểu hết các nguyên nhân kỳ diệu dẫn đến tranh đấu.
Ngay cả một trong ba đại môn phái là Nam tinh kiếm phái cũng đã bị lôi kéo, liên quan tới trận cừu sát cùng với Mộ tử kiếm phái. Trong hai, ba ngày tin tức chém giết không ngừng truyền đến, tin tức hỗn loạn, thông qua sự phân tích của những nhân tài trong triều đình, cuối cùng thông tin đến Phong Vân Vô Kị đã được giản lược không ít.
“Ngày hai mươi, Phiêu Lưu kiếm phái cùng Vô Tung kiếm phái tranh đấu, tử thương mất mấy trăm người, hai mươi vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới đã chết…”
“Ngày hai mươi, vũ giả Bắc Băng kiếm phái trêu ghẹo ái nữ của chưởng môn Nam Tinh kiếm phái, dẫn đến xung đột của hai phái, mấy trăm vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới đã chết …”
“Ngày hai mươi mốt, Hoàn Đoạn toàn phái cùng Phi Huyết kiếm phái tranh đấu, tám vũ giả chết …”
“Ngày hai mươi mốt…” …
Phong Vân Vô Kị nhìn tin tức cuối cùng, đột nhiên trong lúc đó minh bạch: “Ngày hai mươi, ngày hai mốt… … phi thăng giả… … phi thăng giả… … trăm ngàn năm công lực … … trong vòng trăm dặm … … thần thức truy tìm không tới … … thế lực bên ngoài … … trúng độc … … không phải trúng độc bình thường … … ba đại môn phái mâu thuẫn… …”
Sự kiện này sẽ mở rộng trong tương lai, khi sự tình này trôi qua, trong đầu Phong Vân Vô Kị xẹt qua một đạo ánh sáng, đột nhiên hiểu được: “Thế lực kia đang âm thầm làm giang hồ nội loạn nhằm tiêu hao một số lượng lớn vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới, đặt giang hồ vào một trường chém giết…