Mấy chục người áo đen thuộc tự do hệ phái đột nhiên bật người, như phi điểu hướng đỉnh núi bay tới. Từ một bên của bọn họ, vài dải lụa như linh xà cuộn mình, hướng tới mấy người cuốn tới.
Đánh !
Mấy chục hắc y nhân hét lớn một tiếng, trong tay phát ra từng đạo khí đen, hai tay thành hình trảo hướng tới mấy dải lụa cuộn tới.
Bồng bồng !
Vài tiếng vang lên, Phong Vân Vô Kị một mạch cẩn thận quan sát, tại thời khắc mấy người xuất thủ, càng ngưng thần quan sát. Thấy chỉ lực không yếu của các hắc y nhân khi trảo trên dải lụa đột nhiên phát ra âm thanh như chạm phải da thú, dải lụa lõm vào bên trong, sau đó nảy lại, liền đẩy mấy chục trảo ra, không hề bị tổn hại. Mấy dải lụa này như linh xà linh động hướng mấy chục hắc y nhân đánh tới.
Bồng bồng!! Như tiếng nhổ lông thú lọt vào tai, mấy chục người áo đen trong nháy mắt bị dải lụa to lớn bao kín, làm người khác không cách nào biết sự tình bên trong.
Mỗi người đều nhìn động tĩnh của mấy chục người. Thái cổ có người đồn đại, Cầm ma võ công thần bí khó lường, nhưng không có ai nghĩ tới, nàng không ngờ dùng những dải lụa làm vũ khí, hơn nữa xem thật lực cũng rất mạnh. Có mấy chục hắc y nhân đi trước tìm hiểu thực hư, đúng là tốt nhất rồi.
Mấy dải lụa này bắt đầu đột nhiên như thiểm điện cuộn vào trong, sau đó liền nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết dừng lại, chúng nhân mới cả kinh, biết mấy người chắc chắn gặp điều không may. Quả nhiên, khi mấy dải lụa cuộn chặt mở ra, bên trong dải lụa, một dống máu thịt lẫn vài mảnh xương trắng rơi ra phía ngoài. Mấy cái đầu lâu chỉ còn xương trắng rơi ra ngoài, liền cuồn cuộn lăn xuống.
Sưu!
Phong Vân Vô Kị nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo, loại thủ đoạn này, cũng tàn nhẫn vô cùng.
“ Còn không rời đi, những người này chính là số phận của các ngươi sau này, không cần thiết khiêu chiến sức nhẫn nại của ta. “
Đỉnh núi truyền tới lạnh lẽo thanh âm của nữ tử, trong thanh âm còn mang theo nộ ý.
Phong Vân Vô Kị thần thức phát ra, hướng ngọn núi quét qua, phát hiện đỉnh núi trống không, trừ một cái bồn lừa bằng đồng cực lớn, đang cháy bùng bùng lửa lớn, ngoài ra không còn gì khác.
“ Sao có thể như vậy! “
Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi, đỉnh núi rõ ràng có người, loại kết quả này chỉ có thể giải thích rằng đối phương có nặc tức chi thuật cực mạnh (thuật ẩn giấu khí tức). Không nản lòng, Phong Vân Vô Kị lần nữa quét qua xung quanh bồn lửa . Vốn một nơi không có gì, đột nhiên hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Nói mơ hồ, chính vì Phong Vân Vô Kị căn bản không cách nào khóa chặt nàng, tư nhiên không thể từ đó tra xét tướng mạo chân thật của nàng.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, sau đó một thành âm trực tiếp truyền tới não hải Phong Vân Vô Kị :
“ Ngươi quá không biết điều rồi. “
Phong Vân Vô Kị lòng biết không hay, thân ảnh chớp lên, liền nhanh như thiểm điện lùi về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, bàn tay đau đớn, Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn lại, thấy lòng bàn tay một cái lỗ nhỏ không ngừng chảy máu. Lỗ nhỏ này thiếu một chút liền có thể xuyên thủng cả bàn tay.
“ Vết thương này thật ra là do cái gì lưu lại ?”
Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi , thật sự không rõ, vừa rồi Cầm Ma đáo để dùng thứ gì làm hắn bị thương, không ngờ với tốc độ của hắn cũng không tránh nổi.
“ Cùng vây công cô ta!”
Một người thuộc tự do phái hệ hô lớn: “yêu nữ quá lợi hại, đơn độc chắc chắn không phải đối thủ của cô ta”
Dứt lời, liền tiến lên . Bên cạnh hắn mấy người hóa thành bóng đen cùng tiến, không chút do dự. Người tự do phái hệ trước sau cùng tiến lên. Mà người Ma vực vốn một mạch ở tại phía ngoài, dưới mệnh lệnh Thủy ma tướng, so với người Tự do phía hệ chậm hơn một bước hướng đỉnh núi đánh tới.
“Bọn họ thật là thông minh, dùng người tự do phái hệ làm tốt thí, vì bọn họ mở đường.”
Phong Vân Vô Kị nhìn thoáng qua Ma vực ngũ tướng, trước khi chạm phải ánh mắt bọn họ liền nhanh chóng quay đầu đi. Vừa nãy nhận đòn của Cầm ma, trước khi chưa rõ chi tiết về đối phương, Phong Vân Vô Kị không dám dễ dàng dấn thân vào nguy hiểm.
Từ chu vi ngọn núi, từng đạo thân ảnh lướt qua. Những dải lụa đầy trời đột nhiên như sống dậy, hóa thành những cánh tay, bắt đầu huy động, bắt đầu cùng mọi người chiến đấu. Võ công của Cầm ma thật là lợi hại, bao nhiêu ngươờ vây công như vậy cũng không cách nào đột phá sự phong tỏa của vài dải lụa.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hống lớn, trong bàn tay Hỏa ma tướng lúc đó đột nhiên bốc lên một ngọn lửa lớn hừng hực, nhìn rõ hỏa ma tướng toàn thân râu tóc tung bay, hét lớn một tiếng, liền phóng lửa về phía mấy dải lụa.
Hô!
Vải gặp lửa chính là dễ cháy. Hỏa ma tướng tựa hồ trong lúc đó tìm ra yếu huyệt, hỏa diễm xuất ra, vài dải lụa lập tức bắt đầu cháy. Mọi người đều vui mừng, nhưng chỉ vui mừng trong chốc lát, mấy dải lụa đột nhiên cuộn vào trong, rồi lại hướng phía ngoài trải ra, như sao hỏa bị nhúng nước, hỏa diễm trên dải lụa liền ngừng cháy.
Phía trên dải lụa, trừ lưu lại vài vết cháy bên ngoài, thật ra không có bị tổn hại chút nào. Hỏa ma lạnh người, còn chưa kịp phản ứng tới, vào dải lụa nặng nề đập trên ngực hắn, Hỏa ma kêu to một tiếng, bắn ra phía ngoài, phụt một tiếng liền mất ngụm máu tươi phun mạnh ra không ngừng. Trên khai giáp dày đặc những vết nứt, trong lúc Hỏa ma thổ huyết, ngực áo rung lên không ngừng, tiếng rắc rắc vang lên, cả khối giáp ngực phân thành từng khối khối mảnh vỡ cực dài cực mảnh. Trên ngực Hỏa ma tướng là một màu đỏ lòm.
Hô hô!
Trên đỉnh núi, có vài dải lụa hướng hư không phô triển, thanh âm lạnh băng của nữ tử lại lần nữa truyền tới : “ lần cuối cùng, nếu các người vẫn không rời đi, đừng trách ta ra tay độc ác.”
Chúng nhân nghe thấy sợ đến chấn động, thầm nghĩ, không chừng người này còn có thủ đoạn lợi hại hơn nữa.
Chỉ có Phong Vân Vô kị trong lòng thắc mắc không thôi: “ Cầm Ma này vì cầm nổi danh, hiển nhiên chính là dùng cầm đả thương người, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy nàng ta sử dụng ?”
“Ngươi cũng nên sử dụng đi.”
Một đạo thanh âm băng lạnh từ phía đông bắc truyền tới, sau đó trong hư không , một đạo hàn băng đao khí to lớn từ không trung chém xuống.
Xuy xuy!
Một tiếng lụa rách truyền tới, một dải lụa trong không trung theo tiếng rách ra, đao khí bàng bạc này huy động vài lần, liền một nửa dải lụa toàn bộ tan nát.
Một đao đột nhiên xuất ra này, khi ánh đao vừa hiện, liền phá tan dải lụa , chúng thân thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
“Ai?” Thanh âm nữ tử từ đỉnh núi vang tới, những dải lụa đầy trời bắt đầu vũ động.
“Ta!”
Một thân ảnh màu trắng từ đông nam phương truyền tới, đi đầu là một người tóc dài màu xám, đầu cúi xuống, từng bước từ trong hắc ám tiến nhập phạm vi hỏa quang. Người nọ ngẩng đầu, trong hai mắt một màu trắng, càng quái dị hơn là, những đệ tử đao vực khác tay phải cầm đao, nhưng người này trong tay trái lại cầm một thanh hắc đao dài.
“Độc cô phiêu!”
Phong Vân Vô Kị trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: “ có chút năm tháng không gặp lại, Độc Cô Phiêu không biết đã tu luyện Tả đao đến cấp độ nào. Từ hắn một đao xem ra, hiển nhiên đã tiến thêm rất nhiều. Sau trận chiến Nam Thăng Bắc Đẩu, Đao Hoàng thụ thương, tâm phúc của Đao Đế hầu như bị chúng ta giết sạch. Có lẽ bởi vậy, Độc Cô Phiêu nhận được sự trọng dụng của Đao vực rồi. “
Không nói Phong Vân Vô Kị cảm giác thế nào, Cầm Ma trên đỉnh núi sau khi Độc Cô Phiêu xuất hiện, không chỉ không tức giận, ngược lại đột nhiên bình tĩnh lại: “Đao Vực, Ma Vực thật sự không có người nữa sao? Lại phái mấy người này, muốn đến đối phó ta. “
Ánh mắt Độc Cô Phiêu vượt qua dải lụa cùng với Thủy ma tướng gặp nhau tại một chỗ, hai người nhanh chóng dời mắt đi.
“Có ta là đủ, giao ra vật của Hiên Viên, ngươi có thể bình yên dời đi, nếu không…”
“Hừ! Ta phải xem xem, Đao Vực xuất ra người nào, không ngờ dám ở trước mặt bổn cung phóng túng. “
Cầm Ma lạnh lùng nói, sau đó liền thấy dải lụa như linh xà cuộn tới Độc Cô Phiêu…..