“Tiếp chiêu!” thanh âm Độc Cô Phiêu đột nhiên truyền đến lúc này, sau đó tay trái vung lên, một đạo đao khí từ trên trời cao điên cuồng chém thẳng xuống dưới.
Tranh!
Gương mặt tuyệt mỹ của Cầm ma lạnh như băng, thân thể vừa chuyển, như đóa hoa chuyển động, tay phải lướt nhẹ, một tiếng đàn nghênh đón đạo đao khí giữa không trung đang chém xuống. Oanh! một tiếng, ánh đao kia nổ tung.
“Đây là ngươi tự muốn tìm chết.” Quỳ hoa hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, tay phải cầm một quả hắc châm bắn ra, Độc Cô Phiêu vốn trầm ổn cũng không khỏi biến đổi, những cây trâm này quá cứng rắn, khó giải quyết, ý thức vừa đến, tay trái đã bổ một đao về phía hắc châm kia.
Quỳ hoa hoàng hậu cười lạnh một tiếng, tay phải run lên, những hắc châm kia tại không trung dừng lại, đột nhiên từ phía sau cuốn lấy tả thủ cầm trường đao của Độc Cô Phiêu. Độc Cô Phiêu thần sắc khẽ biến động, tay phải cầm đao chặt đứt những hắc châm nhỏ li ti kia, đột nhiên trong lúc đó Quỳ hoa hoàng hậu đưa tay lên, lúc này mấy trăm hắc châm bắn tới dầy đặc.
oanh!
Độc Cô Phiêu đồng thời xuất ra một chưởng, chân khí cuồng bạo nhằm hướng hắc châm dày đặc kia phóng tới, nhưng một tiếng xuy xuy vang lên, hắc châm này xuyên thấu qua chân khí của Độc Cô Phiêu, ti tuyến như một sợi tơ mảnh vòng quanh, đã có hơn mươi hắc châm quấn lấy trường đao trong tay Độc Cô Phiêu, mặt khác còn có hơn mười hắc châm nhanh như điện kích bắn về phía ngực Độc Cô Phiêu.
Không lâu trước đã có gần ngàn ti tuyến hắc châm khiến cho các cao thủ Thái cổ khổ sở, mắt thấy hơn mười hắc châm sẽ bắng trúng ngực, Độc Cô Phiêu sắc mặt đại biến, hét một tiếng lớn: “Tả đạo!”
Một cỗ khí tức bá đạo lan tỏa, đao khí hẹp dài từ hắc đao xuất ra, ti tuyến quấn quanh quanh đao liền đứt đoạn. Gầm lên một tiếng, tả thủ Độc Cô Phiêu chém xuống, đao khí bàng bạc xuất ra.
Hừ!
Quỳ hoa hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng xuống phía dưới, cả người bay lên, hóa thành một đạo lưu quang, xuyên qua tầng tầng đao khí, một chưởng trực tiếp xuyên qua Độc Cô Phiêu, công kích trước ngực hắn.
ca sát!
Thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền ra. Độc Cô Phiêu cơ hồ trong nháy mắt liền bị chân khí âm lãnh trong cơ thể Quỳ hoa hoàng hậu đánh nát xương cốt, lồng ngực hõm xuống. Cả người rời rạc, như một con diều hâu bị ném xuống.
Độc Cô Phiêu bay ra ngoài hơn mười trượng, đột nhiên dừng lại tại không trung, thân người ngửa về phía sau, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết. Tại trước ngực hắn, hơn mười ti tuyến lộ ra, ti tuyến ở chỗ khác đang nằm trong tay Quỳ hoa hoàng hậu.
Quỳ hoa hoàng hậu vẻ mặt lạnh như băng, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, rung nhẹ, muốn chia người Độc Cô Phiêu thành hai nửa.
Đột nhiên trong lúc hơi nghiêng về một bên, một đao kiếm quang chém qua, thanh âm cương ti đứt đoạn truyền đến, ti tuyến trong tay Quỳ hoa hoàng hậu đứt đoạn.
“Là ai?” Quỳ hoa hoàng hậu sắc mặt biến đổi, ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh Cầm ma vẻ mặt cũng đầy thái độ thù địch.
“Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.” Phong Vân Vô Kị nhìn Độc Cô Phiêu đang đứng tại chỗ, truyền âm vào tai hắn.
Độc Cô Phiêu đồng tử đột nhiên to ra, sau đó áp chế thương thế trong cơ thể, hướng ra phía ngoài nhanh chóng lao đi.
“Chạy đi đâu!”
Hai người đồng thời quát lên, Phong Vân Vô Kị cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, tại bầu trời Ám Hắc Đế quân cùng Quỳ hoa hoàng hậu đồng thời ra tay xuất thủ.
Phía trên một đạo khí trụ cường đại mang theo ma khí cuồn cuộn đánh xuống Độc Cô Phiêu, phía dười Quỳ hoa hoàng hậu xuất ra mấy trăm hắc châm, so với ma khí hắc ám công kích của Đế quân, công kích của Quỳ hoa hoàng hậu khiến Phong Vân Vô Kị đau đầu không thôi.
Thân hình chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kị xuất hiện phía sau Ám Hắc Đế quân cùng Độc Cô Phiêu, trong lúc đó đệ ngũ kiếm đảm trong nháy mắt chém ra năm sáu kiếm, thanh âm xuy xuy vang lên, khí trụ bị kiếm khí của Phong Vân Vô Kị phá vỡ, ma khí cuồn cuộn chia ra làm hai trước người Phong Vân Vô Kị rồi bay đi, cơ hồ đồng thời chia ra làm nhiều phần.
Đó là kết quả sau khi Phong Vân Vô Kị tập luyện cùng Tây Môn Y Bắc, tốc độ ra tay càng lúc càng nhanh, vố số kiếm chém ra, trong mắt bọn người Ám Hắc Đế quân cũng chỉ như một kiếm chém ra.
Mọi người đều kêu lên một tiếng nhỏ, lúc này mới cẩn thận dò xét nam tử tự do phái hệ này. Phong Vân Vô Kị không đếm xỉa tới phản ứng của bọn họ, thần thức trải ra bên ngoài cơ thể, Quỳ hoa hoàng hậu xuất thủ nhìn nhẹ nhàng hơn Ám Hắc Đế quân. Khi Phong Vân Vô Kị chém ra vô số kiếm, phá vỡ khí trụ của Ám Hắc Đế quân đang nhằm Độc Cô Phiêu truy sát thì hắc châm của Quỳ hoa hoàng hậu còn cách Độc Cô Phiêu không xa.
Đối với hắc châm này, Phong Vân Vô Kị đã sớm nếm qua một lần, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Độc Cô Phiêu không thể chết được” Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, chỉ kể đến giao tình với Độc Cô Vô Thương, từ điểm này mà ra tay, Phong Vân Vô Kị cũng không thể Độc Cô Phiêu chết trước mắt mình, nhưng đồng thời Phong Vân Vô Kị cũng không muốn lộ ra hình dáng trước mặt Ám Hắc Đế quân cùng với hai nữ tử kinh khủng, nếu để lộ hình dáng, chỉ sợ từ nay về sau xuất hiện tình huống bất lợi với Kiếm các. Tự nhiên Kiếm các lại có thêm một kẻ thù, có gia thế dù sao cũng khác với việc chỉ có một thân một mình.
Độc Cô Phiêu đã sớm trọng thương, mắt thấy hắc châm của Quỳ hoa hoàng hậu sắp đâm vào, thời khắc này in sâu vào trong óc, đột nhiên nghe được Phong Vân Vô Kị hét: “Đi!”
Hữu thủ quay về phía mấy trăm ti tuyến kia, hấp tinh đại pháp liền xuất ra. Một luồng kinh phong mạnh mẽ thổi tới, hấp tinh đại pháp hấp lực rất mạnh, mấy trăm hắc châm màu đen liền quay lại, bay tới phía hắn.
Ầm!
Một đạo âm phù đột nhiên trực tiếp nổ tung trong đầu Phong Vân Vô Kị. Phong Vân Vô Kị cả người chấn động, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân như bạo phát, tiên huyết từ thất khiếu chảy ra, trong lòng hoảng hốt, hiển nhiên Cầm ma đã ra tay.
“Ngươi như thế nào lại thật tâm che chở cho người nọ, vậy ngươi hãy thay thế đao khách kia lưu lại đây.” Quỳ hoa hoàng hậu diện mạo băng lãnh, mấy lần bị Phong Vân Vô Kị quấy rầy chuyện tốt, dĩ nhiên nàng đã thực sự động chân hỏa.
Phong Vân Vô Kị trong lòng lạnh lẽo, một nguy cơ mạnh mẽ từ trong lòng hiện ra, ý thức hướng ra phía ngoài tra xét, hơn mười hắc châm vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng kia.
“Ám Hắc Đế quân, hãy đi đi, chúng ta có hai người đều có tu vi đế cấp như ngươi, ngươi đừng mơ tưởng có được tỷ muội chúng ta.” Cầm ma ngẩng đầu nhìn lên Ám Hắc Đế quân ở phía trên, lạnh lùng nói. Sau đó nhìn Phong Vân Vô Kị, lạnh lùng thốt: “Ngươi thật vô lễ, lúc trước ta phát hiện ngươi theo dõi ta, ngươi tuy biến hóa dung mạo nhưng thần thức đặc thù làm sao lừa được ta, ngươi rốt cuộc là người phương nào.”
Quỳ hoa hoàng hậu hai tay ở phía sau rung lên, hắc châm bắn ra như mưa kia quay lại trong tay nàng, quay đầu nhìn Cầm ma hỏi: “Hắn theo dõi ngươi?”
Phong Vân Vô Kị thầm kinh hãi không thôi, không nghĩ tới bí mật dịch dung cũng bị nàng phát hiện.
“May mắn là trước kia nàng chưa bao giờ gặp qua ta, nên cũng không biết ta là ai, nếu không Ám Hắc Đế quân ở đây biết được, cùng với Ma vực đạt được hiệp định ngàn năm đã hết hiệu lực, cũng chỉ đành trơ mắt nhìn kẻ thù.” Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, đối mặt với Cầm ma nên trả lời thế nào, trầm mặc không nói.
Bốn phía đều im lặng, rất nhiều người của tự do phái hệ ở đây khi thấy Cầm ma xuất hiện đã dần dần biến mất.
Hai người này đều quá lợi hại, số đông trước mắt các nàng dĩ nhiên mất đi tác dụng, chúng nhân tự do phái hệ thở dài thầm nghĩ, không đành lòng thối lui… …