Phong Vân Vô Kị hay tay vung lên, vô số kiếm khí bắn ra nhằm hướng tú hoa châm đánh tới.
xuy xuy xuy!!!
Vô số kiếm khí cùng tú hoa châm va chạm cùng một chỗ, nổ tung thành từng mảnh nhỏ, đồng thời vẫn còn không ít tú hoa châm trở nên cong lại, vẫn từ từ bay tới.
Phong Vân Vô Kị lùi về phía sau, tay lại phất lên, rung nhẹ, vô số kiếm khí dày đặc bắn nhanh ra, trực tiếp nghênh đón những tú hoa châm kia.
Quỳ hoa hoàng hậu bắn ra mấy trăm tú hoa châm, trong nháy mắt bị Phong Vân Vô Kị lập tức phá hủy. Hành động đó của Phong Vân Vô Kị làm Quỳ hoa hoàng hậu khiếp sợ. Sau khi sự khiếp sợ qua đi, Quỳ hoa hoàng hậu phục hồi tinh thần, tức giận hừ lạnh một tiếng, bay lên phẫn nộ quát: “Ta vốn không có nghĩ giết chết ngươi, nhưng lần này không thể không giết ngươi.”
xuy xuy xuy!!!
Bao quanh thân thể lả lướt của Quỳ hoa hoàng hậu, vô số ti tuyến phun ra từ khắp mọi nơi, nhưng phượng bào trên người Quỳ hoa hoàng hậu vẫn không chút thay đổi.
“Để ta xem ngươi có thể trốn tới chỗ nào!” thân người Quỳ hoa hoàng hậu lay động, đột nhiên hóa thành một đạo hồng ảnh mơ hồ nhằm phía Phong Vân Vô Kị bay tới, từ trên người nàng hàng ngàn, hàng vạn ti tuyến giống như linh xà chuyển động, nhằm hướng Phong Vân Vô Kị triển khai.
Tốc độ Quỳ hoa hoàng hậu rất nhanh, thân ảnh Phong Vân cũng không chậm, cơ hồ khi Quỳ hoa hoàng hậu nhanh chóng đuổi tới, đối mặt với Quỳ hoa hoàng hậu hắn cũng rất nhanh thối lui về phía sau, đồng thời hai tay phát động, vô số kiếm khí như mưa rơi xuống.
bồng bồng!!
Kiếm khí bắn ra của Phong Vân Vô Kị bị tú hoa châm của Quỳ hoa hoàng hậu làm gẫy đoạn rồi nổ tung. Tú hoa châm chẳng biết do vật gì chế thành mà vô cùng cứng rắn.
Lệ khiếu!
Quỳ hoa hoàng hậu đột nhiên phát ra một tiếng kêu lệ khiếu, tốc độ trong lúc đó đột nhiên không ngừng tăng lên gấp mười lần, khoảng cách với Phong Vân Vô Kị trong nháy mắt được kéo gần, từ trong phượng bào nàng rút ra ti tuyến (sợi tơ) như chim khổng tước mở to chiếc mỏ nhằm hướng Phong Vân Vô Kị bay tới.
Một tiếng duệ khiếu truyền đến, Phong Vân Vô Kị một thân liệp bào bay phần phần, trên bầu trời một mảng âm u hạ xuống, âm ảnh bao trùm trên người Phong Vân Vô Kị. Quỳ hoa hoàng hậu đột nhiên phát hiện người trước mắt đột nhiên biến ảo thành một màu bạc, sau đó một đạo hồng quang từ trong lồng ngực hắn bắn ra, rất nhanh như tia chớp bay một vòng tại không trung.
ba ba ba!!!
Một thanh âm đứt đoạn truyền đến, hàng ngàn sợi tơ hồng sắc bắn ra từ trên người Quỳ hoa hoàng hậu đột nhiên trong lúc đó toàn bộ đều bị đứt đoạn, một thanh ô sắc trường kiếm hiện ra bên cạnh Phong Vân Vô Kị, chính là Phong Vân Vô Kị dùng đệ ngũ kiếm đảm sử ra ngự kiếm thuật.
xuy xuy xuy!!!
Trên người Quỳ hoa hoàng hậu truyền ra thanh âm sợi tơ phun ra, càng lúc càng nhiều sợi tơ xuất ra, mỗi một sợi tơ đều là một lợi khí giết người.
Quỳ hoa hoàng hậu sau khi phát ra một tiếng kêu duệ khiếu, tốc độ không ngừng gia tăng gấp mười lần, trong nháy mắt đã có thể đuổi kịp Phong Vân Vô Kị. Khi Phong Vân Vô Kị đang thu hồi đệ ngũ kiếm đảm thì vô số sợi tơ hồng sắc kia đã xuyên thủng toàn thân Phong Vân Vô Kị, sợi tơ nhanh chóng thấm đẫm huyết sắc.
Trên không trung, thân hình hai người đang cực nhanh chuyển động đột nhiên dừng lại. Mái tóc dài từ đỉnh đầu rủ xuống, bao phủ Phong Vân Vô Kị, vô số sợi tơ xuyên qua các huyệt đạo, xuyên qua thân thể hắn, quấn ra bên ngoài, nhìn vào Phong Vân Vô Kị như bị sợi tơ thao túng.
“Bây giờ … …” Quỳ hoa hoàng hậu cười lạnh, siết chặt sợi tơ trong tay, đang lúc nàng chuẩn bị xé nát Phong Vân Vô Kị như lúc trước, đột nhiên trong lúc đó một cỗ kình khí hủy diệt thiên địa, hủy diệt hết thảy sinh cơ từ trong nội thể Phong Vân Vô Kị truyền đến, kình khí hủy diệt kia dọc theo các sợi tơ truyền tới người Quỳ hoa hoàng hậu rồi nhanh chóng tràn ra, vô số sợi tơ, ngay cả tú hoa châm trong lúc đó liền bị kình khí kia đốt cháy.
Quỳ hoa hoàng hậu kinh hãi, bàn tay vung lên, tự mình chặt đứt sợi tơ này, sợi tơ rơi trên mặt đất, rất nhanh bị kình khí cổ quái kia thôn phệ, hóa thành tro bụi.
Phía dưới Phong Vân Vô Kị chưa đầy ba thước, cỏ dại khô héo trên mặt đất đột nhiên trong lúc đó bắt đầu không ngừng kéo dài, kéo dài, một gốc cây hướng tới Phong Vân Vô Kị.
Tình huống cổ quái này khiến Quỳ hoa hoàng hậu kinh ngạc đến ngây người, đứng tại chỗ, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Quỳ hoa tỷ tỷ, tỷ như thế nào còn chưa có trở về!” đó chính là thanh âm của Cầm ma. Phong Vân Vô Kị nghe thấy thanh âm đó, đột nhiên chuyển hướng bay đi. Quỳ hoa hoàng hậu kinh nghi không chừng, nhìn về hướng Phong Vân Vô Kị biến mất, cũng không dám truy cản … …
Bay xa mấy trăm dặm, Phong Vân Vô Kị từ trên không trung rơi xuống xuống, quỳ trên mặt đất, dưới chân hắn mặt đất bên trái nhanh chóng biến thành một màu xanh, bên phải trở thành một khoảng tử vong màu xám. Rất nhanh mặt đất bên trái tràn đầy sinh cơ, toàn màu xanh biếc, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một cây con từ dưới đất chui lên, nhanh chóng phát triển, còn bên phía phải biến thành một mảnh tro tàn.
Hai loại sắc thái biển ảo xảy ra quanh người Phong Vân Vô Kị chừng hai, ba thước. Phong Vân Vô Kị cơ hồ gục đầu sát mặt đất, từng giọt mồ hôi lạnh thật lớn rơi xuống trên làn da tay trắng nõn, chỉ có điều mạch máu nổi lên, tựa hồ như muốn nổ tung khỏi da tay, một vài chỗ khác trên cơ thể, ở giữa lưng và bả vai dường như muốn co rút lại lên tới xương đầu.
“Như thế này là như thế nào? Cửu chuyển sinh tử huyền công ở hồi phục ở sâu trong cơ thể, sao đột nhiên lại xuất hiện hai loại năng lượng xung đột nhau. Sinh tử, sinh tử, hai từ này không phải chỉ sự sinh tồn và tử vong, vì cái gì mà như thế này? Không phải đã có người luyện Cửu chuyển sinh tử huyền công tới tầng thứ sáu? Chẳng lẽ hắn tu luyện tới tầng thứ năm là gặp phải như thế này, trong cơ thể xuất hiện hai loại chân khí xung đột, trái ngược nhau?” Phong Vân Vô Kị trong lòng như có sấm nổ, ý niệm xuất hiện tiếp trong đầu: “Tu luyện Cửu chuyển sinh tử huyền công cơ hồ rất khó bị tử vong, vị tiền bối kia so với ta còn tu luyện huyền công này sớm hơn, vì sao đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ còn có người có khả năng giết được người tu luyện Cửu chuyển sinh tử huyền công?”
Tả Thị trước đây từng nói toàn bộ sự tình có quan hệ tới Cửu chuyển sinh tử huyền công cho Phong Vân Vô Kị, chỉ là lời cảnh báo tự hồ đến hơi muộn.
Chẳng biết bao lâu, hai luồng chân khí sinh tử xung đột trong cơ thể Phong Vân Vô Kị rốt cục cũng lắng xuống. Toàn thân Phong Vân Vô Kị cơ hồ ướt sũng, phía dưới thân, trong phạm vi ba thước, toàn bộ hóa thành nắm cát vàng nhỏ, không hồi phục một tia sinh cơ. Ngay cả sinh cơ vốn ẩn sâu cũng đều bị Cửu chuyển sinh tử huyền công của Phong Vân Vô Kị …, tử khí tiêu hao hết.
Một bộ áo bào trắng rộng thùng thình đột nhiên xuất hiện trước người Phong Vân Vô Kị, phía dưới bộ áo bào trắng là chiếc giầy trắng thật bắt mắt.
“Ngươi thật may mắn, nếu ta đến sớm một bước, ngươi đã chết … …bất quá bây giờ cũng giống nhau … …” Một thanh âm bình thản nhưng lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến.