Phi Thăng Chi Hậu

Chương 46 - Đại Pháp Sư Mai Lâm Đích Quyền Trượng

trước
tiếp

Thiếu nữ xinh đẹp thuộc loài người khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt mở to tràn đầy sự kinh khủng, vào lúc nhị hoàng tử đẩy tới, mắt thấy sắp đâm vào cây trường kích bằng đồng xanh sắc nhọn thì, vào lúc ấy, trường bào của Phong Vân Vô Kị phất phơ, cả người hoá thành một làn khói mỏng, dần biến mất ở chỗ đang đứng.

Con ngươi của nhị hoàng tử co lại, đột nhiên gào lên: “Chính lúc này! Giết y!” Nói xong, vung tay phải ra, một quyền từ tay phải đánh ra, ‘Ma Hoàng Quyết’ có chút tiểu thành đã xuất thủ, năng lượng màu tím bàng bạc có tính chất huỷ diệt theo tay phóng ra, đánh về hướng thiếu nữ thuộc loài người.

Vài chục tên ma tộc đang bất động cũng cùng xuất thủ, tuyệt chiêu mạnh nhất cùng lúc đánh ra, tiếng phá không ì ầm không ngớt, từng tia chớp màu đen đem không gian của thiếu nữ hoàn toàn phong toả, nhị hoàng tử nhếch mép cười, trong lòng nghĩ: “Tuy không thể tóm được thân ảnh của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi tiến vào không gian này, tất tử vô nghi.”

Quả nhiên thân thể của Phong Vân Vô Kị hiện ra phía sau thiếu nữ thuộc loài người, khuôn mặt lạnh lùng, mắt thấy bọn ma tộc nhị hoàng tử đã phát ra tấn công, Phong Vân Vô Kị mặt vẫn bình tĩnh, như chậm mà nhanh xuất ra một tay, như gọng kìm kẹp chặt lấy cổ thiếu nữ, hơi dùng lực, thiếu nữ kia mở trừng mắt không dám tin nhìn Phong Vân Vô Kị , đầu nghẹo sang một bên, chết tốt, trong tay phải, một thanh vũ khí hình dáng cổ quái chỉ còn cách Phong Vân Vô Kị hai tấc rơi xuống,chưa rơi xuống đất,đã hoá thành một làn khói đen mờ, biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại trên mặt đất một cái xương cá dài.

“Ngươi làm tốt lắm, chỉ là ngươi quên che giấu mùi vị trên cơ thể ngươi.” Phong Vân Vô Kị lạnh giọng nói, tiện tay quăng đi, liền đem thân thể thiếu nữ vứt về hướng đám người nhị hoàng tử, thi thể ấy bay đi chưa được ba trượng, gặp phải sự tấn công của đám người nhị hoàng tử phát ra, nổ tung toé, sóng dư kình làm tấn công của đám người nhị hoàng tử bị chậm lại, còn Phong Vân Vô Kị đã khẽ lướt người đi, như ánh chớp phá ra tầng đất đá nặng nề, chui vào trong tầng đất đá phía trên.

Loáng thoáng, tiếng của Phong Vân Vô Kị như có như không truyền lại : “Nhị hoàng tử, ta nhớ ngươi rồi, ha ha. Trò chơi kém cỏi như vậy, bằng một tên ma nữ giả làm một thiếu nữ thuộc loài người, khách khách, hai tên ma tộc trước mặt ta giao hoan, trừ khi, sở thích của ngươi là như thế chăng? Trừ khi, trí tuệ của ngươi củng chỉ như vậy chăng? Hoặc là, ma tộc, lớn lên đều đầu heo cả hả?”

“Nhanh lên! Bọn ngu ngốc các ngươi, giết hắn, hắn không chạy ra được đâu, không mang được đầu hắn quay về, các ngươi tự mang đầu mình đến đây.” Nhị hoàng tử nhìn cái hố lớn trên đỉnh đầu, cắn răng nói.

“Dạ!” Mấy chục tên ma tộc bậc trung lớn tiếng trả lời , sau đó từng tên đằng không rời đi, trước sau chui vào trong thông đạo do Phong Vân Vô Kị dùng sức mở ra.

“Đại pháp sư Mai Lâm, trói buộc hành động của hắn!” Nhị hoàng tử nghĩ một hồi, đột nhiên đối với một pháp sư áo đen bên cạnh nói, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Ta sao lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!”

Nhị hoàng tử hối hận, vừa rồi không nghĩ đến để đại pháp sư áo đen Mai Lâm trói buộc tốc độ của Phong Vân Vô Kị , hạn chế y, đương nhiên đó cũng không thể trách hắn, ngay cả ở Ma giới, pháp thuật, cũng không được trọng thị, chân chính nhận được coi trọng vẫn là ma công ma quyết.

“Rõ!” Pháp sư mặt đầy vết nhăn, trên đầu đeo khăn trùm đầu lớn màu đen, đưa ra tay phải gầy giơ xương, trên không trung vẽ một vòng tròn, sau đó nhắm mắt lại, miệng phát ra tiếng niệm chú quỷ dị lúc trầm lúc cao nghe không rõ.

Sau đó một luồng khói đen mờ mờ từ trong chiếc áo choàng đen rộng lớn của Mai Lâm bay ra, thuận theo cánh tay gầy guộc hội tụ vào trong lòng bàn tay, luồng khói đen ấy càng tụ càng nhiều, chuyển động trong tay Mai Lâm hình thành một gậy cầm tay đen xì dài gần một trượng, âm thanh của Mai Lâm đột nhiên lớn lên, đọc nhanh và vang to,đất,đá,không khí, trong âm thanh đó bắt đầu rung động, bụi đá từ trên đỉnh đầu từng mảng rơi xuống.

Trong lúc âm thanh kia gây đất động núi xiêu, cây gậy màu đen trong tay Mai Lâm nặng nề đập xuống mặt đất, cắm vào trong đất đá, sau đó một loạt tiếng ì ầm vang khắp bốn phương truyền lại, mọi người trong trận chấn động kinh hoàng bất an.

Hướng trên đỉnh đầu, khối đá lỗ chỗ hố hốc kia trong mắt mọi người dần dần khép lại, ngay các khối đá lớn đã rơi xuống cũng dưới tác dụng một sức mạnh kì dị quay lại vị trí cũ khảm nhập vào trong, tiếp nối hoàn mĩ, giống như chưa từng bị phá ra.

Đám ma tộc kinh hãi nhìn Mai Lâm, hiển nhiên là không ngờ đến lão pháp sư có uy lực mạnh đến thế.

Nhưng Mai Lâm vẫn nhắm mắt, một tay cầm gậy, một tay để không .Nhị hoàng tử biết, pháp sư đang thi triển thần thông, trong vùng toàn đất đá mênh mông dưới lòng đất này, truy tìm nơi tên Phong Vân Vô Kị đến. Dưới tác dụng của bí pháp, lúc này cả thuỷ lao dưới đất đều dưới sự khống chế của Mai Lâm, cùng ông ta hợp thành một thể.

Lại nói Phong Vân Vô Kị tương kế tựu kế, trước mặt nhị hoàng tử giết mụ ma nữ xinh đẹp, lại càng đường hoàng đương trường bỏ đi, làm nhị hoàng tử nổi giận lôi đình. Sau đó liền đầu cũng không quay lại, cố hết sức, lấy thân làm lợi khí, trong khối đất đá rắn chắc, phá ra một thông đạo lên trên.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên, Phong Vân Vô Kị cảm thấy một luồng hắc ám kì dị lao đến, đó là một cảm giác rất cổ quái, không quan hệ gì với thị giác, hoàn toàn là một cảm giác trong ý thức. Liền đó, Phong Vân Vô Kị đã cảm thấy không thể cử động, dính vào trong đống đất đá.

Đất đá bốn phía quanh thân thể như chốc lát đã dung hoá, hoá thành một dịch thể cứng rắn bao khoả, quấn chặt lấy y, trên dưới bốn phía, vài cái cột đá khổng lồ mà sắc nhọn chầm chậm tiến tới.

A! Phong Vân Vô Kị thét lên một tiếng, ma khí trong cơ thể toàn lực phát ra, ầm một tiếng, đem đất đá xung quanh phá ra, lộ ra một cái động huyệt đủ để dung thân, nhưng, rất nhanh chóng, đất đá xung quanh lại trôi qua, giống như vật sống.

Dưới thân truyền lại tiếng nổ kịch liệt, thần thức lướt qua, lại là hơn chục tên ma tộc hung ác đang lao đến.

“Con người, ngươi không chạy được đâu, ngay cả trốn khỏi cửa của ta, ra ngoài lại là biển Minh Ngục rộng vô biên, ngay cả là yêu ma cao cấp cũng không dám nói có thể từ đó thông qua, huống gì là ngươi. Hiện tại, hãy nghỉ ngơi cho ta thôi.” Một âm thanh già cả vang lên trong não Phong Vân Vô Kị , sau đó một sức mạnh kì dị hướng tới linh hồn của Phong Vân Vô Kị …..

Hô! Phong Vân Vô Kị bất kinh phản hỉ, hét to một tiếng, thần thức toàn lực phát ra,nghênh hướng về phía linh hồn kì dị kia.

Ầm!

Trong não như phát sinh ra một vụ nổ trời long đất lở, làm trước mắt sao bay đầy trời, sức mạnh tinh thần của Phong Vân Vô Kị có thể không bằng lão già thần bí thuộc loài người, nhưng đối với kẻ không chuyên tu năng lượng tinh thần như Mai Lâm thì có thừa.

Sau một đòn, trói buộc xung quanh đột nhiên biến mất, đất đá lại cứng rắn như vốn có, Phong Vân Vô Kị vội đánh ra một quyền, mở ra một thông đạo hướng tới biển Minh Ngục ….

Trong thuỷ lao, pháp sư ma tộc Mai Lâm vốn luôn không nói không rằng, nhắm mắt trầm tư đột nhiên mở trừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi, cây gậy đen đúa cầm trong tay cũng trong tiếng ho vỡ vụn, hoá thành một đám tro bụi, tiếp đó thân thể gầy guộc của Mai Lâm liền như một khúc tre, ngã thẳng xuống mặt đất …..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.