– Ngươi quả nhiên đã làm được!
Lão nhân gần như không dám tin:
– Điều này chứng minh hướng ban đầu mà ta suy diễn là chính xác. Trải qua cuộc chiến thần ma lần đầu tiên ta đã hiểu rõ, tất cả ma tộc cao cấp khi vừa ra đời tại Ma Giới sẽ được quy tắc và pháp tắc vận hành tại Ma Giới ban cho một năng lực. Đương nhiên không phải tất cả ma tộc đều có thể phát giác ra năng lực này. Trước khi thức tỉnh thì bọn chúng chỉ là ma tộc bình thường.
Lão nhân nói tiếp:
– Ban đầu ta suy đoán, quá trình phi thăng cũng giống như một lần sống lại. Thái Cổ không gian và Ma Giới không gian mặc dù khác nhau, nhưng lại có chỗ tương tự. Nếu như ma tộc của Ma Giới khi sinh ra có thể được ban cho năng lực, vậy thì nhân loại sau khi phi thăng cũng sẽ được Thái Cổ không gian ban cho năng lực như vậy. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, cho nên ban đầu khi suy diễn ta lại bị xem là kẻ điên. Ta cũng đã tự mình tu luyện, nhưng lại không đạt được bất kỳ năng lực khác thường nào. Hơn nữa công pháp này quá lạ thường, bản thân lại dùng linh hồn của con người làm đối tượng nghiên cứu, công pháp vận hành và linh hồn gắn bó chặt chẽ với nhau. Cho đến hậu kỳ, ta gần như đã từ bỏ cả bản thân, cho nên mới phải lệnh cho Kiếm Si hủy đi công quyết văn tự trong hang động bên dưới lòng đất Thánh điện… Đến sau khi đi tới Ma Giới, ta mới lục lại công quyết này lần nữa, suy diễn đến tầng thứ tám lại có một phát hiện bất ngờ.
Lão nhân vừa nói vừa vươn ngón trỏ chỉ vào mắt của mình, nói:
– Đến tầng thứ chín lại xuất hiện “con ngươi quy tắc” này.
Phối hợp với giọng nói và động tác của lão nhân, hai con ngươi của lão cũng dần dần biến thành màu xám tro:
– Loại con ngươi này cũng không thể nhìn thấy tất cả quy tắc, mà chỉ có thể nhìn rõ những quy tắc gắn bó chặt chẽ với mình, khiến người tu luyện công pháp hiểu rõ sâu hơn đối với những quy tắc mà mình tiếp xúc được, khiến cho bọn hắn dễ dàng nắm bắt được quy tắc của mình, từ đó tạo thành lĩnh vực.
– Sự ra đời của Phá Vọng ngân mâu hoàn toàn là ngẫu nhiên, bản thân ta cũng không hiểu. Có điều sau đó lại dần dần nắm bắm được phương pháp thúc đẩy Phá Vọng ngân mâu.
Phong Vân Vô Kỵ nói sơ một chút về cách vận hành kinh mạch trong cơ thể.
Lão nhân cười cười nói:
– Chuyện này có liên quan đến cơ duyên của mỗi người. Công pháp do ta sáng lập vốn chỉ suy diễn đến tầng thứ sáu, sau đó không còn bất kỳ biện pháp và lý do nào để tiếp tục nữa. Không ngờ sau khi ngươi tu luyện, lại bằng tài trí của mình lĩnh ngộ đến trình độ như thế. Ta thấy hồn phách của ngươi đã cường đại đến mức không thể tưởng tượng, e rằng hiện giờ cường độ ý thức của Chí Tôn cũng chưa chắc có thể sánh bằng ngươi. Theo lý nó đã vượt qua mức chịu đựng của thân thể con người, nhưng thân thể của ngươi lại không việc gì, có lẽ đây không chỉ là do công hiệu của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, đúng không?
Bách Liễu Khê và một số cường giả trong đám Ma Giới tù đồ chung quanh nghe vậy trong lòng khẽ động, tất cả đều đều nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ: “Cường độ ý thức của Chí Tôn cũng không bằng y sao?”
Trong lòng mọi người, Chí Tôn là một tồn tại chí cao, là đỉnh cao của nhân loại. Tứ đại Chí Tôn đại biểu cho đỉnh cao của tất cả sức mạnh, nhưng người trước mắt này lại có cường độ thần thức vượt qua cả Chí Tôn.
Nhìn khắp Thái Cổ, công pháp tu luyện đến hơn trăm triệu, nhưng công pháp có liên quan đến linh hồn thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn công pháp dùng để nâng cao cường độ linh hồn lại càng ít hơn. Tại Thánh điện còn không có ghi chép nào rõ ràng về loại công pháp này, ngay cả Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do Kiếm lưu lại cũng là công pháp không trọn vẹn. Mà tầng thứ nhất của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vốn chỉ là những giải thích cơ bản nhất về kiếm thuật do Kiếm lưu lại, đích, cho nên cũng không xem là công quyết đỉnh cao về linh hồn.
Bách Liễu Khê có địa vị và danh vọng khá cao trong đám Ma Giới tù đồ, nhưng bản thân cũng không am hiểu công quyết về linh hồn, so với cường độ thần thức của Phong Vân Vô Kỵ thì chênh lệch quá lớn, cho nên không thể hiểu được linh hồn Phong Vân Vô Kỵ đã mạnh đến trình độ kinh khủng nào.
Đệ Tam phân thần cười khổ một tiếng:
– Chuyện này nói ra rất dài. Quả thật không phải là do Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, nhưng cũng có thể gián tiếp xem là như vậy.
Dứt lời hắn liền kể lại một số điểm chính trong chuyến đi đến Đao vực, cuối cùng tổng kết:
– Ta suy diễn Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, đến tầng thứ bảy thì là nguyên thần phân ba. Ban đầu ta còn có chỗ không hiểu, bởi vì việc phân thần này chỉ là đem phân thần chia làm ba phần bình thường, cũng không cho thấy bất kỳ điều gì đặc biệt. Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ công pháp này khi đến hậu kỳ sẽ làm cho linh hồn tinh khiết, có thể phát huy hoàn toàn một số công pháp khác. Giống như phương pháp “mô phỏng linh hồn” này là sau khi nguyên thần phân ba mới xuất hiện. Cái lần thần phạt giáng xuống, ta đã vô ý nhớ được dao động ý thức của Chủ Thần, sau đó lại bắt chước, mặc dù không thể biến thành Chủ Thần, nhưng linh hồn trong quá trình này lại bị kích thích, không ngừng lớn mạnh. Dao động ý thức Chủ Thần quá cường đại, ta chỉ là bắt chước mà cường độ linh hồn đã tăng mạnh, cũng tăng lên rất nhanh, nhanh hơn so với bất cứ phương pháp tu luyện nào.
– Về phần thân thể.
Dừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói:
– Ta đã hút bổn mạng khí tức của thánh thú Thanh Long, đồng thời còn có được một chút máu rồng, cho nên thân thể mạnh hơn rất nhiều. Nếu không thì thân thể ban đầu của ta, mặc dù cũng khá mạnh nhưng cũng không thể chịu được cường độ gia tăng linh hồn như vậy.
– A!
Mọi người lại biến sắc. Bách Liễu Khê lại càng khó bình tĩnh, một tay chỉ vào Phong Vân Vô Kỵ, giọng nói run rẩy, kéo theo cả người cũng dần dần run lên:
– Ngươi mới vừa nói, ngươi đã hút bổn mạng khí tức của thánh thú Thanh Long… là thật như vậy sao?
Trong bóng tối, từng hàng bóng người nhích lại gần, những cặp mắt toát ra vẻ chân thành nhiệt tình nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, chờ câu trả lời của hắn.
Thái Cổ có tứ đại Chí Tôn tương ứng với tứ đại thánh thú. Chí Tôn mượn lực lượng của thánh thú để bảo vệ Thái Cổ, đối phó với Chủ Thần. Có nhiều khi Chí Tôn và thánh thú chẳng phân biệt với nhau. Phong Vân Vô Kỵ vừa nói đã hút bổn mạng khí tức thánh thú Thanh Long, chẳng lẽ không phải là nói cách khác: hắn đã trở thành Chí Tôn mới.
Nên biết, ngay cả lão nhân tóc bạc tồn tại lâu như vậy, cũng không phải cứ muốn là có thể gặp được thánh thú, đừng nói đến chuyện hấp thu bổn mạng khí tức của thánh thú.
– Ừm, đúng vậy, không lâu trước ta đã được thánh thú Thanh Long thừa nhận.
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh giống như đang kể lại một câu chuyện cũ rất bình thường.
– Tham kiến Đệ Ngũ Chí Tôn!
Tất cả mọi người bao gồm cả lão nhân tóc bạc đều kích động quỳ xuống. Trong bóng tối, rất nhiều người trên mặt đều chảy xuống những giọt nước mắt vui sướng. Trong nháy mắt, tất cả Ma Giới tù đồ đều bất giác dâng lên một cảm giác hạnh phúc, trên bầu trời âm u của Ma Giới cũng dường như xuất hiện một nguồn ánh sáng.
– Cuộc chiến thần ma đã gần kề. Cho dù là ở Thái Cổ hay Ma Giới, mọi người chúng ta đều phấn đấu vì một mơ ước, một lý tưởng chung.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn năm ngôi sao trên bầu trời, trong mắt có một vẻ mất mát thoảng quang rất khó phát hiện ra:
– Cho dù tương lai thế nào, chúng ta chỉ cần cố hết sức để thay đổi tất cả những thứ này là được. Dưới tiền đề này, tất cả chúng ta đều bình đẳng, trong mạch máu của chúng ta đều chung một dòng máu đang chảy. So với dự hi sinh của các người, chúng ta chỉ bé nhỏ không đáng kể. Các người mới là những người đáng kính nhất. Tất cả hãy đứng lên đi.
Bách Liễu Khê gật đầu một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy. Đám Ma Giới tù đồ phía sau cũng lần lượt đứng lên theo, từ trên người bọn họ tỏa ra một chiến ý hùng hậu, một loại khí thế giống như một đi không trở lại.
– Ta và hắn vốn là một thể, phân ra ở những không gian khác nhau, gánh vác nhiệm vụ khác nhau. Nếu so sánh thì nhiệm vụ của hắn còn nặng nề hơn, hi vọng chư vị có thể giúp hắn một tay, Vô Kỵ xin ở đây cám ơn chư vị!
Dứt lời Đệ Tam phân thần liền vái người một cái thật sâu, sau đó đứng dậy nhìn lão nhân tóc bạc:
– Sư tôn, xin cho phép đệ tử gọi người như vậy! Một ngày là thầy thì cả đời là thầy, cho dù thế nào thì võ công của ta cũng bắt nguồn từ Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do người sáng tạo. Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do đệ tử suy diễn còn có chút nghi vấn, phải cần đến sự trợ giúp của sư tôn, hy vọng sư tôn chỉ giáo!
Dứt lời hắn liền đem khẩu quyết của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp nói ra.
Lão nhân tóc bạc cũng không từ chối, lần lượt ghi nhớ công quyết của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do Phong Vân Vô Kỵ suy diễn, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm động. Đệ Tam phân thần nói là nhờ lão chỉ giáo, nhưng lão nhân hiểu rất rõ, Đệ Tam phân thần chỉ là nể mặt lão mà thôi, nói là “chỉ giáo” nhưng thật ra là đem công pháp này truyền cho lão.
Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp hoàn mỹ do Phong Vân Vô Kỵ suy diễn vốn một gốc với công pháp do lão nhân sáng tạo. Lão nhân vừa nghe Phong Vân Vô Kỵ đọc khẩu quyết, vừa so sánh với khẩu quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do mình sáng tạo, chỉ một lát đã lĩnh ngộ được khẩu quyết do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo ra. Càng nghe thì chân khí trong cơ thể lão càng vận chuyển nhanh hơn, nơi lỗ chân lông toàn thân không ngừng có kiếm khí ẩn hiện. Khi Phong Vân Vô Kỵ đọc đến chữ cuối cùng, khí tức lão nhân đã tăng lên gấp bội.
Trong lòng cảm khái một tiếng, lão nhân nói:
– Vô Kỵ, tâm ý của ngươi lão phu hiểu rõ. Lão phu cũng không khách sáo làm gì, xin lãnh nhận tâm ý này của ngươi. Về ngộ tính có lẽ lão phu không bằng ngươi, nhưng Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp này cũng đã hao phí của ta hơn trăm triệu năm, mặc dù không ảo diệu bằng công pháp mới mà ngươi suy diễn, nhưng cũng có một số chỗ độc đáo. Bộ công quyết này đã hoàn toàn nghiên cứu đến ý cảnh kiếm đạo cuối cùng. Vừa rồi nghe ngươi nói chỉ mới ngộ đến tầng thứ tám, còn chưa đạt đến tầng thứ chín, lão phu cũng truyền bộ công pháp này cho ngươi, ngươi có thể so sánh với nhau, nhất định sẽ có thu hoạch.
– Ngoài ra theo suy đoán ban đầu của ta, bộ công pháp này tổng cộng có chín tầng, khi đạt đến tầng thứ chín sẽ có một chiêu kinh thiên động địa, giống như Thiên Địa Ma Kiếp do thiên tài Lạc Tinh Thần của tộc ta sáng tạo. Dung hợp chín tầng tâm pháp trước làm một, đạt đến tầng thứ mười. Đương nhiên Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do lão phu sáng tạo cũng xem như là đã tiến vào thiên đạo, còn tầng thứ mười lại vượt quá năng lực của ta. Về phần vận số của ngươi thì chúng ta không thể suy đoán được, biết đâu ngươi có thể đạt đến cảnh giới đó cũng không chừng. Nhưng có được thì sẽ có mất, được càng nhiều thì mất cũng sẽ càng nhiều. Nhân tộc chúng ta coi trọng con số cửu cửu, có câu là “cửu cửu quy nhất”, cho nên rất nhiều công pháp chỉ có chín tầng, rất kiêng kỵ chữ số “mười”. Nước đầy thì sẽ tràn, trăng tròn thì sẽ khuyết, sau khi người đạt tới tầng thứ chín, nếu quyết ý suy diễn công pháp tầng thứ mười, vậy thì cần phải có tinh thần từ bỏ và sự chuẩn bị trước.
Lão nhân chỉ nói đến đây thì dừng, cũng không có ý đề cập đến tầng thứ mười sẽ xuất hiện tình huống gì.
Sau đó lão nhân liền đưa tâm pháp do mình suy diễn khắc vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
– Đệ tử Phong Vân Vô Kỵ bái kiến sư tôn!
Lão nhân vừa truyền xong pháp quyết, Đệ Tam phân thần liền cung kính quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.
Lão nhân thản nhiên đón nhận, một tay vuốt râu, cao hứng nói:
– Cũng được. Ngươi đã gọi ta là sư tôn, hôm nay ta lại truyền công pháp cho ngươi, xem như là có duyên phận thầy trò, lão phu được ngươi dập đầu ba cái cũng không phải quá đáng. Ở Ma Giới mấy trăm triệu năm, cả đời lão phu ngoại trừ một số hảo hữu tại Thái Cổ trước kia và một số người hầu, còn đệ tử thật sự thì không có một người này. Hôm nay lại có một đệ tử trở thành Chí Tôn như ngươi, quãng đời còn lão phu cũng có thể yên lòng rồi. Ha ha ha… lão phu đi!
Lão nhân tóc bạc kia cười lớn, chòm râu trắng như tuyết dưới cằm lay động. Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, thân thể của lão nhân đột nhiên giống dẹp xuống như một tờ giấy. Giữa trời đất kiếm khí bừng lên, lão nhân đã hóa một bóng kiếm kinh thiên che trời phủ đất lướt đi.
Khi bóng dáng của lão nhân kia biến mất, nơi cuối trời bỗng truyền đến một giọng nói:
– Vô Kỵ! Bộ công pháp này của vi sư vốn không ảo diệu bằng ngươi, theo lý thì nên hủy đi, nhưng dù sao nó cũng là tâm huyết của vi sư. Khi đạt đến tầng thứ chín, ngoại trừ “con ngươi quy tắc” kia thì còn có một sát chiêu lợi hại, thực lực dưới Chí Tôn có lẽ rất khó chịu nổi. Nếu ngươi không ngại thì hãy giúp vi sư tìm một môn đồ, thay mặt sư phụ truyền dạy, dùng công quyết này lập thành một chi nhánh khác của tông phái! Ha ha ha…
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy.
– Kiếm tiền bối quả thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả chúng ta cũng rất khó nhìn thấy lão nhân gia ngài.
– Xem ra các người có vẻ rất tôn trọng y, lại nói rằng y đang bảo vệ tộc nhân tại Ma Giới. Nhưng tộc nhân ở Ma Giới đã chết nhiều như vậy, vì sao không thấy y ra mặt?
Ở bên cạnh, Đệ Nhất phân thần Ma Giới nói như cố ý lại giống như vô ý. Khác với Đệ Tam phân thần, bản tính của Đệ Nhất phân thần Ma Giới vốn có quan niệm về sư đồ môn tông như vậy, cũng không có những lễ nghi của thế tục.
Bách Liễu Khê khẽ biến sắc, liếc mắt nhìn Đệ Tam phân thần bên cạnh, sau đó lại bình tĩnh nói:
– Có một số việc không thể nhìn bề ngoài. Nếu không có Kiếm tiền bối, e rằng tộc nhân chúng ta tại Ma Giới sẽ không chỉ tổn thất như vậy. Mỗi nhóm tộc nhân đi đến Ma Giới đều có hồ sơ kỹ càng, Kiếm tiền bối cũng không thể tùy tiện ra tay cứu người. Chỉ khi những ma tộc kia có hành động quá đáng, tiền bối mới thi triển thần thông dạy dỗ bọn chúng một chút. Bình thường chỉ đến lúc mạng sống tộc nhân đang hấp hối, Ma Giới mới loại bỏ tư liệu của tộc nhân này, khi đó mới có thể ra tay. Nghe nói sau khi tiến vào Ma Giới, Kiếm tiền bối đã từng lập một lời thề: khi nào vẫn còn tộc nhân trong địa lao, thân này sẽ vĩnh viễn không rời Ma Giới.
– Vị tiền bối này vốn không nằm trong danh sách của bất kỳ nhóm tộc nhân nào tự nguyện đến Ma Giới, vì vậy cũng không có trong danh sách của Ma Giới. Sau khi tiến vào Ma Giới, vị tiền bối này liền tìm một nơi, đưa bản thể đến ở dưới lòng đất Ma Giới. Không ai biết bản thể của ngài ở đâu. Người mà các vừa người vừa gặp cũng chỉ là huyễn thể của ngài mà thôi. Có điều tất cả tộc nhân đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của vị tiền bối này, cũng nhờ ngài mà rất nhiều nhân tộc mới có thể kiên trì tiếp tục sống. Kiếm tiền bối công lực cao thâm khó lường, lĩnh vực của ngài cũng chính là hai mắt. Từ sau khi “Thái Cổ hiệp nghị” được ký kết, tộc ta đã có hàng ngàn vạn tộc nhân bị lưu đày đến đây, trong đó có vô số người tử thương, lại rất nhiều người được tiền bối dùng năng lực cuốn vào trong lĩnh vực của mình, nấp trong hai con mắt của ngài. Cho đến nay, số tộc nhân được ngài cứu vào trong lĩnh vực đã đạt đến mấy trăm vạn. Những tộc nhân đó đều cận kề cái chết, muốn khôi phục sinh mạng của mỗi người đều phải hao phí rất nhiều nguyên khí của tiền bối, cũng vì vậy mà bản thể của Kiếm tiền bối không thể di động được.
Phong Vân Vô Kỵ và Đệ Tam phân thần nghe vậy liền động dung, lúc này mới biết, vị Kiếm tiền bối kia có vẻ hạ thấp công lực của mình, nhưng dù sao cũng là cường giả đã tồn tại vô số năm, công lực của lão nhất định sẽ không “thấp kém” như những gì đã nói.
– Vị tiền bối này đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Đệ Tam phân thần cảm khái nói.
– Có lẽ, khi chúng ta chiến thắng thần ma trong cuộc chiến, không cần tiếp tục “Thái Cổ hiệp nghị”, cũng chính là lúc vị tiền bối kia và các tộc nhân trở về Thái Cổ.
Bên cạnh Bách Liễu Khê, một nam tử vóc người cao lớn ánh mắt sáng ngời nói. Khi nói đến hai chữ “Thái Cổ”, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy trong mắt y hiện lên khát khao và vui sướng.
– Chư vị, Ma Giới phải làm phiền các vị rồi! Cửu tinh liên châu, thần ma đại chiến đã không còn nhiều thời gian, Thái Cổ cũng có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Vô Kỵ ở đây xin cám ơn chư vị, đợi đến khi cuộc chiến thần ma kết thúc, Vô Kỵ sẽ tự mình đến Ma Giới đón tiếp các vị, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau nâng chén chúc mừng, không say không về. Vô Kỵ xin đi trước!
Đệ Tam phân thần chắp tay một cái, sau đó mở ra một thông đạo không gian, bước vào bên trong biến mất không thấy.
– Cung tiễn Đệ Ngũ Chí Tôn!
Mọi người nhìn về hướng Đệ Tam phân thần biến mất, cung kính nói.
Sau khi Đệ Tam phân thần rời đi không lâu, trên bầu trời phía đông đột nhiên bốc lên một phiến ma khí nồng nặc. Giữa trời đất chợt xuất hiện một bóng ma to lớn đội trời đạp đất, hai chiếc sừng nhọn trên đầu vươn thẳng vào trong mây, cặp mắt hung ác như hai ngôi sao trên bầu trời, sáng đến chói mắt. Không khí chung quanh bóng ma kia bỗng trở nên vặn vẹo.
– Hừ, vừa tiễn một đám ma tộc đi lại có một đám khác tới. Mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Bách Liễu Khê bỗng xoay người hét lên.
– Ha!
Sau một tiếng hét lớn, mọi người đều cầm binh khí đứng thẳng người, dưới chân nhún một cái liền từ mặt đất vọt lên không, tạo thành thế trận chỉnh tề chờ quân địch.
– Đợi đã!
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bước ra, nhìn ma khí ngập trời và bóng ma to lớn đội trời đạp đất ở phía xa, lạnh lùng nói:
– Binh đối binh, tướng đối tướng. Các người đã trải qua nhiều trận chiến liên tục, những kẻ này cứ giao cho ta là được rồi!
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Bách Liễu Khê, Phong Vân Vô Kỵ liền bước ra, chân phải bỗng nhiên đạp xuống.
“Ầm!”
Mặt đất trong phạm vi ngàn dặm đều rung chuyển, ma khí nồng nặc từ dưới đất bốc lên cao. Gió nổi mây vần, trời đất biến sắc.
Mây đen thấp thoáng từ bốn phía kéo đến. Phía trên tầng mây dày đặc, vạn điểm sao sáng từ xa bay đến gần, hiện lên trên bầu trời đêm. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ cả vùng đất.
– Các người cứ ở lại đây!
Phong Vân Vô Kỵ xoay người nói với đám Ma Giới tù đồ phía sau. Khi mọi người còn đang kinh ngạc, hắn đã trực tiếp dùng Hấp Tinh đại pháp tầng thứ chín dẫn dắt hàng tỉ ngôi sao trên trời cao bay nhanh về nơi này. Những ngôi sao kia tạo thành một vòng xoáy to lớn lượn vòng trên đầu Ma Giới. Ma thức khổng lồ của Phong Vân Vô Kỵ cũng trực tiếp phong tỏa ma khí nồng nặc ở phía xa.
Cách đó mấy trăm dặm, một quân đoàn lớn số lượng đến hàng trăm vạn như nước chảy tràn qua mặt đất, nhanh chóng tiến về nơi đám người Phong Vân Vô Kỵ đang đứng.
Khi thủy triều màu đen kia tràn qua một ngọn núi cao, một tên yêu ma thân cao hơn năm trượng bỗng xuất hiện trên đỉnh núi, trên đầu hắn có nhiều bím tóc dài quá vai, hai bên mặt có những hoa văn màu đen, trong tay cầm một thanh lang nha bổng, sau người tỏa ra ma khí hừng hực. Bóng ma to lớn đội trời đạp đất kia chính là ảo ảnh do ma khí sau người hắn bốc lên tụ thành.
Cả người tên yêu ma này phát ra khí tức hắc ám nồng nặc, giữa cặp mắt như chuông đồng tỏa ra một khí tức nguy hiểm và cực kỳ hung ác.
Một cây cờ dài trăm trượng từ phía sau tên yêu ma kia dần dần nhô lên đỉnh núi, lá cờ phía trên rõ ràng chính là của vương triều Tát Cáp Lạp.
– Vưu Mã Gia đại nhân, ngài xem kìa, phía trước ma khí hừng hực, có lẽ chính là vị trí của những kẻ không biết sống chết kia.
Một tên yêu ma chỉ về hướng Phong Vân Vô Kỵ và đám nhân tộc tù đồ tại Ma Giới nói.
– Ừ.
Vưu Mã Gia lạnh nhạt đáp một tiếng, cặp mắt hung ác lại chậm rãi nhướng lên, nhìn về sâu trong trời cao. Trên bầu trời mây mù cuồn cuộn, cuồng phong mênh mông không ngừng quét qua. Từ sâu trong ánh mắt của ma thần Vưu Mã Gia, hàng tỉ điểm sáng lập loè từ sâu trong bóng tối hiện lên, treo cao trên đỉnh đầu chúng ma.