Khi người vừa tới vén áo khoác màu đen trên đầu xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh tán loạn đích và một khuôn mặt rất bất ngờ, hai vai Trì Thương liền run lên, kinh ngạc đến mức thân thể hơi nghiêng về phía trước, trong lồng ngực có một luồng khí tức bắn ra nơi cổ họng, làm phát ra một tiếng bật hơi nhẹ, đôi mắt mở lớn bình tĩnh nhìn Huỳnh Hoặc.
Trì Thương chỉ biết là sư tôn dường như đã liên lạc với các trưởng lão của Bắc Hải, nhờ bọn họ giúp đỡ liên hệ với một người, nhưng không nghĩ rằng người đó lại là Huỳnh Hoặc.
Trong lòng Trì Thương, sự bất hoà giữa Huỳnh Hoặc và Phong Vân Vô Kỵ vẫn là một sự tiếc nuối. Trì Thương hiểu rất rõ, hai người đều không ai mong muốn nhìn thấy tình huống này, nhưng thế sự không do người, sự ra đi của Huỳnh Hoặc là một loại kết quả tất yếu.
“Sư tôn và Huỳnh Hoặc tiền bối có thể xóa tan hiềm khích lúc trước, thật tốt quá…” – Ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ và Huỳnh Hoặc, Trì Thương trong lòng cao hứng.
Viên Tề Thiên ở một bên lại đang cầm một chén trà tinh xảo, nghi hoặc nhìn hai người, ánh mắt không ngừng qua lại. Viên Tề Thiên mặc dù đã theo Phong Vân Vô Kỵ từ rất sớm, nhưng bởi vì vẫn luôn ngủ say dưới đất, hơn nữa lại có một khoảng thời gian vội vã rời đi, do đó lại không có ấn tượng gì đối với Huỳnh Hoặc. Mặc dù trí khôn mới thành lập, nhưng Viên Tề Thiên lại có thể cảm giác được rõ ràng bầu không khí giữa hai người có chút gì đó kỳ quái.
– Vô Kỵ…
Huỳnh Hoặc vén áo khoác màu đen trên đầu xuống, hờ hững nói. So với trước đây, Huỳnh Hoặc đã nhiều thêm một phần già dặn, ít đi một phần u buồn; nhiều thêm một phần bình tĩnh, ít đi một phần hối hận. Đó là một loại khí chất chỉ có ở những người đề ra quyết định lớn, dường như nhìn thấu tất cả thế giới, ngay cả sống chết của bản thân cũng không nằm trong suy nghĩ của y.
Vén vạt áo lên, Huỳnh Hoặc liền mang theo một chút mưa gió ung dung ngồi xuống trước mặt Phong Vân Vô Kỵ.
Sau khi lộ ra tâm tình dao động hiếm thấy trong khoảnh khắc, Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục lại bình tĩnh, trong đó còn loáng thoáng mang theo sự hờ hững.
Phong Vân Vô Kỵ vươn bàn tay trắng ngần thon dài ra, cầm lấy ấm trà trên bàn vuông, từ từ rót một vòi nước trong vắt vào chén trà bằng sứ trắng trước người Huỳnh Hoặc, sau khi đầy một nửa mới nhẹ nhàng để ấm trà xuống, hai tay dâng lên chén trà bằng sứ tỏa mùi hương, nói:
– Một chén trà này đại biểu cho hiểu lầm của ta trước đây đối với tiền bối.
Dừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, nói với một thái độ cung kính:
– Thật xin lỗi!
Huỳnh Hoặc nghe vậy liền động dung, khó có thể bình tĩnh được. Rất nhiều người còn không thể khẳng định Đệ Ngũ Chí Tôn rốt cuộc là ai, nhưng Huỳnh Hoặc thì lại khác, y đã sớm thông qua các trưởng lão của Bắc Hải biết được Phong Vân Vô Kỵ đã liên kết được với thánh thú Thanh Long.
Với thực lực và địa vị của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay, ngay cả Huỳnh Hoặc trước kia khi còn giữ chức chưởng khống giả Thánh điện, so sánh với hắn thì uy quyền vẫn còn kém hơn. Đến tận hôm nay, Phong Vân Vô Kỵ vẫn có thể nói ra ba chữ “thật xin lỗi” vì cách nhìn đối với mình trước đây, điều này khiến cho Huỳnh Hoặc trong lòng cảm khái không thôi, đồng thời cũng rất vui mừng.
Từ trong ba chữ này, Huỳnh Hoặc nhìn thấy một tấm lòng từ buổi ban đầu đến giờ vẫn không thay đổi. Từ khi là một phi thăng giả mới chưa có tiếng tăm, bị yêu thú đuổi bắt, cho đến bây giờ quyền nghiêng Thái Cổ, công lao to lớn, tấm lòng của một Phong Vân Vô Kỵ lúc trước được Huỳnh Hoặc nhìn trúng vẫn không hề thay đổi. So với Phong Vân Vô Kỵ, Huỳnh Hoặc ngược lại không còn để ý nhiều đến sự hiểu lầm của hắn đối với mình.
– Ngươi không cần xin lỗi!
Huỳnh Hoặc nói:
– Từ đầu đến cuối ta đều không để ý đến chuyện đó. So với vấn đề mà chúng ta đang gặp phải, vinh nhục của một cá nhân chỉ là nhỏ bé không đáng kể. Từ trước đến giờ ta chưa từng oán hận ngươi vì chuyện này.
Huỳnh Hoặc nhận lấy chén trà trong tay Phong Vân Vô Kỵ, uống một hơi cạn sạch, năm ngón tay lật lại dốc miệng chén xuống, chứng minh đã uống xong.
– Vô Kỵ! Trước nay ta vẫn luôn chú ý đến sự trưởng thành của ngươi. Nói ra thật cao hứng, cho dù hôm nay ngươi đã là Đệ Ngũ Chí Tôn của Thái Cổ, nhưng vẫn có thể giữ vững tấm lòng son ban đầu. So với nó, hiểu lầm giữa chúng ta vốn chẳng là gì cả.
– Đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Phong Vân Vô Kỵ nói:
– Làm sai thì cần phải nhận lỗi. Ta hi vọng tiền bối có thể trở lại giống như trước kia.
– Không phải ta đã trở lại rồi sao?
Huỳnh Hoặc mỉm cười nói. Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy trong lòng thư thái, biết rằng Huỳnh Hoặc đáp ứng.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, Huỳnh Hoặc vẫn luôn là một nút thắt không thể tháo rời, một vũng nước nhất định phải bước qua.
Sau khi Huỳnh Hoặc đáp ứng sự kỳ vọng của Phong Vân Vô Kỵ, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy biển ý thức thư thái, lực lượng thần thức hùng hậu như nước phủ xuyên qua đầu khoách triển ra bên ngoài, trong nháy mắt liền như thủy triều bao trùm một khu vực cực kỳ rộng lớn. Luồng ý thức kia mát mẻ như nước, ấm nhuần như ngọc.
Khi biển ý thức như nước chảy trút ra, đám người Trì Thương nhìn thấy rõ ràng, trong hư không có một vòng trong suốt nhàn nhạt nhưng lại không giống với không khí chảy qua, sau đó cả người bỗng cảm thấy giống như nằm trong một phiến nước biển mát mẻ.
Viên Tề Thiên vốn là một con Thái Cổ Ma Viên, mặc dù thần trí không hoàn toàn phát triển, nhưng Ma Viên bản tính vốn nóng nảy, ý thức từ khi còn nhỏ đã vô cùng cường đại. Biến hóa của Phong Vân Vô Kỵ lập tức khiến cho hắn chú ý. Lắc lắc đầu, Viên Tề Thiên nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cách kỳ quái, không hiểu vì sao chỉ có mấy câu nói mà Phong Vân Vô Kỵ lại giống như xảy ra biến hóa gì.
– Mau lui lại!
Huỳnh Hoặc nhìn thấy liền giật mình, suy nghĩ một chút, sau đó liền hiểu được. Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn bởi vì nút thắt trong lòng, cho nên vẫn bị ràng buộc về mặt nào đó, không thể tiến lên được. Giờ đây nút thắt đã mở, tâm cảnh gia tăng, võ công tự nhiên sẽ tinh tiến. Nhìn vào tình huống hiện giờ, có lẽ công lực của Phong Vân Vô Kỵ lại mạnh thêm, chỉ là tình huống không nằm trong dự liệu của hắn mà thôi.
– Không cần!
Ngay lúc Huỳnh Hoặc muốn kéo Viên Tề Thiên và Trì Thương rời đi, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ vang lên trong tai ba người.
Rất nhanh, ba người liền cảm thấy năng lượng tinh thần giống như ước phủ phát ra từ Kiếm các, lúc này lại thu về thật nhanh, một lần nữa rút vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Năng lượng tinh thần vô cùng vô tận nhanh chóng tụ lại tại một điểm trong biển ý thức. Phong Vân Vô Kỵ cũng không hiểu rõ lắm về sự biến hóa này, chỉ là trong lòng loáng thoáng cảm nhân được điều gì đó.
Trong biển ý thức, từng nơi phong ấn ý thức ầm ầm tan vỡ, năng lượng tinh thần hùng hậu bộc phát ra tràn ngập toàn bộ biển ý thức, nhưng cũng không tỏa ra bên ngoài cơ thể.
Ý thức của Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng sinh trưởng, nhưng tốc độ hấp thu lại càng nhanh hơn.
Phong Vân Vô Kỵ dùng một góc độ đặc biệt, lẳng lặng quan sát biến hóa giữa biển ý thức. Nơi đó dường như đã biến thành một cái động không đáy, không ngừng hút lấy ý thức của Phong Vân Vô Kỵ.
Chỉ trong chớp mắt, thần thức hùng hậu của Phong Vân Vô Kỵ đã biến mất một phần mười. Trong biển ý thức không thời gian, khi năng lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ biến mất một phần tư, tại vị trí biển ý thức ở giữa trán bỗng kết thành một viên tròn lớn chừng hạt gạo.
Viên tròn lớn chừng hạt gạo kia bắt đầu thu nạp năng lượng tinh thần với tốc độ nhanh hơn, nhưng lại không tiếp tục lớn lên. Sau khi hấp thu một lượng lớn năng lượng tinh thần, viên tròn này trở nên càng lóng lánh và nhẵn bóng, hiện ra một loại màu sắc trong suốt.
Dưới sự quan sát của đám người Trì Thương, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bừng sáng. Ba vạn bốn ngàn lỗ chân lông, trong mỗi lỗ đều tỏa ra những tia hào quang màu sữa. Ở giữa trán loại hào quang này càng đậm hơn, loáng thoáng có thể nhìn thấy viên tròn lóng lánh hình hạt gạo kia.
Chỉ trong khoảnh khắc, biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ liền trở nên trống rỗng, một cảm giác suy yếu dâng lên trong lòng. Loại cảm giác suy yếu này cũng không kéo dài lâu, năng lượng tinh thần mới liền từ trong biển ý thức sinh ra.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra. Đám người Trì Thương liền ân cần nói:
– Sư tôn cảm thấy thế nào rồi?
– Không sao.
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:
– Chỉ là vừa giải quyết được một vấn đề đã đeo bám rất lâu.
Phong Vân Vô Kỵ nói rất thản nhiên, nhưng nếu là một vấn đề đã đeo bám rất lâu, mọi người tự biết không thể nào đơn giản giống như hắn nói. Có điều Phong Vân Vô Kỵ không muốn nói thêm, bọn họ cũng không giúp được gì, cho nên cũng không hỏi tới.
Nhìn khắp vũ trụ, ở dưới Chủ Thần thì ý thức của Phong Vân Vô Kỵ có thể nói là cường đại nhất. Nhưng loại cường độ này còn chưa đủ để Phong Vân Vô Kỵ chỉ dựa vào ý thức mà có thể giết chết cường giả tuyệt đỉnh khác.
Mạnh hơn một chút, không có nghĩa là Phong Vân Vô Kỵ có ưu thế tuyệt đối. Giống như đám cường giả Lộ Tây Pháp, ý thức mặc dù không bằng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng so với những cường giả khác thì cũng đã đạt đến một mức độ kinh khủng.
Ưu điểm của “Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp” nằm ở hai chữ “ý niệm”. Nếu muốn chỉ dựa vào ý thức để giết chết những cường giả khác, vậy thì ý thức của Phong Vân Vô Kỵ nhất định phải đạt đến một mức độ vô cùng cường đại, vượt xa những cường giả đỉnh cấp khác. Mà với mức độ đó thì thân thể Phong Vân Vô Kỵ không thể nào chịu nổi, cho dù hắn đã hấp thu một bộ phận khí tức của Thanh Long, thân thể mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay vấn đề này đã không còn nữa. Việc năng lượng tinh thần nén lại một cách cực độ, tồn tại như thể rắn đã hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Nói cách khác, cho dù ý thức của Phong Vân Vô Kỵ có cường đại hơn cũng sẽ không tạo thành tổn thương đối với thân thể, ít nhất trong một thời gian dài cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Phong Vân Vô Kỵ đã biết được cường độ ý thức Chủ Thần, cho dù chỉ trút ra ngoài từng chút thì loài người vẫn không thể nào so sánh được. Tứ đại Chí Tôn mượn lực lượng của thánh thú có thể chống lại Chủ Thần, nhưng năng lượng tinh thần của tứ đại Chí Tôn còn không mạnh đến mức có thể so sánh với chư thần được.
Năng lượng tinh thần nén lại khiến Phong Vân Vô Kỵ có một chút hi vọng, đó là về mặt cường độ ý thức, có thể dựa vào lực lượng của mình đối kháng được với Chủ Thần.
– Vô Kỵ! Hôm nay ta lại đặt chân đến Kiếm các, chủ yếu là vì muốn nói cho ngươi biết một tin tức, hi vọng ngươi chú ý!
Huỳnh Hoặc đặt hai tay lên trên đầu gối, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Công Tôn Chỉ Thương đã xuất hiện rồi.
Huỳnh Hoặc là một nam nhân chân chính, trong lòng y sự được mất của cá nhân chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất. Cho nên đối với sự xuất hiện của y, mặc dù Phong Vân Vô Kỵ đã đoán trước được, nhưng vẫn cảm thấy không chỉ như vậy.
Theo như tiềm thức của Phong Vân Vô Kỵ nhận biết, Huỳnh Hoặc tuyệt đối không thể chỉ vì lời xin lỗi của mình mà đặc biệt đi đến Kiếm các, nhất định là có chuyện gì khác. Sự thật đã chứng minh quả nhiên như vậy.
– Hắn à?
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, nghi hoặc nói.
– Thánh điện vẫn luôn âm thầm theo dõi phân thân của hắn. Gần trăm vạn năm nay, phân thân của hắn bắt đầu biến mất một cách nhanh chóng. Có thời gian khoảng gần mười vạn năm, ngoại trừ phân thân Đại Quang Minh Vương Dương Tôn là minh chủ của hệ phái tự do, Công Tôn Chỉ Thương không còn một phân thân nào khác. Theo như chúng ta suy đoán, Vạn Ma Diễn Sinh quyết của hắn có lẽ đã sắp đại thành rồi. Mà trước đây không lâu, bản thể của Công Tôn Chỉ Thương cũng bắt đầu có hành động, hắn dùng năng lực cường đại đánh bại một số cường giả tiềm tu. Theo chúng ta biết, trước mắt Công Tôn Chỉ Thương đã công khai chuyện Đại Quang Minh Vương Dương Tôn là phân thân của hắn, mà Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cũng bắt đầu tự do thu nhận những cao thủ Thái Cổ khác, không ngừng mở rộng thế lực của hắn.
– Đại Quang Minh Vương Dương Tôn?
Phong Vân Vô Kỵ cả kinh:
– Ngài nói hắn là phân thân của Công Tôn Chỉ Thương?
Phong Vân Vô Kỵ chợt nhớ tới lúc đầu nhìn thấy Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, bỗng nhiên có một cảm giác như quen thuộc mà lại rất xa lạ.
– Huỳnh Hoặc tiền bối, ngài đã quản lý Thánh điện một thời gian, chẳng hay có biết Phá Diệt Đạo Chủ của thánh địa tà đạo U Minh Phong không? Kẻ này rất nhiều năm trước bỗng đột ngột biến mất, sau đó không còn nghe được tin tức gì, liệu hắn có thể là phân thân của Công Tôn Chỉ Thương không?
Phong Vân Vô Kỵ mượn chuyện này hỏi một nghi vấn trong lòng.
Lộ Tây Pháp và Phá Diệt Đạo Chủ là hai nút thắt khác trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, mặc dù hắn rất ít khi đề cập đến, nhưng cũng không thể xóa ra khỏi đầu. Chỉ là đứng trước nguy cơ mà nhân tộc gặp phải, vị trí của hai nút thắt này không ngừng lui về phía sau, cuối cùng bị ẩn vào sâu trong trí nhớ.
Trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ, Phá Diệt Đạo Chủ vẫn là một bí mật. Theo lý, với năng lực cấp độ Kiếm Hoàng của Tây Môn Y Bắc trước kia, vẫn có thể nguyên vẹn thoát khỏi tay Phá Diệt Đạo Chủ, vậy thì thực lực của Phá Diệt Đạo Chủ hẳn là không quá mạnh, nhiều nhất là khoảng Đế cấp, cũng có thể đạt đến Thần cấp. Dù sao nếu công lực chênh lệch quá lớn, hoàn toàn có thể đánh bại đối thủ mà không lộ ra tài nghệ thật sự của mình. Nhưng nếu chỉ là Thần cấp, với tác phong và thế lực lúc trước của Đao vực, không thể nào lại bỏ qua cho một Phá Diệt Đạo Chủ cuồng vọng ở ngay bên cạnh. Vì vậy thực lực của Phá Diệt Đạo Chủ vẫn luôn khiến Phong Vân Vô Kỵ nghi vấn. Cho dù lúc trước hắn đã từng gặp Phá Diệt Đạo Chủ, nhưng khi đó thực lực của hắn quá kém, căn bản không đủ nhờ vào cảm nhận mà phán đoán được thực lực của Phá Diệt Đạo Chủ.
Đến lúc thực lực mạnh hơn một chút, Phong Vân Vô Kỵ lại cùng với Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc liên thủ đánh lui Phá Diệt Đạo Chủ. Bây giờ nghĩ lại chuyện này, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cảm thấy có quá nhiều sơ hở, Phá Diệt Đạo Chủ dường như vẫn luôn nương tay. Sau đó Phá Diệt Đạo Chủ lại đột nhiên biến mất, không có tin về cái chết, cũng không bất kỳ tin tức nào liên quan đến hắn. Ngay cả sau này khi Kiếm các tranh đấu với thế lực các phương cũng hắn cũng không xuất hiện.
Phá Diệt Đạo Chủ cứ đột ngột biến mất như vậy, không có bất cứ lý do nào. Từ sau khi nghe nói “Vạn Ma Diễn Sinh quyết” mà Công Tôn Chỉ Thương tu luyện có thể hóa thân thành muôn vàn, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ liền chợt xuất hiện suy nghĩ này.
– Phá Diệt Đạo Chủ à?
Huỳnh Hoặc nhíu mày:
– Chuyện này ta cũng không rõ. Từ rất sớm ta đã rời khỏi trung tâm quyền lực của Thánh điện, có lẽ khi trở về ta có thể điều tra một chút. Vô Kỵ! Công Tôn Chỉ Thương dường như có liên hệ với cao tầng của Thánh điện, đã gián tiếp xúi giục Thánh điện đẩy nhanh chính sách hôn phối, chuyện của công chúa Phượng Phi e rằng không thể kéo dài được nữa. Mà ý kiến hiện giờ của Thánh điện là gả công chúa Phượng Phi cho Công Tôn Chỉ Thương. Hai người đều là hậu duệ của Chí Tôn, nếu như kết hợp lại, toàn bộ thế lực Bắc Hải đều sẽ thuộc về Công Tôn Chỉ Thương. Nếu như thật sự xuất hiện tình huống này, những nỗ lực của chúng ta rất có thể bị hủy chỉ trong chốc lát. Một khi Công Tôn Chỉ Thương bước lên đỉnh cao quyền lực của Thái Cổ, cho dù là cường giả như Huyết Hải Ma Quân thì cũng phải đành thực hiện mệnh lệnh do Công Tôn Chỉ Thương đề ra. Hơn nữa gay go nhất chính là chúng ta không thể tiết lộ chuyện mẫu thân của Công Tôn Chỉ Thương là ma tộc, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Chí Tôn. Ngay cả những người năm xưa biết chân tướng của chuyện đó cũng đều phải nói năng thận trọng. Biết là một chuyện, nhưng lại tuyệt đối không thể công khai. Nhìn vào tình thế hiện giờ, Công Tôn Chỉ Thương có lẽ còn xứng đôi với công chúa Phượng Phi hơn so với ngươi.
– Chuyện này cũng không chỉ là vấn đề hôn phối đơn giản, hi vọng ngươi hãy suy nghĩ thận trọng!
Huỳnh Hoặc nói tiếp:
– Điều duy nhất ta có thể khuyên ngươi là: so với tình cảnh trước mắt, vấn đề của cá nhân của chúng ta vốn chẳng là gì cả. Dù là ngươi, ta hay những người khác đều như nhau. Hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc việc này!
Vừa nghe đến vấn đề này Phong Vân Vô Kỵ liền cảm thấy đau đầu, liền cau mày nói:
– Chuyện này để ngày sau hãy bàn đi!
Huỳnh Hoặc trong lòng thở dài một tiếng, biết rằng Phong Vân Vô Kỵ vẫn chưa quyết định, cũng không muốn cưỡng ép hắn nữa.
– Công chúa Phượng Phi vẫn đang ở tại Bắc Hải, nếu ngươi có rãnh rỗi thì hãy đi gặp cô ấy một chút. Thánh điện đã giao cho ta phụ trách chuyện hôn phối, thời gian không chờ đợi ta, cho dù không phải vì sinh sôi thì chúng ta cũng phải làm tốt kế hoạch đã đề ra. Thời gian không còn nhiều, bọn ta cũng sẽ không để tình cảm chi phối. Ta đi đây.
Nói xong Huỳnh Hoặc liền chắp tay, người hóa thanh ảo ảnh tan vào trong hư không, biến mất không thấy, chỉ lưu một đám bụi mù dập dờn.
– Cung tiễn Huỳnh Hoặc tiền bối!
Đợi sau khi Huỳnh Hoặc biến mất, Phong Vân Vô Kỵ mới xoay người nói với Trì Thương:
– Thương nhi, ngươi hãy đi một chuyến đến Phong tộc, đem phong thư này giao cho công chúa U Nhược! Cô ấy sẽ hiểu phải làm gì.
Vừa nói Phong Vân Vô Kỵ vừa lấy ra một phong thư từ trong một mảnh sàn nhà nhô ra bên dưới, đặt ở trên bàn vuông, đẩy tới trước người Trì Thương.
– Vâng thưa sư tôn, con nhất định sẽ làm được!
Trì Thương không cần nhìn liền nhận lấy phong thư, cũng không hỏi thăm nội dung cặn kẽ.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ nhìn sang Viên Tề Thiên một chút, trong lòng thở dài, sau đó lại dời ra ngoài cửa:
– Kế Vô Cữu nghe lệnh!
– Có thuộc hạ!
Chỉ chốc lát sau, nơi cửa chính bên ngoài Kiếm các, một đại hán cao lớn thô kệch mặc giáp vàng, trên hông đeo hai thanh trường kiếm, quỳ sát trên đất nói.
– Ngươi hãy lập tức đi đến Chiến tộc, lệnh cho toàn bộ Chiến tộc từ phương bắc di chuyển đến Kiếm các.
– Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay!
Kế Vô Cữu cung kính nói, sau đó bước nhanh ra ngoài, từ trên sườn núi nhảy xuống, đi về hướng bắc.
– Ám Các ở đâu!
– Có thuộc hạ!
Nơi bóng tối của Kiếm các, một bóng đen lay động đi ra.
– Ngươi hãy lập tức đi đến Vu tộc, đem phong thư này giao cho Cổ Vu tiền bối!
Phong Vân Vô Kỵ lật bàn tay một cái, giữa hai ngón tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một phong thư. Ngón trỏ và ngón giữa búng ra, phong thư liền hóa thành một vệt sáng bay vào trong bóng tối.
Chỉ chốc lát sau, người trong bóng tối kia đã mang theo lá thư biến mất.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, bên trong Kiếm các chỉ còn lại Viên Tề Thiên, cặp mắt nghi hoặc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, ngón tay đầy lông mượt chỉ vào miệng của mình, lắp bắp nói:
– Sư… sư tôn, con… con thì sao?
– Ngươi à… ngươi hãy cùng ta cùng đi Hoàng Kim thành một chuyến, xem thử nơi đó có pháp quyết thích hợp ngươi cho tu hành hay không.
Thần thú vốn có tinh thần lực cường đại, thần thú trưởng thành thì càng lợi hại hơn. Cho dù là cao thủ Thần cấp hậu kỳ cũng chưa chắc đã có tinh thần cường đại bằng loài vật khổng lồ này. Mà thứ cần thiết cho pháp tu chính là tinh thần cường đại. Thái Cổ Ma Viên sau khi hóa thành hình người, sở hữu trí khôn, có thể nói là được trời ưu ái, bất luận tu võ hay tu pháp tốc độ đều vượt xa người thường.
– Cám ơn sư phụ! Cám ơn sư phụ!
Viên Tề Thiên tâm tính linh thông, biết rằng đi theo Phong Vân Vô Kỵ nhất định là có thu hoạch lớn, lập tức quỳ xuống dập đầu.
– Theo ta đi!
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo đứng dậy. Viên Tề Thiên hưng phấn không thôi, liền theo sát phía sau Phong Vân Vô Kỵ bước nhanh về hướng Đông Hải.
oOo
Trong lúc Đệ Tam phân thần bắt đầu triệu tập tất cả thế lực dưới danh nghĩa của hắn, bao gồm Chiến tộc, Phong tộc, Vu tộc và pháp tu, tại Ma Giới, Đệ Nhất phân thần được đám tù đồ dưới thủy lao trợ giúp cũng là dã tâm bừng bừng, quyết tâm phát động chiến tranh vương triều, mà đối tượng chiến tranh đầu tiên của hắn chính là vương triều Ni Cổ Lạp Tư gần ngay bên cạnh.
Sau khi dựng lại Trung Ương ma sơn lúc trước, Đệ Nhất phân thần bước giữa không trung, trước người là gió lớn mênh mông từ những dãy núi phía xa thổi đến.
Ánh mắt Đệ Nhất phân thần từ từ quét qua năm quân đoàn lớn đông nghịt trước người, phân bố trên bình nguyên, lúc hai mắt khép mở phát ra ánh sáng lạnh lẽo, có một loại áp lực vô hình.
– A Long Tác, Thái Huyền, Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, các ngươi hãy dẫn theo quân đoàn Thâm Uyên, quân đoàn Hủy Diệt và quân đoàn Ám Hắc, càn quét tất cả lực lượng ở phía tây của vương triều Ni Cổ Lạp Tư tại Ma Giới thứ nhất. Bản tọa muốn các ngươi hủy diệt toàn bộ thế lực của bọn chúng ở nơi này!
Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe lên ánh sáng hung ác, nói:
– Nhớ là hủy diệt toàn bộ, bản tọa không chấp nhận đầu hàng, tất cả những kẻ đầu hàng đều giết chết. Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, ngươi cũng đi theo họ. Không cần nói nữa, bản tọa mặc kệ trước đây ngươi có phục tùng tại Ni Cổ Lạp Tư hay không, nhưng bây giờ ngươi là thuộc hạ của bản tọa, cần phải hoàn thành tất cả mệnh lệnh do bản tọa đề ra một cách vô điều kiện. Ta yêu cầu các ngươi, sau khi hoàn toàn thanh trừ thế lực của Ni Cổ Lạp Tư tại Ma Giới thứ nhất, còn phải ngăn cách thế lực của bọn chúng ở vương triều không gian trong nửa năm, quyết không cho phép bọn chúng đặt chân đến đây.
– Mười ba vương triều, mỗi thế lực chiếm cứ một không gian, còn Ma Giới thứ nhất rộng lớn này lại không có bất kỳ vương triều nào chiếm lĩnh, vậy cứ để lại cho bản tọa thôi.
Đệ Nhất phân thần gập tay phải đưa quá đỉnh đầu, năm ngón tay mở ra, nói một cách bá đạo và tự tin:
– Vương triều của bản tọa gọi là vương triều Trung Ương, mà mười ba vương triều lại phân bố tại không gian lân cận Ma Giới thứ nhất, như vậy Ma Giới thứ nhất để lại cho bản tọa chính là vừa khéo, cũng phù hợp với danh hiệu Trung Ương đại đế của ta. Từ bây giờ trở đi, mục tiêu đầu tiên của bản tọa chính là xưng bá toàn bộ Ma Giới thứ nhất.
Phong Vân Vô Kỵ nói năng rất hùng hồn khiến Cổ Liệt Nhĩ trong lòng kinh hãi không thôi. Mặc dù biết là Đệ Nhất phân thần có dã tâm rất lớn, nhưng Cổ Liệt Nhĩ lại không ngờ mục tiêu đầu tiên của hắn sau khi thành lập vương triều chính là muốn cai quản toàn bộ Ma Giới thứ nhất. So sánh với những không gian của vương triều khác, Ma Giới thứ nhất trên nghĩa hẹp cũng chính là Ma Giới, lớn hơn rất nhiều so với những không gian vương triều khác.
Ma Giới thứ nhất có số lượng ma tộc lớn nhất, bao gồm vô số ma tộc cấp thấp, yêu ma phô thông, yêu ma cao cấp; còn có quân đoàn đọa lạc thiên sứ nhiều hơn hơn trăm triệu, mặc dù bọn chúng cũng không được xưng là quân đoàn; ngoài ra còn có Thái Cổ ma tộc tại Ma Giới cũng không thể xem thường. Ngoại trừ các thế lực này ra, những yêu ma đơn độc có thực lực cường đại tại Ma Giới cũng là nhiều vô số kể.
Trên danh nghĩa thì các đại đế của các vương triều lớn và Hắc Ám Quân Chủ là cường đại nhất, nhưng trong bóng tối, những yêu ma mạnh không kém gì các đại đế, quân vương này cũng không phải ít . Ít nhất tại những cấm địa của Ma Giới, ngay cả đại đế của vương triều cũng không dám tùy tiện đặt chân vào
Mà mục tiêu của Đệ Nhất phân thần lại chính là toàn bộ Ma Giới thứ nhất này.
“Nếu như hắn thật sự có thể thống nhất toàn bộ Ma Giới thứ nhất, vậy thì vương triều Trung Ương cho dù không chiếm lĩnh những vương triều khác, cũng đã thật sự trở thành đệ nhất vương triều, mà chủ công cũng hoàn toàn có thể xưng là vị vua không ngai của toàn bộ Ma Giới.” – Cổ Liệt Nhĩ thầm nghĩ. Khi nghĩ đến chuyện vương triều Trung Ương nhất thống Ma Giới, trong lòng hắn không kìm được dâng lên một bầu nhiệt huyết, chợt giơ tay phải cao quá đỉnh đầu, hét lên:
– Đại đế! Đại đế!
– Đại đế! Đại đế!
Đám yêu ma điên cuồng hét lớn, quỳ một chân xuống đất, phối hợp với chiến giáp đen kịt trên người và khuôn mặt thô lỗ, có một loại lực lượng chấn nhiếp lòng người.
Đệ Nhất phân thần nhìn Cổ Liệt Nhĩ với vẻ tán thưởng, mặc dù biết là tiểu tử này chỉ nịnh hót, nhưng vẫn cảm thấy rất dễ chịu. Bàn tay lớn vung về phía bầu trời phương tây, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như dã thú Hồng Hoang gầm thét:
– Xuất phát!
Phối hợp với tư thế, trong cơ thể Đệ Nhất phân thần đột nhiên tỏa ra một đoàn khói đen. Đôi cánh ác ma to lớn kêu một tiếng giãn ra. Từ xương ngón chân dọc theo xương sống cho đến tận đầu phát ra những tiếng lốp đốp giòn giã, hóa thành một ác ma dữ tợn. Nơi khuỷu tay và khuỷu chân mọc ra những khúc xương, trông giống như một con rồng hung dữ hình người.
– Gào!
Đệ Nhất phân thần gầm lên một tiếng vang dội, thanh âm như tiếng sấm cuồn cuộn truyền về phương tây. Trên mặt đất, quân đội giống như thuỷ triều màu đen sôi trào bắt đầu tràn về lãnh địa của vương triều Ni Cổ Lạp Tư tại phía tây Ma Giới thứ nhất, sát khí sóng lớn bốc lên cao.
Có Áo Lan Cổ Đại Nhĩ áp trận, Đệ Nhất phân thần rất yên tâm. Ả rồng hung dữ này dù sao cũng từng giết chết mấy nhân vật lợi hại của vương triều khác, có ả ở đó, thế lực của vương triều Ni Cổ Lạp Tư ở nơi này dĩ nhiên sẽ bị tiêu diệt một cách dễ dàng.
Đợi sau khi mấy quân đoàn này rời đi, Phong Vân Vô Kỵ mới xoay người lại nhìn Cổ Liệt Nhĩ, trầm giọng nói:
– Cổ Liệt Nhĩ, bây giờ bản tọa giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi cần phải hoàn thành!
– Chủ công xin cứ phân phó!
– Ba đại quân đoàn đã tiến về phía lãnh địa của Ni Cổ Lạp Tư, lúc cần thiết bản tọa cũng sẽ đến đó. Về phần ngươi và quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng của ngươi thì có một nhiệm vụ khác.
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói:
– Bản tọa muốn ngươi dùng mọi biện pháp thu gom tất cả thợ thủ công, chỉ cần là thợ thủ công tại Ma Giới thứ nhất thì đều gọi bọn họ tới. Bản tọa muốn họ giúp bản tọa xây dựng một cung điện vương triều khổng lồ và tráng lệ nhất trong tất cả vương triều.
– Đợi sau khi bản tọa thống nhất Ma Giới thứ nhất, đô thành của vương triều Trung Ương sẽ ở chỗ này.
Phong Vân Vô Kỵ đạp mạnh chân, hư không liền rung động:
– Ở dưới chân ta.
Khi nói những lời này, trong lòng Đệ Nhất phân thần đầy lý tưởng hào hùng, ngay cả quân đoàn đọa lạc thiên sứ ở phương đông ngàn vạn dặm cũng không để trong lòng, chỉ còn lại dã tâm bừng bừng. Hắn không biết là, tại hướng bắc cách trung tâm Ma Giới mấy vạn vạn dặm, Hoàng còn đáng sợ hơn so với Đọa Lạc Chi Vương đã dẫn theo thần dân quốc độ Quang Ám của hắn hàng lâm mảnh đất này. Hoàng mặc dù rất ít nói, nhưng dã tâm của hắn thì lớn hơn cả Phong Vân Vô Kỵ.
Mục tiêu Hoàng không phải là thành lập một vương triều, mà là một quốc độ của thần.
Dù sao thì Đệ Nhất phân thần vẫn còn quá trẻ, vương triều Trung Ương cũng còn quá trẻ, so với những vương triều khác, ngay cả về phương diện nghe nhìn cũng còn kém xa. Ít nhất vào thời điểm này, Đệ Nhất phân thần đang bận rộn thu thập thuộc hạ, thành lập vương triều của hắn, còn chưa phân bố tai mắt ra Ma Giới.
Cho đến bây giờ, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không biết quốc độ Quang Ám còn có một kẻ thực lực sâu không thể lường.
Chủ Thần hàng lâm, một kích hủy diệt đại điện của vương triều Ma Đế Hoàng, mà khí tức của Bổn Tôn vẫn quanh quẩn không rời. Ma Đế Hoàng nhất thời xem xét sự việc không chu đáo, lại ra một mệnh lệnh sai lầm cho đại tế ty, đó là tiếp tục khai chiến với quốc độ Quang Ám để thu góp đủ linh hồn. Mệnh lệnh này đã định sẵn vinh quang của vương triều Ma Đế Hoàng sẽ không còn.
Những điều này đều là chuyện về sau, còn trước mắt, tuân theo ý chỉ của Ma Đế Hoàng, đại quân của vương triều Ma Đế Hoàng cuồn cuộn không ngừng bắt đầu từ trong không gian của vương triều Ma Đế Hoàng tràn ra.
Trên đại lục tây bắc bao la, từ mười cánh cổng truyền tống to lớn ban đầu, hàng vạn vu yêu và vu sư đồng tâm hợp lực, tiếp tục dựng lên những cánh cổng truyền tống mới. Đại quân của vương triều Ma Đế Hoàng không ngừng từ đầu bên kia của cánh cổng truyền tống tràn vào nơi này. Nếu Đệ Nhất phân thần nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì thế lực của vương triều Ma Đế Hoàng xuất hiện ở nơi đây đã ngang với một nửa quân lực lúc trước mười ba vương triều bao vây Đệ Tam phân thần và Xi Vưu.
Rất hiển nhiên, đám đại đế của vương triều cũng không tuân theo các Hắc Ám Quân Chủ như biểu hiện bên ngoài. Ít nhất bọn chúng cũng tìm cách giảm bớt tổn thất của mình, nhắm đạt được thắng lợi trong cuộc tranh bá vương triều.
Trên bầu trời, một chiếc chiến xa to lớn bốc cháy hừng hực không ngừng qua lại. Một đại hán thân cao hơn mười trượng, râu ria xồm xoàm, tay cầm trường kích sấm sét đứng ở trên chiến xa. Nam tử kia thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm như sấm, đồng thời trong miệng loáng thoáng có lửa phun ra, chính là Tuần Thú giả luôn xuất hiện mỗi lần chiến tranh vương triều.
Các vương triều đều có Tuần Thú giả, nhưng bọn họ cũng không thuộc về các vương triều, mà là phụ thuộc vào Chủ Thần. Mỗi trận chiến tranh vương triều, đặc biệt là khi dính đến việc thu thập tín ngưỡng, đều sẽ xuất hiện những Tuần Thú giả không mời mà tới này.
Toàn bộ tây bắc Ma Giới đều ngập tràn mây đen chiến tranh. Cách đó không xa là vô số tử thi nằm ngang dọc trên mặt đất. Đại tế ty vừa mới phát động một cuộc chiến tranh, đã thu thập được một phần lực lượng tín ngưỡng, nhưng so với yêu cầu của Ma Đế Hoàng thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
“Chiến tranh, chúng ta phải cần chiến tranh nhiều hơn!” – Tại trung ương đại quân Ma Đế Hoàng, đại tế ty híp mắt nhìn về bầu trời khói dày cuồn cuộn ở phía xa. Quanh người hắn là đại quân đến từ không gian vương triều không ngừng trải rộng ra.
– Tế ty đại nhân! Sự phản kháng của quốc độ Quang Ám đã càng lúc càng mạnh, chúng ta đã bắt đầu có chút tổn thất… chiến tranh còn phải tiếp tục nữa sao?
Một tên Thiên Ma Thần thống lĩnh một quân đoàn của vương triều lên tiếng hỏi. Mặc dù thực lực của hắn mạnh hơn đại tế ty, nhưng ở trong vương triều thì địa vị của đại tế ty còn vượt xa những tướng lĩnh khác.
– Tiếp tục chứ. Tại sao không tiếp tục? Mệnh lệnh của Bệ ra nhất định phải hoàn thành. Cứ để quốc độ Quang Ám trở thành vật hi sinh đi, ai bảo bọn chúng lại ở gần vương triều chúng ta.
Đại tế ty nói như đinh đóng cột.
Đại tế ty lại không biết, bên trong quốc độ Quang Ám tại cực bắc, chiến tranh liên tục của Ma Đế Hoàng, cùng với quân đội dường như còn chưa thật sự triển khai, đã kinh động đến Hoàng đang ở trong thần điện lẳng lặng thu thập lực lượng tín ngưỡng của các không gian.