Chiến trường ma A Tu La là một trong những chiến trường xưa nhất Ma Giới, nó còn nổi danh sớm hơn nhiều so với chiến trường cổ Tư Đề Lạp. Trong truyền thuyết xa xưa, vì sự đoàn kết của nhân loại nên những yêu thú đỉnh cấp của Thái Cổ đã bị xua đuổi đến Ma Giới, đổi tên thành ma tộc Thái Cổ. Khi thiên sứ Lộ Tây Pháp còn chưa từ Thiên Đường rơi xuống Ma Giới, tại Ma Giới thứ nhất, chủng tộc cường đại nhất ngoại trừ yêu thú ở biển Minh Ngục thì chính là A Tu La ma tộc này.
A Tu La ma tộc nổi danh là hung tàn hiếu chiến, trong tộc gần như người người đều là chiến tướng cao cấp. Mỗi chiến sĩ A Tu La tộc khi vừa sinh ra đều phải tàn sát hàng loạt chiến sĩ ma tộc khác, dùng để bồi đắp sát khí hung hãn thuộc về A Tu La tộc.
Ma công mà A Tu La ma tộc tu luyện rất tàn độc, hơn nữa còn cực kỳ bá đạo. Tại nơi đầy rẫy khí tức âm tà như Ma Giới, ma công này lại rất dễ dàng tu luyện. Theo như lời đồn, sau khi tu luyện A Tu La ma công đến đại thành thì có thể biến toàn thân thành một khối băng cứng màu đen, không gì có thể phá được.
Mỗi chiến sĩ A Tu La vào lúc hấp hối đều sẽ tự đóng băng mình thành một khối huyền băng to lớn. Khối huyền băng này kỳ diệu ở chỗ, sau khi hóa thành huyền băng chẳng những không rơi xuống đất mà ngược lại còn nổi lên trên, giống như không khí của mảnh đất Ma Giới này là một biển nước mênh mông, còn chiến sĩ A Tu La tộc lại là băng sơn vĩnh viễn nổi trên mặt biển.
A Tu La tộc quá đắm chìm trong giết chóc, cho nên đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để thống nhất Ma Giới. Đến khi yêu thú Thái Cổ di chuyển đến Ma Giới, đổi tên thành ma tộc Thái Cổ, thiên sứ Lộ Tây Pháp cũng từ Thiên Đường rơi xuống Ma Giới, thành lập Địa Ngục, một số thế lực khác cũng dần phát triển lớn mạnh, đông đảo vương triều không ngừng nổi dậy, khi đó A Tu La ma tộc đã không còn cơ hội thống nhất Ma Giới nữa.
Vô số năm trước, có một yêu ma cường đại hàng lâm đến Ma Giới, dùng thủ đoạn bá đạo thu phục thủ lĩnh của A Tu La ma tộc, từ đó A Tu La ma tộc liền thần phục yêu ma này. Dưới sự dẫn dắt của tên yêu ma cường đại kia, A Tu La ma tộc bắt đầu càn quét bốn phương, rất nhiều vương triều đều phải tạm thời tránh mặt bọn họ.
Tên yêu ma kia dĩ nhiên chính là Xi Vưu vốn có rất nhiều danh hiệu, hơn nữa y lại đến từ không gian Thái Cổ. Điều nay cũng chỉ có một số thủ lĩnh của vương triều biết được.
Tên yêu ma kia tưởng như đã sắp thống nhất được Ma Giới thứ nhất, nhưng khi công cuộc chinh chiến Ma Giới mới tiến hành được một nửa thì y lại đột nhiên biến mất, dẫn đến A Tu La ma tộc cũng biến mất theo.
Từ đó về sau A Tu La ma tộc đã trở thành một truyền thuyết, hoàn toàn biến mất khỏi Ma Giới, không ai từng thấy qua. Về phần bọn họ đã đi đâu thì có rất nhiều lời đồn, nhưng cũng không thể kết luận được.
“Sau khi A Tu La ma tộc hóa thành huyền băng thì khí tức đều biến mất, lại ở trên cao vạn trượng nên rất khó phát hiện ra. Từ sau khi ta chiến bại, A Tu La ma tộc vẫn luôn trôi nổi trong trời đất Ma Giới, vị trí không cố định. Dùng một chút máu lúc đầu bản tọa lập giao ước chủ tớ với A Tu La, cũng chỉ có thể cảm ứng được đại khái phương vị của bọn họ. Hiện giờ tính ra, bọn họ hẳn là đã trôi về cố hương trước kia, chính là chiến trường ma A Tu La…” – Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại lời nói của Xi Vưu, liền chậm rãi xoay người nói với một tên tộc nhân Thái Cổ:
– Lập tức truyền lệnh của bản tọa, bảo Bách Liễu Khê dẫn mười vạn đại quân cùng bản tọa đi đến chiến trường cổ A Tu La. Ngươi hãy bảo bọn họ chờ phía bắc ma điện ba vạn dặm, bản tọa sẽ tự liện lạc với bọn họ.
– Vâng thưa chủ công!
Tên kia chiến sĩ nói xong liền cầm lấy thanh đao đen hẹp dài, xoay người rời đi.
Chờ sau khi tên chiến sĩ kia rời đi, Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt nhìn đám thợ thủ công bận rộn bên dưới, tay áo phất một cái, cũng không đi về chiến trường cổ A Tu La ở hướng bắc, mà lại đi về những dãy núi ở hướng đông nam nơi cư ngụ của ma tộc Thái Cổ.
Hấp Tinh đại pháp tầng thứ chín, Sát Lục ma công đại thành, Kiếp Ma Đạo luyên thành chiêu thứ bảy… chỉ mới cách không lâu nhưng Phong Vân Vô Kỵ đã không còn như lúc trước. Lần này đặt chân đến mảnh đất có niên đại lâu đời của yêu thú Thái Cổ di chuyển đến Ma Giới, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn thản nhiên.
Nhìn khắp Ma Giới, ngoại trừ những tồn tại siêu cấp kinh khủng, không còn ai có thể khiến cho Phong Vân Vô Kỵ sợ hãi được.
Phong Vân Vô Kỵ một mình đi đến, cho dù không cố ý, nhưng sát lục khí tức vô hình tỏa ra từ trên người chủ nhân Sát Lục cũng khiến cho tất cả ma tộc Thái Cổ đều tránh lui. Một “dãy núi” bỗng nhiên rung động, mang theo cây cối phía trên ầm ầm bước đi. Thứ nhìn như dãy núi này thật ra là những con thú to lớn không biết đã ngủ yên không cử động bao nhiêu năm, lúc này lại bị sát khí do Phong Vân Vô Kỵ từ phương xa bay đến làm giật mình, trong lòng biết không phải là địcch thủ của đối phương nên đành phải tránh ra xa trước.
Trong mười vạn núi lớn đầy tiếng thú gào, nhưng tiếng gần nhất cũng ở cách khá xa Phong Vân Vô Kỵ. Một số yêu thú cao cấp khác lại cảm nhận được trên người Phong Vân Vô Kỵ khí tức của con Thái Cổ Ma Viên từng chạy vào trong những dãy núi. Mặc dù không biết quan hệ cụ thể của Phong Vân Vô Kỵ và Thái Cổ Ma Viên kia, nhưng trí tuệ ít ỏi vẫn giúp bọn chúng hiểu được, dù là con Thái Cổ Ma Viên kia hay là yêu ma hóa thân thành nhân loại trước mặt đều không phải là thứ dễ chọc vào.
Nơi định cư của ma tộc Thái Cổ cũng không thiếu những yêu ma cường đại nghịch thiên. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ bước vào nơi này, những tiếng gầm mang theo ma khí ngất trời, như đến từ vũ trụ Hồng Hoang liền vang dội vang khắp khu vực này, giống như muốn nói rõ thân phận bá chủ của chúng.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không có ý gây sự với những yêu thú cấp bậc bá chủ trong ma tộc Thái Cổ này, liền đi thẳng đến một nơi sâu trong những dãy núi.
Bay qua một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy phía sau lùm cỏ um tùm có một tên đại hán giống như thùng nước đang lười nhác nằm ở trên sườn dốc, bên người hắn có một một đống lửa chỉ còn lại chút tro bụi, cạnh đó còn có một đống xương vụn.
Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện trên đỉnh ngọn núi, giọng nói của đại hán kia liền từ phía dưới vang lên:
– Sớm biết ngươi sẽ đến, có điều không ngờ ngươi lại đến nhanh như vậy. Nói đi, ngươi có yêu cầu gì?
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét qua đống lửa và xương vụn kia, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:
– Thao Thiết, từ lúc nào ngươi lại thích ăn đồ nấu chín vậy?
Đại hán hóa thân thành nhân loại này chính là hung thú nuốt trời Thao Thiết. Mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng lại không thay đổi được khí tức trên người hắn.
Hư không quanh người đại hán vặn vẹo một chút, trong nháy mắt đã khôi phục lại thân thú, nửa ngồi trên sườn núi, nhìn Phong Vân Vô Kỵ phía trên nói:
– Ta không hiểu tại sao yêu thú đều phải hóa thành hình người. Ngươi xem, nhân loại mặc dù yếu ớt, thân thể không bằng yêu thú chúng ta, cũng không bằng ma tộc, nhưng những yêu thú và ma tộc cao cấp đều sẽ hóa thành hình người. Những vương triều kia đại đế đã như vậy, yêu thú chúng ta cũng như vậy… Gần đây số tộc nhân ở nơi này thích biến thành hình người lại càng ngày càng nhiều.
Thao Thiết ngẩng đầu nhìn năm ngôi sao trên đầu. Yêu ma còn nhạy cảm với năm ngôi sao đại biểu cho hắc ám và hung ác này hơn cả nhân loại, chính lực lượng của chúng đã thôi thúc sức mạnh của đám yêu ma trong mười vạn núi lớn tăng lên.
– Biến thành hình người có cảm giác gì?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt hỏi.
Thao Thiết cần một khúc xương vụn lên, nhìn chắm chằm vào nó, sau đó lại ném đi, tiện tay dập tắt một đốm lửa cuối cùng, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Phong Vân Vô Kỵ mà lại nói:
– Thức ăn dùng lửa nướng quả thật rất có mùi vị, chỉ là quá ít không đủ ăn. Ta vẫn thích thân thể của thú hơn.
Dứt lời hắn cũng không để ý đến Phong Vân Vô Kỵ ở phía sau, liền xoay người bước về hướng ngọn núi lớn phía xa.
– Chờ đã!
Trên đỉnh núi, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe lên một tia sáng khác thường.
– Ngươi muốn gì?
Thao Thiết đột nhiên xoay người lại, trên khuôn mặt thú vuông vức chất phác chợt hiện lên vẻ dữ tợn, còn loáng thoáng mang theo sự uy hiếp.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự xem là ta đã thần phục ngươi? Lão tử muốn làm gì thì làm, nếu cao hứng thì có thể gọi ngươi một tiếng ‘chủ công’, giúp ngươi ngăn cản đại quân của vương triều Ni Cổ Lạp Tư kia, còn nếu lão tử mất hứng thì có thể làm thịt ngươi trong nháy mắt. Thức thời một chút, cút ngay!” – Từ trong cặp mắt kia của Thao Thiết, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng giải mã được tin tức này.
Phản ứng của Thao Thiết hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, ngoài mặt lại không hề biến sắc, chân phải vươn ra từ không trung chậm rãi đi xuống, thân hình rung động liền lóe lên phía trước mấy chục trượng.
– Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn bắt tay với ngươi một cái thôi.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, sau đó từ từ đi đến trước người Thao Thiết, vươn một tay ra cầm lấy bàn tay Thao Thiết.
Thao Thiết sửng sốt, theo bản năng cũng đưa tay ra. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Hai tay vừa chạm nhau, Thao Thiết liền cảm giác được một lực đạo cực lớn từ trong lòng bàn tay của đối phương truyền đến. Lực lượng kia như muốn xé rách cả bầu trời, phá tan mặt đất. Sắc mặt của hắn liền biến đổi, cặp mắt tròn xoe híp lại, trong mí mắt dày bộc phát ra sát khí kinh người.
Thao Thiết vốn là hung thú có năng lực nuốt trời. Trong rất nhiều yêu thú, lực lượng của Thao Thiết có thể nói là số một số hai. Hơn nữa khác với loại thần thú như Thái Cổ Ma Viên, số lượng của Thao Thiết ít hơn rất nhiều, gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chủng tộc sinh sôi khó khăn, nhưng bù lại Thao Thiết có lực lượng không hề kém hơn so với Thái Cổ Ma Viên. Ngoại trừ một số Thái Cổ Ma Viên có niên đại rất xưa, ngoài ra phần lớn đều không phải là đối thủ của Thao Thiết lâu ngày thành tinh.
Ngoại trừ bản tính thích ăn, Thao Thiết còn có một đặc tính là lười nhác, yêu thích cuộc sống tự do tự tại, không thích bị người khác quản thúc. Hơn nữa giống như những yêu thú khác, Thao Thiết cũng không có những quan niệm của nhân loại. Chẳng hạn như tại thế giới loài người và Ma Giới, từ “chủ công” là biểu thị cho thân phận bị đối phương nô lệ, nhưng đối với loại yêu thú như Thao Thiết thì đó chỉ là một từ ngữ mà thôi, cũng giống như một khối đá vụn ven đường hay một bụi cây tươi tốt, không hề có ý nghĩa gì đặc biệt.
Cho dù hiểu được ý nghĩa của từ này, đám yêu thú cũng từ chối thừa nhận ý nghĩa của nó trong xã hội loài người.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn cho rằng Thao Thiết là loại yêu thú đầu óc ngốc nghếch, vốn không có trí khôn gì. Nhưng lần này gặp Thao Thiết hóa thân thành người, lại ở trước mặt Phong Vân Vô Kỵ nói rằng “ta vẫn thích thân thú hơn”, đã biểu thị hắn không muốn làm việc cho Phong Vân Vô Kỵ. Lúc này Phong Vân Vô Kỵ mới biết mình đã nhìn sai rồi. Con yêu thú này bề ngoài có vẻ chất phác thật thà, nhưng bên trong thì lại rất xảo trá.
“Ầm!”
Hai chưởng giao nhau. Thao Thiết chỉ cảm thấy giống như bị mấy vạn ngọn núi lớn nặng trăm triệu tấn đụng phải, cánh tay to như thùng nước kêu lên răng rắc, khuỷu tay gãy lìa, hai khúc xương màu vàng óng từ trong máu thịt nhô ra ngoài, từng sợi gân xanh rung động phát ra tiếng như cốt thép.
Lực lượng hùng hậu không thể chống lại sau khi bẻ gãy xương cánh tay của Thao Thiết, trong nháy mắt cắt đứt mạch máu còn sót lại trong cánh tay đánh thẳng tới, cuối cùng đánh mạnh vào lồng ngực cường tráng của Thao Thiết.
“Ầm!”
Trước mặt lực lượng tuyệt đối của Phong Vân Vô Kỵ, Thao Thiết giống như một con rối rách nát, lồng ngực nổ tung thành một phiến hoa máu, thân thể bắn lên cao đụng vào một dãy núi to lớn cao hơn ngàn trượng, thân hình tráng kiện như sắt thép đúc thành ép vào trong lòng núi.
– Chắc ngươi còn chưa hiểu là đang nói chuyện với ai.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ âm trầm đáng sợ, Xi Vưu chiến giáp cắm sâu vào máu thịt hai vai rung động, phát ra những tiếng “ong ong”:
– Vậy để ta dạy cho loại hung thú hoang dã như ngươi biết thế nào là thề ước, thế nào là chủ công, thế nào là văn minh và khai hóa.
“Ầm ầm ầm!”
Mái tóc đen nhánh dài đến bên hông phía sau Phong Vân Vô Kỵ tung bay, cả người phát ra một luồng sát khí nồng nặc, từng bước đi về phía Thao Thiết bị ép vào trong lòng núi, nơi đi qua tất cả mọi thứ nhô lên khỏi mặt đất đều nổ tung.
– Chẳng phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái vì sao nhiều yêu thú lại thích biến thành hình người như vậy sao? Chẳng phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái tại sao những yêu thú cao cấp đều sẽ hóa thành hình người sao? Nhìn thấy không? Đây chính là người, chính là loài người cường đại, chỉ cần một ngắn thời gian ngắn là có thể vượt qua bất kỳ yêu thú và ác ma nào.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, bước chân không hề dừng lại, chân phải đột nhiên nhún một cái liền đi về hướng không trung.
– Nhưng ngươi là một ma.
Thao Thiết bị ma thức to lớn của Phong Vân Vô Kỵ phong tỏa, cố gắng nói một cách khó khăn. Hắn không tài nào nghĩ ra được, vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà thực lực của Phong Vân Vô Kỵ đã gia tăng đến mức độ này. Trước đây không lâu Phong Vân Vô Kỵ còn không phải là đối thủ của hắn, nhưng hiện giờ Thao Thiết lại phát hiện, luận về lực lượng hắn đã không bằng được Phong Vân Vô Kỵ nữa.
Nếu như nói lực lượng của hắn có thể phá đá vỡ núi, lật sông đảo biển, vậy thì lực lượng của Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến mức độ có thể dời sao chuyển trời, làm rung chuyển vũ trụ.
Nghe được câu nói của Thao Thiết, Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, cũng không giải thích gì. Một cơn gió thổi nghiêng qua bên người Phong Vân Vô Kỵ, không khí chung quanh đột nhiên vặn vẹo. Đợi đến khi hư không khôi phục lại bình thường, Phong Vân Vô Kỵ đã biến mất khỏi vị trí. Trước mắt Thao Thiết bỗng xuất hiện một bàn chân càng lúc càng lớn. Bàn chân kia còn chưa đến, áp lực to lớn đã khiến cho một mặt núi không ngừng ép vào. Dưới áp lực nặng nề, tiếng “lốp đốp” không ngừng vang lên bên tai, những vết nứt nhỏ bé hiện đầy bên ngoài mặt núi phía sau Thao Thiết.
Ngay lúc này, Thao Thiết vốn đang xuôi tay đợi lệnh đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
“Gào!”
Vách núi rung chuyển, đá vụn rơi xuống rào rào. Một tiếng gầm thét rung chuyển trời đất vang lên. Từ trong thân thể như gò núi của Thao Thiết tỏa ra một luồng khí tức nồng nặc đến từ thời đại Hồng Hoang xa xôi, một đoàn hung khí ngất trời phát ra, như sông biển quét qua phiến hư không này.
Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, một bóng đen to lớn hình thú đột nhiên từ thân núi dâng lên, vươn đến bầu trời gần vạn trượng. Chỉ trong chớp mắt, Thao Thiết vuông vức chất phác trước mặt Phong Vân Vô Kỵ đã biến mất còn không thấy, thay vào đó là một hung thú Hồng Hoang đỉnh cấp cao gần vạn trượng, chính là hung thú Thao Thiết.
“Gào!”
Đôi mắt Thao Thiết treo cao trong trời đêm chói mắt như sao, nhưng cũng không che giấu được sát khí nồng đậm kia.
Tại khoảnh khắc tiếng gầm vang lên, một đoàn bóng tối dày đặc mang theo bụi mù rợp trời kín đất ập đến, trong bóng tối loáng thoáng có mùi tanh hôi nồng nặc. Trong nháy mắt hơn nửa bầu trời đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Thao Thiết cuối cùng đã khôi phục nguyên thân, thi triển ra năng lực “Thôn Thiên”.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên, bàn chân Phong Vân Vô Kỵ vốn đang bước ra liền thu về như chớp. Không hề suy nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ liền há mồm gầm lên một tiếng, lúc đầu còn có thể rõ ràng nghe được là thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến thành tiếng gầm to lớn của một tuyệt thế hung thú.
– Ma Viên biến!
Ngay lúc Thao Thiết sử dụng năng lực đỉnh cấp “Thôn Thiên”, Phong Vân Vô Kỵ cũng thi triển ra “Ma Viên biến” cường đại. Thân thể vốn cao không đến một trượng bỗng phình lên. Khi miệng của Thao Thiết ngậm qua đỉnh đầu, Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn biến thành một Ma Viên cao vạn trượng, toàn thân phát ra khí tức hung tàn.
Phong Vân Vô Kỵ đầu đội trời, chân đạp đất, bộ lông dày đặc trên người lay động tỏa ra từng chùm sương máu. Ngay lúc Thao Thiết sắp sửa hoàn toàn nuốt Phong Vân Vô Kỵ vào trong bụng, Thái Cổ Ma Viên do Phong Vân Vô Kỵ hóa thân bỗng vươn lên, dùng hai tay to lớn chống đỡ hàm trên và dưới của Thao Thiết. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại cảm giác được bộ xương cứng chắc kia.
“Gào!”
Lại là một tiếng gầm thét mang theo cuồng phong đầy trời từ trong xoang miệng Thao Thiết phát ra. Chiếc miệng rộng nuốt trời của Thao Thiết lại lớn lên lần nữa, hàm trên vươn về phía trước vượt quá cánh tay giơ cao của Thái Cổ Ma Viên.
Hai tay chợt lỏng ra, Phong Vân Vô Kỵ lập tức biết không ổn. Tại thời khắc nguy cơ, lực lượng tích lũy lâu ngày bên trong Xi Vưu chiến giáp chợt tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, gột rửa kinh mạch. Xương cốt toàn thân hắn kêu lên lốp đốp, thân hình vốn đã cao lớn lại vươn cao hơn mấy trăm trượng, hai tay một lần nữa chống vào chiếc hàm rộng của Thao Thiết.
Sau khi khôi phục nguyên thân, lực lượng của Thao Thiết đã tăng mạnh. Nhưng sau khi Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành Thái Cổ Ma Viên huyết khí ngất trời, thực lực cũng đã không còn như lúc đầu. Nhất thời hai người tạo thành thế giằng co nhau.
Thao Thiết có năng lực “Thôn Thiên”, không người nào biết được sự ảo diệu của dị năng này. Phong Vân Vô Kỵ tuy đã hóa thân thành Thái Cổ Ma Viên, nhưng đối mặt với hung thú đến từ Hồng Hoang và năng lực “Thôn Thiên” bẩm sinh cũng mà khó ứng phó được.
Hung thú Thao Thiết có thể một ngụm nuốt trời, nhưng lại nuốt không nổi Thái Cổ Ma Viên chân đạp đất, tay chống lên trời, uy phong lẫm liệt. Hai đại hung thú giằng co nhau, nhưng đó cũng chỉ là nhất thời. Thao Thiết tuy là sinh ra tại Hồng Hoang, có năng lực cường đại, nhưng dù sao vẫn không bằng được Phong Vân Vô Kỵ.
“Rắc rắc!”
Bộ lông trên cánh tay giơ lên cao của Thái Cổ Ma Viên lay động, xương cốt bắp thịt toàn thân rung lên, nhưng Thao Thiết cũng không hề thoải mái chút nào.
– Thao Thiết, ngươi đang ép bản tọa giết chết ngươi đấy!
Phong Vân Vô Kỵ cố gắng đè nén sát ý trong lòng. “Ma Viên biến” vốn không chỉ là hóa thân thành một con Ma Viên bình thường như vậy mà thôi.
Thao Thiết mặc dù đã sớm ngờ tới tên ma trước mặt này không tầm thường, nếu không thì ban đầu cũng sẽ không khinh suất đáp ứng nhận hắn làm chủ công, nhưng vẫn không ngờ được hắn lại cường đại đến như vậy.
“Thôn Thiên” vốn không chỉ là lời nói suông, một khi nuốt được đối phương vào trong bụng, Thao Thiết có lòng tin, trừ phi là kẻ địch nghịch thiên đến mức biến thái, nếu không thì cho dù đối mặt với Chủ Thần cũng có thể cũng chống chọi được một hai chiêu. Một khi đã rơi vào càn khôn trong bụng, sinh tử sẽ hoàn toàn do hắn khống chế.
Nếu như không thể nuốt đối phương vào trong bụng, vậy “Thôn Thiên” cũng chẳng có bất kỳ tác dụng nào. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành Ma Viên, giơ tay chống đỡ hàm trên và dưới của mình, lúc này đã lâm vào thế cỡi hổ khó xuống, trong lòng Thao Thiết đã sớm trở nên luống cuống.
“Ngươi hãy buông ta ra trước!” – Thao Thiết dùng ý thức liên thông nói.
“Hừ, còn dám giở trò à!” – Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay giơ cao đột nhiên bắn ra, hóa thành dao sắc không gì không phá được cắm thẳng vào trong hàm lớn của Thao Thiết.
– A!
Thao Thiết phát ra một tiếng hét thảm, còn chưa kịp phản ứng, năm ngón tay màu máu của Thái Cổ Ma Viên cắm vào trong máu thịt đột nhiên móc lại, liền dùng một tay nâng hàm trên của Thao Thiết lên, một tay nắm lấy xương hàm kéo xuống phía dưới, đồng thời xương cốt kêu lên lốp đốp, eo cong lại, đột nhiên dùng sức thuận thế lui về phía sau.
“Bình!”
Chớp thời cơ Thao Thiết bị đau, tâm thần buông lỏng một chút, Thái Cổ Ma Viên liền một bước lui ra mấy trăm trượng, vừa vặn rời khỏi phạm vi “Thôn Thiên” của Thao Thiết, đồng thời vuốt trái vươn ra phía ngoài gập lại, từ trong bóng tối móc trúng chiếc mũi vuông của Thao Thiết, hai tay dùng sức, trong miệng phát ra một tiếng “hây”, liền khép chiếc miệng lớn đang mở ra của Thao Thiết lại, nắm tay phải thuận thế đánh vào mũi đối phương.
“Ầm!”
Thái Cổ Ma Viên đánh ra một quyền, Thao Thiết liền giống như điều đứt dây bắn về phía sau, một đường đụng vỡ vô số núi non, kéo thành một trên vết rãnh to lớn trên mặt đất, sau đó nặng nề ngã xuống.
“Gào!”
Phong Vân Vô Kỵ ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng vang dội, đôi cánh tay đầy lông lá rung lên, thỉnh thoảng lại đấm vào trên ngực mấy cái phát ra tiếng “bình bình” truyền xa mấy ngàn dặm.
– Từ nay về sau, ta chính là vua của các ngươi. Các ngươi đều phải nghe lời ta, nếu không phục thì cứ đến khiêu chiến bản tọa.
Phong Vân Vô Kỵ giơ cao hai tay, trong hình thái hóa thân Thái Cổ Ma Viên ngưng tụ thành một thanh “ma đao” dài mấy trăm trượng, hướng về đông nam thi triển một chiêu đơn giản nhất trong “Kiếp Ma Đạo” là “Quần Ma Loạn Vũ”.
Quanh người Thái Cổ Ma Viên bỗng xuất hiện những đoàn mây đen, biến ảo thành các loại ảo ảnh của ác ma, phát ra từng trận gào thét thê lương. Bên trong mây đen, một ánh đao đen kịt thâm trầm hóa thành một vệt cầu vồng màu đen bắn ra, biến mất trên bầu trời phía đông nam.
– Thao Thiết! Bản tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trong vòng một tháng phải từ nơi này mang ra một quân đoàn do ma tộc Thái Cổ tạo thành cho bản tọa. Nếu không… hừ, bản tọa sẽ dùng Ma Viên biến san bằng cả nơi này.
Giọng nói vẫn còn vang vọng trong hư không, nhưng thân hình Phong Vân Vô Kỵ thì đã như chim nhạn mất.
Gần như ngay lúc hắn biến mất, tại hướng đông nam của những dãy núi nơi ma tộc Thái Cổ định cư, một luồng ánh sáng màu đen hẹp dài từ trên trời giáng xuống, sau đó chiết xạ ra bốn phía.
“Gào!”
“Ngao!”
Trong ánh sáng đen chói mắt kia, những chiếc đầu to lớn vươn ra, tiếng yêu thú kêu gào vang lên ở hướng đông nam. Phía sau những dãy núi xuất nhiện từng bóng đen bay lên trời, nhưng chỉ vừa bay lên được mấy chục trượng, ánh sáng đen chợt bừng lên, đám yêu thú chỉ kịp kêu một tiếng liền hóa thành tro bụi tiêu tán.
Đợi khi ánh sáng đen tan đi, trong những dãy núi hướng đông nam đã xuất hiện một khoảng đất trống nhẵn bóng như gương.
Dưới mặt đất, Thao Thiết đã khôi phục lại kích thước như gò núi, thân hình vuông vức ngơ ngác nằm trên đất, nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ rời đi. Trời đất chung quanh đều yên tĩnh. Dao động hủy diệt kia đã kinh động tất cả yêu thú Thái Cổ, vô số yêu thú cúi rạp đầu xuống, cả người hoảng sợ run rẩy.
Một con Thái Cổ Ma Viên có thể sử dụng võ học, đó đã không thể xem là một Thái Cổ Ma Viên bình thường nữa. Vào lúc Phong Vân Vô Kỵ chém ra một đao kia, rất nhiều hung thú ngang ngược trong bóng tối đều yên tĩnh lại.
Sau khi dùng võ lực chấn nhiếp đám ma tộc Thái Cổ, Phong Vân Vô Kỵ liền vội vã đi về hướng bắc, chỉ chốc lát sau đã gặp được Bách Liễu Khê dẫn theo mười vạn tộc nhân trong thủy lao dưới lòng đất đang đứng chờ.
– Chủ công!
Bách Liễu Khê dẫn theo đại quân quỳ một chân xuống, cung kính nói. Mọi người đã biết về chuyện ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ, quỳ gối trước Đệ Nhất phân thần cũng xem như là quỳ trước Đệ Ngũ Chí Tôn, cho nên trong lòng cũng không cảm thấy bất ổn.
Phong Vân Vô Kỵ cũng biết những người này phục tùng mình vốn không phải do mình kiệt xuất, nhiều đức cao vọng trọng, chẳng qua là vì mình là nhân tộc.
Ánh mắt đảo một vòng qua mọi người, Phong Vân Vô Kỵ cũng không vòng vo mà nói thẳng:
– Toàn quân lên đường, mục tiêu là chiến trường cổ A Tu La! Không có mệnh lệnh của bản tọa, không ai được phép ra tay.
– Vâng thưa chủ công!
Mọi người đồng thanh đáp lời.
Đoàn người đông đúc lập tức tiến về hướng chiến trường cổ A Tu La. Sau thời gian nửa ngày, bọn họ chỉ còn cách chiến trường cổ A Tu La mấy ngàn dặm.
Nơi này um tùm rậm rạp, nhiều ngọn núi lớn như vươn thẳng đến tận trời.
– Dừng!
Phong Vân Vô Kỵ giơ một tay cao quá đỉnh đầu. Đại quân theo sau liền ngừng lại, lơ lửng phía trên rừng rậm. Một ngọn núi cô độc chắn ngang trước người, bay qua ngọn núi này chính là chiến trường cổ A Tu La. Mặc dù cách khá xa, nhưng bị ảnh hưởng bởi vô số cuộc chiến tranh thảm liệt tại chiến trường cổ A Tu La, cỏ cây ở nơi này đều mang màu máu, ngọn núi kia cũng có màu nâu sẫm như bị máu nhuộm qua.
Phía sau ngọn núi lớn vắt ngang trời đất kia, những tiếng la giết và tiếng trống ồn ào truyền đến. Ở hai bên ngọn núi cao đến tận mây lộ ra hai khối kim tự tháp đen sẫm lơ lửng phía trên hai bên chiến trường. Hai lá cờ đen to lớn đón gió phất phơ, một lá thêu hình khiên sắt trường kích, còn một lá thêu hình quyền trượng vương miện.
– Chủ công! Phía trước hình như có hai vương triều đang tiến hành chiến tranh.
Bách Liễu Khê nhíu mày nói.
Phong Vân Vô Kỵ trầm tư không nói. Thái Cổ nhân loại vốn hiểu biết rất ít về Ma Giới, không nhận ra cờ lớn của hai vương triều này, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại biết.
Lần trước Đệ Tam phân thần và Xi Vưu đánh một trận, hai người bị mười ba vương triều và Hắc Ám Quân Chủ của Ma Giới vây giết, trong đó có hai cây cờ lớn của vương triều này. Lá cờ thêu khiên sắt trường kích chính là của vương triều Áo Cổ Tư Đinh, còn lá cờ thêu quyền trượng vương miện chính là của vương triều Khải Tát. Trong số rất nhiều vương triều, hai vương triều này dường như là thường xuyên xảy ra chiến tranh.
– Trước tiên lên đỉnh núi xem thử đã!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, dứt lời liền dẫn đầu đi về hướng đỉnh núi. Mười vạn đại quân ở phía sau cũng giống như thủy triều màu đen tràn lên đỉnh núi.
Gần như ngay lúc Phong Vân Vô Kỵ dẫn theo mười vạn đại quân xuất hiện ở ven rìa chiến trường, thủ lĩnh của hai bên có nhiệm vụ giám sát lần chiến tranh vương triều này cũng đã phát giác ra đội lực lượng thứ ba. Có điều hai bên đều ỷ có cờ lớn của vương triều ở đây, đối phương nếu nhận ra được tất nhiên sẽ không mạo hiểm xông vào nơi này. Hơn nữa nhân số của đối phương cũng không nhiều, chỉ có khoảng mười vạn, vẫn có thể ứng phó được, do đó cũng không để ở trong lòng, tiếp tục giao chiến không ngừng.
Khi Phong Vân Vô Kỵ đi lên ngọn núi cách chiến trường gần nhất này, cảnh tượng ở nơi xa lập tức in vào trong mắt.
Nơi mười vạn đại quân dừng lại trên thực tế vẫn cách chiến rất xa, nhưng vẫn nằm trong phạm vi quan sát của hai bên. Từ đỉnh núi nhìn xuống có thể trông thấy phía xa là mặt đất bằng phẳng và trơ trọi. Sau mỗi lần chiến tranh, số lượng đại chiến khổng lồ, mặt đất vì bị giẫm đạp quá nhiều nên đã sớm cứng rắn như nham thạch. Mà trải qua nhiều máu thấm nhuần đã khiến cho mảnh đất này có màu đen giống như cẩm thạch.
Phía trên chiến trường mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng, những tia lửa chợt hiện chợt tắt. Từng cột khói dày đặc từ mặt đất bốc lên, hòa cùng với mây đen trên bầu trời, không còn phân biết được. Trên mặt đất khắp nơi là giáo gãy, đao tàn và những thi thể thuộc về các chủng tộc khác nhau.
Đại quân của vương triều Áo Cổ Tư Đinh và đại quân của vương triều Khải Tát giống như hai thanh đao sắc xuyên qua chiến trường, đồng thời cắm vào lãnh địa của đối phương, không ngừng đan xen vào nhau. Bầu trời và mặt đất đều là chiến trường, không ngừng có hàng loạt ma tộc kêu lên thảm thiết, từ không trung quay cuồng rơi xuống.
– Chủ công, làm sao bây giờ? Nên tham gia vào không, hay là tránh lui một chút?
Bách Liễu Khê lên tiếng hỏi, trên con ngươi phản chiếu tình cảnh chiến trường phía xa chợt lóe lên sát ý mãnh liệt.
– Tránh lui à? Tại sao?
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng nói:
– Bằng vào đám kiến hôi này mà cũng có thể khiến chúng ta tránh lui sao?
– Vậy là đồng loạt giết chết bọn chúng?
Bách Liễu Khê nói rất thản nhiên, ý là muốn dùng mười vạn đại quân này đối kháng với đại quân đông đảo của đối phương.
– Chờ đã!
Phong Vân Vô Kỵ giơ một tay lên ngăn cản:
– Chờ bọn chúng tổn thất thêm một chút, sau đó sẽ giết chết toàn bộ!
“Vèo!”
Ở phía xa bỗng vang lên tiếng dây tên. Khi thanh âm này lọt vào tai, một mũi tên nhọn hóa thành dòng ảnh đã đến cách Phong Vân Vô Kỵ không đến trăm trượng. Một gã yêu ma vẫn luôn quan sát đội lực lượng thứ ba đột nhiên xuất hiện này, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ giơ một cánh tay lên, cho rằng đối phương muốn hạ lệnh đại quân tham gia vào chiến trường, liền hừ lạnh một tiếng, rung tay bắn ra một mũi tên.
Mũi tên kia kéo theo một cơn gió mạnh bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ, trên cán tên có ánh sét thâm trầm lưu động, loáng thoáng còn mang theo những tiếng sấm, đủ thấy được uy lực của nó.
Phong Vân Vô Kỵ vốn đang nói chuyện với Bách Liễu khê, chợt liếc thấy mũi tên này từ phía chiến trường xuyên qua không gian mấy ngàn trượng bắn đến, trong lòng không khỏi tức giận. Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đang rũ xuống khẽ búng một cái gần như không thể quan sát. Mũi tên nhọn mang theo tiếng rít bắn tới trước người Phong Vân Vô Kỵ năm mươi trượng đột nhiên quay đầu lại, sau đó bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn. Gần như ngay khi tiếng rít phát ra, mũi tên lập tức xuyên qua trái tim của tên yêu ma đứng ven rìa chiến trường kia. Lực lượng to lớn trong mũi tên sau khi phá nát trái tim, còn kéo theo thân thể rắn chắc của tên yêu ma kia bay vào đám người mấy chục trượng, cuối cùng sau khi hết đà liền nổ thành mảnh vụn, kéo theo mấy chục tên yêu ma bị đụng phải nổ tung.
Biến cố này lập tức khiến cho một tên đại tướng của vương triều Khải Tát đứng ven rìa chiến trường chú ý. Sắc mặt khẽ biến, tên đại tướng kia liền vung tay lên, chia ra một đội quân tiến về phía ngọn núi đen sì vắt ngang trong trời đất dưới chân Phong Vân Vô Kỵ.