Mấy ngàn tân phi thăng giả, kể cả tiếp dẫn sử toàn bộ đều bị giết, trong đó có sự xuất thủ của Thiên sứ Thiên Đường.
Khi Phong Vân Vô Kị từ nghe được tin này, trong lòng nộ hỏa mãnh liệt. Thiên đường ở nơi nào? Điểm này không ai biết được, Phong Vân Vô Kị đương nhiên cũng không biết. Trong lòng mặc dù tức giận nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn giữ nguyên ý kiến như cũ. Thiên sứ của Thiên đường ra mặt xuất thủ bất quá cũng cũng chỉ là thiên sứ 2 cánh. Thiên sứ cao cấp căn bản không có ra mặt. Thiên sứ thực lực rất mạnh, thiên sứ cao cấp thực lực lại càng mạnh hơn, Phong Vân Vô Kị biết được một tin tức, đó là số lượng thiên sứ tại Thiên đường chưa từng gia tăng nhưng cũng không hề giảm đi, số lượng thiên sứ ước chừng trăm triệu. Yêu ma một phương đối với thế lực của Thiên đường cũng phải khiếp sợ.
Yêu ma vốn đã phi thường đáng sợ nhưng Thiên đường lại có thể chén ép được yêu ma, như vậy có thể thấy được thực lực hùng hậu của của Thiên đường. Phong Vân Vô Kị cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng xuống.
Mọi việc trọng yếu trong Kiếm các hết thảy đều giao cho Trì Thương xử lý, Phong Vân Vô Kị trên thân vận trường bào màu trắng bước ra khỏi Kiếm các. Lúc này đây hắn muốn đi tìm một người, một tuyệt thế kiếm khách – Tây Môn Xuy Tuyết.
Gió lạnh gào thét, tuyết trắng rơi khắp đất trời, từ trên không trung một thân ảnh màu trắng từ từ hạ xuống, đứng ngạo ngễ trên đỉnh băng phong cao ngàn trượng. Đó không phải Phong Vân Vô Kị thì là người phương nào?
Phong Vân Vô Kị áp chế khí tức trên người nhưng kiếm khí bá đạo vẫn bao phủ trong phạm vi ngàn dặm. Trong phạm vi ba thước quanh người Phong Vân Vô Kị, gió và tuyết thổi qua tự động ngưng tụ thành một cây băng châm, dừng lại một chút rồi từ bên cạnh Phong Vân Vô Kị rơi xuống vách núi cao ngàn trượng phía dưới.
U Minh Phong chính là thánh địa tà đạo, Phong Vân Vô Kị mặc dù không phải là người trong tà đạo nhưng rốt cục trên danh nghĩa hắn cũng từng là đệ tử của tà đạo. Lúc ấy có lẽ không có bao nhiêu người để ý đến hắn, nhiều nhất chỉ là vì trên người hắn có Huyền Minh quyển. Nhưng từ sau khi rời khỏi Đao vực, Phong Vân Vô Kị bắt đầu danh chấn thiên hạ, tất cả mọi người trong tà đạo bắt đầu chú ý đến con người này. Sau khi hắn từ Ma giới quay về, cả Thái Cổ đều bị khuấy động, xung quanh khu vực U Minh Phong mọi người trong tà đạo đều biết đến vị tân phi thăng giả này hiện tại đã chính thức bước vào đẳng cấp Kiếm hoàng.
Phong Vân Vô Kị trên vẻ mặt bình tình ẩn chứa sắc thái tang thương, một thân áo bào trắng tung bay trong gió lạnh, tựa hồ tùy thời có thể theo gió bay đi.
Mọi người trong tà đạo ở U Minh Phong đều bị cảnh giới kiếm hoàng uy hiếp vội hạ xuống, một người trong một đêm đã đồ sát cả Dạ tộc trong truyền thuyết, những người này sớm đã biết, đệ tử của Hàn Trì Thiên Ma, tuy cũng được tính là người trong tà đạo nhưng về mặt thủ đoạn thì không thể nào so được với ngững người tại nơi đây, với tính cách của họ, đối với người có thực lực không bằng người thì không bao giờ dám gây chuyện thị phi.
Với thần thức cường đại vô cùng từ cơ thể phóng xuất ra, Phong Vân Vô Kị tra xét hết thảy động tĩnh khắp nơi trong phạm vi một ngàn dặm, thần thức quét tới, đám người trong tà đạo đều bị thần thức này làm cho biến hẳn sắc mặt, lộ vẻ kinh sợ….kiếm hoàng thường thích làm việc một mình, bất quá thần thức này chỉ nhoáng lên sau đó quét ra xa. Phong Vân Vô Kị hiển nhiên đối với mấy trăm vạn công lực của những người trong tà đạo này tịnh không có chút hứng thú. Hắn chỉ muồn tìm một người là Tây Môn Xuy Tuyết.
“Ngươi đã đến rồi!” Phong Vân Vô Kị nhìn về phía trước, phía sau tĩnh lặng, một chút thanh âm cũng không có.
“Đúng vậy, ta đã đến đây! Ta vẫn chưa từng rời khỏi nơi đây, ngoại trừ lần trước” Phía sau Phong Vân Vô Kị, nam tử áo bào tro hữu hộ pháp của Phá Diệt Điện chậm rãi đi tới, lọn tóc trước trán bay lất phất, làm cho đôi mắt lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt màu hắc đồng.
“Chẳng lẽ phá diệt đạo chủ phái ngươi tới đối phó ta?”
“Không phải. Không phải ý của đạo chủ, đó là ý của bản thân ta, ta còn nhớ lời hẹn trước kia? 400 năm, ta rốt cục cũng học được Vô Phong Chi Kiếm!”
“Vô Phong Chi Kiếm?” Phong Vân Vô Kị tịnh không có trả lời, tay khoanh ra đằng sau: “Không nghĩ tới ngươi thật sự học được Tàng Phong Chi Thuật, thật khiến cho người khác kinh ngạc”.
Khẽ thở dài một tiếng, nam tử áo bào tro mở miệng nói: “ta biết hôm nay dù có học được Tàng Phong Chi Thuật cũng không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ta hoàn toàn muốn xuất kiếm, ta muốn tranh tài với người”.
Phong Vân Vô Kị trong mắt hiện lên quan mang tán thưởng, rốt cục cũng quay người lại, đối diện với nam tử áo bào tro nói: “nói cho ta biết ngươi tên gì?”
“Với đại vị Hoàng cấp cao thủ của ngươi đúng là có quyền lợi này, tên của ta đã rất lâu rồi không có một ai hỏi qua, chỉ có ta là còn nhớ rõ tên của mình, tên cảu ta gọi là Độc Cô Phiêu, ngươi ra tay đi!”.
“Độc Cô Phiêu? À à, ngươi mặc dù thiếu chút nữa đã giết chết ta, nhưng ta cũng nhờ vậy mà nhân họa đắc phúc, đột phá Cửu chuyển huyền công cảnh giới tầng thứ nhất, tính ra ngươi cũng không hoàn toàn có cừu oán với ta, ngươi cũng chỉ là phụng mệnh trên mà làm việc. Ta không muốn làm khó với ngươi, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, thôi hãy đi đi. Nếu có thể ta hy vọng ngươi có thể gia nhập Kiếm vực của ta”. Phong Vân Vô Kị cất cao giọng nói, tối hậu câu cuối cùng mới là chân chánh mục đích của hắn. Độc Cô Phiêu kiếm pháp quỷ dị phi thường, một chiêu đơn giản mà trí mạng, không thể nghi ngờ hắn cũng là một kiếm đạo cao thủ có tiếng, nếu không cũng không thể trở thành hữu hộ pháp của Phá Diệt Điện. Cái Kiếm vực thiếu lúc này chính là cao thủ.
“Ta không thể rời khỏi Phá Diệt Điện”. Độc Cô Phiêu bình tĩnh nói: “Ngươi nếu không ra tay thì ta ra tay trước đấy”.
“Ngươi ra tay đi!” Phong Vân Vô Kị lạnh nhạt nói.
Độc Cô Phiêu tay phải đặt lên vỏ kiếm, cúi đầu, thân thể tựa hồ tùy thời lúc nào cũng đều có thể xuất kiếm.
đinh đinh đang!
Trường kiếm bên hông độc cô phiêu đột nhiên chấn động không thôi, đồng thời phát ra tiêng kêu chói tai. Độc Cô Phiêu sắc mặt biến đổi, nắm chặt vỏ kiếm đang kịch liệt rùn động. Hít vào một hơi hân khí Độc Cô Phiêu đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm rút ra.
Keng! Một đạo hàng quang phá không xuất ra, thân kiếm màu đen trong vỏ kiếm đã lộ ra nhưng vừa mới rút kiếm ra được một thước thì đã không thể nào rút ra được nữa, cả thân kiếm đều run rẩy kịch liệt.
Độc Cô Phiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn trừng trừng về phía Phong Vân Vô Kị, một thân trường bào không gió mà tự lay động, mái tóc dài cũng bắt đầu tung bay trong gió. Kiếm ý vô cùng vô tận từ trong cơ thể phát ra bên ngoài, làm cho không khí dần dần như bị bóp méo, cảnh vật cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Phong Vân Vô Kị đưa mắt nhìn Độc Cô Phiêu, đột nhiên từ từ bước từng bước một về phía trước.
Xoảng! Một thanh âm vang lên, không phải phát ra từ hư không mà là phát ra từ tâm linh, Độc Cô Phiêu có cảm giác Phong Vân Vô Kị mỗi bước tiến lên, trong không gian kiếm ý ngày càng bạo phát.
Keng! Một tiếng kiếm ngâm, thanh kiếm vừa được rút ra một chút đã lại chui vào trong vỏ.
“Không có một ai có thể xuất kiếm ở trước mặt Kiếm Hoàng“ Phong Vân Vô Kị nhìn Độc Cô Phiêu thản nhiên nói…..