Đại hán kia vẻ mặt hung ác, lập tức nhảy lên đánh về phía đám nha dịch kia, ánh đao loang loáng, đao pháp thật lợi hại khiến cho đám nha dịch kia liên tục kêu lên thảm thiết, trong chốc lát trên đường cái đã có đầy những thi thể nằm xuống.
Dân chúng xung quanh đây sớm thấy sự đuổi giết đã tránh ra xa, chỉ dám đứng từ xa ngóng về nơi này. Binh lính thủ thành vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, như không nhìn thấy chuyện gì. Đại hán kia đã giết hết số nha dịch trẻ, cười to một tiếng, lau vết máu trên thanh đao vào một thi thể, sau đó nhảy lên ngựa tiếp tục đi.
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn trò hề này, bốn phía dân chúng vẻ mặt lạnh lùng, không hề lo sợ, tựa hồ sớm đã quen với những chuyện lạ thường như thế này. Hiển nhiên sự tình như thế này phát sinh cũng không phải một hai lần. Phong Vân Vô Kị cũng định ra tay cứu những người này nhưng ngẫm lại thì đó cũng là bản tính của họ, cứu họ lần này, lần sau sẽ lại chết trong tay người khác. Chỉ cứu được nhất thời chứ không thể cứu được cả đời, huống hồ từ phản ứng của những người bên ngoài đứng xem dường như đã quen, nếu là nhân tiện cứu họ một lần, tự nhiên cũng mang phiền phức vào mình. Mặt khác do trước khi phi thăng, hắn với quan phủ cũng không cảm thấy hợp, nguyên tắc của người trong giang hồ bình thường bản thân tận lực thực hiện, không có giao dịch với quan phủ. Đại hán này dù có đáng giận, nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ.
Phong Vân Vô Kị dọc theo quan đạo tiến về phía trước, đột nhiên trong lòng máy động, quay đầu nhìn lại thấy đại hán kia vừa mới rời đi đột nhiên bị ném ra ngoài cửa thành, thân thể bay trên không trung, phun ra một ngụm máu tươi, trên người có vô số vết kiếm, máu thấm ướt cả thân người.
Đại hán kia kêu lên thảm thiết, ngã xuống trên mặt đất, cả người run rẩy. Đại hán đang nằm xấp trên mặt đất, vội ngồi dậy, cúi đầu run giọng nói: “Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái sơn, chẳng biết chư vị tiền bối đến, Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!… …. Xin các vị tiền bối tha mạng!”
Hán tử kia không còn chút ngạo khí, thân hình co rúm như một con sâu, không ngừng run rẩy, đầu đập bình bình vào tảng đá.
Ngoài cửa thành vang lên nhiều tiếng vó ngựa, chợt nghe một tiếng keng, một thanh trường kiếm nhanh như điện từ ngoài cửa thành bắn tới. Đại hán kia vừa mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, liền bị thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua ngực, cắm vào tảng đá.
Một gã nam tử thân vận trường bào dài, sắc mặt lạnh lùng từ cửa thành tiến vào, bước chân khẽ điểm trên mặt đất, thân hình bay lên rồi rơi xuống bên cạnh đại hán kia, nhẹ nhàng rút thanh trường kiếm ra.
Phía sau nam tử có mấy trăm kiếm khách cùng đi đến bên cạnh nam tử kia, kẻ cầm đầu bắn ra một kim bài, kim bài kia cắm vào trong đất bèn phát ra một tiếng động. Kim bài dài ba thước, có treo hai quả chuông đồng, mặt trước kim bài có hoa văn tinh diệu, mặt sau có ghi chữ: Khoái kiếm môn.
Kim bài này vừa xuất hiện, chung quanh dân chúng kêu lên kinh ngạc, trên tửu lâu các cửa sổ đang được mở chỉ nghe tiếng đóng cửa, những cánh cửa gỗ đều được đóng lại, trên đường cái quan vốn đông người qua lại, ồn ào bỗng nhanh chóng trở nên vắng vẻ.
Nam tử cầm đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kị, trên con đường chỉ còn duy nhất một mình Phong Vân Vô Kị đang đứng, trong ánh mắt biểu lộ ý tứ: Đây là sự việc của Khoái kiếm môn, ngoại nhân không liên quan đừng có nhúng tay vào.
Người nọ tu vi bất phàm, cho nên cũng nhìn ra Phong Vân Vô Kị thân hoài tuyệt học, chỉ là không thể thấy rõ nông sâu của hắn. Tay áo dài vung lên, mấy trăm kiếm khách áo trắng tung mình nhảy lên, hướng một tòa tửu lâu phóng tới, chỉ thoáng chốc tất cả biến mất trong mắt Phong Vân Vô Kị.
Có người ở địa phương, có người thân tại giang hồ, giang hồ cho đến nay không hề thiếu những trận chém giết, tầm cừu.
Phong Vân Vô Kị nhìn thoáng qua phương hướng những bạch y kiếm khách này biến mất, rồi nhằm cuối đường đi đến.
“Điều quan trọng nhất là tìm được bọn Cổ Nguyệt Thiên, mặt khác là đi tới ba đại môn phái, thông qua ba đại môn phái chứng thực thân phận, áp chế các phi thăng giả, cuối cùng thì để tất cả các phi thăng giả đó có thể phi thăng lại cùng nhau. Như vậy may ra tổn thất mới giảm xuống mức thấp nhất.” Phong Vân Vô Kị vừa đi vừa suy nghĩ.
Những việc xảy ra trước mắt đối với Phong Vân Vô Kị mà nói cũng rất là kì lạ, đừng nói tới chuyện vài môn phái mới xuất hiện….nghĩ vậy Phong Vân Vô Kị không khỏi thở dài (…. Bỏ mất 2 câu chịu ko dịch được)
Ba!
Một bóng trắng từ phía trên rơi xuống, Phong Vân Vô Kị vẫn đang trầm tư tự hỏi, không hề lưu tâm để ý. Đột nhiên phát sinh biến cố, trong lòng cũng hơi kinh hãi, ngón tay phải nhằm bóng trắng bắn ra một chỉ, từ bức tường đối diện vang lên những tiếng động.
Phong Vân Vô Kị quyết định nhìn vào, thấy thảm trạng của những gã bạch y nhân mới vừa rồi còn lãnh khốc kia, âm thanh đánh nhau vừa rồi truyền đến rời rạc trong đầu, hiển nhiên trận chiến đã chấm dứt, chỉ còn một vài tàn dư.
“Không biết tự lượng sức mình!” trên mái hiên truyền đến một âm thanh lạnh lùng, sau đó mấy bóng người như chim lớn từ phía trên xẹt qua.
Phong Vân Vô Kị thoáng chút ngạc nhiên, phía trên nóc nhà thi thể mấy trăn bạch y nhân nằm rải rác, trường kiếm vốn dùng để đối phó với địch nhân hiện đang cắm trên người.
Sớm đã có dự đoán nhưng Phong Vân Vô Kị cũng không ngờ bạch y nhân vô cùng bá đạo lúc trước lại nhanh chóng bị giết bởi người người khác. Máu chyar xuống như dòng suối nhỏ thấm xuống dưới tửu lâu, huyết tích rơi xuống phát ra âm thanh đập vào tai Phong Vân Vô Kị vô cùng rõ ràng.
a!
Một âm thanh rên rỉ truyền đến, Phong Vân Vô Kị không thể tưởng tượng được còn có người sống sót, khẽ điểm chân, Phong Vân Vô Kị lướt qua các tử thi, có năm tử thi bạch y nhân đứng cứng nhắc, phía dưới có một thi thể.
Một thanh trường kiếm xuyên qua ngực trái của hắn, cắm vào xương sườn. Phong Vân Vô Kị liếc mắt nhìn, thiếu niên đó thật là vô cùng may mắn, thanh kiếm đó đâm chệch qua trái tim hắn, chỉ cần thanh kiếm đó đâm qua trái một chút, hắn sẽ trở thành một xác chết.
Phong Vân Vô Kị vươn hai ngón tay kẹp chặt chuôi kiếm rồi rút ra, không hề làm tổn thương đến một điểm kinh mạch nào. Phong Vân Vô Kị vừa rút trường kiếm ra, lập tức màu từ ngực người thiếu niên ngừng chảy.
Tả chưởng đặt vào ngực người thiếu niên đồng thời truyền vào một cỗ nội lực, thiếu niên kia đột nhiên kêu to một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu đen.
oa!
Thiếu niên kia mở mắt ra, thấy vô số thi thể trước mặt, trong mắt thoáng ướt, cũng không khóc ra tiếng. Chỉ là không ngừng rơi lệ, Phong Vân Vô Kị đưa tay muốn đỡ hắn rời đi, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
Thiếu niên kia đứng dậy tại nóc nhà, chậm rãi xoay người, trên nóc nhà những thi thể bạch y rải rác, tử trạng thật thê thảm. Trong mắt hắn rơi lệ, nhưng trên vẻ mặt lại không nhìn ra chút căm thù nào.
Nếu như ngươi không còn sư môn, trưởng bối, từ nay về sau ngươi có thể đi theo ta!”
Thiếu niên kia nghe vậy bèn quay đầu nhìn chằm chằm vàoPhong Vân Vô Kị, chỉ là không nói gì….