Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì Phong Vân Vô Kị căn bản không biết Nam tinh kiếm phái ở chỗ nào, y cùng Cổ Nguyệt Thiên đành dùng xe ngựa. Cổ Nguyệt Thiên nói vị trí đại khái cho mã phu, mã phu liền hướng về phía Nam tinh kiếm phái mà đi.
Hách Liên Nam Sơn lưu lại chiếu cố Lãnh Nhược Sương. Sự an nguy của Lãnh Nhược Sương qua hệ tới tiền đồ của hắn, thằng nhãi này cũng không dám chậm trễ. Bọn người Phong Vân Vô Kị xuất phát không lâu, hắn liền tìm một xe ngựa rộng rãi hướng nơi cư ngụ của vị thần y nổi danh trong giang hồ, Quỷ Kiến Sầu đi tới.
Nam tinh kiếm phái cùng Mộ tử kiếm phái có chỗ bất đồng, Nam tinh kiếm phái nằm ở phía bắc, cơ nghiệp kiếm phái chiếm cứ một chỗ với rất nhiều lầu các rộng lớn, nhìn vào lúc ban đầu không giống một kiếm phái mà giống nơi ở của một thế gia quý tộc xa hoa. Phong Vân Vô Kị vừa thấy chỗ đó, cũng thấy kinh ngạc không thôi.
Hai người tại trước của Nam tinh kiếm phái thông báo danh tính, lập tức liền có đệ tử rất nhanh chạy vào trong thông báo.
Cổ Nguyệt Thiên nhân lúc chưởng môn Nam tinh kiếm phái còn chưa đến, mỉm cười nói: “Sư tổ yên tâm, Nam tinh kiếm phái của ta không có giống với Mộ tử kiếm phái, chia thành bè phái, chưởng môn Nam tinh kiếm phái có quan hệ rất tốt với ta. Hơn nữa đương nhiệm chưởng môn Mặc Huyền chính tay ta nuôi dưỡng lớn lên, tiểu tử này cùng ta quan hệ rất thân thiết, là tên đồ đệ rất biết tôn kính bề trên, không giống tên Tương Quyết của Mộ tử kiếm phái, Nhược Sương sư huynh đã nuôi lang sói trong nhà. Đợi đến khi chúng ta chứng thực thân phận, với thân phận của sư tổ có thể hiệu lệnh thiên hạ, tuyệt đối không có kẻ nào dám chống lại.”
Như thế cũng tốt, Nhược Sương không may mắn xảy ra như thế, có đồ đệ như vậy thật sự là sư môn bất hạnh. Lần này chúng ta xuống hạ giới, sự việc quan hệ trọng đại, không được phép chậm trễ. Đợi đến khi mọi chuyện hoàn thành, lúc đó thu thập hắn cũng không muộn.” Phong Vân Vô Kị gật đầu nói.
“Sư tổ nói rất đúng.”
Hai người đứng bên ngoài không lâu, một gã nam tử khoảng 30, 40 tuổi, vận thanh bào đang nhanh chân bước tới. Phía sau hắn có mấy ngàn cao thủ đạt tới phi thăng cảnh giới bước nhanh theo sau. Ánh mắt chuyển động không ngừng, cơ hồ các phương hưóng đều có người của Nam tinh kiếm phái tiến tới.
“Haha, cũng là tiểu Huyền hiếu thuận, ta vừa trở về đã mang tất cả mọi người trong môn phái đến nghênh tiếp!” Cổ Nguyệt Thiên vẻ mặt rất hưng phấn nói.
“Không đúng!” Phong Vân Vô Kị trong lòng chợt động, kéo Cổ Nguyệt Thiên lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Cổ Nguyệt Thiên, cẩn thận, tình huống có chút không đúng.”
“A… … a?” Cổ Nguyệt Thiên nhất thời không có phản ứng lại, tiến tới.
“Đương nhiên giám giả mạo thái thượng chưởng môn của bổn môn, tội này thật không thể dung thứ, hãy tiếp bổn tọa một kiếm.” Chưởng môn Nam tinh phái Mặc Huyền vừa nói, một kiếm đã nhằm Cổ Nguyệt Thiên đâm tới.
“Mặc huyền ngươi điên rồi?!!” Cổ Nguyệt Thiên kêu lên sợ hãi, liên tục hướng lui về phía sau.
“Chưởng môn, hãy để chúng ta tương trợ.” Trong số mấy ngàn cao thủ kia, một ngân tu lão giả sắc mặt hiểm độc, trường kiếm trong tay xuất ra được một nửa, hỏi.
Mặc Huyền liên tục xuất kiếm về phía Cổ Nguyệt Thiên, thủ đoạn ngoan độc phi thường. Với thân thủ của Cổ Nguyệt Thiên tự nhiên có thể dễ dàng ứng phó. Phong Vân Vô Kị nhất thời cũng không vội nhúng tay vào, chỉ đứng một bên chú ý thấy càng ngày càng có nhiều đệ tử Nam tinh kiếm phái tiến đến.
“Không cần, chỉ cần mình ta là đủ rồi.” Mặc Huyền vừa tung những chiêu kiếm ngoan độc tấn công Cổ Nguyệt Thiên, vừa nói: “Ai nhúng tay vào sẽ xử trị theo môn quy.”
Mặc Huyền đang tấn công như vũ bão, đột nhiên chém thẳng một kiếm vào thân hình Cổ Nguyệt Thiên.
“Chưởng môn.” mọi người kinh hô.
Phong Vân Vô Kị trong lòng thong thả, chuyển hướng nhìn về phía Mặc Huyền, chiêu này từ trước đến nay chưa từng có, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng sơ hở cũng rất lớn.
Cảnh giới võ học của Cổ Nguyệt Thiên bây giờ căn bản các vũ giả nơi này không thể so sánh với hắn. Đối với một kiếm này Cổ Nguyệt Thiên thân hình trực tiếp sử dụng công lực mạnh mẽ đánh tới trường kiếm, tay phải trực tiếp đánh vào yếu huyệt trước ngực Mặc Huyền.
Phốc!
Mặc Huyền phun ra một ngụm máu, thân hình bay thẳng ra ngoài, những tiếng kinh hô vang lên. Trong mấy ngàn vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới kia liền có mấy người nhảy lên đón lấy thân hình Mặc Huyền.
Oa! Mặc Huyền lại phun ra một ngụm máu, ánh mắt mở to nhìn Cổ Nguyệt Thiên, tựa hồ nhìn thấy sự tình gì rất kinh khủng.
“Súc sinh! Ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, đối xử với ngươi cũng không tệ, không nghĩ tới ngươi cũng tham lam chức chưởng môn này. Ta ngày đó thật là đã bị mù mới thu nhận nuôi dưỡng ngươi, một kẻ lòng dạ lang sói… Sư tổ, chúng ta đi.” Cổ Nguyệt Thiên phẫn uất quay người đi.
“Đương nhiên dám xuống tay với chưởng môn, ngươi tưởng Nam tinh kiếm phái là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao, muốn đi thì phải để tính mạng lại!” Lão giả sắc mặt âm u lúc trước lạnh lùng nói.
“Dừng lại, hãy tạm thời để bọn họ đi đi… …” Mặc Huyền đột nhiên mở miệng nói.
“Vì sao… chưởng môn, những người này giả mạo thái thượng chưởng môn, tội này rất lớn, không thể tha thứ. Các vị sư huynh hãy cùng ta động thủ trừ khử hai người này.
Bóng người phía sau vừa động, Phong Vân Vô Kị sắc mặt lạnh lùng, vung tay áo lên xuất thủ: “Bằng vào các ngươi cũng dám cuồng ngôn!”
Phong Vân Vô Kị ống tay áo chém ra, những người trước mặt trong vòng ba mươi trượng, không kể công lực cao thấp toàn bộ đều bị một cỗ cường lực cường đại đánh bay ra phía sau. Chỉ có Mặc Huyền thân thụ trọng thương kia chẳng biết vì sao vẫn ở trên mặt đất như cũ, tựa hồ chưa bị công kích.
Phong Vân Vô Kị nhìn thoáng qua Mặc Huyền, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn qua một điểm trên mặt đất, đó là một mảnh vụn thật nhỏ. Trong lòng vừa động, hữu chỉ điểm tới, mảnh vụn nhỏ đã vô thanh vô tức ở trong lòng bàn tay.
“Nguyệt Thiên, chúng ta đi. Tranh chấp, chỉ biết giết chóc, không giải quyết được sự việc mà chỉ vô ích.” Nói xong phất tay áo một cái phóng đi, phía sau Cổ Nguyệt Thiên tức giận nhìn thoáng qua Mặc Huyền rồi mới phóng theo sát phía sau Phong Vân Vô Kị, hướng phía ngoài bay đi.
Hai người vòng vo tại phía Nam thành, Cổ Nguyệt Thiên tìm một chiếc xe ngựa, hai người lại chui vào trong xe, hướng ngoài thành đi tới.
“Nguyệt Thiên, ngươi chắc cũng biết Bắc băng kiếm phái ở chỗ nào?” trong xe ngựa, Phong Vân Vô Kị lên tiếng hỏi.
Đệ tử biết, Bắc băng kiếm phái kia cũng là một đại môn phái, chỉ cần là người trong giang hồ là đều biết đến.” Cổ Nguyệt Thiên cung kính đáp.
Phong Vân Vô Kị một tay vuốt cằm, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Tốt lắm, ngươi bảo xa phu kia biết, chúng ta ngày đêm hướng Bắc băng kiếm phái đi tới… …. chẳng biết vì cái gì ta cảm giác được sự tình có điểm không đúng, chỉ sợ sự tình không phải dễ dàng như vậy1”
“Sư tổ?……”
“Không cần hỏi, lập tức nói cho xa phu nhằm hướng Bắc băng kiếm phái đi tới.”
“Vâng, sư tổ.”
Cổ Nguyệt Thiên liền bảo xa phu nhằm hướng Bắc băng kiếm phái đi tới, xe ngựa dừng lại trên quan đạo một lát rồi chuyển hướng nhằm hướng Bắc băng kiếm phái đi tiếp.
Hai bên đường cây cối rậm rạp, cao hơn mười trượng, cảnh sắc tuy đẹp nhưng Phong Vân Vô Kị không có tâm trạng thưởng thức, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an.
Khi xe ngựa đi tới một con đường, hai bên có những cây phong thụ tươi tốt, che phủ thì một cỗ sát khí truyền đến. Phong Vân Vô Kị đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn một tiếng: “Cẩn thận, có mai phục!… …”