Đến bây giờ, Lý Cường cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại biến thành như vậy. Ngồi trong phòng tiếp tân của khách sạn Cẩm Giang, nhìn người trong gương, sờ sờ vào mặt mình, hắn tự nhủ: “Thế này thì coi như không ai nhận ra mình nữa rồi, không ngờ mình lại dễ coi như thế. Ai, trở nên dễ coi có được gì chứ? Nhà không có, bằng hữu không, công ty cũng chẳng có, hiện giờ quả thật là chẳng có thứ gì.”
Hiện giờ Lý Cường cao đến 180 cm, vai rộng eo thon, sắc da vừa trắng vừa mịn như da em bé. Vẻ hồng hào khẽ chuyển dưới da, cảm giác như da thịt khắp người của hắn chứa đựng lực lượng sắp nổ tung. Đôi mắt sáng dài phóng ra tinh quang nhiếp hồn người, gương mặt như đao như búa, cương ngạnh hữu lực, chẳng những tuấn mỹ, mà còn có khí thế dương cương đầy đặn, không tìm đâu được vẻ mặt nguyên thủy của Lý Cường. Điều là Lý Cường không biết nói gì hơn, đó là hình tượng của hắn hiện giờ giống như một cậu bé mười tám mười chính tuổi, chỉ có đôi mắt là giữ được vẻ thành thục vốn có.
Phó Sơn cho Lý Cường biết hai mươi ngày nữa mới ly khai địa cầu, đoạn thời gian này y cần phải đi làm vài việc, đến lúc đó sẽ đến tiếp hắn đi.
Lý Cường rất hài lòng với hình tượng hiện giờ, cảm giác rất sảng khoái, đây có thể là sự khởi đầu một giai đoạn mới.
Sau khi tắm rửa mặc y phục xong, Lý Cường rời khỏi khách sạn.
Điều đầu tiên hắn làm là đến một thương khố thuê một gian phòng. Hắn nghĩ dù sao cũng phải rời khỏi địa cầu, trong thời gian đó nhất định sẽ không thể quay về.
Chi bằng dùng mấy ngày này mua nhiều nhiều mấy thứ, để sau này có mà dùng. Hơn nữa những hiện kim trong thủ trạc nếu không dùng đến, rời khỏi địa cầu rồi coi như là phế vật.
“Xin chào, có rượu ngon không?” Ở một chỗ chuyện bán rượu, Lý Cường cười tủm tỉm hỏi cô bán hàng.
Một cô bán hàng miệng mồm nhanh nhẹn ngẩng đầu nhìn Lý Cường, đột nhiên cấm khẩu vô ngôn, đầu như bị trúng phong, nhất thời đầu óc quay cuồng, lòng nghĩ: “Đẹp trai! Anh này sao mạ đẹp chết cha chết mẹ vậy kìa! Bạn trai của mình không bằng cái móng tay của ảnh.”
“Hi hi”, hai tiếp viên trẻ tuổi trên quầy cũng đồng dạng như vậy, thì thào to nhỏ, lại phát xuất hai tiếng cười đầy ái muội.
“Chào…. Chào anh, anh nói… cái gì… À, xin lỗi, anh muốn mua cái gì a?” Nữ tiếp viên xinh đẹp đỏ ửng mặt cả lên.
“Ha ha”, Lý Cường khẽ cười, hắn cảm thấy thích cái cảm giác này, đáp: “Tôi muốn mua rượu ngon, có thể giới thiệu sơ qua chút không?”
Chuyện tiếp theo đó đã khiến cô nữ bán hàng này trợn mắt há mồm. Anh chàng đẹp trai này khiến mọi người trong tiệm không tin vào tai vào mắt mình, nói liền một hơi một hồi rồi mua hết những loại rượu hạng nhất, sau khi đặt xuống một sấp tiền mặt, dạn dò các cu li vận chuyển đi, sau đó tiêu sái giớ tay bái bai các nàng, bồng bềnh lướt qua gian hàng khác. Thật lâu sau đó, cô nữ bán hàng vẫn còn nhớ mãi anh chàng đẹp trai nhiều tiền đó, mở tưởng nếu như y là bạn trai của mình thì tốt biết mấy.
Hành động mua hàng tiếp tục đến nửa đêm, Lý Cường cuối cùng cũng dừng lại việc mua sắm ồ ạt. Trở về cái kho đã thuê, hắn bỏ toàn bộ các món hàng vào trong “trữ vật thủ trạc”, trở về khác sạn là đã quá khuya.
“Ngày mai còn phải đi mua tiếp”, Lý Cường nằm trên giường mãi mà không ngủ được, nổi đau trong lòng có lẽ là nhờ việc mua sắm đồ đạc điên cuồng nên đã từ từ giảm bớt. Tuổi thơ bần khổ khiến sau đó đến thời gian vật lộn trên thương trường …. cứ hiện về chậm chờn trong não của Lý Cường, khiến hắn không cách gì yên giấc.
Liên tục mười chín ngày mua hàng một cách điên cuồng, cho đến khi hiện kim lưu trữ trong thủ trạc cơ bản sắp cạn, hắn mới tạm thời dùng lại. Xuất thân là thương nhân khiến Lý Cường có tập quán tính toán mọi chi phí, lúc này mới phát hiện, trong vòng 19 ngày hắn đã tiêu pha hơn 900 vạn nhân dân tệ, tương đương với hơn 100 vạn USD. Không gian trong thủ trạc đã chứa đầy hàng hóa, từ y phục đến giày dép, sách vỡ, gạo thóc mắm muối… Chỉ cần thứ gì có thể nhìn thấy trên chợ, hắn đều mua tất, thậm chí thuốc men và dụng cụ y tế cũng không bỏ qua.
Vào trưa ngày thứ 20, Phó Sơn xuấtt hiện trước mặt Lý Cường thật đúng giờ.
Hỏa tinh là hành tinh lân cận với địa cầu chúng ta, có đường kính khoảng 4200 dặm anh, bằng 1/2 địa cầu, khối lượng bằng 0.11 địa cầu. Phía ngoài hỏa tinh bao phủ một tầng khí mỏng. Hỏa tinh là một Hồng tinh thần bí.
Trên hỏa tinh có ba loại địa hình rất khác biệt. Một trong các thứ đó là núi hình vòng tròn, là một thứ giống địa hình mặt trăng. Hai thứ còn lại là địa hình hỗn độn chưa biết, do phần lớn diện tích chìm sâu bên dưới tạo thành, khi chìm sâu này rộng nhất khoảng 60 dặm anh. Địa hình thứ ba trên bề mặt Hỏa tinh là bình nguyên phổ thông, căn bản không thấy gò núi nào, gần như là do cát bụi cấu thành một khối hoang dã rộng lớn.
Phó Sơn cùng Lý Cường đang đứng trên loại địa hình thứ hai. Là một khu cực lớn chìm sâu dưới đất.
Do địa cầu dường như đã bị tu chân giới bỏ quên, nên truyền tống trận (trận pháp vận chuyển) từ địa cầu lên đã bị bỏ phế mất từ hàng tram năm trước. Chỉ có Phó Sơn là người xuất thân từ địa cầu mới hao phí một lượng lớn năng lượng tiên thạch trở về cố hương. Nếu như bản thân không phải là tu chân cao thủ, muốn trở về nhất định là không làm được.
Phó Sơn ngồi sếp bằng trên đất. Từ địa cầu di chuyển đến Hỏa tinh, y đã hao phí hết 5 khối đá năng lượng màu xanh và một lượng lớn năng lượng trên cơ thể. Y phất tay nâng “Ngũ sắc diễm la tráo” lên, trước hết hộ tống hai người, sau đó lập tức ngồi đã tọa, một tay đặt lên hòn đá năng lượng, chuyên tâm hồi phục lại năng lượng bản thân.
Lý Cừơng đến giờ vẫn cảm thấy đầu óc quay quay. Hắn tựa hồ không thể tin dựa vào nhân lực có thể từ địa cầu chuyển đến hỏa tinh, có nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho dù là bắt buộc phải ly khai địa cầu, nhưng nghĩ tới cảnh người nhà và bạn bè không còn được gặp nữa, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thất lạc, nước mắt lưng tròng.
Bất kể là khi nào, chờ khi tu chân có thành tựu rồi, hắn nhất định phải trở về địa cầu. Quyết tâm xong, tâm tình cũng bình tĩnh lại không ít, Lý Cường mới bắt đầu quan sát chung quanh. Những khối đá cao màu đỏ ngút tận trời, bầu trời im lìm giống như chết, bốn phương tĩnh mịch đến đáng sợ, vòng ánh sáng ngũ sắc bao quanh thân hắn và phó sơn giống như một cái lều. Tuy không biết thứ này là gì, nhưng Lý Cường biết bảo bối này có tác dụng bảo hộ.
Lý Cường trong lúc thảnh thơi cũng phát hiện được một sự tình kỳ diệu. Bản thân hắn quả nhiên không cần hô hấp cũng chẳng thấy khó chịu gì. Lý Cường nhìn Phó Sơn đang ngồi xếp bằng bên đó, biết rất lâu sau y mới tĩnh, bèn ngồi xếp bằng xuống cạnh y, thầm tính tóan trong lòng. Bản thân hắn sau khi bị Tử Viêm Tâm cải tạo, không biết nội thể có biến hóa gì, đây chính là thời điểm tốt nhất để thử.
Ngồi xuống một lúc, Lý Cường chợt mở mắt ngây người, hán hoàn toàn không biết bắt đầu như thế nào. “À, đúng rồi, trước đây có xem qua các tiểu thuyết võ hiệp, dường như khí trầm đan điền cái gì gì đó, thử coi sao.”
“Ôi, không có cảm giác gì, tổ mẹ nó thiệt là phiền não!!! Ta không tin là làm không được!” Lý Cường bắt đầu cứng đầu.
Hắn ngừng hô hấp, nhắm mắt lại, từ từ tĩnh tâm, qua một lúc thật lâu sau, chính lúc hắn sắp tuyệt vọng, chợt ‘Oành” một tiếng, trong thân thể hắn tựa hồ như nổ tung ra. Tuy là nhắm mắt, nhưng hắn có thể nhìn rõ ràng một đoàn từ sắc và hỏa diễm trong nội thể đang càng lúc càng bành trướng. Lý cường biết rõ “Tử Viêm tâm” đã động.
Lần động này không thể coi thường, giống như một khối đá lớn ném vào trong nước, từng tầng sóng lăn tăng không ngừng nhiễu ra xa. Hiện giờ, “Tử Viêm tâm” giống như mặt nước, Lý Cường nín thở tĩnh tâm chợt giống như một hòn đá to vứt mạnh vào nước, nang lượng cực lớn của “Tử viêm tâm” bị khởi động.
Hào quang tử sắc vô cùng đẹp mắt từ thân thể của Lý Cường bắt đầu tán phát ra ngoài. Hào quang này cực sáng, khiến cảnh vật chung quanh được soi rõ hẳn lên. Lý Cường gặp khổ mới biết, “Tử Viêm Tâm” vừa khởi động hán liền hối hận, nhân vì hắn hoàn toàn không biết nên làm thế nào tiếp theo, lòng thầm nghĩ: “Lần này thiệt là phiền não thấy ông bà ông vãi rồi, Phó đại ca không biết lúc nào tỉnh đây, chuyện này biết làm sao bây giờ?”
Năng lượng của “Tử viêm tâm” càng lúc càng bành trước, Lý Cường không thể nào ngồi yên được nữa, từ trên đất phóng vụt lên, người như một quả đạn pháo xuyên qua vòng phòng hộ “Ngũ sắc diễm la tráo”, đánh mạnh về phía vách đá cao ở xa. Nhìn vách đá sụp đổ ào tới, Lý Cường kinh khủng la to: “Oa… Núi sập rồi! Cứu mạng a…”
“Bình… oành oành oành…”
Đúng như lời hắn nói, vách đá bị đánh vỡ một mảng lớn, từng khối đá to rớt xuống dưới, trong tiếng động ầm ầm không ngừng có bụi cát đá bắn tới “Ngũ sắc diễm la tráo” ở dưới.
Lý Cường bị cắm sâu vào trong vách đá cảm thấy hồn phi phách tán, la lối điên cuồng: “Phó đại ca, mau tranh đi a.. Ơi, sao ta còn sống thế này?” Ánh mắt hắn tĩnh lặng nhìn khối đá đập xuống vòng “Ngũ sắc diễm la tráo”, màu ngũ sắc chợt chuyển động cực nhanh, bụi đất mù mịt không che được hào quang đẹp mắt này. Mọi thứ dần dần bình tĩnh lại, Lý Cường phát hiện các khối đá rơi xuống xếp chỉnh tề quanh “Ngũ sắc diễm la tráo”, căn bản không chạm được vào trong.
“Bảo bối, quả thiệt là bảo bối nha, mẹ ơi… Cao thế này sao ta xuống được đây?!” Lý Cường bị kẹt trên chỗ cách mặt đất khoảng 70 mét, toàn thân phát ra tử sắc quang mang, nhìn xa xa giống như một ngọn đèn trên vách đá. Rất may đây là hỏa tinh, nếu ở địa cầu không biết đã gây ra hiệu quả kinh người gì.
“Bùng bùng bùng…” Tiếp theo năng lượng từ Tử Viêm Tâm tiếp tục phát tán ra ngoài, nham thạch quanh Lý Cường bát đầu vở ra. “Tiêu rồi… Tiêu rồi… giúp giúp giúp… Đừng có vỡ hẳn ra nghe, ôi a… Oa… Không chơi nữa… Cứu mạng a…!”
“Oành…” Kinh thiên động địa!
Lý Cường bị đập lúc xuống đất hơn nửa mét, một hồi sau mới ôm đầu khổ não đứng lên, “Phì … phì…” Hắn nhổ ra cát đất đầy miệng, đập mạnh một quyền lên hòn đá to bên cạnh, phát tiết bất mãng trong lòng.
“Oành….” Lại một tiếng nổ cực to phát ra, cự thạch lại bị vỡ tung, đá vụn bay tứ tán. “Mẹ ơi, cái gì thế này… Thứ này mà cũng nổ a!”
Lý Cường ngơ ngẩn đứng trên mặt đất: ‘Phó đại ca, huynh có phải là biến tôi thành quái vật rồi không, tôi sớm muộn gì cũng bị đá đè chết.” Tiếng động ầm ầm cực lâu khiến Lý Cường không dám loạn động nữa, len lén đi vào trong Ngũ sắc diễm là tráo.
“Ậy, sao mà tiến vào không được vầy nè? Phó đại ca mở cửa a!” Lý Cường bị Ngũ Sắc Diễm La Tráo ngăn ở phía ngoài, dù có nổ lực thế nào cũng không tiến vào trong được nửa bước. Toàn thân hắn áp chặt trên “ngũ sắc diễm la tráo”, nhìn Phó Sơn với bộ dạng thật đáng thương.
Không biết bao lâu, Phó Sơn từ từ mở mát, cái đầu tiên đập vào mắt hắn là một bóng người lỏa thể đang nằm sấp trên hộ tráo, mắt trợn tròn nhìn y, cái thứ của nợ ở dưới thân y cũng ca lơ phất phơ rung động. Chỉ nghe y la: “Tợ trời tạ đất! Phó đại ca, mở cửa a!”
Phó Sơn giật mình, đây chẳng phải là Lý Cường sao? Y thu hồi “Ngũ sắc diễm la tráo”, Lý Cường đột nhiên mất đi vật đỡ, té phịch xuống đất. Nhìn lý cường thảm hại bò từ dưới dất lên, Phó Sơn không nhịn được cười lớn: “Ha ha… Ha ha… Lão đệ… Ha ha… Ở đây không có ngườingoài, không cần phải khoa trương như vậy… ha ha ha!”
Tinh thần giản ra, Lý Cường lập tức phát hiện hắn đang trần truồng như nhộng, thì ra sau khi “Tử viêm tâm” khởi động, toàn bộ quần áo bị cháy tiêu hết. Hắn bèn lấy từ trong Thủ trạc ra một bộ quần áo, vừa mới xé bao ra, “phốc” một cái, y phục đã hóa thành than. Lý Cường trợn mắt.
Phó Sơn nhịn không được cười: “Lão đệ, đồ địa cầu mặc không có tác dụng gì, Tử Viêm Tâm của đệ phát ra chân hỏa, nếu không có cách gì khống chế, thì có gì nó sẽ thiêu nấy.” Lý Cương đưa hai tay ôm đầu, mặt mày nhăn nhó nói: ‘Nếu không phải ta có tín tâm với hình tượng hiện tại, thì không có cách gì sống nữa. Nếu cứ thế này ta không thể nào gặp ai khác.” Thần thái ai oán của hắn khiến Phó Sơn lại cười như điên, không ngờ vị tiểu đệ này lại là một thằng hề như thế.
“Đừng có gấp, lão đệ, tình huống hiện giờ của ngươi khiến ta không ngờ tới. Chỉ có một thời gian ngắn thế mà đã luyện tới ‘LinhTịch Kỳ’ rồi, ta coi như đã đại khai nhãn giới. Múôn đến giai đoạn này, một kẻ tu chần cần phải phí tới mười năm, hắc, ngươi quả là lợi hại, mới có mấy ngày mà đạt được, thiệt khiến người ta tiện mộ a.” Lý Cường nghe y khoa trương cũng không nhịn được ưỡn ngực tự hào. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy không hay, vội co người che lấy bảo bối, mặt mày bối rối kêu: ‘Đại ca à, đệ không cần biết cái gì là Linh tịch hay không linh tịch, mau nghĩ biện pháp đi, đừng để tiểu đệ trần truồng như nhộng thế này.”
“a a, những thứ chuẩn bị để đến lúc đệ tự luyện giáp mặc trong thời kỳ linh tịch, hiện giờ không được nữa rồi. Thôi được, tặng cho đệ bộ giáp trụ tự luyện của ta, nhưng sau này đệ cần phải tự học luyện giáp đấy.” Phó sơn bước đến gần lý cường, trong tay xuất hiện một bộ khải giáp màu bạc. Nó giống như tự có sinh lực vậy, tự động bay lên phủ lấy thân thể của Lý Cường.
Mặc khải giáp xong rồi, tử diễm (lửa tím) liền bắt đầu thiêu đốt. Tuy nhiên, khải giáp màu sáng này có dị quang lưu động, tử diểm lan lên bề mặt nó như dòng nước, từ từ tiến nhập vào trong khải giáp. Khải giáp màu sáng giờ nhiễm thêm ánh lửa màu tím, nhìn rất đẹp mắt. Mặc lên người bộ giáp này, Lý Cường không cảm thấy có tí trọng lượng gì, chỉ cảm thấy khắp người mát mẻ, thoái mái vô cùng.
Lý Cường hiện giờ dường như thấy điều kỳ lạ không còn cảm thấy kỳ nữa, hắn lại có thêm một món bảo bối rồi. Tử tế quan sát bộ khải giáp trên người, Lý Cường cảm thấy quả thực là không có lời nào để nói, bỡi vì nó đơn giản là một sản phẩm nghệ thuật cực đỉnh. Hắn chỉ vào khải giáp, hỏi: ‘Bộ bảo giáp này gọi là gì, đẹp quá a, ý, không được…” Lý Cường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: “Đệ làm sao cởi nó ra?”
“Hà hà”, Phó Sơn cảm thấy rất tức cười, “Kiện bảo giáp này gọi là ‘Mãn Thiên Tinh’, là một nội giáp cực phẩm, một khi đã mặc lên thì không cách gì cởi ra. Nhưng khi Linh tịch kỳ kết thúc, nguyên anh sơ kết thì bảo giáp sẽ áp vào trên nguyên anh thân, bên ngoài không nhìn thấy nữa, lúc đó đệ phải luyện chế khải giáp thứ hai, đó là chiến khải giáp chân chính, có thể mặc cởi tùy ý.”
“A, không thể cởi, sao đệ… đệ sao gặp người ta, không lẻ mặc bộ khải giáp lập lòe này đi trên đường, đệ… đệ…” Lý Cường có điểm gấp rút.
“Đừng có lo, ở chỗ chúng ta đó là chuyện bình thường, không ai cười đâu.” Phó Sơn an ủi.
“Tặng đệ cái ‘Ngọc Đồng giản’ này, thông qua đó để có thể học tập hiểu biết được mọi thứ, chỉ cần nhả chút năng lựợng của đệ vào một chút là được, đệ thử coi.” Phó Sơn đưa ra một khối hắc ngọc bằng một hộp thuốc lá, tặng cho Lý Cường.
Lý Cường vừa thử đã sướng điên lên. Thì ra đó là một khối ký ức thạch, trong đó ghi lại rất nhiều phương pháp chế luyện vật phẩm, phương pháp tu chân, trận pháp… Đơngiản đây là một cuốn phim bách khoa toàn thư chưa nhiều tư liệu rất phong phú.
“Chúng ta nên đi rồi, lần này đi đến truyền tống trận còn một khoảng nửa, chúng ta đi thôi.”
Lý Cường hiếu kỳ hỏi: “Phó đại ca, trình độ khoa học của Phong Duyên tinh có phát đạt không, so với địa cầu lợi hại ra sao?”
Phó Sơn cười đáp: “Cái này khó so lắm, giữa hai loại khoa học kỹ thuật khác biệt nhau, có những thứ mà các ngươi không thể lý giải được, nhưng mà ai cũng có sở trường riêng. Lần này ta trở về địa cầu, xác thật là đại khai nhãn giới, so với trước đây khác biệt rất xa. Sau khi ngươi đến Phong Duyên tinh, từ từ học tập tri thức mới ở đó.”
Lý Cường thập phần hưng phấn, lại hỏi: “Có phải là có rất nhiều tinh cầu có thể đến ở? Hay quá ha?”
“Đúng là có nhiều tinh cầu có thể đến, nhưng cần phải dùng rất nhiều tiên thạch, còn có những truyền tống trận hiện hữu mới được, hay hay không hay, đệ đến đó thì biết liền.”
“Sau này đệ còn có thể trở về địa cầu không?”
“Có thể, nhưng đệ phải tu đến ‘Hợp thể kỳ’ mới có năng lực trở về. Truyền tống trận thời cổ của địa cầu đã bị hủy mất, muốn quay về địa cầu phải hoàn toàn dựa vào trình độ tu chân của bản thân.”
Lý Cương vẫn còn không hiểu Hợp Thể kỳ đối với kẻ tu chân có ý nghĩa gì, cái đó nhất định phải tốn rất nhiều ngày tháng mới tu luyện đến. Hắn cứ nghĩ sẽ mau chóng được trở về, nếu như Phó Sơn giải thích rõ thêm một chút, hắn có thể điên lên mất. Phó Sơn phải tốn hết bảy trăm năm mới có năng lực trở về địa cầu, Lý Cường phải mất bao nhiêu lâu đây?
Chẳng mấy chốc họ đã đến Truyền tống điểm, điều khiến Lý cường cả kinh đó là Truyện tống trận rất giống như một khối đá năng lượng cực lớn, vừa rất giống như một bát quái đồ. Phó Sơn cười nói: “Lần đầu tiên ta cũng từ đây mà đến Phong Duyên tinh, nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi, chỉ có ít kẻ tu chân mới nhớ đến nó, nếu chẳng phải tu vi của đệ còn quá thấp kém, ta không nghĩ từ chỗ này ra đi.” Trong ngữ khí của y có chút cảm khái.
“Được, đệ trước hết vào đứng ở trung tâm, chờ ta khởi động.” Phó Sơn bắt đầu thay đổi viên đá năng lượng chuyên dùng để chuyển động trận pháp đã thất hiệu. Giữa các viên đá năng lượng bắt đầu có quang mang lưu động, Phó Sơn than: “Cái truyền tống trận này có thời gian hoang phế quá lâu rồi, chờ nó chuyển động một hồi mới nhắm chuẩn phương hướng.”
Ngồi ở giữa trận, lòng Lý Cường cứ phát hoảng. Từ địa cầu đến hỏa tinh là lúc hắn hồ đồ, nhưng khi đã minh bạch chuyện này rồi, không biết phát sinh chuyện gì nữa đây. Hắn thầm cầu khẩn: “Thần tiên quá vãng, thần phật các phương, thượng đế ca ca, a di thác phật, bảo vệ cho con thuận lợi đến Phong Duyên tinh, A men.” Xong hắn vẽ lên một cái thập tực gia, định tâm được một chút.
Dường như lời cầu nguyện của hắn đã ứng nghiệm, từ xa xa chợt truyền đến từng tiếng thét âm âm. Phó Sơn nhướn mày nhìn về phương xa, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói: “Người nào mà kêu nghe ghê thế, đến đây!” Thanh âm phát ra không lớn lắm, nhưng ai ngờ truyền đi rất xa, tiếng vọng lại như tiếng nổ tung vậy, oành oành ùng ùng, từ bốn phương vọng lại tiếng “Đến đây… Đến đây… Đến đây…” liên tục. Quả thật là kinh người.
Lý Cường thầm nghĩ: “Mẹ! Đó chính là ma linh rồi, cầu cho đừng có yêu quái nào đến là may phước bảy đời rồi.”
Yêu quái không đến, nhưng người đến lại là kẻ oan gia đối đầu với Phó Sơn.
N