Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ra bến cảng, chuẩn bị ra biển. Vừa nhìn thấy biển rộng, chúng phu nhân và mười ba nữ sát lần đầu thấy biển đều hứng khởi la to, những ngọn sóng ào ạt của biển rộng.
Hôm nay gió không lớn, mặt nước biển rất yên ắng chỉ có vài cơn sóng gợn nhẹ. Mặt trời mới mọc cấp cho mặt nước biển xanh thẳm một tấm áo màu da cam. Mặt biển có vẻ hết sức mê người. Đối với bọn họ lần đầu ra biển, hôm nay thật đúng là gặp được thời tiết tốt.
Trên biển không hề có điểm kết thúc, mọi người lần đầu cảm giác được biển thật mênh mông, lực lượng của con người so với nó có vẻ rất nhỏ bé. Nhìn thấy biển mênh mông vô bờ, mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt trong lòng. Cái gì ưu sầu bi thương, cái gì sự ồn ào phiền não trong đô thị, hết thảy đều biến mất không còn tăm hơi ở trong vùng biển mênh mông này. Từ đó sẽ khiến con người vui vẻ thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Nhìn mặt biển mỹ lệ này, tâm tình của Lăng Tâm Như cũng từ từ tốt hơn. Tối hôm qua thức trắng cả đêm dường như đã quyết định rồi, từ từ dung nhập vào lời nói tiếng cười của chúng nữ. Có thể Mỹ Mỹ đã đem thân phân của nàng nói cho mấy vị phu nhân khác biết, hôm nay thái độ của mọi người đối với nàng đều thân cận hơn rất nhiều, cũng thân thiết hơn. Lăng Tâm Như cũng cảm giác được sự biến hoá của mọi người, từ từ không câu nệ cố kỵ cùng mọi người dung hợp cùng một chỗ. Vẻ hờn dỗi của thiếu nữ giờ phút nàng biểu hiện ra hết thảy.
Âu Dương Quốc Vĩ chứng kiến Lăng Tâm Như trở thành như vậy, biết là Mỹ Mỹ ở sau lưng làm không ít động tác, trong lòng rất thư thái, ái ý đối với Mỹ Mỹ tăng thêm vài phần. Nhà có hiền thê, nam nhân mới có thể không cần lo âu ở phía sau a. Không phải nói rằng, mỗi nam nhân thành công sau lưng đều có mấy nữ nhân ư? Danh ngôn thật chí lý a!
Bốn phía mặt biển mênh mông vô tận, tuy nói là không có sóng lớn nào, nhưng chúng nữ đều có chút say sóng. May mắn là chuyến đi này chỉ tốn một canh giờ thì tới được đảo Thượng Xuyên, mọi người đều thở dài một hơi. Lúc này, các huynh đệ của Tây Giang thuỷ trại và Võ Lâm minh đã lên đạo từ trước, dưới sự dẫn đầu của Mẫn Uý đều ra nghênh đón bọn họ.
“Minh chủ, ‘Thượng xuyên kiếm khác’ La Khải Văn vẫn không tìm được, nhưng ta đã bảo các huynh đệ của thuỷ trại và Võ Lâm minh đi hỏi thăm tin tức ở các ngư thôn rồi. Phương viên hai trăm dặm trên đảo đều có huynh đệ của chúng ta. Chỉ cần La Khải Văn còn ở trên đảo, tin tưởng sẽ rất nhanh có được tin tức. Bây giờ ngoài mình ra rất nhiều cao thủ trong hắc bạch lưỡng đạo đều tìm kiếm y.” Mẫn Uý đầu tiên là báo cáo lại tất cả.
“Được! Ngươi phải cho người phong toả mấy bến cảng ra vào đảo, đừng để La Khải Văn chạy thoát.” Âu Dương Quốc Vĩ đối với sự an bài của Mẫn Uý rất hài lòng, vì để bảo hiểm, nên có ý phân phó như vậy.
Cuối cùng, hắn nói thêm một câu hăng hái: “Chỉ cần bí kíp ở trên đảo, mặc kệ có bao nhiêu người muốn tranh đoạt, nó là của Võ Lâm minh chúng ta!” Âu Dương Quốc Vĩ lần này đúng là nhất định phải được. Những lời vừa rồi khiến chúng thủ hạ nhiệt huyết sôi trào, mỗi người đều nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị làm một vố lớn dưới sự lãnh đạo của minh chủ trẻ tuổi.
“Minh chủ, việc bên ngoài do ta và Thần đường chủ phụ trách, người cùng mấy vị phu nhân và mười mấy nữ vệ này trước tiên nghỉ ngơi một lúc đi. Ta đã cho người bao vây bờ biển rồi, xế chiều người và mấy vị phu nhân xuống biển nhảy sóng, chơi đùa, phới nắng trên bãi biển. Đến buổi tối, ta đã an bài xong xuôi, sẽ ăn một bữa hải sản ở cảng cá Sa Đê. Mặt khác, ta cũng an bài mấy huynh đệ có thuỷ tính tốt nhất trong thuỷ trại làm công tác bảo vệ, bảo đảm an toàn cho chúng phu nhân trong biển. Người xem được không?” Mẫn Uý cung kính nói.
Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong, không khỏi liếc Mẫn Uý một cái, đối với an bài chu đáo của y càng coi trọng y thêm. Người này có thể làm việc, lại còn để ý tâm tình của cấp trên, không sai, là một nhân tài. Sau này phải trọng dụng y.
Bất kể là vào thời đại nào, người có tài và hiểu ý cấp trên, đều có nhiều cơ hộ để xuất đầu hơn. Nếu không, cho dù ngươi học phú ngũ xa, nhưng ngươi luôn luôn kiêu ngạo, không có quan hệ tốt với người khác, vậy thì cứ đợi mà ca thán ‘người tài không gặp thời’, đứng sang một bên mà tự trách tự oán đi. Đây chính là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.
Xế chiều, chúng phu nhân có thể xuống biển bơi lội, đều cùng kêu ‘oa’ một tiếng. Thật vui vẻ nha, nhìn thấy biển mỹ lệ như vậy, tâm tình đã sớm khó chịu muốn xuống đó chơi đùa rồi, đây chính là lần đầu ra biển mà. Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy chúng phu nhân cao hứng như vậy, trong lòng cũng cao hưng lây. Không cần phải nói, hảo cảm của Âu Dương Quốc Vĩ đối với Mẫn Uý lại tăng thêm nữa.
Sau này, Mẫn Uý có thể chiếm một vị trí quan trong ở Võ Lâm minh, cũng là có liên quan không ít tới việc lên đả Thượng Xuyên lần này. Cái này không phải nói là Âu Dương Quốc Vĩ dùng người theo quan hệ, mà là trong một số người có cùng năng lực, chọn người chính mình có hảo cảm, đây là tuyệt đối!
Biển tạo cho đảo Thượng Xuyên vài bờ biển diễm lệ. Trên đảo có khoải hai mươi bãi biễn lớn nhỏ, mà bãi biễn Mẫn Uý chọn lựa Phi sa than, là nổi danh nhất trong đó. Ở chỗ này, đất cát của bờ biển trắng sáng mịn màng, nước biển trong suốt nhìn thấu dáy, bãi biển cũng rộng rãi thoáng mát, sóng biển nhiều nhưng không lớn. Phía trong là phiến rừng cây xanh, là thích hợp nhất cho người tắm biển, đặc biệt là những người không biết bơi. Mà chúng phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ đều là người không biết bơi nha. Ha ha.
Ăn xong bữa trưa, mấy vị phu nhân thấy mặt trời đã lên cao, không khỏi lộ ra vẻ mặt ủ rủ đối với việc phải chờ thêm một lúc mới được xuống biển bơi lội. Từng có nghe qua, tắm biển xong, rồi lại phơi nắng, rất dễ dàng đem da tay cháy đen. Các nàng đều là tuyệt sắc mỹ nhân da mịn thịt mềm, màu da thì trắng như sương như tuyết, trong lớp da trắng có lẫn màu đỏ, khi nghĩ đến da thịt sẽ bị cháy đen, trong lòng liền không thoải mái. Mẫn Uý cũng thật tinh mắt, nhìn thấy việc như vậy, đoán được sự khó khăn của mấy vị phu nhân, liền đưa ra đề nghị: “Không bằng như xế chiều đi câu cá trước, chờ đến sau khi dùng xong bữa tiệc hải sản rồi bơi lội, được không? Đêm nay là mười bốn, ánh trăng nhất định rất sáng, bơi lội dưới ánh trăng cũng rất không tệ nha.” Bơi dưới ánh trăng, đề nghị rất lãng mạn.
“Tốt đó, chúng ta đi câu cá trước thôi.” Đề nghị của Mẫn Uý được chúng phu nhân nhất trí thông qua, mỗi người đều hăng hái hớn hở.
Vì vậy, đoàn người đi tới cảng cá Sa Đê, bắt đầu câu cá. Mà câu cá thì cần tính nhẫn nại rất lớn, nhưng các nàng đều là người hiếu động, vừa được một chút, thì lại vui đùa. Cho nên câu cả một buổi chiều, trừ Mỹ Mỹ câu được một con cá có đốm đỏ nặng đến mấy lạng (mấy trăm gam), mấy người khác đều không có thu hoạch được gì. Câu không được cá, chúng phu nhân từ hứng thú chuyển qua buồn chán, liền đối với bửa tiệc hải sản sau đó tràn ngập chờ mong.
Lúc này, đã gần tối, ánh mặt trời chiếu lên mặt biển thành một mảnh đỏ. Ngư thuyền ra biển cũng lục tục hồi cảng, nhất thời vạn thuyền tụ tập, cánh buồn lớn nhỏ phấp phới, chật cả bến cảng, liếc mắt một cái, nhìn không thấy điểm cuối, thật sự là sáng chói hùng vĩ. Nhìn thấy cảnh tượng vạn con thuyền trở về, chúng phu nhân rất nhanh đều bỏ lại cảm giác mất mác vì không câu được cả.
Mẫn Uý dẫn mọi người đi tới tửu lâu lớn nhất của ở ngư cảng, Hải tiên phương, để thưởng thức hải sản. Vừa vào cửa, chúng phu nhân đối với các loại động vật dưới biển lần đầu chứng kiến được nuôi trong hồ, và các loại hải sảnh lại một phen xì xầm, khiến cho ánh mắt của thực khách đang dùng bữa đều nhìn lại. Trong ánh mắt đó đều lộ ra tia thèm thuồng, không phải là bị hải sản hấp dẫn, mà bị sắc đẹp của chúng nữ hấp dẫn. Gần hai mươi thiếu nữ này, mỗi người đều là nhân gian cực phẩm nha, đúng là đẹp đẽ có thể ăn được.
Sau khi ngồi xuống, chúng phu nhân đều lập tức gọi các món hải sản như mong muốn. Trên mặt mỗi người đều lộ ra dáng vẻ tham ăn……