Vết thương của Doãn Tiểu Đao, sau khi vết vẩy khô rơi ra, không để lại chút dấu vết nào.
Lam Diễm không thể không khâm phục khả năng lành da của da cô.
Mắt thấy cô vẫn chưa truy vấn hắn chuyện vết thương của cô, hắn cũng sẽ không nhắc lại. Thậm chí, bảy ngày đau đớn này, cả đời này hắn cũng không muốn nhớ lại.
Coi như là đến cõi Niết bàn trọng sinh đi.
Bệnh trạng cấp tính của Lam Diễm đã biến mất, để lại là cuộc chiến lâu dài. Người cai nghiện trong thời kỳ điều trị, đa số tâm lý đều sẽ vặn vẹo. Lam Diễm lo lắng bản thân ở một mình trong phòng mỗi ngày, sẽ biến thành trầm cảm, liền suy nghĩ ra ngoài tìm niềm vui.
Việc vui này, không nằm ngoài ăn muốn chơi gái đánh bạc.
Chơi gái, hắn không tài nào.
Đánh bài, kinh tế túng bấn.
Còn lại, chính là ăn ăn uống uống.
Lam Diễm xem xét số dư thẻ ngân hàng của mình. Vui mừng là, tuy rằng hắn bỏ bê công việc, thế nhưng tiền lương trong xưởng vẫn phát như bình thường.
Có tiền, sức liền dồi dào.
Những ngày gần đây, hai người bọn họ đều ăn cơm nhà hàng, thực sự rất chán, Lam Diễm liền quyết định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.
Doãn Tiểu Đao đương nhiên bằng lòng hưởng ứng.
Lúc trước khi ra cửa, Lam Diễm phát hiện một chuyện.
Doãn Tiểu Đao từng nói không có ai tìm hắn, không phải thật sự không có người tìm, mà là cô tắt điện thoại của hắn, người khác muốn tìm hắn cũng không tìm được.
Hắn nhìn màn hình điện thoại đen sì, răn dạy cô: “Sao cô lại tắt điện thoại của tôi?”
“Tôi không có tắt, là nó tự tắt.” Doãn Tiểu Đao đúng sự thật trả lời: “Hết pin rồi.”
Hắn hung dữ: “Cô không thể nạp điện cho nó sao?”
“Không biết.” Cô lẽ thẳng khí hùng.
Lam Diễm nổi giận: “Ngộ nhỡ có tăng lương hay có chuyện tốt như tiền thưởng cần báo cho tôi biết thì sao? Tôi bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội.”
“Anh không đi làm, sẽ không có thưởng cho anh.” Cô nghiêm túc: “Hơn nữa, anh không cai nghiện, nhiều tiền thưởng hơn nữa cũng không có số hưởng.”
Lần thứ hai hắn bị cô làm tức giận đến thổ huyết.
Nhưng mặc cho hắn phẫn nộ như thế nào đi nữa, cô vẫn bình tĩnh như thường. Hắn chỉ có thể nuốt bực bội vào bụng.
Hai người ra ngoài.
Thế giới bên ngoài, vẫn như thường.
Mặt Lam Diễm tái nhợt, dưới ánh mặt trời, không thể che giấu được bệnh trạng. Hắn hít sâu, tự thôi miên nói: “Tôi là anh chàng đẹp trai.”
Thế nhưng đi trên đường, lại không huy hoàng như ngày xưa. Trước đây hắn là tiêu điểm mà mọi người chú mục( nhìn chăm chú), đẹp trai bất phàm. Hiện tại, không có người khác giới nhìn hắn nhiều hơn một cái. Thậm chí, tình cờ có ánh mắt người qua đường chiếu tới, thì lại có chút kỳ lạ.
Có điều, hắn vốn không thích sự nhiệt tình của đám bác gái, bởi vậy sẽ không quấy nhiễu, chỉ là ngoài miệng nhàn rỗi không chịu được, nói một câu: “Chờ tôi mập trở lại, soái chết các cô.”
Nghe vậy, Doãn Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn hắn, kỹ càng tỉ mỉ, cô nói: “Mấy ngày trước anh càng xấu.” Loại vẻ mặt dữ tợn khủng bố kia, xấu không nói nổi. Khuôn mặt xấu, tâm cũng xấu.
“Ha ha.” Lam Diễm cười nhạt: “Có xấu cũng ưa nhìn hơn cô.”
“Nhưng anh thích tôi.” Lúc cô nói lời này, rất tự hào.
“….” Hắn giận dữ: “Nói bậy! Cô đây là nói bậy!”
Doãn Tiểu Đao không để ý đến hắn, đi về phía trước.
Lam Diễm vung tay phía sau lưng cô: “Sớm muộn có một ngày tôi đánh cô nhừ tử.” Sớm muộn.
—
Trước khi Lam Diễm ra cửa, lên mạng tìm nhà hàng.
Mới khai trương, giảm giá hai mươi phần trăm.
Căn cứ vào chuyện giảm hai mươi phần trăm này, hắn đi.
Phòng ăn ý niệm này, rất ý niệm. Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao ở căn nhà nhỏ ba tầng này đi vòng một vòng, mới tìm được cửa.
Đó là một cánh cửa đá tự động, rất có phong cách phái cổ mộ. Bên trong ánh đèn rất tối, mũ, quần áo, giày, tất của nhân viên phục vụ đều là màu đen.
Chưa tới mười hai giờ, khách hàng không nhiều.
Lam Diễm chọn vị trí trong góc.
Ánh đèn u ám.
Thực đơn chỉ có chữ viết, ảnh mầu của món ăn đều không có.
Lúc Lam Diễm gọi món ăn, nhắc nhở Doãn Tiểu Đao: “Tôi rất nghèo, cô không được ăn quá đắt.”
Cô rất thông cảm cho hắn, vui vẻ đáp ứng.
Hai người, ba món thịt một món rau, kèm theo bốn bát cơm.
Món ăn thứ nhất lên.
Là thịt. Có điều cắt thành những viên thịt nhỏ nhỏ.
Lam Diễm đếm đếm viên thịt bò trong đĩa, tổng cộng mười sáu viên. Hắn lẩm bẩm nói: “Ăn cướp à. Tôi dùng 298 đồng có thể mua ba cân rưỡi thịt bò.”
Doãn Tiểu Đao cũng nhìn đĩa nhỏ.
Sau đó, hai người sát bên đầu, dưới ánh đèn vàng xây xẩm, mấy viên thịt bò.
Bản chất của Doãn Tiểu Đao lộ ra rất dịu hiền.
Mẫu mực trời sinh của Lam Diễm hơi xoắn.
Bóng của hai người phủ trên mặt bàn, là hai hình tròn giao nhau.
“Mười sáu.” Lam Diễm đếm xong lần thứ hai.
“Đúng, mười sáu.” Doãn Tiểu Đao cũng đếm xong rồi.
“Tôi sáu cô mười.” Hắn ngẩng đầu, suýt chút nữa va vào mặt cô. Cũng may hắn nhanh chóng kéo xa khoảng cách.
“Được.” Cô ngồi thẳng dậy, cầm đũa rồi bắt đầu ăn luôn.
Không tới hai mươi giây, mười viên thịt bò đã không còn.
Lam Diễm thấy thế, vội vàng lấy sáu viên thịt còn lại để vào trong bát của mình.
Mấy giây qua đi, hắn lấy ba viên trong bát ra cho cô: “Cô ăn trước, tôi chờ ăn những món thịt khác.”
Doãn Tiểu Đao không chút khách khí, xuyên ba viên thịt, một miếng ăn xong.
Lam Diễm nhếch khóe miệng: “Tôi biết sẽ có cảnh tượng như vậy.” May là vị trị của hai người bọn họ trong góc, nếu không thì thật mất mặt trước đám đông. Có điều, quen biết cái cô đầu đất này, vốn là một chuyện mất mặt.
Nếu đĩa thịt đầu tiên chỉ có mười sáu viên. Như vậy những món ăn tiếp theo, lượng suất cũng không nhiều lắm đi.
Không còn cách nào, vì để Doãn Tiểu Đao ăn no, Lam Diễm gọi thêm ba món ăn.
Cuối cùng, hóa đơn vừa ra, hắn liền hối hận: “Doãn Tiểu Đao, không bằng cô ở lại nơi này rửa bát nửa tháng, được không?” Tại sao phải đi ăn bữa thịnh soạn, số tiền này, hắn có thể làm bữa thịnh soạn trong mười mấy ngày.
“Không được.” Doãn Tiểu Đao không buồn phiền chút nào về hóa đơn, nói như vậy.
Tức giận của Lam Diễm không chỗ phát tiết. Rõ ràng cô ăn nhiều hơn hắn, mà lại một đồng cũng không rút. Hắn ném tờ giấy về phía cô: “Sau này sẽ không ra ngoài ăn lớn nữa!”
Doãn Tiểu Đao không để ý lửa giận của hắn, chỉ chọn trọng điểm nói: “Tứ lang, sau này anh muốn ở nhà nấu món ăn lớn cho tôi sao?”
“Rắm! Tôi muốn đói chết cô.”
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Vậy anh làm cơm rang cho tôi là được rồi.”
“Cơm rang cơm rang.” Hắn tức giận đến muốn hất bàn: “Chỉ biết cơm rang.”
Cô lại suy nghĩ một chút, lại nói: “Xào bún, xào mì cũng được.” Với tài nấu nướng của hắn, xào món gì cũng ngon.
Hắn cắn răng: “Đêm nay tôi sẽ hạ độc cô.”
Sau khi Doãn Tiểu Đao nghe, vẫn chỉ để ý hai chữ “đêm nay”, liền tò mò hỏi: “Tứ lang, tối nay chúng ta có ăn cơm ở nhà không?”
“Đúng, tôi muốn độc chết cô.” Lam Diễm vung tay một cái: “Đi, đi mua thạch tín.”
Lòng cô tràn đầy chờ mong món ăn của hắn, đật đầu: “Được.”
—
Ý định ban đầu của Lam Diễm là đi ra ngoài tìm vui.
Nhưng với một bữa ăn lớn, lấy đi của hắn hơn một ngàn đồng.
Hắn không vui nổi.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, còn cái việc vui gì có thể làm hắn vui vẻ đây.
Không nghĩ ra được.
Mặt trời quá lớn, hắn nóng đến ứa đầy mồ hôi. Liền dẫn Doãn Tiểu Đao vào cửa hàng.
Đi dạo lung tung không có mục đích.
Đi tới trước một cửa tiệm nào đó, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.
Liên quan tới ngực của Doãn Tiểu Đao.
Tuy rằng khuôn ngực của cô rất tuyệt, thế nhưng, mỗi ngày bó như vậy, không chừng sẽ có một ngày sẽ xẹp xuống. Nếu như vậy, thật là đáng tiếc, lãng phí một cách vô ích một khuôn ngực đẹp tự nhiên như vậy.
Có điều Doãn Tiểu Đao luyện võ, vì thế muốn để cô mặc áo lót bình thường, đoán chừng sẽ không được.
Vì thế Lam Diễm nghĩ đến một phương pháp điều hòa.
Hắn đi đến tầng cho đồ thể thao.
Đối với những thứ này, Doãn Tiểu Đao không hiểu lắm, chỉ đi theo hắn.
Sau khi đi vào trong cửa hàng, cô thấy đều là quần áo phụ kiện thể thao, hỏi: “Tứ lang, anh muốn mua quần áo cho tôi à?”
“Đúng vậy a.” Lam Diễm kéo dài thật dài âm cuối, giống như vô cùng không tình nguyện.
Một nhân viên nam của cửa hàng tiến đến.
Lam Diễm không lên tiếng, trực tiếp đi đến kệ hàng áo lót vận động.
Nam nhân viên bán hàng lập tức lui xuống, nhân viên nữ bên cạnh đi tới, mỉm cười hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không ạ?”
Lam Diễm lướt nhanh hàng hóa rực rỡ màu sắc trên kệ: “Cường độ huấn luyện trung bình có loại nào?”
Nhân viên bán hàng lập tức chỉ rõ năm kiểu trong đó.
Lam Diễm ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía cô đầu đất nào đó: “Lại đây.”
Doãn Tiểu Đao nhìn hàng hóa trên kệ xung quanh. Cô từng thấy những thứ này trên ti vi, nhưng bản thân chưa dùng qua.
Lam Diễm chỉ một kiểu: “Cô đến xem thử cái này.”
“Tứ lang, anh muốn mua những thứ này cho tôi à?”
“Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Nữ nhân viên bán hàng liếc nhìn sân bay của Doãn Tiểu Đao, lấy áo lót số nhỏ nhất xuống.
“Cup C.” Lam Diễm chen vào một câu.
Nữ nhân viên bán hàng ngạc nhiên, tầm mắt dời về phía Doãn Tiểu Đao lần thứ hai.
Nữ nhân viên bán hàng lấy phỏng đoán của chính mình, cup A đã là đánh giá sao.
” Cup C.” Lam Diễm lặp lại.
Nữ nhân viên bán hàng thu hồi tâm tư của bản thân, làm theo lời.
Thời gian Doãn Tiểu Đao thử quần áo rất lâu.
Lam Diễm rất kiên trì, đang yên lặng ngồi nghỉ trên ghế chờ.
Lúc cô đi ra, vẫn là mặc bộ quần áo thể thao kia. Chỉ là đồng bằng đã thành gò núi.
Lam Diễm đến gần cô, tầm mắt thoảng ở lại trên gò núi hai giây, thấp giọng hỏi: “Nhảy nhảy một cái.”
Cô nhảy mấy cái.
“Có lắc không?”
Cô lắc đầu.
“Có đau không?”
Cô lắc đầu.
“Có chật không?”
Cô lắc đầu.
“Sau này sẽ mặc cái này.”
Doãn Tiểu Đao rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên, ngoại trừ mẹ, có người mua quần áo cho cô: “Tứ lang, cảm ơn anh. Anh thật tốt.”
Lam Diễm đáp qua loa: “Đâu là khuyết điểm lớn nhất của tôi.”
“Quả nhiên anh yêu thích tôi.”
“….” Cô đầu đất này lấy tự tin ở đâu ra?